Thứ Năm, ngày 01 tháng 5 năm 2014
Đọc Chiến Quốc của Trung Hoa cổ đại ta thấy các nước
lớn như Tề, Tấn, Sở, Tần có thể đứng ra xưng bá, lập trật tự theo ý của mình.
Các nước nhỏ còn lại như Lỗ, Trần, Tống, Uyển, Sái, Tào, Yên, Hàn, Vệ ... không
đủ sức đứng riêng ra một chiếu, phải lệ thuộc vào các nước lớn. Họ, hôm nay đầu
Tề, mai về đầu Sở...tùy theo cục diện để mang lợi ích tốt nhất cho nước mình.
Cục diện thế giới hiện nay là sự mở rộng ra quy mô
toàn cầu của cục diện Chiến Quốc cách đây mấy ngàn năm. Sau đệ nhị thế chiến,
thế giới được sắp xếp lại, các nước nhỏ trước kia là thuộc địa của châu Âu dần
dần được độc lập và xoay quanh hai cực vừa nhô lên, Mỹ và Liên xô. Trật tự thế
giới được dàn xếp và giằng kéo giữa hai cực hùng mạnh đó. Một số quốc gia đi
theo trật tự do LX sắp xếp, một số quốc gia đi theo trật tự của Mỹ, một số lừng
chừng chưa ngã theo ai gọi là các nước trung lập, và rất bất hạnh lại có một số
quốc gia nửa theo phe nầy, nửa theo phe kia nên phải chia đôi đất nước.
Việt Nam là một trong số 4 nước trên thế giới phải
chịu sự bất hạnh đó. Và càng bất hạnh hơn, Việt Nam là nước bất hạnh nhất trong
số 4 nước bất hạnh, vì tự nguyện trở thành chiến trường của sự tranh chấp khốc
liệt giữa hai cực của thế giới. Hai phe của VN sau khi được chia cắt đã không
chịu cho nhau sự yên ổn để cùng phát triển trong hòa bình, cả hai quyết tâm
loại trừ nhau và vì thế đã bị cả hai thế lực đối đầu lợi dụng. Cuộc chiến tranh
20 năm vừa qua là cuộc chiến khốc liệt nhất mà nhân dân VN phải bất hạnh gánh
chịu.
Phe nào quyết định khởi động binh đao tấn công trước
tiêu diệt phe kia trong bối cảnh thế giới chia làm hai cực vừa qua đều là hành
động mà lịch sử rồi sẽ đánh giá là sáng suốt anh hùng hay điên cuồng mù quáng.
Trước chiến tranh VN, phe Bắc Triều Tiên đã điên
cuồng xua quân xuống đánh chiếm miền Nam và họ đã phải đụng đầu trực tiếp với
thế lực lớn mạnh nhất thế giới bấy giờ mà nếu không có sự can thiệp của Tàu và
sau lưng là cộng sản LX thì họ đã mất trắng. Sau đó thì họ khôn ra, bằng lòng
với phần đất nước bên kia vĩ tuyến 38 mà ngay từ đầu họ được phân. Từ đó, hơn
60 năm trôi qua, lúc nào Bắc Triều Tiên cũng hung hăng la to đòi giải phóng
miền Nam, nhưng trong bụng họ hiểu rằng chỉ có ngu dốt điên cuồng mới đem quân
tràn xuống phía Nam lần nữa. Họ biết họ không thể nào chạm vào trật tự của Mỹ.
Nhờ vậy Nam Hàn yên thân phát triển đất nước trong vòng trật tự của Mỹ, và
nhanh chóng trở thành cường quốc kinh tế của thế giới.
Đông Đức và Tây Đức thì hoàn toàn yên phận ở mỗi
bên. Họ là nước thua trận bị 2 thế lực thắng trận cưỡng bức chia cắt và vừa
thoát ra khỏi cuộc chiến một cách khốc liệt và tang thương, họ không muốn đất
nước của họ thành bãi chiến trường mới của hai lực lượng đối nghịch mạnh nhất
thế giới. Nhờ vậy mỗi bên đều yên tâm lo xây dựng và phát triển kinh tế. Và sau
nầy họ thống nhất một cách êm thấm trong cục diện trật tự mới của thế giới,
không tổn hao một giọt máu nào.
Nước bị chia cắt thứ tư từ sau đệ nhị thế chiến là
Trung Hoa. Phần theo trật tự của LX chiếm hết cả lục địa rộng lớn. Phần theo
trật tự Mỹ chỉ còn là một hòn đảo tí teo. Trong 4 nước bị chia cắt, thì Tàu
cộng có khả năng áp đảo để có thể tiêu diệt phe kia là Đài Loan Tàu Tưởng. Thế
nhưng những người cộng sản Tàu quá sức khôn ngoan. Họ dư sức "xẻ dọc biển
Hoa Đông" hoặc họ cũng dư sức và dư sự ác độc để lấy xác hằng hà người Hoa
Lục làm cầu bắt qua biển để xua quân giải phóng Đài Loan. Nhưng họ khôn ngoan
thấy rằng đụng vào Đài Loan là đụng vào trật tự của Mỹ nên họ nhịn. Họ tạm
"bảo lưu" Đài Loan, để tập trung xây dựng đất nước. Nhờ vậy Đài Loan
được yên thân phát triển kinh tế trong trật tự của Mỹ và nhanh chóng trở nên
giàu mạnh giống như Nam Hàn.
Như vậy duy nhất chỉ có miền Bắc VN quyết tâm xẻ dọc
Trường Sơn, hy sinh tất cả với mọi giá, tiêu diệt cho được phe miền Nam, dù họ
vẫn biết rằng đụng vào miền Nam là đụng vào trật tự của Mỹ nghĩa là họ phải
trực tiếp đối đầu với thế lực hùng mạnh nhất thế giới. Vì nghỉ có LX và Tàu bảo
kê nên họ chấp nhận đụng đầu với Mỹ, tuy vậy họ lại thành công, nhưng cái giá
phải trả quá đắt, đắt đến mức mà sau gần 40 năm vẫn chưa trả hết, và cũng chưa
biết bao giờ trả mới xong.
Sau nầy khi nghe Taliban, Sadam Husein rồi Kadafi
muốn làm anh hùng như VN, đòi đối đầu với Mỹ, thế giới không khỏi phì cười và
chê bai đó là hành động ngu dốt và điên rồ, tự dưng đẩy đất nước đang an lành
của mình vào tình thế chiến tranh với một siêu cường thiết lập ra được trật tự
của thế giới. Dĩ nhiên lần lượt những kẻ đó đều chuốc lấy thảm bại như chúng ta
đã thấy.
Từ cổ chí kim, những quốc gia nhỏ khôn ngoan là
những quốc gia biết chọn ai lớn mạnh nhất để theo chứ không phải để chống lại.
Một nhà nước khôn ngoan không bao giờ bắt buộc toàn dân đi theo và trung thành
với bất kỳ một chủ thuyết duy nhất nào cả. Một nhà nước khôn ngoan của quốc gia
nhỏ bé phải biết chọn nước lớn nào theo và không nhất thiết vĩnh viễn trung
thành với nước lớn nào cả.
Thái Lan là ví dụ điển hình cho sự khôn ngoan của một nước nhỏ. Họ như cây sậy ngã theo chiều gió mạnh để tồn tại và phát triển. Khi phong trào thực dân từ Châu Âu tràn tới, họ bị kẹp giữa hai thế lực hùng mạnh là Pháp ở phía đông và Anh ở phía tây. May mắn cho họ, chính hai thế lực nầy không muốn đụng chạm nhau nên cho họ trung lập và độc lập. Thái Lan lắc lư giữa hai thế lực nầy để tồn tại. Nhưng khi đệ nhị thế chiến nổ ra, Nhật hùng mạnh tràn vào Đông Nam Á, Thái Lan ngay lập tức bỏ rơi Anh- Pháp, tình nguyện đi theo Nhật để làm đồng minh. Đến khi Nhật bị Mỹ đánh cho xiển liển trên Thái Bình Dương, sắp thua đến nơi, một bộ phận chính quyền của Thái Lan nhảy ra làm đảo chính và tuyên bố kháng chiến chống Nhật và theo đồng minh. Nhờ động thái khôn ngoan kịp thời nầy mà khi Nhật đầu hàng, Mỹ đã ưu ái không cho đồng minh vào chiếm đóng Thái Lan. Tuy vậy, kể từ đó cả Anh lẫn Pháp đều căm ghét Thái Lan. Nhưng Thái Lan không hề lo, họ biết có một thế lực hùng mạnh đang nổi lên là Mỹ và họ bám ngay vào. Khi nổ ra chiến tranh VN, họ càng bám sát vào Mỹ hơn để trở thành đồng minh tín cẩn của siêu cường hùng mạnh nhất thế giới nầy. Nhờ vậy họ hưởng không biết bao nhiêu lợi lộc từ chiến tranh VN và qua đó phát triển đất nước giàu mạnh lên như hiện nay.
Thái Lan là ví dụ điển hình cho sự khôn ngoan của một nước nhỏ. Họ như cây sậy ngã theo chiều gió mạnh để tồn tại và phát triển. Khi phong trào thực dân từ Châu Âu tràn tới, họ bị kẹp giữa hai thế lực hùng mạnh là Pháp ở phía đông và Anh ở phía tây. May mắn cho họ, chính hai thế lực nầy không muốn đụng chạm nhau nên cho họ trung lập và độc lập. Thái Lan lắc lư giữa hai thế lực nầy để tồn tại. Nhưng khi đệ nhị thế chiến nổ ra, Nhật hùng mạnh tràn vào Đông Nam Á, Thái Lan ngay lập tức bỏ rơi Anh- Pháp, tình nguyện đi theo Nhật để làm đồng minh. Đến khi Nhật bị Mỹ đánh cho xiển liển trên Thái Bình Dương, sắp thua đến nơi, một bộ phận chính quyền của Thái Lan nhảy ra làm đảo chính và tuyên bố kháng chiến chống Nhật và theo đồng minh. Nhờ động thái khôn ngoan kịp thời nầy mà khi Nhật đầu hàng, Mỹ đã ưu ái không cho đồng minh vào chiếm đóng Thái Lan. Tuy vậy, kể từ đó cả Anh lẫn Pháp đều căm ghét Thái Lan. Nhưng Thái Lan không hề lo, họ biết có một thế lực hùng mạnh đang nổi lên là Mỹ và họ bám ngay vào. Khi nổ ra chiến tranh VN, họ càng bám sát vào Mỹ hơn để trở thành đồng minh tín cẩn của siêu cường hùng mạnh nhất thế giới nầy. Nhờ vậy họ hưởng không biết bao nhiêu lợi lộc từ chiến tranh VN và qua đó phát triển đất nước giàu mạnh lên như hiện nay.
* *
*
Sau khi Liên Xô và hệ thống cộng sản sụp đổ, Mỹ trở thành siêu cường số một, không còn ai cạnh tranh ngang bằng. Họ tiếp tục phát triển cái trật tự đã có theo ý của họ. Lực lượng văn minh và giàu mạnh thứ hai của thế giới là Châu Âu cũng đồng tình nằm trong trật tự nầy. Trừ một số rất ít các nước theo cộng sản còn sót lại và một số nước Hồi Giáo cực đoan, hầu hết các nước trên toàn thế giới từ Châu Mỹ, qua Châu Á, qua Châu Phi đều đồng ý đi theo trật tự nầy. Một nước lớn như Ấn Độ, trước đây vẫn thường xuyên chống lại trật tự kiểu Mỹ, nay cũng thấy rằng đó là nền trật tự tốt nhất cần phải đi theo.
Thế giới hiện nay chỉ có hai quốc gia đủ sức để đứng ra ngoài trật tự của Mỹ là Nga và Tàu. Hai quốc gia nầy cũng muốn lập ra trật tự theo ý của riêng mình. Một vài nước từ Liên Xô cũ và một vài nước nằm trong hệ thống văn hóa Slave vì sự tồn tại của lịch sử nên buộc lòng đứng trong khuôn khổ trật tự của Nga. Tàu cũng muốn vươn lên để lập ra một trật tự mới theo ý mình, nhưng số nước đi theo họ quá khiêm tốn, chỉ có Việt Nam và Bắc Hàn.
Tại sao gần hết cả thế giới đi theo Mỹ và đồng tình với trật tự của Mỹ? Do lực lượng quân sự hùng mạnh của Mỹ chăng? Nếu nói về quân sự thì Nga cũng không thua kém Mỹ bao nhiêu. Thế nhưng bạn bè cũ của Nga lần lượt bỏ Nga để đi theo Mỹ. Ban đầu là hàng loạt nước Đông Âu, tiếp theo là các nước tách ra từ Liên Xô cũ. Đòn đau nhất là mới đây, Ucraina, quốc gia ruột thịt, cùng nguồn gốc, cùng ngôn ngữ, cùng nền văn hóa với Nga cũng muốn rứt ra khỏi trật tự Nga để hội nhập vào trật tự Mỹ.
Bên cạnh sự giàu có hùng cường, Mỹ còn có cái hơn để thu hút cả thế giới tự nguyện nếp mình vào trật tự của họ. Đó là chính nghĩa. Chính nghĩa tự do và bình đẳng. Cái trật tự mà Mỹ lập ra là cái trật tự tôn trọng các quốc gia nhỏ, tôn trọng tất cả sự khác biệt, tôn trọng từng cá nhân con người... sự tôn trọng hơn hẳn các trật tự có được từ trước đến nay. Dù cái trật tự nầy chưa chắc đã hoàn hảo, nhưng chắc chắn rằng nó tốt nhất so với các trật tư trước đây và so với các trật tự mà Nga hay Tàu đang cố gắng lập ra.
Trật tự của Phát xít Đức chắc chắn không ai đi theo, trừ khi bị cưỡng bức. Tương tự như vậy với trật tự do Liên Xô Cộng sản lập ra và đã sụp đổ tan tành. Sau LX, Nga đang muốn lập ra một trật tự theo kiểu Nga để cạnh tranh với Mỹ và Châu Âu, và Tàu cũng rất thèm khát lập ra một trật tự theo kiểu Tàu. Nhưng nhìn vào cách hành xử lúng túng vì thiếu chính nghĩa của Putin, nhìn vào thể chế độc tài của Tàu cộng, thế giới không kỳ vọng điều gì tốt đẹp sẽ đến từ hai nền trật tự nầy. Rất bất hạnh cho những quốc gia nào phải bị nằm trong cái trật tự đó.
Ấy vậy mà Việt Nam lại phải nằm trong vòng trật tự còn đang manh nha của Tàu. Thật quá sức bất hạnh.
Bất hạnh cứ nếu tiếp bất hạnh cho dân tộc nầy.
HNC
Được đăng bởi Chênh
Huỳnh Ngọc vào lúc 09:54
No comments:
Post a Comment