12:01:am
12/06/12
Viết
tiếp bài: Con
người và những qui luật tự nhiên
Thân
tặng bạn hữu – những người con dấn thân cho dân tộc có tương lai tươi sáng
Như
tôi đã viết bài trước, bình minh của lịch sử loài người đầy bạo lực và loạn
lạc, ở đó kẻ yếu luôn bị kẻ mạnh ức hiếp, cướp đoạt,….nhà nước ra đời từ yêu
cầu của cuộc sống, một trong những lý do quan trọng để nhà nước ra đời là bảo
vệ quảng đại người yếu thế, quảng đại quần chúng nhân dân.
Tuy
nhiên, xuyên suốt lịch sử, nhà nước chưa bao giờ làm tốt vai trò của nó (là một
tổ chức để bảo vệ quyền lợi cho người yếu thế, người nghèo), mà nó luôn có xu
hướng bảo vệ cho cho kẻ mạnh, kẻ có quyền, kẻ giàu. Mác đã tổng kết lịch sử
“nhà nước là tổ chức quyền lực của giai cấp thống trị và phục vụ cho giai cấp
thống trị”. Cái họa, cái khốn khổ của loài người là ở đây.
Trong
cuộc đấu tranh trường kỳ, bao cuộc cách mạng đẫm máu, trời long đất lở để giành
nhà nước lại cho mình, khẩu hiệu “nhà nước của dân, do dân và vì dân” luôn gây
cảm hứng mạnh mẽ cho quần chúng nhân dân đói khổ, lầm than.
Chủ
nghĩa Mác ra đời, cũng lấy cảm hứng về một nhà nước của số đông, của những
người yếu, những người nghèo khổ “nhà nước chuyên chính vô sản của giai cấp
công nhân” và chỉ ra phương hướng cách mạng thông qua bạo lực để giai cấp “công
nhân” nắm được quyền bính nhà nước, và công cụ bạo lực chuyên chính, trấn áp để
giữ vững quyền lực nhà nước, đảm bảo nhà nước là của “quần chúng nhân dân”. Mô
hình nhà nước Mác đưa ra để bảo đảm nhà nước thuộc quần chúng nhân dân là nhà
nước phúc lợi, ông tin rằng với nhà nước phúc lợi, toàn dân được hưởng những
dịch vụ, những giá trị trong cuộc sống, đó là sự công bằng mà bao đời nhân loại
mơ ước. Đây cũng là điều hấp dẫn nhất của học thuyết Mác, nó làm mê hoặc một
nửa nhân loại trong hơn một thế kỷ qua, và nó hấp dẫn nhiều bộ óc được cho là
thông minh tầm cỡ, có tinh thần nhân đạo lớn, vì nước vì dân học theo và thực
hiện.
Vậy
nhà nước phúc lợi là gì? Có nhiều miêu tả cũng như định nghĩa về nó, nhưng tựu
trung lại có các đặc điểm sau: Đó là tổ chức quyền lực của nhân dân, của tầng
lớp lao động, quyền này được xây dựng qua sự ủy quyền qua bầu cử, qua đại biểu,
(học thuyết Mác là Đảng Cộng sản, chính đảng của công nhân). Đặc điểm kinh tế
là: nhà nước dùng quyền của mình để mang lại những ích lợi thiết thực cho người
dân dưới dạng phúc lợi như: y tế miễn phí, giáo dục miễn phí, nhà ở miễn phí,
dịch vụ công ích: đường xá, nước sạch, vệ sinh môi trường,…
Tóm
lại nhà nước phúc lợi là nhà nước lo cho người nghèo; cho người nghèo có cơ hội
tiếp cận nhiều dịch vụ trong cuộc sống với giá miễn phí hoặc rẻ.
Điều
đó thật sự là một giấc mơ của hàng triệu, hàng triệu người trên quả địa cầu,
chính nó đã tạo cảm hứng và động lực cho những cuộc cách mạng vô sản trên toàn
thế giới, và cũng chính nó qua những cuộc bầu cử phổ thông đầu phiếu, tưởng là
khoa học (số đông luôn đúng) lại đưa những tên buôn chính trị, mị dân lên nắm
quyền gây họa cho xã hội,….vì nó phù hợp với tính tất yếu của con người là
“tham lam” muốn cho không, muốn miễn phí. Ở đâu có miễn phí, ở đó có sự tung
hô. Lãnh tụ nào có khả năng làm điều đó là anh hùng, là anh minh sáng suốt,
luôn được lòng dân, luôn được phần lớn nhân dân ủng hộ. Nhiệt liệt, nhiệt
liệt,…….( Đó lý do vì sao các chương trình quốc hữu hóa luôn được toàn dân ủng
hộ (vì người nghèo đa số) và họ không biết rằng đó là cuội nguồn của tai họa
đến với họ.)
Tai họa:
Chúng
ta thấy ngay, nhà nước không phải là nơi làm ra tiền, nó chỉ có thể là nơi lấy
tiền nơi này cho nơi khác mà thôi (thông qua thuế). Tiến sĩ Alan, sau 43 năm
bôn ba làm ăn khắp năm châu, rất có lý khi cho rằng “không có bữa ăn nào miễn phí”.
Để thấy được tai họa nó gây ra thế nào,
chúng ta phân tích một trường hợp cụ thể sau:
Đã
là con người, ai cũng có lòng nhân đạo, thương yêu đồng loại, không có gì gây
xúc động bằng một người bị bệnh, đau đớn mà chấp nhận chết vì không có tiền chi
trả. Không gì bất công hơn hình ảnh này. Rất là nhân đạo, rất là tuyệt vời nếu
người đó được nhà nước chữa bệnh miễn phí, chắc chắn 100% không ai phản đối
điều này. Ok, vậy là lập nên những bệnh viện công để thực hiện vấn đề này.
Không ai mảy may suy nghĩ vì đó là tiền của ngân sách nhà nước, của chung,
không phải của mình, mình chỉ có lợi chứ không thiệt gì. Nhất trí 100%. Thế là
kẻ nắm quyền bắt đầu lấy tiền ngân sách thực hiện việc đó: Từ lên kế hoạch,
thiết kế, xây cất, đến tuyển nhân viên,….lòng tham con người bắt đầu phát huy,
họ bắt đầu đục khoét, nâng khống giá trị thực hiện, bắt tay cùng nhau rút
ruột,…..Tất cả những việc này, không có luật pháp, qui định nào dù có chặt chẽ
đến mức con ruồi bay qua không lọt cũng không quản lý được, luôn bị lòng tham
xuyên thủng, chỉ duy nhất phụ thuộc vào người đó có muốn làm hay không mà thôi,
do vậy giải thích vì sao chủ nghĩa cộng sản luôn kêu gào xây dựng đạo đức cách
mạng, xây dựng con người mới xã hội chủ nghĩa, kêu gọi đấu tranh quét sạch chủ
nghĩa cá nhân (Lời ông Hồ Chí Minh), nhưng họ chỉ chuốc lấy thất bại, vì chủ
nghĩa cá nhân là bản ngã con người, luôn tồn tại, chúng ta chỉ có thể thừa
nhận, quản lý đó đúng nguyên lý khoa học, chứ không thể tiêu diệt nó.
Tai họa còn chưa dừng lại ở việc tham
nhũng, rút ruột, lãng phí mà còn là việc mất dân chủ:
Nhiều
người cho rằng: dân chủ là người dân làm chủ, chính quyền làm thầy tớ (HCM),
hay người dân muốn làm gì thì làm (dân chủ vô chính phủ), hay dân chủ dẫn đến
loạn (vô luật pháp), tất cả những điều đó làm nhiều người sợ dân chủ và cho
rằng dân trí còn thấp nên không khuyến khích dân chủ.
Dân
chủ nhiều định nghĩa, nhiều quan niệm nhưng rõ thấy nhất là quyền làm chủ của
người dân, từ hành động đến suy nghĩ, họ chỉ sợ pháp luật (luật pháp theo nghĩa
pháp quyền chứ không phải luật pháp trời ơi của nhà cầm quyền), ngoài ra không
phải sợ một ai, dù là thủ tướng.
Lý
thuyết là vậy, kêu gọi là vậy, hô hào là vậy, nhưng thực tế cuộc sống không
phải vậy, dù luật pháp có viết thế nào đi nữa nhưng nếu kẻ đó đang nắm cái dạ
dày, nắm cái sinh mạng của ta, có cho tiền ta cũng không dám lên tiếng (trong
bệnh viện, bạn lên tiếng chống nhũng nhiễu, đơn giản bạn bị làm cho đau hơn,
bạn bị bỏ mặc, bị gây khó dễ,….tất cả những việc đó không pháp luật nào can
thiệp được, đủ làm bạn phải biết im miệng, hoặc nịnh nọt, chạy chọt cho yên
thân). Vào bệnh viện công bạn sẽ biết qui luật đó đúng như thế nào. Sự mất dân
chủ không chỉ việc người dân mất quyền, không dám lên tiếng mà nó còn tạo ra
quyền lực cho người cầm quyền, quyền bổ nhiệm người làm lãnh đạo, quyền quản
lý, thanh tra,…. Thế mới biết trong các nước cộng sản, quyền lực kẻ cầm quyền
lớn đến mức nào.
Trong
điều kiện này, chúng ta cứ kêu gào người dân sao không lên tiếng, sao không
dũng cảm lên án cái ác, thật nực cười, việc đó không khác gì một tên nham hiểm,
thấy việc nguy hiểm, không dám làm, xui người khác làm, quá bá kiến (dân rất có
lý khi nói “đấu tranh, tránh đâu”). Trong điều kiện đó, những ai lên tiếng lãnh
phần thiệt về mình và gia đình, trong khi bình diện xã hội cũng không giải
quyết được việc gì, cùng lắm chỉ gây lên một ngọn sóng lăn tăn, cắt chức kẻ
này, thay kẻ khác, cũng chỉ vậy mà thôi. (Thầy Đỗ Việt Khoa là một minh chứng
hùng hồn).
Hậu
quả cũng không chỉ dừng ở đó mà nó còn nghiêm trọng hơn nhiều người tưởng: Nó
làm mất đi động lực sản xuất, cải tiến kỹ thuật, phát triển con người trong xã
hội. Hãy suy ngẫm sự xuống cấp về chất lượng dịch vụ, về trình độ chuyên môn,
(kéo theo hệ thống giáo dục chìm theo),….. Nguyên lý cha chung không ai khóc
luôn đúng. Trong hệ thống này, chủ nghĩa cá nhân đã phát huy cái mặt trái, cái
xấu của nó, tàn phá xã hội, không gì ngăn được. Ngoài y tế còn rất nhiều lĩnh
vực đang vận hành theo nguyên lý này, làm sao xã hội không suy vong (Giáo dục,
đường xá, nước sạch, điện,….đều vận hành theo nguyên lý trên: hoặc 100% hoặc
nhà nước có cổ phần chi phối và giá cả được quyết định bỡi lệnh hành chính hơn
là thị trường).
Chúng
ta thấy mối liên quan như hình với bóng giữa nhà nước phúc lợi với doanh nghiệp
nhà nước, đầu tư công, bộ máy nhà nước cồng kềnh. Luôn luôn là như vậy. Thật
tai họa cho xã hội.
Chúng
ta thấy những cái xấu xa, xuống cấp trầm trọng của xã hội Việt Nam và đổ thừa
cho Đảng Cộng Sản, chúng ta mới thấy một vấn đề mà chưa thấy hết vấn đề, chính
sự mơ ước, lòng tham vô lý của đám đông về một nhà nước phúc lợi đã tạo điều
kiền cho những điều trên sinh sôi, nảy nở.
Nhìn
rộng ra, ta thấy mô hình nhà nước phúc lợi không chỉ gây họa cho người dân các
nước cộng sản, các nước nghèo, mà nó cũng gây ra tai họa cho các nước được cho
là dân chủ, văn minh như Mỹ, Pháp, Hy Lạp,….nó là miếng mồi cho bao trò mị dân
chính trị xuất hiện.
Ở
nhiều nước phát triển, người dân vì cái lý tưởng, cái chiêu mị dân của kẻ lãnh
đạo về một nhà nước phúc lợi mà đã tình nguyện chui vào cái rọ của sự độc tài
hoặc làm cho đất nước suy thoái, điển hình như Venezuela, Hy Lạp, (Zimbaque là
một điển hình của việc đồng thuận chui vào rọ để cùng chết)….Các nước giàu như
Mỹ, Pháp cũng khốn khổ vì nợ công sinh ra từ các chương trình phúc lợi xã hội,
không có gì giảm được (vì dân luôn biểu tình phản đối). Tình cảnh này, có lẽ
chết chung là điều khó tránh khỏi.
Chúng
ta căm thù, lên án sự độc tài, sự toàn trị, sự mất dân chủ, sự cường quyền, sự
đói nghèo, lạc hậu, nhưng chúng ta lại ủng hộ một nhà nước phúc lợi. Người dân
đâu biết rằng, nhà nước phúc lợi là ngọn nguồn của những tai họa trên.
Chính
thiết chế nhà nước này đã triệt tiêu cạnh tranh, triệt tiêu sự sáng tạo, làm
trì trệ kinh tế, gia tăng sự đói nghèo không chỉ ở VN mà ở bình diện toàn cầu.
Thật là tai họa cho cả nhân loại. Đây không chỉ vấn đề của nước ta, mà tôi cho
rằng nó thuộc tầm toàn cầu, liệu con người có đủ khôn ngoan để chiến thắng được
lòng tham vô lối của mình để tránh sự diệt vong, sự quay lại đối nghèo, tránh
bất ổn xã hội liên miên (Hiện Mỹ và EU nằm trên quả bom nợ công cả chục nghìn
tỷ USD cũng có nguồn gốc rất lớn từ giấc mơ nhà nước phúc lợi: y tế, hưu trí,
các chương trình xã hội,…..)
Khoa
học lòng tham đám đông đã soi sáng cho chúng ta thấy nguyên lý nào hình thành
chủ nghĩa cộng sản, giúp chủ nghĩa cộng sản di trì quyền lực, từ đây chúng ta
thấy rằng để giải thể chủ nghĩa cộng sản cũng phải vận dụng nguyên lý trên. Chỉ
có kẻ thắt nút mới mở được nút. Tôi cho đây là một giải pháp khoa học để thực
hiện cuộc cách mạng dân chủ ở Việt Nam
Con
người luôn mơ ước về một xã hội thịnh vượng, công bằng, bảo vệ quyền lợi người
nghèo, người yếu thế,….để thực hiện điều đó hoàn toàn không thể bằng con đường
dùng quyền lực nhà nước, mang lại phúc lợi cho dân như mô hình nhà nước phúc
lợi, nó thật sự là một cái bẫy, một tai họa cho người dân. Mà phải thực hiện
bằng con đường khác, phải thực hiện bằng con đường khoa học, phù hợp qui luật
tự nhiên, tôn trọng bản ngã con người là chủ nghĩa cá nhân, không thể dùng ý
chí, quyền lực chính trị để làm, chỉ gây ra tai họa mà thôi.
Tôi
thấy rất nhiều tư tưởng đấu tranh hiện nay muốn đất nước tốt đẹp, muốn dân chủ
và cũng muốn nhiều điều miễn phí cho dân, họ không dùng nhãn quan khoa học mà
chỉ dùng tình cảm để làm cách mạng, mọi việc sẽ đâu lại vào đó, không ich gì
cho dân, cho nước. Chúng ta nên tránh điều này. (Các bạn tham khảo thêm về cuộc
cách mạng xã hội ở Venezuela dưới sự lãnh đạo của Hugo Chave được toàn dân tung
hô và làm cho toàn dân khốn khổ thế nào).
Đây
là một lĩnh vực vô cùng rộng lớn, dưới nhãn quan khoa học, nó chi phối vận hành
cả xã hội, cái này ảnh hưởng đến cái khác, một bài viết nhỏ không nói hết, mong
bạn đọc hãy suy luận từ những nét chấm phá trên, tôi sẽ viết nhiều bài để vạch
rõ chân lý “lòng tham vô lối của đám đông đã dẫn đến tai họa cho chính họ” như
thế nào.
©
Nguyễn Văn Thạnh
©
Đàn Chim Việt
6 Phản hồi cho “Nhà nước phúc lợi – giấc
mơ và tai họa”
Nguyễn Tấn Trung says:
Bài
của tác giả rất hay rất sâu rộng và rất thực tế tôi rất đồng cảm tôi đã thấy rõ
cái vòng lẫn quẩn đó, tôi thấy nhân loại tiến tới bờ vực thẳm và tôi biết cách
dừng lại và xây đựng được một thiên đàng nơi tần thế trước khi nhân loại bị rơi
xuống vực thẩm từ lúc tôi còn bé nhưng rất tiếc tôi không có khảăng văn chương
và không có tài hùng biện nên khi tôi nói ra không có ai tin vào lẽ phải vào
điều tự nhiên lại cho tôi là khùng là lập dị như tôi chống việc Anh quốc trao
trả Hồng Kông Ma Cao cho Trung cộng mà không trao trả cho Đài loan vì theo tôi
Đài loan dù gì cũng là chính phỉ hợp pháp của Trung hoa hơn chính phủ của TRung
cộng, Tôi chống việc Hoa kỳ làm bạn và công nhận Trung cộng là chính quyền hợp
pháp cho hàng triệu sunh viên Trung cộng vào Mỹ học, cho bọn tư bản có túi tham
vô đáy lập nhà máy để khai giá nhân công rẽ, cho Trung quốc quyền phủ quyết ở
Liên hiệp quốc v.v. mà không bắt Trung phải có lộ trình cụ thể tiến tới thể chế
tự do dân chủ như Tây phương, vì dù Tây phương cũng tiến tới vực thẳm nhưng
chậm hơn, dân đỡ khổ hơn và có nhiều cơ may thức tỉnh để khá hơn cơ chế của
Trung quốc.
Tôi nói điều nầy chắc tác giả và những người có suy tư đều thấy Chuyện Vũ trụ, Thế giới, Nhân loại, quốc gia xã hội… nó cũng giống như công việc của mình, cá nhân mình, gia đình mình … Nếu nói nó to lớn, phức tạp, rắc rối … thì quả nó đúng vậy, Nếu nói nó nhỏ, nó giản dị, nó không có gì rắc rối … thì không sai Nhưng mình thấy vậy tin vậy làm được vậy một phần do mình có ý thức, có khả năng, có điều kiện khách quan, có hành động phù hợp và có tác động thuận nghịch của đấng hay thế giới siêu nhiên mà loài người chỉ thấy lức rõ lúc mờ và không thể chứng minh được ,
Bỏ qua cái ý muốn cái định đặt của thế giới vô hình, của đấng siêu nhiên, cái số phận có sẳn của cá nhân mình của mỗi cá thể mà chúng ta chỉ có cách cầu nguyện chứ không thể làm gì hơn, chúng ta có thể tự xây dựng cho chính mình một cuộc sống lành mạnh, tự tin, hạnh phúc cho mình và ích lợi cho nhiều người cũng như giữ cho mình có sức khẻo tốt, có ý tưởng và
đức tính tốt như biết thương mình, biết yêu người, biết tôn trọng cái khác biệt và cái quyền của người khác… Có hiểu biết, có sức chịu đựng, có khả năng làm được việc, có thói quen tốt như ăn uống, thức ngũ, làm việc … đều độ, như siêng năng, tháo vác, như thận trọng nhưng không chùng bước trước khó khăn nguy hiển v.v. thìcuộc sống của mình rất tốt. Việc gia đình, việc quốc gia, việc nhân loại cũng giống như việc cá nhân của mình, Nếu mình thương và lo cho con mình như chính mình thì con mình sẽ có tương lai tốt, Nếu mình làm lãnh tụ mình không mỵ dân mà thương dân như thương mình như thương con mình thì đất nước thái bình người người ấm no hạnh phúc, Nếu mình và nhiều người cùng ý thức, cùng tiếp tay làm những việc sau đây thì nhân loại sẽ mãi mãi tồn tại, tình người sẽ sống lại, thanh bình, tự do, hạnh phúc cho mọi người … chúng ta thật sự có đuều kiện, có khả năng đựng nơi trần thế một thiên đàn cho chính mình và cho loài người của mình còn kho6ng làm gì hết để mặc cho những gì đang xảy ra thì mình, nhân dân mình, nhân loại mình và mọi sinh vật sẽ tới ngỏ cụt rất sớm . Cái sớm ở đây là bất chợi nay mai hay kéo dài vài trăm năm nữa.
Những việc mà chúng ta và nhân loại phải làm ngay là:
Tôi nói điều nầy chắc tác giả và những người có suy tư đều thấy Chuyện Vũ trụ, Thế giới, Nhân loại, quốc gia xã hội… nó cũng giống như công việc của mình, cá nhân mình, gia đình mình … Nếu nói nó to lớn, phức tạp, rắc rối … thì quả nó đúng vậy, Nếu nói nó nhỏ, nó giản dị, nó không có gì rắc rối … thì không sai Nhưng mình thấy vậy tin vậy làm được vậy một phần do mình có ý thức, có khả năng, có điều kiện khách quan, có hành động phù hợp và có tác động thuận nghịch của đấng hay thế giới siêu nhiên mà loài người chỉ thấy lức rõ lúc mờ và không thể chứng minh được ,
Bỏ qua cái ý muốn cái định đặt của thế giới vô hình, của đấng siêu nhiên, cái số phận có sẳn của cá nhân mình của mỗi cá thể mà chúng ta chỉ có cách cầu nguyện chứ không thể làm gì hơn, chúng ta có thể tự xây dựng cho chính mình một cuộc sống lành mạnh, tự tin, hạnh phúc cho mình và ích lợi cho nhiều người cũng như giữ cho mình có sức khẻo tốt, có ý tưởng và
đức tính tốt như biết thương mình, biết yêu người, biết tôn trọng cái khác biệt và cái quyền của người khác… Có hiểu biết, có sức chịu đựng, có khả năng làm được việc, có thói quen tốt như ăn uống, thức ngũ, làm việc … đều độ, như siêng năng, tháo vác, như thận trọng nhưng không chùng bước trước khó khăn nguy hiển v.v. thìcuộc sống của mình rất tốt. Việc gia đình, việc quốc gia, việc nhân loại cũng giống như việc cá nhân của mình, Nếu mình thương và lo cho con mình như chính mình thì con mình sẽ có tương lai tốt, Nếu mình làm lãnh tụ mình không mỵ dân mà thương dân như thương mình như thương con mình thì đất nước thái bình người người ấm no hạnh phúc, Nếu mình và nhiều người cùng ý thức, cùng tiếp tay làm những việc sau đây thì nhân loại sẽ mãi mãi tồn tại, tình người sẽ sống lại, thanh bình, tự do, hạnh phúc cho mọi người … chúng ta thật sự có đuều kiện, có khả năng đựng nơi trần thế một thiên đàn cho chính mình và cho loài người của mình còn kho6ng làm gì hết để mặc cho những gì đang xảy ra thì mình, nhân dân mình, nhân loại mình và mọi sinh vật sẽ tới ngỏ cụt rất sớm . Cái sớm ở đây là bất chợi nay mai hay kéo dài vài trăm năm nữa.
Những việc mà chúng ta và nhân loại phải làm ngay là:
1
– Cải tổ Liên Hiệp Quốc: Gồm những nước có chính quền do dân bầu lên qua cuộc
bàu cử thật sự tự do, công bằng trong sạch làm hội viên chính thức, Những nước
có lộ trình tiến tới dân chủ tự do thật sự như Miến Điện làm hội viên bán chính
chính thức, Những nước độc tài toàn trị như Bác Hàn, Trung quóc, Việt nam, Cu
Ba làm quan sát viên, ( Thế giới sẽ chính danh và ổn định chính trị )
2 – Cô lập Trung quốc để Trung quốc phải sụp đổ hay trợ giúp các sắc dân ở Trung Cộng vùng lên đòi độc lập và dùng sức mạnh cắt Trung quốc ra thành những nước nhỏ.
3 – Giảm một nữa dân số thế giới bằng những biện pháp nhân đạo, tự nhiên và hòa bình trong vòng 1 – 2 trăm năm .( Đây là điều rất quan trọng cần phải bắt tay làm ngay)
4 – khuyến khích dân chúng sống giản dị biết đủ, sống có tình người, sống có cân bằng giữa nhu cầu vật chất và tinh thần.
5 – Điều chỉnh sự phân bố dân số thế giới và tài nguyên thiên nhiên sao cho hợp lý hơn và nhân đạo hơn, tránh tình trạng cùng là người trên hành tinh nầy mà người không có tất đất để làm ăn hay ngã lưng nằm nghĩ trong khi đó thì người khác bao chiếm hàng triệu cây số vuông bỏ hoang hay làm giàu cho riêng mình, đó là sự bất công và độc ác quá đáng.
6 – Từng bước hủy bỏ biên giới quốc gia trong vòng từ 2 -5 trăm năm để cho mọi người trên địa cầu được tự do ăn ở , tự do đi lại .
7 – Phải luôn rà sát và điều chỉnh mối liên hệ giữa vợ với chồng, giữa cha mẹ với con cái, giữa người giàu với người nghèo, giữa nước lớn với nước nhỏ sao cho có tình có nghĩa có trách nhiệm…(ngày nay mối liên hệ đó đang đổ nát rớt vào thế mạnh ai nấy sống )
8 – Phải chú trọng đến khoa học, kỹ thuật, quyền sống và tự do của con người ,Lòng nhân ái giữa người với người và mối liên hệ giữa người với thiên nhiên và mọi sinh vật trên địa cầu.
Những điều trên ở tầm tay của nhân loại, Nếu làm ta có thiên đường nơi địa giới, nếu không làm nhân loại sẽ hận thù nội xung, khổ đau và
tận thế trong vòng 1-2 trăm năm tới.
2 – Cô lập Trung quốc để Trung quốc phải sụp đổ hay trợ giúp các sắc dân ở Trung Cộng vùng lên đòi độc lập và dùng sức mạnh cắt Trung quốc ra thành những nước nhỏ.
3 – Giảm một nữa dân số thế giới bằng những biện pháp nhân đạo, tự nhiên và hòa bình trong vòng 1 – 2 trăm năm .( Đây là điều rất quan trọng cần phải bắt tay làm ngay)
4 – khuyến khích dân chúng sống giản dị biết đủ, sống có tình người, sống có cân bằng giữa nhu cầu vật chất và tinh thần.
5 – Điều chỉnh sự phân bố dân số thế giới và tài nguyên thiên nhiên sao cho hợp lý hơn và nhân đạo hơn, tránh tình trạng cùng là người trên hành tinh nầy mà người không có tất đất để làm ăn hay ngã lưng nằm nghĩ trong khi đó thì người khác bao chiếm hàng triệu cây số vuông bỏ hoang hay làm giàu cho riêng mình, đó là sự bất công và độc ác quá đáng.
6 – Từng bước hủy bỏ biên giới quốc gia trong vòng từ 2 -5 trăm năm để cho mọi người trên địa cầu được tự do ăn ở , tự do đi lại .
7 – Phải luôn rà sát và điều chỉnh mối liên hệ giữa vợ với chồng, giữa cha mẹ với con cái, giữa người giàu với người nghèo, giữa nước lớn với nước nhỏ sao cho có tình có nghĩa có trách nhiệm…(ngày nay mối liên hệ đó đang đổ nát rớt vào thế mạnh ai nấy sống )
8 – Phải chú trọng đến khoa học, kỹ thuật, quyền sống và tự do của con người ,Lòng nhân ái giữa người với người và mối liên hệ giữa người với thiên nhiên và mọi sinh vật trên địa cầu.
Những điều trên ở tầm tay của nhân loại, Nếu làm ta có thiên đường nơi địa giới, nếu không làm nhân loại sẽ hận thù nội xung, khổ đau và
tận thế trong vòng 1-2 trăm năm tới.
Nguyễn
Hà Huy
says:
Bây
giờ rất khó mà tìm được những nhà lãnh đạo từ cấp trung ương đến các địa phương
, các cơ quan mà tận tâm vì người dân , vì đất nước . Họ chỉ tìm cách vun vén
cho cá nhân và gia đình họ , chứ mấy người quan tâm đến quảng đại quần chúng !
Nhưng họ lợi dụng phục vụ số đông để che mắt , lợi dụng kẽ hở của luật pháp để
tham nhũng . Tỉnh Thái Bình là một tỉnh thuần nông , dân chúng rất nghèo nhưng
lãnh đạo ( từ hiệu trưởng các trường THPT trở lên đều rất giầu ) , Trong các
trường phổ thông chỉ còn số ít giáo viên tận tâm với nghề nghiệp , số còn lại
họ đều chán nản vì lãnh đạo nhà trường thì nhiều , công việc thì GV làm còn
lãnh đạo ( nhất là hiệu trưởng ăn % nhiều , công việc đều do cấp phó làm ) .
Một số lợi dụng để khai man hồ sơ , hưởng lợi . Lấy Hiệu trưởng chuyên Thái
Bình ( Nguyễn Quang Thuấn ) làm thí dụ : Anh này tốt nghiệp đại học năm 1980 ,
nếu giỏi dang thì năm nay lương anh ta chỉ 4,98 + 10% phụ cấp vượt khung nhưng
anh ta đã hưởng gần 20% phụ cấp vượt khung rồi ( bằng người ra năm 1970) . Nghe
nói trước kia anh ta làm hiệu trưởng một trường ở Huyện Thái Thụy đã làm nhiều
chuyện không hay với trường cũ như : Khai man số cây cảnh ( chuyển từ trường cũ
đến trường mới , lấy hàng trăm triệu đồng ) , làm lán để xe cho HS không đúng
thiết kế , rồi phá đi ( ăn khoảng 50 triệu ) . Khi lên làm hiệu trưởng chuyên (
rất nhiều màu do tính chất cạnh tranh của trường chuyên ) , cho HS vào trường
không đủ điểm ( anh ta nói do áp lực , nhưng thực tế nhiều vị tai to cho tôi
biết : Mỗi xuất vào trường chuyên như trên phải trả hàng ngàn đô đấy ) . Một
năm thu nhập của anh Thuấn có lẽ chỉ kém Thủ Tướng Sing thôi . Và cũng vì thế
chức danh hiệu trưởng PTTH có lẽ phải bỏ tiền tỷ , quả không sai ( Anh giám đốc
Bắc , thu nhập còn gấp nhiều lần các anh hiệu trưởng ) Nhưng phần nhiều GV chỉ
có thu nhập hàng tháng khoảng từ 2 đến 5 triệu VNĐ . Nhiều Hiệu trưởng THPT
khai man hồ sơ để hưởng lợi , có nhiều HT ra trường vào tháng 7 của một năm thế
mà hồ sơ lại ra trường tháng 2 , tháng 3 năm đó ( còn đang học ) . Thế mà các
vị ở sở tài chính cứ duyệt hồ sơ được . Làm lãnh đạo ở VN rất nhàn hạ mà bổng
lộc nhiều nên là miếng mồi ngon cho một kiểu mua quan bán chức phổ biến trong
xã hội VN ngày nay . Nhà nước phúc lợi là đó anh Nguyễn văn Thạnh thân mến ạ !
Chúc anh vui vẻ .
nt says:
Bài
viết này có vẻ coi thường người đọc.
Hai
lúa
says:
Bạn
không hiểu ý tác giả à? Đây là một góc nhìn mới mà lâu nay nhiều người không thấy
đấy.
Minh Đức says:
Trích:
“Chúng ta thấy ngay, nhà nước không phải là nơi làm ra tiền, nó chỉ có thể là
nơi lấy tiền nơi này cho nơi khác mà thôi (thông qua thuế)”
Nhà
nước không phải là nơi làm ra tiền. Khi ông Lý Quang Diệu được nhà báo hỏi tại
sao ông ta từ bỏ con đường xã hội chủ nghĩa mà lúc đầu ông ta theo thì ông ta
trả lời: “Phải có gì thì mới cho được. Lúc đó Singapore chỉ là một nước nghèo,
chính quyền có gì mà chu cấp cho người dân được”. Đó là cách nhìn của một người
nhìn chủ nghĩa xã hội là chế độ cung cấp phúc lợi cho người dân mà không xem
chủ nghĩa xã hội là cái chiêu bài để thúc đẩy người nghèo lao vào lửa đạn đánh
nhau xây đắp quyền lực cho đảng Cộng Sản.
Sự
thành công nhất thời của chế độ Liên Xô làm nhiều người tưởng là chủ nghĩa xã
hội có hiệu quả cao về kinh tế đó là nhờ Liên Xô có nhiều quặng mỏ, dầu hỏa để
xuất cảng mà không cần phải đánh thuế doanh nhân để làm ngân sách. Liên Xô lấy
tiền nơi này cho nơi khác bằng cách lấy tiền xuất cảng quặng mỏ đem cấp cho
người dân. Còn tiền làm ra do kinh doanh, sản xuất hàng hóa thì các công ty
quốc doanh luôn lỗ vốn, nên cũng lại lấy tiền xuất cảng quặng mỏ để bù lỗ cho
công ty quốc doanh. Liên Xô là trường hợp đặc biệt vì Liên Xô có nhiều tài
nguyên thiên nhiên. Các nước khác không thể bắt chước Liên Xô được.
NGÀN KHƠI says:
KHOA
HỌC VÀ PHÁP LUẬT
Hai
điều cơ bản của xã hội là khoa học và pháp luật. Pháp luật là cái khung pháp
lý, các biện pháp pháp lý để giữ cho xã hội ổn định, trật tự. Khoa học là cái
khung pháp lý, các biện pháp pháp lý đó làm sao cho được hiệu quả, đúng đắn, hữu
lý, phát huy tác dụng một cách có hiệu suất và tiết kiệm nhất. Pháp luật mà
không có khoa học, là pháp luật cảm tính, có thể lệch lạc. Khoa học mà không có
pháp luật cũng ảo tưởng, vu vơ, không thực tế. Cái gạch nối hay yếu tố liên kết
ở đây cũng không gì hơn là cá nhân con người, xã hội con người giữa hai ý nghĩa
đó. Cá nhân là đầu vào của xã hội và xã hội là đầu ra của cá nhân. Chính cá
nhân hợp thành xã hội và mọi thứ khác có liên quan mà không là gì khác.
Nhưng nói cá nhân vẫn luôn là nói đến người tốt, người xấu, người có giáo dục, người thiếu giáo dục, người có thực tài và người thiếu thực tài. Có nghĩa chính yếu tố chất lượng của cá nhân làm thành chất lượng của xã hội, thành phần hay số đông của cá nhân làm thành cấu trúc định lượng hay cả phẩm tính và ý nghĩa bản sắc của xã hội. Xã hội như vậy không phải là bài toán cộng mà cả bài toán nhân giữa các cá nhân. Nếu cần nói thêm thì ý nghĩa của cá nhân là do giáo dục, do phẩm chất tự nhiên, do hoàn cảnh xã hội hoặc thực tế chi phối. Đó chính là thực chất hay thực tế tức kết quả của các yếu tố sau cùng quyết định từ xã hội và cho xã hội. Những điều nói trên cũng chính là những cơ sở khách quan của quan điểm hoặc chủ nghĩa nhân văn mang tính hiện thực, khách quan, thực tiển hay thực tế. Có nghĩa giai cấp xã hội bao giờ cũng có. Đó chỉ là cấu trúc tự nhiên theo từng giai đoạn phát triển khách quan của xã hội. Khuynh hướng cá nhân hay khuynh hướng xã hội cũng chính là những yếu tố khách quan, tự nhiên, mà bất kỳ cá nhân nào cũng đều có, hoặc theo chiều hướng này hay theo chiều hướng khác, hoặc kể cả chiều hướng dung hòa tùy theo từng điều kiện, trường hợp và hoàn cảnh. Như vậy một xã hội hài hòa là một xã hội có sự hài hòa giữa khoa học và pháp lý, giữa cá nhân và xã hội, giữa bản năng tự nhiên và các kết quả của đời sống cộng đồng và giáo dục. Điều đó cũng cho thấy nền kinh tế hữu lý, khách quan là nền kinh tế tự do, thị trường, mà không bao giờ là nền kinh tế phân công theo kiểu chủ quan, máy móc, hay kiểu cá thể cá mè một lứa, ăn theo kiểng và làm theo kiềng, theo kế hoạch hóa và theo lệnh lạc một cách hoang dã, dã man và ngu ngốc. Các Mác chỉ là người mê tín, mù quáng theo học thuyết biện chứng của Hegel. Sự phiên diễn ngang trái, giả tạo, kệch cỡm của Mác từ đó đã làm thành chủ nghĩa Mác như một chủ nghĩa đấu tranh giai cấp cách giả tạo và xây dựng chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản theo kiểu chủ quan, giả tạo. Đó chính là sự thất bại ngay từ đầu của chủ nghĩa Mác hay sự lố bịch trong thế giới nhãn tiền ngày nay của chủ nghĩa Mác. Bởi cũng chính trong tinh thần theo mục đích kinh tế xã hội tập thể của chủ nghĩa Mác, đi đến vô sản hóa xã hội theo công thức tiền chế của chủ nghĩa Mác, mà mọi lãnh tụ của chủ nghĩa Mác đều muốn hướng tới một xã hội phi khuynh hướng cá nhân, chỉ có khuynh hướng tập thể. Đây là điều từ Mác đến Lênin, đến cả Stalin và Mao Trạch Đông v.v… đều chủ trường. Có nghĩa nó bài xích cá nhân một cách giả tạo và nó triệt tiêu cá nhân một cách giả tạo. Câu nói của ông Hồ Chí Minh “quét sạch chủ nghĩa cá nhân” cũng không ra ngoài ý hướng đó. Tuy nhiên, sở dĩ chủ nghĩa Mác thất bại vì nó đi ngược lại khuynh hướng cá nhân lành mạnh, khuynh hướng xã hội khách quan, lành mạnh, mà các khuynh hướng tự nhiên, lành mạnh, khách quan đó lại bị xuyên tạc đi để hướng đến những cá nhân, xã hội hoàn toàn giả tạo, đóng kịch, phi thực tế, nên mọi sự thất bại và mọi điều tai hai do nó gây ra cũng chính là ở chỗ ấy. Điều tệ hại nhất của Mác chính là phủ nhận pháp luật khách quan, cho pháp luật chỉ là pháp luật của giai cấp thống tri, từ đó mọi sự kéo theo nguy hiểm cho toàn bộ xã hội cũng chính là như thế. Có nghĩa pháp luật phi khoa học, phi khách quan cũng chính là pháp luật phản con người, phản xã hội như ngay từ đầu đã nói.
Nhưng nói cá nhân vẫn luôn là nói đến người tốt, người xấu, người có giáo dục, người thiếu giáo dục, người có thực tài và người thiếu thực tài. Có nghĩa chính yếu tố chất lượng của cá nhân làm thành chất lượng của xã hội, thành phần hay số đông của cá nhân làm thành cấu trúc định lượng hay cả phẩm tính và ý nghĩa bản sắc của xã hội. Xã hội như vậy không phải là bài toán cộng mà cả bài toán nhân giữa các cá nhân. Nếu cần nói thêm thì ý nghĩa của cá nhân là do giáo dục, do phẩm chất tự nhiên, do hoàn cảnh xã hội hoặc thực tế chi phối. Đó chính là thực chất hay thực tế tức kết quả của các yếu tố sau cùng quyết định từ xã hội và cho xã hội. Những điều nói trên cũng chính là những cơ sở khách quan của quan điểm hoặc chủ nghĩa nhân văn mang tính hiện thực, khách quan, thực tiển hay thực tế. Có nghĩa giai cấp xã hội bao giờ cũng có. Đó chỉ là cấu trúc tự nhiên theo từng giai đoạn phát triển khách quan của xã hội. Khuynh hướng cá nhân hay khuynh hướng xã hội cũng chính là những yếu tố khách quan, tự nhiên, mà bất kỳ cá nhân nào cũng đều có, hoặc theo chiều hướng này hay theo chiều hướng khác, hoặc kể cả chiều hướng dung hòa tùy theo từng điều kiện, trường hợp và hoàn cảnh. Như vậy một xã hội hài hòa là một xã hội có sự hài hòa giữa khoa học và pháp lý, giữa cá nhân và xã hội, giữa bản năng tự nhiên và các kết quả của đời sống cộng đồng và giáo dục. Điều đó cũng cho thấy nền kinh tế hữu lý, khách quan là nền kinh tế tự do, thị trường, mà không bao giờ là nền kinh tế phân công theo kiểu chủ quan, máy móc, hay kiểu cá thể cá mè một lứa, ăn theo kiểng và làm theo kiềng, theo kế hoạch hóa và theo lệnh lạc một cách hoang dã, dã man và ngu ngốc. Các Mác chỉ là người mê tín, mù quáng theo học thuyết biện chứng của Hegel. Sự phiên diễn ngang trái, giả tạo, kệch cỡm của Mác từ đó đã làm thành chủ nghĩa Mác như một chủ nghĩa đấu tranh giai cấp cách giả tạo và xây dựng chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa cộng sản theo kiểu chủ quan, giả tạo. Đó chính là sự thất bại ngay từ đầu của chủ nghĩa Mác hay sự lố bịch trong thế giới nhãn tiền ngày nay của chủ nghĩa Mác. Bởi cũng chính trong tinh thần theo mục đích kinh tế xã hội tập thể của chủ nghĩa Mác, đi đến vô sản hóa xã hội theo công thức tiền chế của chủ nghĩa Mác, mà mọi lãnh tụ của chủ nghĩa Mác đều muốn hướng tới một xã hội phi khuynh hướng cá nhân, chỉ có khuynh hướng tập thể. Đây là điều từ Mác đến Lênin, đến cả Stalin và Mao Trạch Đông v.v… đều chủ trường. Có nghĩa nó bài xích cá nhân một cách giả tạo và nó triệt tiêu cá nhân một cách giả tạo. Câu nói của ông Hồ Chí Minh “quét sạch chủ nghĩa cá nhân” cũng không ra ngoài ý hướng đó. Tuy nhiên, sở dĩ chủ nghĩa Mác thất bại vì nó đi ngược lại khuynh hướng cá nhân lành mạnh, khuynh hướng xã hội khách quan, lành mạnh, mà các khuynh hướng tự nhiên, lành mạnh, khách quan đó lại bị xuyên tạc đi để hướng đến những cá nhân, xã hội hoàn toàn giả tạo, đóng kịch, phi thực tế, nên mọi sự thất bại và mọi điều tai hai do nó gây ra cũng chính là ở chỗ ấy. Điều tệ hại nhất của Mác chính là phủ nhận pháp luật khách quan, cho pháp luật chỉ là pháp luật của giai cấp thống tri, từ đó mọi sự kéo theo nguy hiểm cho toàn bộ xã hội cũng chính là như thế. Có nghĩa pháp luật phi khoa học, phi khách quan cũng chính là pháp luật phản con người, phản xã hội như ngay từ đầu đã nói.
ĐẠI
NGÀN (Võ Hưng Thanh)
(12/6/12)
(12/6/12)
No comments:
Post a Comment