Phạm Xuân Nguyên
Tháng Bảy 31, 2013 at 1:47 chiều
Đây là sự định danh một kiểu gọi là “phê bình văn học”
của Nguyễn Văn Lưu đã được tôi nói lên tại diễn đàn của hai cuộc họp quan
trọng. Cả hai cuộc tôi đều được mời dự chính thức và được phát biểu chính thức.
Cuộc thứ nhất là hội thảo “Nâng cao chất lượng, hiệu quả phê bình văn
học” do Hội đồng lý luận phê bình văn học nghệ thuật trung ương và Hội Nhà
văn Việt Nam tổ chức ngày 10/4/2012 tại hội trường Ban tuyên giáo trung ương.
Đến dự cuộc đó có các ông Trương Tấn Sang, Đinh Thế
Huynh, và ngồi chủ trì là các ông Nguyễn Hồng Vinh, Đào Duy Quát, Hữu Thỉnh.
Khi tôi phát biểu trong phiên thảo luận buổi chiều thì hai vị Chủ tịch nước và
Trưởng ban Tuyên giáo trung ương đã không còn ngồi dự. Tôi đăng ký phát biểu và
khi lên bục tôi đã mở đầu ý kiến của mình bằng cách nói ngay: bản tham luận “Kinh nghiệm
phê bình qua một trường hợp văn học” của Nguyễn Văn Lưu đọc buổi sáng là
lối phê bình chỉ điểm.
Ông ta có quyền lấy trường hợp Nguyễn Huy Thiệp để
khảo sát phê bình, nhưng cái lối tập hợp tư liệu các bài viết phê bình xoay
quanh tác phẩm của nhà văn này rồi tổng hợp lại thành ra như một hệ thống có tổ
chức phân công người định hướng tư tưởng, người viết bài… là có ý đồ xấu, là
bóp méo sự thực đời sống văn học, là vu cáo những người phê bình có bài viết
ủng hộ hiện tượng văn chương Nguyễn Huy Thiệp hành động như một “tổ chức”.
Cuộc thứ hai là hội nghị lý luận phê bình văn học lần thứ ba do Hội Nhà văn
Việt Nam tổ chức tại Tam Đảo (Vĩnh Phúc) trong các ngày 3-5/6/2013. Nguyễn Văn
Lưu đọc bài viết phê phán bản luận văn “Vị trí kẻ bên lề: thực hành thơ của
nhóm Mở Miệng từ góc nhìn văn hóa” của Đỗ Thị Thoan (Nhã Thuyên) với những
lời quy kết nặng nề.
Khi
thảo luận tôi cũng đã lên bục phát biểu to trước hội trường rằng kiểu phê bình
như thế của Nguyễn Văn Lưu là phê bình chỉ điểm. Tôi cũng nhắc lại đây
là lần thứ hai tôi dùng cụm từ này cho Nguyễn Văn Lưu và tôi nhấn mạnh không
thể nào ở thời nay, ở nước ta hiện nay chấp nhận được một lối phê bình như thế.
(Nói thêm một chi tiết là khi Nguyễn Văn Lưu đang đọc thì nhà văn HPP từ hội
trường đi ra ngoài, ngang qua chỗ tôi ngồi anh nói nhỏ “sao bây giờ lại sinh ra
những kẻ phê bình cảnh sát như vậy hả ông?”).
Cả hai cuộc lần tôi phát biểu thẳng thắn, công khai tại
hai hội thảo lớn báo chí khi tường thuật đều có lược trích ý kiến của tôi,
nhưng không báo nào dẫn lại lời tôi nói “phê bình chỉ điểm” đối với Nguyễn Văn
Lưu. Mới hay để đưa tin, tường thuật một sự kiện cho thật trung thực, khách
quan trên báo chí chính thống cũng là khó. Tổng kết hội nghị Tam Đảo, ông Chủ
tịch Hội Nhà văn Việt Nam có nhắc tới bốn tiếng này của tôi nhưng là ở phần nói
cái chưa được của hội nghị.
Phê bình chỉ
điểm là gì?
Nó không phải bây giờ mới có, mà đã có trong suốt đời
sống văn học, khi âm thầm, khi rộ lên, và thường là rộ lên thành đợt. Đó là
kiểu phê bình cốt điểm mặt chỉ tên những người bị coi là sai trái, sai lầm,
lệch lạc, phản động theo một cách đọc văn bản sáng tác và văn bản phê bình
thiên về chính trị, quy về chính trị. Các văn bản sáng tác được viết theo cấu
trúc nghệ thuật. Các văn bản phê bình được viết theo cấu trúc khoa học. Đọc
chúng đúng nghĩa để nhận xét, đánh giá, phản biện là phải đọc theo quy tắc nội
tại của văn bản, đọc có lý thuyết và phương pháp, đọc trong hệ thống liên kết
văn bản, không thể hồ đồ suy diễn, diễn dịch theo lối áp đặt từ một động cơ, ý
muốn ngoài văn học, ngoài khoa học. Phê bình chỉ điểm thường không đọc “vỡ chữ”
(để mượn hai chữ này của nhà phê bình văn học và nghệ thuật Nguyễn Thị Minh
Thái) các văn bản đó, hoặc có “vỡ chữ” được thì lại “bóp chữ”, và đọc theo lối
áp ý (áp buộc ý riêng của mình) và ác ý. Theo dấu chỉ điểm này, người ta sẽ xử
lý.
Từ đó, phê bình
chỉ điểm là kiểu phê bình dựng chuyện, lập hồ sơ giả, dựng hiện trường giả. Tác
phẩm văn học bị lấy làm cái cớ để vu cho người viết những điều không có, ép cho
họ những ý nghĩ, tư tưởng không thật, và thế là biến một cuốn sách, một tác giả
thành ra một vụ việc mang tính hình sự, nặng hơn nữa thì coi đó là vụ án mà kẻ
kết án chính là kẻ viết phê bình như thế. Những tác giả của kiểu phê bình này
tự cho mình và coi mình có quyền nắm chân lý, ở vai quan tòa, và lớn tiếng dùng
giọng văn buộc tội để nói về người và việc văn học. Theo dấu chỉ điểm này,
người ta sẽ xử lý.
Phê bình chỉ điểm do vậy là mang tính vụ việc nhất thời,
là báo động giả, lấy sự gây ồn ào rối loạn làm mục đích chính, nhưng hậu quả nó
gây ra thì nặng nề cho tâm lý xã hội, cho tinh thần văn giới, và thậm chí gây
tác hại về nhân sinh. Theo dấu chỉ điểm, người ta sẽ xử lý. Bởi vì nó luôn được
xuất hiện chính thức trên các phương tiện thông tin đại chúng chính thống và
xuất hiện một cách ưu tiên, dành chỗ. Nó dễ khiến đám đông tin theo vì sự xuất
hiện đó và vì cách viết kích động yếu tố chính trị trong hiện tượng văn học,
cũng cả vì đám đông không được thông tin hai chiều, chỉ có chiều đi không có
chiều lại.
Tuy nhiên, phê
bình chỉ điểm lại thường có hiệu ứng ngược: nó chết nhanh, còn cái bị nó phê
thì sống dài. Cứ nhìn lại hiện tượng Nguyễn Huy Thiệp và Bảo Ninh thì
rõ. Khi mới xuất hiện, tác phẩm của hai nhà văn này đã bị phê bình chỉ điểm kêu
la ầm ĩ nào là phủ nhận chiến tranh cách mạng, nào là hạ bệ thần tượng, nào
xuyên tạc lịch sử dân tộc, vân vân và vân vân, cứ như đọc sách của họ thì hỏng
cả mọi sự. Cho đến bây giờ nhìn lại thì chính Nguyễn Huy Thiệp và Bảo Ninh là
hai thành quả xuất sắc nhất của văn học Việt Nam đổi mới, là hai tác giả văn
học Việt Nam được dịch nhiều nhất và đánh giá cao nhất ở nước ngoài, là hai
gương mặt không thể thiếu khi giới thiệu văn học Việt Nam hiện đại.
Điều này tôi nói là sự thực, còn hơn cả sự thực, đó
là sự thật, dù ai khen chê thế nào mặc lòng, nhưng ai còn có lương năng văn học
thì cũng đều thừa nhận thực tế đó. Còn lại bên họ là những người phê bình có
mắt xanh tâm sáng biết “anh hùng đoán giữa trần ai mới già” nhận chân ra giá
trị đích thực của hai người viết mới với những giá trị mới cần thiết cho văn
học nước nhà thời kỳ đổi mới ngay từ khi họ vừa xuất hiện trên văn đàn. Trong
khi đó, những bài viết kiểu phê bình chỉ điểm một thời vấy bẩn họ giờ còn ai
đọc, mà có đọc cũng chỉ thấy chúng bất lực.
Kinh nghiệm của tôi đối với kiểu phê bình chỉ điểm: hễ
thấy có bài, mà nhất lại là nhiều bài đánh liên tục, dồn dập, tàn độc nhắm vào
một tác giả, tác phẩm, công trình nào đó, thì hãy tìm ngay những cái bị đánh ấy
đọc trực tiếp bằng con mắt, trí tuệ mình, đọc dưới góc độ văn hóa, văn học nghệ
thuật và quên ngay những trò đánh đấm hội đồng chỉ điểm, phi văn học, phản nhân
văn. Như ở trường hợp bản luận văn của Đỗ Thị Thoan (Nhã Thuyên) về nhóm Mở
Miệng: hãy tìm đọc thơ của nhóm đó, hãy tìm đọc luận văn đó, thích hay không
thích, đồng ý hay không đồng ý, mỗi người có quyền lựa chọn và phát biểu, nhưng
hãy cứ đứng ở địa hạt văn học của thơ và khoa học của luận văn, đừng đẩy sang
phía chính trị, tư tưởng, càng không được quy kết, quy chụp về tư tưởng và
chính trị. Làm như thế là hại người.
Mà đó chính là cách làm của phê bình chỉ điểm. Nó
thế này: “Vì vậy chúng tôi cấp thời đề nghị phải lập tức đình chỉ việc giảng
dạy của cô giáo Nhã Thuyên – dù là giảng dạy hợp đồng. Đồng thời hủy bỏ Luận
văn, hủy bỏ học vị Thạc sĩ của tác giả Luận văn, xem xét lại tư cách của
người hướng dẫn khoa học là PGS.TS Nguyễn Thị Bình và trách nhiệm của Hội đồng
chấm Luận văn này.” (Nguyễn Văn Lưu). Đây chính là một cáo trạng khoác áo “phê
bình văn học” truy bức tội danh “kích động sự phản kháng và chống đối” cho một
bản luận văn cao học. Theo dấu chỉ điểm này, người ta sẽ xử lý.
Hà Nội 7.2013
Tác giả gửi Quê Choa
Bài viết thể hiện văn phong và quan điểm riêng của tác
giả
No comments:
Post a Comment