Tôi thật sự đau lòng; khi lại phải ngồi đây để viết
những dòng chữ này để kính chuyển tới những độc giả thân quen, các tổ chức nhân
quyền, các cá nhân, tổ chức trong cũng như ngoài nước yêu chuộng tự do; một
thông tin khẩn cấp về tình
hình sức khỏe và tính mạng của người nữ tù nhân lương tâm Hồ Thị Bích Khương,
là một trong 3 nữ tù nhân lương tâm Việt Nam vừa được Liên đoàn Quốc tế Nhân
quyền (FIDH) đưa vào trong danh sách yêu cầu nhà cầm quyền Việt Nam phóng
thích.
Sau khi nhận được tin báo
từ người thân của chị Tạ Phong Tần cho biết: chị Hồ Thị Bích Khương vẫn đang
tiếp tục bị kỷ luật với hình thức biệt giam. Tôi đã khẩn cấp thông báo cho
người thân của chị biết bố trí đi thăm gặp để biệt rõ tình hình sức khỏe của
chị. Chị gái của chị là chị Hồ Thị Lan đang bị bệnh nên không đi được, chị nhờ
tôi viết giúp nội dung lá
thư của chị đã lên tiếng để gửi tới quý vị vào ngày 4/4/2014 vừa
qua.
Vì quá lo lắng cho chị nên tôi đã cố gắng thu xếp
động viên con trai của chị Khương là cháu Nguyễn Trung Đức vào trại giam thăm
chị vào sáng ngày hôm nay ngày 7/4/2014. Khi trở về cháu cho tôi biết:
Sáng nay chị Hồ Thị Bích
Khương phải ngồi xe lăn, có hai người tù vừa đẫy vừa đỡ để chị có thể ra gặp
con mình. Trong khi gặp con, chị không nói được nhiều vì sức khỏe quá yếu. Chị
chỉ thều thào cho con trai mình biết rằng: Trong thời gian đang bị kỷ luật chị
có đề nghị cán bộ trại giam cho gửi một lá thư về nhà cho con trai mình, nhưng
cán bộ không cho. Chị rất bức xúc nên đã phản đối lại việc trại giam tước quyền
được gửi thư của chị. Vào ngày 28 hay 29/3/2014 vừa qua, một nữ cán bộ (chị
Khương có nói tên nhưng cháu Đức nghe không rõ) đã xông vào đánh chị túi bụi,
dùng chân đạp vào vùng bụng của chị nhiều lần khiến cho chị bị đau đớn vô cùng.
Nữ công an này còn tuyên bố “Loại tù như mày tao thích đánh khi nào thì
đánh, có đánh chết mày cũng chẳng sao”.
Sau khi chịu một trận đòn
chí tử dưới đôi chân của người nữ công an thì chị Khương không thể đứng dậy
được. Từ đó tới nay chị phải di chuyển bằng chiếc xe lăn. Cháu Đức cũng có
thông báo cho mẹ mình biết là: “Liên đoàn quốc tế nhân quyền (FIDH) đã lên
tiếng yêu cầu nhà cầm quyền Việt Nam phóng thích cho mẹ”. Theo cháu Đức kể
lại thì khi nghe tin này chị Khương đã gửi lời cám ơn tới tất cả những cá nhân,
tổ chức trong và ngoài nước đã quan tâm vận động cho chị. Tuy nhiên chị đã nhắn
với con rằng: “Chắc
mẹ không có cơ hội đó đâu. Rất có thể mẹ sẽ chết trong tù, bởi cộng sản chưa
chắc đã chấp nhận phóng thích mẹ đâu. Nếu tháng này mà không nhận được điện
thoại của mẹ thì con biết rằng mẹ đã chết con nhé. Mắt của mẹ rất mờ, đầu và
thân thể đều đau, chân không thể đứng lên được.”
Sau thời gian gặp gỡ chớp
nhoáng cháu Đức đã phải chia tay mẹ mình và rất có thể đây là lần gặp mẹ cuối
cùng của Đức. (Nếu như những gì chị Khương đã tự nhận định về tình hình sức
khỏe của bản thân mình). Tôi hy vọng điều đó sẽ không xảy ra đối với chị. Thật
xót xa khi chúng ta vừa phải chia tay thầy Đinh Đăng Định vĩnh viễn, chúng ta
không thể để mất thêm chị Hồ Thị Bích Khương, hay bất cứ người nào nữa.
Tôi thật sự không hiểu
rằng sau khi nhà cầm quyền Việt Nam đã chính thức ký tham gia vào công ước
chống tra tấn của Liên Hiệp Quốc và chính thức trở thành thành viên của Hội
đồng Nhân quyền Liên Hiệp Quốc, nhưng sao lực lượng công an “còn đảng còn mình”
của họ vẫn cứ hành xử với người dân như những lũ côn đồ? Liệu các quốc gia
thành viên của HĐNQLHQ có thấy Việt Nam thật sự xứng đáng đứng ngang hàng, ngồi
ngang ghế trong tổ chức này nữa hay không?
Tôi khẩn kính mong các cá
nhân, tổ chức trong và ngoài nước hãy nhanh tay phổ biến thông tin này tới
những Chính phủ, Quốc hội của các quốc gia tiến bộ để vận động mọi người cùng
nhau lên tiếng yêu cầu nhà cầm quyền cộng sản sớm phóng thích cho các tù nhân
lương tâm, không còn ai phải chịu cảnh đọa đầy trong chốn ngục tù chỉ vì lý do
chính kiến.
Nguyện cầu Thiên Chúa
quyền năng yêu thương nâng đỡ và thêm sức, chữa lành cho chị.
Thanh hóa ngày 7/4/2014
Nguyễn Trung Tôn
ĐT: 01628387716
Email: nguyentrungtonth@gmail.com
Tôi gửi kèm tấm hình cháu Đức, con trai chị Khương
do tôi chụp tại nhà tôi tháng 2/2014:
No comments:
Post a Comment