Friday, 26 July 2013

CHÚNG TA CÓ THỂ IM LẶNG MÀ NHÌN ANH ẤY CHẾT SAO ? (Nguyễn Thị Từ Huy)




Nguyễn Thị Từ Huy
25/07/2013

Chúng ta cứ im lặng mà nhìn Điếu Cày chết sao?

Hãy hình dung nếu có một triệu tiếng nói cất lên vì tính mạng của anh Nguyễn Văn Hải thì mối nguy hiểm của anh ấy sẽ giảm bớt rất nhiều. Chúng ta có 90 triệu người thế nhưng chưa có hoạt động vì công lý nào tập hợp được một triệu người. Sao khó khăn quá vậy? Không phải chỉ vì chúng ta đã bị chia rẽ quá sâu sắc, mà vì trong bản thân mỗi người cũng không có được sự thống nhất. Trong đời sống này chúng ta tồn tại với nhiều mảnh khác nhau, và không thể hợp nhất các mảnh ấy lại khi cần phải có một quyết định, kể cả là quyết định trước sự sống và cái chết.

Những biểu hiện của tội ác và sự vô nhân đạo đầy rẫy trong xã hội này. Chúng ta ai nấy đều nghĩ rằng mình vô can, rằng những chuyện giết người, cướp của, tham nhũng, giành giật tiền của kẻ bị hại, tiêm vắc xin làm chết trẻ sơ sinh… không phải do chúng ta gây ra. Chúng ta tự nhìn mình là nạn nhân của một xã hội thiếu nhân tính. Chúng ta nhìn Điếu Cày như là nạn nhân của một chế độ độc tài và phi nhân. Nhưng giờ đây khi biết về tình trạng nguy cấp của anh ấy, nếu chúng ta giữ một thái độ thờ ơ, thì thử hỏi lúc này chúng ta có còn vô can không, và thử hỏi điều gì khiến cho xã hội chúng ta trở nên vô nhân đạo?

Nếu chúng ta im lặng khi biết rõ cuộc sống của anh ấy đang bị đe dọa, thì có phải chúng ta cũng đồng lõa với những kẻ cai tù đang hãm hại anh ấy không? Chúng ta có còn là đồng loại của anh ấy không? Chúng ta có còn là đồng bào của anh ấy không?

Chúng ta còn tiếp tục im lặng đến bao giờ?

N. T. T. H.

Tác giả gửi trực tiếp cho BVN  



2 comments:

  1. Tiến sỹ nghiên cứu văn học Nguyễn Thị Từ Huy được nhà nước cử đi học bốn năm trời. Quay về nước chưa làm được tích sự gì, lại vào hùa với đám rận chủ. Cô ta viết: "Hãy hình dung nếu có một triệu tiếng nói cất lên vì tính mạng của anh Nguyễn Văn Hải thì mối nguy hiểm của anh ấy sẽ giảm bớt rất nhiều. Chúng ta có 90 triệu người thế nhưng chưa có hoạt động vì công lý nào tập hợp được một triệu người. Sao khó khăn quá vậy? Không phải chỉ vì chúng ta đã bị chia rẽ quá sâu sắc, mà vì trong bản thân mỗi người cũng không có được sự thống nhất.". Đại từ nhân xưng "chúng ta" là để chỉ đám dân chủ bại não gồm Diện, Lập, Thụy ấy mà. Cô không đọc những bài viết của Diện gay về vụ Cù Vũ tuyệt thực à. Chín mươi triệu người là chín mươi triệu cái đầu có suy nghĩ. Họ đâu có ngu mà tin vào những điều xằng bậy của Diện, Lập, Thụy...Cô mà tiếp tục theo cái đám rận chủ ấy, chả mấy bữa là biến thành rận đâu.

    ReplyDelete
  2. Một dạo việc làm vườn thu nhập kém quá. Vợ sinh đứa thứ hai mà chẳng đủ tiền. Tôi được ông Michael Nguyen "giới thiệu việc làm". Ổng hứa, mỗi tháng được ít nhứt là 1 ngàn đô, tôi sướng quá. Tôi đã nhận lời. Tôi bắt đầu thấy lạ vì chẳng thể có việc được lương cao như thế mà lại thuê một người thợ làm vườn như tôi. Hóa ra, ông đưa tôi tham gia Việt Nam Canh Tân Cách Mạng đảng. Tôi sợ nhưng đang cần tiền, biết làm sao đây. Trong chuyến hành quân năm 1987, tui bị bắt, lãnh án 3 năm tù. Tôi đã hoảng sợ khi nhớ lại lời kể của anh Lâm- anh họ tôi bị chánh phủ Việt Nam cộng hòa bắt nhầm vì nghi là Việt Cộng. Anh kể: nhiều người bị tra tấn bằng vôi bột sống khiên tóc rụng hết. Những người bị cho là cộng sản đích thực nếu không khai sẽ bị đóng đinh 3 vào tay, đánh vào đầu đến mức ngớ ngẩn, đánh dập xương bánh chè...Tôi cứ nghĩ trại giam cộng sản chắc sẽ còn khủng khiếp hơn trại giam của Việt Nam cộng hòa. Nhưng thực tế trong tù, tôi thấy hoàn toàn khác. Cuộc sống trong trại không đầy đủ nhưng không bao giờ bị đánh đập, tra tấn. Khi mãn hạn tù, bị trục xuất về Hoa Kỳ, tôi không bao giờ tham gia hội chống cộng nữa. Hôm nay, đọc báo của các vị, thấy viết xỏ xiên, linh tinh quá. Các vị chưa trải qua thực tế, đừng bịa đặt về cách hành xử của nhà tù cộng sản. Làm gì có chuyện tù chính trị bị cộng sản hãm hại.

    ReplyDelete

View My Stats