Trần
Ðình Thục
Tuesday,
April 29, 2014 3:00:45 PM
...Tôi
cũng không ngờ, khi chụp tấm hình anh chị em sinh viên Paris vào một ngày cuối
Tháng Tư, 1975, ngày mà họ cấp bách làm một cuộc xuống đường qua các dãy phố
thành phố Paris, để ủng hộ miền Nam Việt Nam và tưởng nhớ tới những chiến sĩ
thân yêu đang hy sinh trong giai đoạn mịt mù khói lửa này, lại là một tấm hình
lịch sử, đánh dấu sớm ngày tang thương của đất nước. Chỉ sớm trước có 3 ngày.
Phải,
trước đó, ròng rã suốt Tháng Ba, hình ảnh trên TV cho thấy người dân Ðà Nẵng chạy
loạn, hình ảnh các chiến trận hoang tàn, rồi cuộc rút lui chiến thuật bỏ đứt
vùng cao nguyên, rồi việc Tổng Thống Thiệu từ chức, v.v... đã dồn dập chiếm
trọn giờ tin tức trên đài truyền hình, khiến cho người sinh viên Việt, sống xa
quê nhà có cảm tưởng như đang ngồi trên lửa bỏng.
Tấm
hình sinh viên Việt Nam xuống đường ở Paris, Pháp, ngày 27 Tháng Tư, 1975.
(Hình: Dân Huỳnh/Người Việt, chụp lại của tác giả Trần Ðình Thục)
Tổng
Hội Sinh Viên tại Paris do anh Trần Văn Bá làm chủ tịch lúc đó, đã quyết định
phải làm một cái gì để nâng đỡ tinh thần bên quê nhà, mong ước chuyển về bên ấy
chút tâm hiệp với các chiến sĩ đang khốn đốn vì bom lửa đạn. Họ, những người
sinh viên thuộc vùng Paris và những vùng lân cận Orsay-Antony, Nanterre, đã kêu
gọi nhau cùng tổ chức “Một Ngày Cho Quê
Hương.”
Trước tiên, phải là
một cuộc xuống đường để ủng hộ miền Nam.
Ngày
27 Tháng Tư, mọi người hẹn nhau tại Cư Xá Sinh Viên Quốc Gia trên đường
Bertholet. Cư xá là một khách sạn 7 tầng, Hotel Lutèce, được sinh viên âu yếm
gọi là Nhà Lý Toét, nằm ngay trong khu La Tinh, trung tâm của các ngôi trường
đại học lớn của thủ đô Paris.
Hotel
Lutèce được chính phủ VNCH thuê dài hạn từ nhiều năm, để tá túc những sinh viên
trong những năm đầu khi họ từ Việt Nam qua Paris du học, giống như một ký túc
xá.
Sinh
viên đồng lòng thúc đẩy anh em xuống đường trong tinh thần tưởng nhớ những
chiến sĩ đã hy sinh tại quê nhà để bản thân mọi người được tiếp tục trau giồi
việc học nơi xứ người.
Từng
thước vải đen được trải ra, những dòng chữ “Vinh Danh Các Chiến Sĩ Ðã Nằm Xuống
Cho Tự Do,” “Miền Nam Tự Do Bất Diệt,” “Ngày Ðại Tang,” v.v... được viết bằng
tiếng Pháp, chữ trắng trên nền vải đen.
Mỗi
người tự chít cho mình vành khăn trắng trên trán, phần để nói lên tâm nguyện
của mình, phần để nhận diện nhau, tránh sự trà trộn trong lúc diễn hành của
những phần tử “không quốc gia,” muốn phá hoại.
Ðúng
3 giờ trưa, anh em sinh viên bắt đầu cuộc tuần hành trong thầm lặng qua các dãy
phố của Quận 5, khu đại học. Biểu ngữ được giương cao, bát nhang, lá quốc kỳ
màu vàng ba sọc đỏ được căng rộng bốn góc, dẫn đầu cuộc tuần hành dài cả trăm
người.
Hoàn
toàn trong im lặng, không hoan hô, đả đảo. Một sự chịu đựng đầy tôn nghiêm và
trật tự. Khởi đầu đoàn người bắt đầu đi từ đường Gay Lussac, một đại lộ sát
nách với Ðiện Panthéon, nơi chôn cất những vĩ nhân của nước Pháp như Voltaire,
Victor Hugo, Marie Curie, v.v... Họ đi dọc xuống tới vườn Luxembourg, rồi quẹo
mặt ra đường Boulevard St. Michel, đi ngang trước cửa trường La Sorbonne, ngôi
trường Văn Khoa và Luật Khoa nổi tiếng của Paris. Ðoàn người qua chiếc cầu Pont
St. Michel, sau đó đổ ra đại lộ Rivoli rồi trực chỉ nhắm công trường La
Concorde đi tới.
Chữ
La Concorde có nghĩa là “Ðồng Tâm.” Anh em sinh viên, những đứa con của niền
Nam, đang thực sự hướng về quê nhà, đang thực sự đồng tâm chia sẻ nỗi điêu linh
của đất nước trong giai đoạn tàn tạ khốn đốn này.
Bên
đường, tiếng la lối của nhóm thiên tả cũng nhiều, tiếng khích lệ từ những người
lớn lái xe qua “sao không làm sớm hơn?” cũng không ít.
Anh
chị em sinh viên vẫn âm thầm tiến bước. Ban báo chí của tổng hội trao tay cho
những người qua đường những tờ bươm bướm in bằng máy roneo nói lên tình trạng
của một nước tự do nhỏ bé đang bị cả khối cộng sản phụ nhau lấn chiếm.
Cuộc
tuần hành, không có giấy phép của tòa đô chính. Tình trạng đất nước đang ở giai
đoạn khẩn trương, không còn thì giờ để xin phép qua thủ tục hành chánh rườm rà.
Vả lại đơn xin chắc chắn cũng sẽ bị Tòa Ðại Sứ Bắc Việt và cánh tả Pháp thiên
Cộng phản đối, ngăn chặn.
Bởi
vậy phải tính chuyện liều mạng tổ chức một cuộc tuần hành chớp nhoáng, trong
trường hợp bị chặn lại, cũng sẽ có tiếng vang trong giới báo chí, vẫn sẽ có
những phản ứng thuận lợi về hình ảnh hiền hòa của một miền Nam đang bị xâm
chiếm, trái ngược với những thỏa hiệp trong Hiệp Ðịnh Paris đã được ký kết ngay
tại thành phố này.
Cuộc tuần hành tuy
không hợp lệ, nhưng lại là một thành công. Thành công ở chỗ đã không bị giải
tán trong suốt lộ trình. Cơ quan công lực thành phố Paris thấy những khuôn mặt
sinh viên trẻ Việt Nam tuần hành đông đảo, nhưng nghiêm túc, trong trật tự,
không la hét, đập phá nên họ lẳng lặng theo sát, cuối cùng, cấp trên của họ đã
tiếp xúc thẳng tại chỗ với người đại diện của Tổng Hội Sinh Viên là anh Trần
Văn Bá. Sau khi đã biết rõ chủ đích ôn hòa và lộ trình của đoàn người, chính họ
lại đích thân hộ tống đoàn tuần hành, giúp giải tỏa những khúc kẹt xe do cuộc
xuống đường gây nên để giao thông có thể tránh và rẽ qua những hướng khác, một
cách nhã nhặn êm thấm.
Tôn
chỉ của xã hội Pháp là “Liberté - Égalité - Fraternité” (Tự Do - Bình Ðẳng -
Nhân Ái) quả thật đã được tôn trọng một cách dân chủ.
Riêng
đối với niềm tin của những con dân đất Việt, hồn thiêng sông núi, vong linh các
chiến sĩ của tiền nhân, hình như đã chứng giám và hỗ trợ cho lòng thiện tâm của
lớp trẻ, nên màn đầu của chương trình “Một Ngày Cho Quê Hương” đã có được một
cuộc tuần hành êm ả, thành công.
Màn
sau của cuộc biểu tình đã được dự trù là sau khi đã tới được công trường La
Concorde rồi, sinh viên sẽ tới ngay trước cổng Tòa Ðại Sứ Hoa Kỳ, nằm tại một
góc của công trường La Concorde (cuối đường Rivoli) để phản đối chính sách Mỹ
đã dồn miền Nam vào hoàn cảnh tang thương hiện tại.
Nhưng
khi đoàn sinh viên tới sát khu Tòa Ðại Sứ Mỹ, thì nhân viên công lực Pháp, có
sĩ quan cao cấp hiện diện, đã chặn đoàn biểu tình lại. Họ nhã nhặn nói: “Chúng
tôi không thể để các bạn tới gần hơn nữa.”
Tôn
trọng luật lệ xứ người, anh chị em sinh viên đã dàn hàng ngang tại một góc công
trường La Concorde, chênh chếch đối diện với Tòa Ðại Sứ Mỹ, trang nghiêm làm
nghi thức tưởng niệm các chiến sĩ và cất cao bài quốc ca miền Nam để kết thúc
cuộc biểu dương tấm lòng chia sẻ nỗi đau thương với đất nước.
Tiếng
hát của 300 người trẻ tuy đông đảo nhưng nghe vẫn như mất hút, lạc lõng bơ vơ
giữa cái không gian bao la của một công trường rộng lớn. Lạc lõng bơ vơ như
thân phận côi cút của một mảnh đất nhỏ bé đang bị bỏ rơi, nằm bên kia quá nửa
vòng trái đất.
Ðoàn
biểu tình sau đó kéo nhau từng nhóm nhỏ về tụ tập tại trường Chính Trị Kinh
Doanh của trường Ðại Học Assas, nằm bên hông vườn Luxembourg. Giảng đường to
lớn của trường đại học có khuynh hướng thân hữu này luôn luôn rộng mở cho những
người con của miền Nam tự do.
Tại
đây, anh chị em sinh viên của cả ba khu đại học đã làm một đêm không ngủ, có
hội thảo, có ca hát. Những bài hát quê hương, tranh đấu được anh em sinh viên
tự hát an ủi nhau trong giờ phút khốn đốn của miền Nam nước Việt.
Ba
ngày sau, đâu ngờ, Sài Gòn thất thủ.
Thôi
rồi, thế là mất hết, mất Sài Gòn, mất quê hương, mất luôn ngày về của lớp trẻ
vẫn hằng mơ ước một ngày có thể đóng góp phần trí tuệ của mình cho quê hương
thân yêu miền Nam.
No comments:
Post a Comment