Jun
24, 2012 3:23 PM
Trong
vấn đề tranh chấp lãnh thổ vùng biên giới giữa hai nước Việt Nam và Trung Quốc,
không ai có thể phủ nhận giá trị qui chiếu (référence) của công ước về phân
định biên giới năm 1887, ký kết giữa Thanh triều và nhà nước bảo hộ Pháp, nhằm
phân định biên giới giữa Bắc Kỳ (Tonkin) và các tỉnh Hoa nam (từ nay gọi là
công ước Pháp - Thanh 1887). Công ước này, nếu không có các ký kết khác giữa
hai nước sau này nhằm thay thế, thì giá trị pháp lý của nó vẫn còn đầy đủ hiệu
lực cho đến hôm nay (kể cả trên phương diện công pháp quốc tế).
Theo
tinh thần của công ước 1887, vịnh Bắc Việt đã được phân chia rạch ròi. Đây cũng
là quan niệm của các chính phủ VNDCCH, sau khi phía Trung Quốc đề nghị phân định
lại vịnh Bắc Việt.
Tuy vậy, gần đây ông Dương Danh Huy cho rằng công ước
1887 không nhằm phân định vịnh Bắc Việt. Theo ông này, vào thời kỳ 1887 luật
quốc tế về biển chưa hình thành. Nếu chưa có luật về biển thì không thể có việc
phân định biển.
Đây
là một lý lẽ không hề thuyết phục. Lý luận như vậy thì tất cả các kết ước (hay
giao ước) về lãnh thổ, hải phận, thềm lục địa… giữa các quốc gia ở thời điểm
chưa có bộ Luật quốc tế về Biển thảy đều không có hiệu lực?
Nên
biết khái niệm về "công pháp quốc tế" chỉ mới có từ đầu thế kỷ
20. Bộ Luật Biển 1982 chỉ là một bộ phận của Công pháp quốc tế. Trong khi quan
niệm về lãnh thổ, về hải giới… của các quốc gia đã được thành hình từ hàng
trăm, hàng ngàn năm trước. Năm 480 trước Thiên Chúa, người Hy Lạp tự nhận là "con
của biển, là cha của dân chủ", thống trị Địa Trung Hải. Đế quốc Ấn Độ,
từ ba thế kỷ trước Thiên chúa, cũng đã thành lập "Bộ Hải Quân"
nhằm bảo vệ các hải đạo, quản lý vùng nước các hải cảng, cũng như các thuơng
thuyền của các nước qua lại trong vùng biển. Ta cũng không thể không nhắc "luật
của giáo hội", phân chia biển cho các đại cường châu Âu (Tây Ban Nha
và Bồ Đào Nha). Từ thế kỷ thứ 12 trở đi, các đế quốc Châu Á đều ý thức đến việc
hệ trọng của đại dương, Việt Nam là một thí dụ điển hình (trong thời Trịnh
Nguyễn phân tranh, chiến tranh hai bên phần lớn thể hiện qua các trận thủy
chiến, của các đạo "thủy quân"). Thế kỷ 15 người Tây phương
làm bá chủ trên các vùng biển, mở đầu cho việc mở rộng đế quốc và chính trị
thực dân.
Gần
đây nhất, năm 1942, Anh quốc (bảo hộ Trinité et Tobago) và Vénézuela phân định
vùng thềm lục địa (do tranh chấp các mỏ dầu khí ngoài khơi). Năm 1945 lại có
tuyên bố của tổng thống Truman về chủ quyền "thềm lục địa".
Nếu
lập luận của ông Dương Danh Huy được áp dụng, các đế quốc trước kia không thể
thành lập bộ hải quân để kiểm soát biển, vì luật quốc tế về biển chưa có. Tương
tự, Anh quốc và Vénézuela không có quyền phân định "thềm lục địa",
vì luật Biển chưa có. Ông Tổng thống Hoa Kỳ Truman cũng không thể tuyên bố chủ
quyền ở thềm lục địa, vì luật biển cũng chưa có.
Thực
ra, Luật quốc tế về Biển 1982 được thành hình do dựa lên các tập quán ngày xưa
của các quốc gia. Bộ luật 1982 có các điều khoản liên quan về lãnh hải, tiếp
giáp lãnh hải, vùng kinh tế độc quyền vì tập quán của các quốc gia ngày xưa đã
có quan niệm về "hải giới", tức thẩm quyền (quyền tài phán)
của quốc gia trên một vùng biển. Tập quán quốc gia có quan niệm về chủ quyền
thềm lục địa, luật quốc tế về biển vì vậy định nghĩa về quyền tài phán và quyền
chủ quyền của các quốc gia ven biển về thềm lục địa.
Luật
pháp quốc tế về biển, cũng như mọi bộ luật quốc tế khác, đều là luật đến từ các
kinh nghiệm, các tập quán thông thảo giữa các quốc gia, như giải quyết các
tranh chấp, hay các tuyên bố về chủ quyền của một nước (mà điều này được các
quốc gia khác công nhận). Tất cả các kết ước về lãnh thổ, vùng biển giữa các
nước trước khi các bộ luật quốc tế về chủ quyền lãnh thổ, về Biển ra đời… đến
nay vẫn còn hiệu lực pháp lý. Hầu hết các vụ án do CIJ phân xử từ trước đến nay
đều công nhận giá trị pháp lý của các kết ước này.
Vịnh
Bắc Việt đã được phân chia theo công ước Pháp Thanh 1887, tương tự việc phân
định thềm lục địa năm 1942 giữa Anh và Vénézuela. Cả hai kết ước này đềy xảy ra
lúc chưa có luật quốc tế về Biển. Nếu việc phân định năm 1942 có hiệu lực (trên
quan điểm quốc tế công pháp) thì công ước Pháp-Thanh 1887 cũng có giá trị tương
tự.
Sau
đây là bài viết (có nhuận sắc lại) của tác giả viết đầu thập niên 2000 về ý
nghĩa công ước 1887, đăng lại để sự việc được rõ rệt hơn.
Vịnh Bắc
Việt: Công ước 1887, ý nghĩa và hiệu lực
1/
Khái niệm về "quyền chủ quyền - droit de souveraineté" trên
biển, tức hải giới của
quốc gia (nation), ở Việt Nam không biết đã xuất hiện vào thời kỳ nào, nhưng
theo quan điểm lịch sử, nhiều học giả trên thế giới đã công nhận sự hiện hữu
một "titre de souveraineté", một văn kiện chứng nhận quyền chủ
quyền trên biển cả của dân tộc Việt Nam (một danh nghĩa chủ quyền), được phân
định rạch ròi theo lối Tây Phương ở vùng Vịnh Bắc Việt bắt đầu từ năm 1887.
Theo
GS Charles Fourniau[1], trước năm 1887, Việt Nam và các nước chung
quanh, kể cả Trung Hoa, đã không có một khái niệm về "quyền chủ
quyền" trên biển. Ông cho rằng:
"từ
khoảng cuối thế kỷ thứ 5 đã có nhiều thương thuyền đi dọc bờ biển của nước
Chàm, biển Ðông vì thế đã có nhiều thuyền bè qua lại. Nhưng nếu đi tìm trong sử
liệu của Chàm, của những thương buôn Trung Hoa, của Việt Nam hay của thương
buôn các nước Tây Phương, từ thế kỷ thứ 18, thì dường như đã không ghi lại một
chi tiết nào liên quan đến khái niệm chủ quyền về biển ở Biển Ðông. Người ta
cũng không tìm thấy qua các bản đồ của Ả Rập, Bồ Ðào Nha hay Hòa Lan hay trong
những nhật ký hải hành, bất kỳ một hình thức công bố về chủ quyền của một nước
nào về Biển Ðông, là vùng biển bao bọc nơi đây. Nếu việc công bố chủ quyền vùng
biển này hiện hữu thì trong các quyển nhật ký hải trình của các tàu bè qua lại
nơi đây đã không thể không ghi lại, đặc biệt tại vùng cận bờ của Chàm và Việt
Nam. Bởi vì cho đến cuối thế kỷ thứ 17, tất cả tàu bè đi từ Poulo Condor cho
đến Quảng Ðông (Canton) đều theo chung một hải trình: đi dọc theo bờ biển của
hai nước (Chàm và Việt Nam) cho đến khoảng vĩ tuyến thứ 15, chứ không bao giờ
mạo hiểm ra ngoài khơi, vì họ biết rằng cách bờ khoảng 200 dặm có một vùng rộng
lớn đầy đá ngầm nguy hiểm.
Việc
nầy cho thấy rằng từ thời kỳ xa xưa cho đến góc tư cuối của thế-kỷ thứ 19, giới
hạn lãnh thổ của các xứ trong vùng tiếp giáp vùng cực Tây của Biển Ðông, thì có
lẽ ngừng lại ở đường cận duyên dọc theo bờ biển hay cận các hải đảo".
Nhưng,
GS Fourniau cũng ghi nhận:
"Cuối
thế kỷ thứ 18, người ta thấy rằng triều đình Việt Nam đã phản đối việc nhiều
nhóm thuyền bè của Trung Hoa cặp bến ở các vùng bờ biển Việt Nam, thí dụ như
vào năm 1832 vua Minh Mạng đã từ chối sự đề nghị của chính quyền Quảng Ðông cho
phép chiến thuyền của Trung Hoa vào dẹp bọn cướp biển Tàu làm sào huyệt trên
các vùng biển Việt Nam và vào năm 1833 nhà vua cũng ra lệnh cho một nhóm thuyền
đánh cá Trung Hoa phải rời khỏi vùng Vân Ðồn. Một số các tác giả vì thế cho
rằng những nhà cầm quyền thời đó đã có một khái niệm rõ rệt về một hải giới.
Nhưng
cho dầu thế nào, quan niệm hiện nay của Việt Nam về một biên giới trên biển chỉ
có nguồn gốc mới đây, bắt đầu từ thời kỳ Pháp thuộc, nguyên thủy du nhập từ
nước ngoài, vì nó bắt nguồn từ tập quán luật lệ của Tây Phương."
Nhưng
thực sự có phải vì tiếp xúc với phương Tây mà Việt Nam mới có một khái niệm về
hải giới, hay là dân ta đã có sẵn một quan niệm cá biệt Việt Tộc, như chi tiết
xảy ra năm 1883, chưa được các sử gia đào sâu vì thiếu sử liệu? Riêng về người
Trung Hoa thì hầu hết học giả trên thế giới đều công nhận dân tộc Hoa là một
dân tộc nông nghiệp, hướng vô "lục-địa"[2] và không có "văn
hóa" về biển. Trong khi đó dân tộc Việt Nam, với truyền thuyết xâm
hình giao long trên người để lặn dưới sông, dưới biển; hay là những trận đánh
với quân xâm lăng Trung Hoa, những trận quyết định đều là những trận thủy
chiến. Việc nầy cho ta một kết luận tạm thời rằng dân tộc Việt đã có một thói
quen xa xưa sống cận kề với sóng nước.
Nhưng
tóm lại, cho dầu phát sinh vào thời nào, thì vào năm 1887 Việt Nam đã tiếp thu
một quan niệm Tây Phương rạch ròi về hải phận trong Vịnh Bắc Việt. Ðó là hiệu
quả của Công Ước 1887.
Công
ước phân định biên giới giữa Trung Hoa và Tonkin (Bắc Việt) ký ngày 26 tháng 6
năm 1887 mà mọi người thường gọi là công ước Constans hay công ước Bắc Kinh,
thực tế là biên bản bế mạc của công trình phân định biên giới[3] trên
đất liền. Biên bản nầy nhằm mục tiêu giải quyết những bế tắc mà hai Ủy Ban Pháp
và Thanh phụ trách phân định biên giới đã không thể giải quyết được trên thực
địa. Những bế tắc đem lại từ việc hai bên đều giữ nguyên ý kiến của mình về số
phận của một số vùng đất cận biên giới[4]. Tuy nhiên, ngoài việc giải
tỏa bế tắc ở những vùng tranh chấp và công nhận những biên bản phân định biên
giới cùng bản đồ đính kèm do hai Ủy Ban Phân Ðịnh ký kết, biên bản nầy (hay
Công Ước) còn xác định một đường “biên giới”, là kinh tuyến 105° 43’, ở
vùng “cực đông của Tonkin”. Ðoạn văn liên hệ nầy nguyên văn như sau:
“1°
Les procès-verbaux et les cartes y annexées qui ont été dressés et signés par
les commissaires français et chinois sont et demeurent approuvés;
2°
Les points sur lesquels l’accord n’avait pu se faire entre les deux Commissions
et les rectifications visées par le 2e paragraphe de l’article 3 du Traité du 9
juin 1885 sont réglés ainsi qu’il suit:
Au
Kouang-tong, il est entendu que les points contestés qui sont situés à l’est et
au nord-est de Monkaï, au delà de la frontière telle qu’elle a été fixée par la
Commission de la délimitation, sont attribués à la Chine. Les îles qui sont à
l’est du méridien de Paris 105° 43’ de longitude est, c’est-à dire de la ligne
nord-sud passant par la pointe orientale de l’île de Tch’a-Kou ou Ouan-chan
(Tra-Co) et formant la frontière, sont également attribués à la Chine. Les îles
Go-tho et les autres îles qui sont à l’ouest de ce méridien appartiennent à
l’Annam.” ....
Tạm
dịch:
“1°
Các biên bản và các bản đồ kèm theo đã được các Ủy Ban Pháp - Trung thiết lập
và ký tên thì được công nhận;
2°
Các điểm mà tại đó hai Ủy Ban đã không thể giải quyết và những sửa đổi chiếu
theo phần 2, điều 3, của Công-Ước 9 tháng 6 năm 1885, thì được giải quyết như
sau:
Tại
Quảng Ðông, hai bên thỏa thuận rằng những điểm tranh chấp ở về phía Ðông và
phía Ðông Bắc Móng Cái, những điểm nầy ở phía bên kia của đường biên giới đã
được ủy ban phân định xác định, thì chúng được giao cho Trung Hoa. Những hòn
đảo ở về phía Ðông của đường kinh tuyến Paris 105° 43’ kinh độ Ðông, có nghĩa
là đường thẳng Bắc - Nam đi qua đông điểm của đảo Tch’a-Kou hay Ouan-Chan (Trà
Cổ) và tạo thành đường biên giới, cũng được giao cho Trung Hoa. Các đảo Go Tho
và những đảo khác ở về phía Tây của đường kinh-tuyến nầy thì giao cho An Nam.”
.....
Bản
đồ [6] xác định chủ quyền các đảo và phân chia lãnh hải trong vịnh
Tonkin (Bắc Việt) đính kèm công-ước:
Bản
đồ phân định vịnh Bắc Việt/Nguồn ảnh: Trương Nhân Tuấn
Bản
đồ phóng đại phân định vịnh Bắc Việt/Nguồn ảnh: Trương Nhân Tuấn
Ghi
chú trên bản đồ:
Góc trái: signé: Constans
– Cachet de la Légation de France à Pékin. Tạm dịch: Ký tên Constans – Con
dấu của Phái Ðoàn Pháp tại Bắc-Kinh.
Ở
giữa: Le méridien de Paris 105° 43’ qui passe par la pointe orientale de l’ile
Tra-Co, forme la frontière à partir du point où s’est arrêté le traité de la
convention.
Tạm dịch: Ðường kinh tuyến Paris 105 độ 43 phút đi qua đông điểm của đảo Trà
Cổ, làm thành đường biên-giới bắt đầu tại điểm mà điều ước của Công Ước chấm
dứt.
Góc phải: Carte à l’extrémité
orientale de la frontière Sino-annamite telle qu’elle est figurée sur la carte
qui accompagne à Procès-verbal signé à Péking, le 26 Juin 1887 – (voir
l’extrait ci-joint de ce procès-verbal) – Signature et cachet du
Plénipotentiaire Chinois. Tạm dịch: Bản đồ phần cực đông của biên giới Việt
Trung sao y bản đồ đính kèm biên bản được ký tại Bắc Kinh ngày 26 tháng 6 năm
1887 (xem bản sao biên bản kèm theo đây)- Chữ ký và con dấu của Tổng Lý Nha Môn
Trung Hoa.
Nghiên
cứu nội dung công ước và xem xét bản đồ đính kèm, ta thấy đường vạch Bắc Nam,
đi qua đông điểm của đảo Trà Cổ, tức là đường kinh tuyến 105° 43’ – kinh độ
Ðông Paris - vừa là đường phân chia các đảo, vừa là đường “biên-giới”
trên biển, từ nay ta gọi là “đường đỏ”. Tuy nhiên, đường vạch Bắc Nam,
tức đường đỏ đã không được xác định một cách chính xác. Thật vậy, đường nầy
không có điểm bắt đầu cũng như không có điểm chấm dứt. Nó được xác định như một
đường thẳng đi qua một điểm cho trước, đó là đông điểm (điểm ở phía cực đông)
của đảo Trà Cổ. Việc áp dụng công ước nầy gặp một số khó khăn vì có vài vấn đề
chưa được sáng tỏ. Ðường đỏ có hiệu lực từ đâu đến đâu, vì “đường kinh
tuyến” có chiều dài từ Bắc Cực cho đến Nam Cực và ý nghĩa của danh từ “biên
giới” trong câu “đường kinh tuyến tạo thành đường biên giới” phải
được hiểu như thế nào?
2/ Ý nghĩa của “đường đỏ”:
Nhiều
học giả trên thế giới đã có nhiều quan niệm đối nghịch nhau về ý nghĩa của
đường đỏ. Trên căn bản lịch sử, xin trích dẫn 2 ý kiến:
Quan
điểm của ông Charles Fourniau[7]:
"La
convention de la délimitation de la frontière signée le 26 juin 1887 acceptait
donc l’abandon d’une partie des territoires où un litige subsistait entre les
deux commissions: les deux principaux étaient l’un sur la frontière du Yunnan,
le canton de Tu-Long, tout entier territoire de l’Empire annamite et donc les
trois quarts environ, soit 750 Km², étaient laissés à la Chine, et l’autre, à
l’extrémité Est de la frontière du Guangdong, le cap Packlung et "enclave
annamite". Or, cette dernière concession était doublement importante: elle
enlevait un territoire au Vietnam et elle déterminait la fixation de la
frontière maritime, et l’appartenance des iles côtières: "Les iles qui
sont à l’Est du méridien de Paris à 105° 43’ de longitude Est, c’est-à-dire la
ligne Nord-Sud passant par la pointe orientale de l’Ile de Tcha Kou (Trà-Cổ) et
formant la frontière sont attribuées à la Chine...". Dès lors aucun autre
accord ne devait être conclu au sujet de la frontière maritime entre la Chine
et la France.
Tạm
dịch:
"Công
Ước phân định biên giới ký kết ngày 26 tháng 6 năm 1887 chấp nhận như vậy sự bỏ
rơi một phần đất tại đó đã có sự tranh chấp giữa hai Ủy Ban, hai vùng chính đó
là: một ở trên vùng biên giới Vân Nam, tổng Tụ Long, toàn vùng thuộc Vương Quốc
An Nam mà khoảng ba phần tư của nó (750 Km²) bị nhượng cho Trung Hoa, và thứ
hai, ở phía cực Ðông của biên giới Quảng Ðông, mũi Bạch Long và "vùng đất
của An Nam ở trên đất Trung Hoa". Nhưng sự việc nhượng bộ sau có tầm quan
trọng bội phần: lấy đi một phần lãnh thổ của Việt Nam và xác định đường biên
giới trên biển đồng thời chủ quyền của các đảo ven bờ: "Các đảo ở về phía
Ðông của đường kinh tuyến Ðông 105 độ 43 phút Paris, có nghĩa là đường thẳng
Bắc Nam đi ngang qua đông điểm của đào Trà Cổ và tạo thành đường biên giới thì
chúng thuộc về Trung Hoa...". Từ đó không một thỏa ước nào khác phải ký
kết về vấn đề biên giới trên biển giữa Trung Hoa và Pháp."
Quan-điểm
của ông Pierre-Bernard Lafont[8]:
"Dès
leur implantation au Viet-Nam, les Français eurent le souci de délimiter la
frontière maritime entre leur nouveau domaine et la Chine. Car le Golfe du
Tonkin, parsemé de multiples iles, servait de réfuge à des pirates, qui non
seulement attaquaient et pillaient les navires de commerce en haute mer, mais
qui menaient aussis des incursions dévastatrices sur le littoral. Aussi,
désireuse d’éloigner des côtes de son nouveau territoire ces hors-la-loi dont
le pullulement était favorisé par les desordres qui, à l’époque, ébranlaient la
Chine, la France voulut que soit rapidement précisée la limite des eaux
vietnamiennes et chinoise dans ce golfe. Cette question fut donc incluse dans
les négociations frontalières franco-chinoises qui aboutirent le 26 juin 1887 à
la signature d’une convention, connue sous le nom de convention Constans, qui
précise dans son article 2, que le méridien 105° 45’ de longitude Est par
rapport au méridien de Paris – c’est-à-dire le méridien 108° 03’ 18’’ de
longitude Est par rapport à celui de Greenwich – constitue la frontière entre
des deux pays dans le Golf du Tonkin."
Tạm
dịch:
"Vừa
khi chiếm được Việt Nam thì người Pháp đã lo đến việc phân định lãnh hải giữa
vùng đất mới nầy của họ với nước Trung Hoa. Bởi vì ở trong Vịnh Bắc Việt rải
rác có nhiều đảo làm sào huyệt cho quân cướp, bọn nầy không những tấn công cướp
bóc các thương thuyền ở ngoài biển khơi, mà còn mở ra những cuộc càn quét, tàn
phá vùng đất ở cận biển. Nước Pháp mong muốn vùng đất mới của họ tránh xa bọn
cướp nầy mà sự đông đảo của chúng đến từ sự hỗn loạn, mà thời đó đã làm điên
đảo nước Trung Hoa; cho nên họ muốn rằng đường giới hạn lãnh hải giữa Việt Nam
và Trung Hoa trong vùng vịnh nầy nhanh chóng được xác định. Vấn đề nầy đã được
nhập vào với sự thương thuyết về biên giới giữa Pháp và Trung Hoa, để đưa đến
việc ký kết vào ngày 26 tháng 6 năm 1887 một Công Ước, được biết dưới tên Công
Ước Constans mà điều 2 của Công Ước nầy ghi rằng đường kinh tuyến Ðông 105 độ
45 phút Paris, tương ứng với đường kinh tuyến Ðông 108 độ 03 phút 18 giây
Greenwich, là đường biên giới giữa hai nước trong Vịnh Bắc Bộ."
"Ðường
đỏ"
theo hai học giả nầy là "Ðường biên giới trong vịnh Bắc Việt".
Hiệu lực của “đường đỏ”, cả hai hàm ý chỉ giới hạn trong trong vịnh Bắc
Việt và nó có giá trị như đường biên giới trên đất liền.
Ðiều
nầy dễ dàng được chấp nhận vì Công Ước phân định biên giới giữa tỉnh Quảng Ðông
thuộc Trung Hoa và Tonkin (Bắc Việt). Hiệu lực “đường đỏ” vì thế chỉ
giới hạn ở hai vùng Tonkin và Quảng Ðông. Ðiểm bắt đầu và điểm chấm dứt của nó
vì thế phải ở trong vùng biển có tên là Vịnh Bắc Việt (Golf du Tonkin).
3/ Ý nghĩa “đường đỏ” theo quan niệm Trung Hoa:
Ý
kiến của Trung Hoa đưa ra nhằm để tranh dành quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam.
Chính phủ Trung Hoa suy diễn tùy tiện về đường đỏ, kéo dài đường nầy từ Trúc Sơn
(điểm bắt đầu biên giới Quảng Ðông và Tonkin, đoạn Trúc Sơn đến ải Chí Mã [9])
xuống phía Nam, rời khỏi Vịnh Bắc Việt, lên bờ, cắt ngang lên cả đất liền thuộc
Trung Bộ Việt Nam, làm cho quần đảo Hoàng Sa ở về phía Ðông của đường đỏ nầy.
Họ kết luận, theo Công Ước 1887, quần đảo nầy thuộc về chủ quyền của Trung Hoa.
Công
hàm ngoại giao ngày 29 tháng 9 năm 1932 [10]nguyên văn đoạn có liên hệ
đến công ước 1887 và Vịnh Bắc Việt:
“Légation
de la République Chinoise.
29 Septembre 1932.
29 Septembre 1932.
La
Légation de la République Chinoise en France, d’ordre de son Gouvernement, a
l’honneur de transmettre la réponse de ce dernier à la Note que le Ministère
des Affaires Etrangères a bien voulu lui adresser le 4 Janvier 1932 au sujet de
l’Archipel des Iles Paracels.
Les
Iles Si-Chao-Tchuin-Tao désignées aussi sous le nom de Tsi-Tcheou-Yang appelées
en langue étrangère Iles Paracels, et au Nord-Est desquelles sont les Iles
Ton-Chao, se trouvent dans la mer territoriale de la Province du Kouang-Tong
(South China Sea); elles forment un des groupes de l’ensemble des Iles de la
Mer de Chine du Sud qui font partie intégrante de la mer territoriale de la
Province du Kouang-Tong.
D’Après
les Rapports établis en l’An XVII de la République Chinoise (1926) au sujet des
Si-Chao-Tchuin-Tao (Paracels), rédigés par Mr. Shen-Pung-Fei, Président de la
Commission d’enquête sur ces Iles, et les dossiers concernant également ces
Iles établis par le Bureau de l’Industrie de la Province Kouang-Tong, ces Iles
s’étendent du 110° 13 au 112° 47 de longitude Est; grandes et petites, elle
sont au nombre de plus d’une vingtaine, la plupart d’entre elles sont des banc
de sable incultes, les autres, une dizaine, sont formés de rochers, huit
forment réellement des Iles. Des deux groupes Est et Ouest, celui de Est est
appelé “Amphitrite”, celui de l’Ouest “Chroissant”. Ces groupes se trouvent à
145 miles marins de l’Ile de Hai-Nan et forment la partie du territoire chinois
située le plus au sud.
La
clause 3 de la Convention relative à la Délimitation de la Frontière entre la
Chine et le Tonkin, signée à Pékin le 26 Juin 1887 stipule qu’au Kouang-Tong,
il est entendu que les points contestés qui sont situés à l’Est et au Nord-Est
de Monkai, au-delà de la frontière telle qu’elle a été fixée par la Commission
de Délimitation, sont attribués à la Chine. Les Iles qui sont à l’Est de la
ligne Nord-Sud passant par la pointe orientale de l’ile de T’cha-Kou et formant
la frontière sont également attribuées à la Chine. Les Iles Kou-Teou et les
autres petites Iles qui sont à l’Ouest de cette ligne appartiennent à l’Annam.
Le
point de départ des frontière entre l’Indochine et la province chinoise du
Kouang-Tong est Tchou-Chan situé à 21° 30 de latitude Nord et 108° 2 de
longitude Est. D’après les sus-dites stipulation, le litoral de l’Indochine se
trouvant à l’Ouest de Tchou-Chan; de ce point, en descendant la côte vers le
Sud, de toutes façons les Iles Paracels se trouvent très loin à l’Est de cette
ligne, et sont séparées du litoral Indochinois par l’Ile de Hai-Nam. On voit aisément,
d’après leur position géographique à quel pays elles doivent être ratachées.
.......”
Tạm
dịch:
“Sứ
Quán Trung Hoa tại Pháp, thừa lệnh Chính Phủ Trung Hoa hân hạnh chuyển thư của
Chính Phủ trả lời công-hàm ngày 4 tháng 1 năm 1932 của Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao
Pháp về vấn đề quần đảo Paracels (Hoàng-Sa).
Quần
đảo Si-Chao-Tchuin-Tao (Tây Sa quần đảo), còn được gọi dưới tên Tsi-Tcheou-Yang
(Thất châu dương), nước ngoài gọi là Paracels, phía Ðông Bắc có quần đảo
Ton-Chao, tọa lạc trong hải phận của tỉnh Quảng Ðông (biển Hoa-Nam); các đảo
nầy tạo thành một trong nhiều nhóm của tập hợp đảo trong biển Hoa Nam mà chúng
hoàn toàn thuộc hải phận của tỉnh Quảng Ðông.
Theo
những bản tường trình của ông Shen-Pung-Fei, Chủ Tịch Ủy Ban Ðiều Tra, thành
lập vào năm thứ 17 của nước Cộng Hòa Trung Hoa (1926) về vấn đề
Si-Chao-Tchuin-Tao (Paracels) và những hồ sơ liên hệ đến các đảo nầy của phòng
Kỹ Nghệ tỉnh Quảng Ðông, các đảo nầy rải rác trải từ 110° 13 đến 112° 47 kinh
tuyến Ðông; gồm khoảng 20 đảo lớn nhỏ, phần lớn là những dải cát hoang, một số
khác, khoảng 10 đảo do đá tạo nên, 8 đảo thực sự là đảo. Có hai nhóm Ðông và
Tây. Nhóm phía Ðông gọi là nhóm “Amphitrite”, nhóm phía Tây gọi là nhóm
“Croissant”. Các nhóm nầy cách đảo Hải Nam 145 dặm biển và tạo thành vùng lãnh
thổ cực Nam của Trung-Hoa.
Ðiều
3 của Công Ước Phân Ðịnh Biên Giới giữa Trung Hoa và Tonkin, ký tại Bắc Kinh
ngày 26 tháng 6 năm 1887 qui định rằng ở Quảng Ðông, hai bên thỏa thuận rằng
những điểm tranh chấp thì ở phía Ðông và Ðông Bắc Móng Cái, ở về phía bên kia
của đường biên giới đã được xác định do Ủy Ban Phân Ðịnh, thì chúng được giao
cho Trung Hoa. Những đảo ở về phía Ðông của đường Bắc - Nam đi qua đông điểm
của đảo Trà Cổ và tạo thành đường biên giới thì chúng cũng được giao cho Trung
Hoa. Những đảo Keou-Teou và những đảo nhỏ khác ở về phía Tây của đường nầy thì
thuộc về An Nam.
Ðiểm
bắt đầu của biên giới giữa Indochine và tỉnh Quảng Ðông là Trúc Sơn có tọa độ
21° 30 vĩ tuyến Bắc và 108° 2 kinh tuyến Ðông. Theo những gì ghi nhận trên đây,
bờ biển Indochine ở về phía Tây của Trúc Sơn. Từ điểm nầy, đi xuống về phía
Nam, bằng cách nào thì quần đảo Paracels cũng ở về phía Ðông của đường nầy và
giữa quần đảo nầy với bờ biển Indichine thì có đảo Hải Nam ngăn chặn. Người ta
thấy dễ dàng, theo vị trí địa lý của Paracels, là nó thuộc về nước nào.
.....”
Có nhiều điều không
đúng với thực tế trong công văn nầy:
Quần
đảo Hoàng Sa (Paracels) không nằm trong hải phận tỉnh Quảng Ðông. Vào thời điểm
năm 1929 hải phận của mỗi quốc gia chỉ có 3 hải lý tính từ bờ. Lãnh hải của
vùng Ðông Dương được Pháp xác định là 3 hải lý vào năm 1926, đến năm 1936 thì
được mở rộng ra 10 hải lý.
Hoàng
Sa cách Hải Nam đến 170 hải lý chứ không phải chỉ là 145 hải lý. Và đảo Hải
Nam, theo địa lý không hề nằm ở giữa quần đảo Hoàng Sa và bờ biển Việt Nam.
Công
Ước 1887 phân định biên giới giữa Trung Hoa và Tonkin, tức Bắc Kỳ, chứ không
phải với Indochine. Vì thế công ước nầy chỉ liên quan đến BIÊN GIỚI giữa tỉnh
Quảng Ðông thuộc Trung Hoa và Tonkin, tức Bắc Kỳ, thuộc Việt Nam. Sau hoà ước 1884,
Tonkin (Bắc Việt) là một thực thể chính trị cách biệt với An Nam (Trung Việt)
và Cochinchine (Nam Việt). Ðường đỏ vì thế chỉ có hiệu lực ở Tonkin, chứ không
thể áp dụng cho toàn Indochine (gồm có Tonkin, An-Nam, Cochinchine, Cambodge và
Lào).
Ðường
đỏ theo Công Ước 1887 chỉ nhằm mục đích phân chia các đảo ở vùng “cực Ðông”
của Bắc-Việt, “l’Extrémité orientale de la frontière Sino-Annamite”, và
tạo thành đường biên giới trên biển giữa Tonkin và Quảng Ðông như đã ghi trong
bản đồ “đường đỏ” đính kèm Công Ước. Hiệu quả của Công Ước nầy không thể
áp dụng trong những vùng ở ngoài Tonkin.
Ðường
kinh tuyến làm thành biên giới không đi qua Trúc Sơn (kinh độ 108° 2). Nguyên
văn Công Ước thì kinh tuyến đông Paris 105° 43 đi qua đông-điểm đảo Trà Cổ làm
thành đường biên giới, tức là kinh-tuyến 108° 03’ 18’’ Ðông Greenwich, chứ
không phải 108° 02.
Quần
đảo Hoàng Sa ở khoảng từ vĩ tuyến Bắc 16° đến 17°, kinh tuyến Ðông 111° đến
113°. Vì thế, đối chiếu theo vĩ tuyến, quần đảo Hoàng Sa đối diện với các tỉnh
thuộc miền Trung Việt Nam.
Việc
chính-phủ Trung Hoa kéo dài đường đỏ xuống phía Nam, ghi sai vị trí địa lý
Hoàng Sa với Hải Nam và bờ biển An Nam, rút ngắn khoảng cách giữa quần đảo nầy
với Hải Nam và cho nó vào trong hải phận của tỉnh Quảng Ðông để nhằm dành quần
đảo Hoàng Sa, đồng hóa Tonkin với Indochine... đã cho thấy chủ ý của Trung Hoa
trong vấn đề giải quyết tranh chấp lãnh thổ.
Mặt
khác, đọc công văn nầy làm người ta nhớ lại quá khứ, những năm phân giới giữa
Bắc Việt và Trung Hoa 1889-1897. Người Hoa đã không ngần ngại ngụy tạo những
bằng chứng như đền thờ Mã Viện, núi Phân Mao v.v... để lừa người Pháp và dành
đất của Việt Nam. Các biên bản hay những tờ nhật ký của các viên chức phụ trách
phân giới thời đó đã được người viết chép lại, lược dịch và đăng tải trên
trang nhà cho ta có một cái nhìn tổng quát về thái độ của Trung Hoa. Họ
luôn có những luận cứ khác người, thí dụ, “đường thẳng” đối với họ là
một đường từ Bắc xuống Nam hay từ Ðông sang Tây (trục tung và trục hoành) còn
đường nghiêng (oblique) thì không phải là đường thẳng. Thí dụ khác, chiều dài
con sông thì chỉ tính bắt đầu lúc con sông chảy ở trên đồng bằng, đoạn sông
chảy trên núi thì không tính[11]. Với những luận cứ nầy họ nhì nhằng kéo
dài việc phân giới, mục đích chiếm lấy đất của Việt Nam. Quan niệm kéo dài “đường
đỏ”, bất chấp thực tế lịch sử, để dành đảo Hoàng Sa của Việt Nam cũng là
một trong nhiều quan niệm khác người. Ðiều lạ là quan niệm phi lý nầy vẫn còn
được tồn tại cho đến hôm nay. Nhiều sách, báo, hay tài liệu chính thức của
Trung Hoa vẫn còn dựa trên luận cứ nầy để dành Hoàng Sa và Trường Sa về họ.
Yếu
tố mà chúng ta ghi nhận nơi công văn trên là Trung Hoa đã nghiễm nhiên công
nhận phần lãnh thổ phía cực Nam của Trung Hoa là quần đảo Hoàng Sa.
4/ Ý nghĩa pháp lý Công Ước 1887:
Madame
Monique Chemillier-Gendreau [12], trong quyển La Souveraineté Sur Les
Archipels Paracels et Spratleys, trang 80 - 83, có trình bày một số quan điểm
pháp lý về Công Ước 1887 nhân việc chính phủ Trung Hoa diễn giải tùy tiện “đường
đỏ” của công ước nầy để dành chủ quyền trên quần đảo Hoàng Sa. Xin tóm lược
như sau:
“Mục
tiêu của Công Ước 1887 nhằm phân định biên giới giữa Trung Hoa và Tonkin, như
tên mà công ước đã được đặt và công ước nầy liên quan đến biên giới trên đất
liền. Nếu những định nghĩa về một đường vạch ở trên biển đã được các công ước
ngày xưa sử dụng, như là Công Ước Pháp - Trung 1887 hay Công Ước Pháp - Bồ
(Portugal) 1886 [13] , thì những định nghĩa nầy chỉ có thể được đưa vào những
cuộc thương lượng kim thời để phân định lãnh hải như là những yếu tố hướng dẫn,
chúng phải được xét lại tùy theo luật lệ về phân định lãnh hải hiện hành. Những
vùng biển mà tại đó những quốc gia có thể tuyên bố chủ quyền đó là lãnh hải (lãnh
địa hải phận - mer territoriale). Chiều rộng thông thường của lãnh hải là 3 hải
lý (1 hải lý = 1,8 Km). Ở một số quốc gia lãnh hải nầy lên tới 6 hải lý. Những
khái-niệm về vùng “tiếp cận” (zone contigue), vùng đánh cá, thềm lục địa... chỉ
mới hiện hữu sau thế thiến thứ hai.
Biên
giới phân định (theo Công Ước 1887) là biên giới giữa Tonkin và Trung Hoa. Nó
chỉ liên hệ đến phần đất nầy của Việt Nam mà Pháp gọi là Tonkin mà thôi.
Sự
diễn giải nội dung của công ước chắc chắn phải nhắm đến việc phân chia các đảo
cận bờ của hai quốc gia. Mục tiêu của công ước là phân định lãnh thổ trên đất
liền, nhưng nó cũng có một phụ chú nhằm vào việc xác định các hòn đảo gần đó.
Vì lo ngại văn từ không thể ghi ra hết, bởi có rất nhiều đảo rất nhỏ, người ta
có thể bỏ quên một vài đảo ra ngoài vùng phân định. Ðể hiệu quả và đơn giản,
đường kinh tuyến được đưa vào. Kết quả đã thấy thật rõ ràng. Hơn nữa, nếu vì
một lý do thời tiết hay vì sự lắng đọng của phù sa, một đảo hay một cù lao mới
rất có thể được thành hình. Chủ quyền của đảo nầy sẽ chiếu theo văn bản mà thi
hành. Ðây là ý nghĩa của công ước 1887 và nó không có một hàm ý nào khác nữa.
Có
một điều rất quan trọng để xác quyết cho sự diễn giải nầy. Ðể ý ta thấy “đường
đỏ” có một điểm khởi hành chính xác: “đường thẳng Bắc-Nam đi qua đông điểm của
đảo Trà Cổ” nhưng nó không có điểm chấm dứt. Ðây không phải là một sự tình cờ
hay một sự bỏ quên. Ðường thẳng nầy không cần phải chấm dứt ở một điểm. Chiều
dài hữu dụng của nó tùy thuộc vào sự hiện hữu của các đảo ven bờ.
Làm
sao người ta có thể nghĩ rằng các tác giả của công ước nầy có dự trù về hiệu
quả pháp lý của con đường nầy cho đến khi nó gặp bờ biển Trung - Việt? Vì ảnh
hưởng của văn bản nầy mà tấtcả những đảo ven bờ ở phía Nam của Huế sẽ thuộc về
Trung Hoa... Nhưng dầu vậy, một số tác giả Trung Hoa đã không ngần ngại bênh
vực lý lẽ nầy để dựa lên công ước dành quần đảo Trường Sa (Spratleys). Trung
Hoa đã xác nhận chủ quyền của họ trên căn bản mở rộng ra vô tận về phía Nam và
Tây-Nam. Người ta có quyền đặt câu hỏi tại sao Trung Hoa chỉ dành các đảo san
hô nầy? Vì dựa lên sự nhượng quyền của Pháp, Trung Hoa có thể mở rộng bờ cõi
tiếp cận đến sự phi lý, đòi hỏi chủ quyền tại Phi Luật Tân, thí dụ vậy. Các đảo
nầy không phải ở về phía Ðông của đường kinh tuyến đó sao?
Tuy
nhiên, khi mà sự diễn giải tiến đến sự phi lý thì phương pháp giải quyết phải
chiếu theo Công Ước Vienne, đồng thời kiểm soát lại xem trong lúc dự thảo (công
ước 1887) đã có sự phủ nhận hay xác nhận nào đó liên quan đến vấn đề nầy.”
Nhận
xét trên đây của Bà M. Chemillier-Gendreau, “đường đỏ” là đường phân
chia các đảo ven bờ. Hiệu lực của “đường đỏ” chỉ giới hạn trong Vịnh Bắc
Việt và kéo dài cho đến nơi nào còn đảo trong Vịnh. Chiều dài “đường đỏ”
theo ý kiến nầy vì thế là từ đông điểm của đảo Trà Cổ cho đến vùng gần đảo Cồn
Cỏ, tức chấm dứt trước vĩ tuyến 17.
Về
ý nghĩa đường chia hải giới của “đường đỏ”, Bà M. Chemillier-Gendreau có
đưa ra án lệ 14 tháng 2 năm 1985 giữa Cộng Hòa Guinée và nước Guinée-Bissau.
Theo Công Ước giữa Pháp và Bồ-Ðào-Nha (Portugal) 12 tháng 5 năm 1886, xác định
một đường vòng để phân biệt các đảo thuộc Pháp với các đảo thuộc Bồ. Nước Cộng
hòa Guinée cho đây là đường phân định lãnh hải. Nhưng tòa án đã bác bỏ lý lẽ
nầy vì cho rằng Công Ước 1886 chỉ có mục tiêu phân định biên giới trên đất liền.
Công
Ước 1887 phân định biên giới giữa Trung Hoa và Tonkin, Convention Relative à la
Délimitaton de la Frontière entre la Chine et le Tonkin, “frontière, biên
gới” ở đây ngoài ý nghĩa biên giới trên đất liền, “frontière, biên giới”
còn có ý nghĩa phân chia vùng biển. Nội dung công ước, tức gồm các biên bản và
bản đồ đính kèm, đã xác định rõ rệt: biên giới trên đất liền và biên giới trong
vịnh Bắc Việt.
Thật
vậy, Công Ước ghi khá rõ đường kinh tuyến “formant la frontière”, làm
thành đường biên giới. Nếu danh từ “biên giới, frontière” dùng trong bản
văn chỉ có nghĩa phân chia các đảo thì câu “formant la frontière” trong văn bản
hoàn toàn dư. Nếu bỏ câu nầy thì ý-nghĩa của việc phân chia các đảo vẫn không
thay đổi: “Les îles qui sont à l’est du méridien de Paris 105° 43’ de
longitude est, c’est-à dire de la ligne nord-sud passant par la pointe
orientale de l’île de Tch’a-Kou ou Ouan-chan (Tra-Co) sont également attribués
à la Chine. Les îles Go-tho et les autres îles qui sont à l’ouest de ce
méridien appartiennent à l’Annam. Những đảo ở về phía Ðông của kinh tuyến Paris
kinh độ Ðông, có nghĩa là đường Bắc - Nam đi qua đông điểm của đảo Trà Cổ thì
thuộc về Trung Hoa. Những đảo Go-Tho và những đảo khác ở về phía Tây của đường
kinh tuyến nầy thì thuộc về An Nam”. Vì thế ý nghĩa của “frontière, biên
giới” ở đây phải có một ý nghĩa khác với việc để xác định chủ quyền các
đảo. Ý nghĩa khác đó chỉ có thể là ý nghĩa của một đường biên giới trên biển ở
trong vịnh Bắc Việt, Golf du Tonkin.
Ðể
bổ túc vào việc xác quyết vấn đề nầy, theo đề nghị của Bà M.
Chemillier-Gendreau, chúng ta phải khảo cứu lại các dự thảo của Công Ước, tức
biên bản bế mạc công trình phân định biên giới. Có hai bản dự thảo, một của
Pháp và một của Trung Hoa, hiện đang tồn trữ tại Centre des Archives
d’Outre-Mer (CAOM), Aix-En-Provence, Pháp Quốc, carton có mã số GGI, INDO,
65355. Tác giả đã tìm thấy cả hai dự thảo này. Cả hai đều không có ghi câu văn
liên quan đến đường kinh tuyến cũng như việc phân chia các đảo. Tuy nhiên, theo
tài liệu Les Frontières du Tonkin của Dr Néis [14], đăng trong Le
Tour Du Monde 1888, ông nầy là một nhân viên trong phái đoàn phân định biên
giới 1886-1887. Ông có đưa ra một bản đồ vùng tranh chấp là mũi Bạch Long (cap
Packlung), trong đó ta thấy rõ rệt đường kinh tuyến và trên đó có ghi câu “frontère
actuelle du Tonkin, biên giới hiện nay của Bắc Việt”.
Pak
lung Neïs/Nguồn ảnh: Trương Nhân Tuấn
Dự
thảo công ước 1887: không hề nói đến “đường đỏ”.
Nhưng
chi tiết quan trọng hơn cả là bản đồ đính kèm biên bản, là bản đồ ở trên mà
người viết đã tìm thấy tại Văn Khố Hải Ngoại của Pháp tại Aix-En-Provence
(CAOM) năm 2002. Bản đồ nầy được khám phá ra sau khi quyển sách về Chủ Quyền
Hoàng Sa và Trường Sa của bà M. Chemillier-Gendreau được xuất bản (1996). Bản
đồ có ghi chú một câu quan trọng: "Le méridien de Paris 105° 43’ qui
passe par la pointe orientale de l’ile Tra-Co, forme la frontière à partir du
point où s’est arrêté le traité de la convention." Tạm dịch: Ðường
kinh tuyến Paris 105 độ 43 phút đi qua đông điểm của đảo Trà Cổ, làm thành
đường biên giới bắt đầu tại điểm mà điều ước của Công Ước chấm dứt. Một
chitiết khác, không kém quan trọng, đó là bản đồ phân định biên giới mà người
viết cũng tìm ra ở CAOM, là bản đồ khu vực từ sông Gia Long đến biển. Người
viết chụp lại phần cực đông, ta thấy đường biên giới trên đất liền và đường
biên giới trên biển (kinh tuyến 105° 43’) vẽ liên tục và có chung màu đỏ. Ðiều
nầy cho chúng ta biết ý định của những người trách nhiệm phân định lúc đó: Biên
giới trên biển đồng nghĩa với biên giới trên đất liền. Ý nghĩa của "đường
đỏ" vì vậy là đường biên giới trên biển, nối tiếp với đường biên giới
trên đất liền.
Ðiều
nầy cho phép ta khẳng định là Công Ước 1887 cũng có mục tiêu phân định lãnh hải
trong vịnh Bắc Việt.
Nhiều
học giả, như bà M. Chemillier-Gendreau trong quyển La Souveraineté sur les
Archipels Paracels et Spratleys có nhắc ở trên, hay là những vị: ông
François Joyaux trong quyển La Tentation Impériale, ông Eric Decéné
trong quyển Géotratégie de la Mer de Chine Méridionale, bà Claudine
Maudoux trong bài La Mer de Chine Méridionale (Revue Stratégique N° 63)
v.v… cùng đồng ý về vai trò "phân chia đảo" của "đường
đỏ". Quí vị nầy cho rằng, quan niệm về quyền chủ quyền trên biển chỉ
mới có vào thế kỷ 20, theo công ước 1982 về Biển, lãnh hải của mỗi nước được
xác định không quá 12 hải lý. Ðiều 3 công ước 1982 như sau: "Largeur de
la mer territoriale: Tout Etat a le droit de fixer la largeur de sa mer
territoriale, cette largeur ne dépasse pas 12 milles marins mesurés à partir de
lignes de base établies conformément à la Convention" "Mọi quốc gia
được quyền xác định bề rộng lãnh hải nước mình nhưng không vượt quá 12 hải lý
tính từ đường cơ bản được thiết lập phù hợp với tinh thần của Công Ước".
Nhưng
trường hợp ngoại lệ, Vịnh Bắc Việt là một vùng biển “historique”, nó chỉ
liên quan đến hai quốc gia: Trung Hoa và Việt Nam. Ðiều 15 của Công Ước 1982
Luật về Biển như sau:
Article
15
"Délimitation
de la mer territoriale entre Etats dont les côtes sont adjacentes ou se font
face: Lorsque les côtes de deux Etats sont adjacentes ou se font face, ni l'un
ni l'autre de ces Etats n'est en droit, sauf accord contraire entre eux,
d'étendre sa mer territoriale au-delà de la ligne médiane dont tous les points
sont équidistants des points les plus proches des lignes de base à partir
desquelles est mesurée la largeur de la mer territoriale de chacun des deux
Etats. Cette disposition ne s'applique cependant pas dans le cas où, en raison
de l'existence de titres historiques ou d'autres circonstances spéciales, il
est nécessaire de délimiter autrement la mer territoriale des deux Etats."
Tạm
dịch:
"Phân
định lãnh hải giữa hai quốc gia kế cận hay đối diện. Khi hai quốc gia kế cận
hay đối diện, không một quốc gia nào được quyền mở rộng lãnh hải quá đường
trung tuyến mà mọi điểm trên đây cách đều những điểm gần nhất của các đường cơ
bản, từ những đường nầy đo chiều rộng lãnh hải mỗi nước, ngoại trừ có sự thoả
thuận riêng giữa hai nước. Ðiều lệ nầy không áp dụng trong trường hợp có sự
hiện hữu những văn kiện lịch sử hay những trường hợp đặc biệt, việc phân định
lãnh hải vì thế phải được thực hiện bằng một cách khác."
Chúng
ta thấy điều 15 đã dự trù một ngoại lệ. Ðó là trường hợp những vùng biển đã có
chủ, được xác nhận qua một "titre de souveraineté" văn kiện
chứng nhận chủ quyền. Ðiều nầy cho phép ta kết luận rằng luật quốc tế về biển
công nhận sự hiện hữu những văn kiện liên quan đến quyền chủ quyền trong một
vùng biển.
Công
Ước 1887 là văn kiện chứng minh chủ quyền của Việt Nam và Trung Hoa trong vịnh
Bắc Việt. Vịnh nầy được chia cắt bằng đường kinh tuyến 105° 43’, mà trong bài
nầy ta gọi là "đường đỏ".
Việc
phân định lãnh hải, rộng 12 hải lý, phù hợp theo nội dung công ước quốc tế
1982, giữa Việt Nam và Trung Hoa trong vịnh Bắc Việt sẽ không có trở ngại, nếu
hai bên cùng tỏ thiện chí. Hai bên sẽ không gặp khó khăn vì chiều rộng Vịnh Bắc
Việt khá quan trọng để vùng lãnh hải chồng lấn lên nhau. Ngoại trừ vùng biên
giới Trúc Sơn – Trà Cổ. Khó khăn nơi đây đem lại do địa lý, là phải vẽ đường
thẳng góc với đường bờ biển (xem hình 3). Lối phân chia nầy đến từ nội dung
Công Ước Quốc Tế về Biển 1982. Ðường thẳng góc đó là đường biên giới phân lãnh
hải hai nước. Những sai biệt diện tích lãnh hải tại đây - nếu có - sẽ không
đáng kể.
Nhưng
việc xác định vùng tiếp-cận (zone contigue), vùng kinh tế độc quyền (zone
économique exclusive) và thềm lục địa (plateau continental) giữa hai nước Việt
Nam và Trung Hoa, nếu không đưa vào trường hợp ngoại lệ là có sự hiện hữu một
văn kiện xác nhận chủ quyền, là Công Ước 1887, thì hai bên có chồng lấn lên
nhau.
Theo
án lệ 14 tháng 2 năm 1985 có nhắc ở trên và ghi chú phía dưới, tòa án bác bỏ
yêu sách của nước Cộng Hòa Guinée vì Công Ước Pháp - Bồ chỉ nhằm mục đích phân
định biên giới trên đất liền. Công ước Bắc Kinh 1887 hoàn toàn khác với nội
dung Công Ước Pháp - Bồ 12 tháng 5 năm 1886 vì Công Ước Bắc Kinh 1887 có chủ
trương phân định lãnh hải trong vịnh Bắc Bộ. Những tài liệu của Dr Néis và nhất
là bản đồ đính kèm công ước 1887 vừa được người viết công bố đã xác định một
cách rõ rệt mục tiêu phân chia hải giới giữa Pháp và nhà Thanh vào thời đó.
Án
lệ nầy cho thấy luật quốc tế công nhận những văn kiện chứng nhận chủ quyền của
một quốc gia trên một vùng biển. Yêu sách của nước Cộng Hòa Guinée bị bác bỏ là
vì không chứng minh được sự hiện hữu của một văn kiện nhìn nhận chủ quyền của
nước nầy tại vùng biển có tranh chấp. Nếu Việt Nam đưa ra tòa án quốc tế để
giải quyết thì trường hợp Việt Nam tại vùng Vịnh Bắc Việt sẽ tương tự như
trường hợp Cộng Hòa Guinée, chỉ khác một điều cơ bản: Việt Nam chứng minh được
sự hiện hữu của một văn kiện lịch sử phân chia hải giới trong vùng biển tranh
chấp còn Cộng Hòa Guinée thì không.
Ðường
kinh tuyến 105° 43’ kinh độ Ðông Paris, tức 108° 3’ 18’’ kinh độ Ðông Greewich,
vì thế vừa là đường phân định lãnh hải, vừa là đường phân chia vùng tiếp cận,
vùng kinh tế độc quyền và thềm lục địa giữa hai nước Trung Hoa và Việt Nam
trong Vịnh Bắc Việt. Ðường nầy bắt đầu từ Ðông Ðiểm đảo Trà Cổ và chấm dứt tại
điểm mà nó cắt đường nối cửa Vịnh (từ mũi Oanh Ca thuộc đảo Hải Nam đến đảo Cồn
Cỏ).
Trương
Nhân Tuấn
___________________________________
___________________________________
Chú
giải:
1,
Charles Fourniau, Agrégé d’histoire, Docteur d’Etat en Histore. La Frontière
sino-vietnamienne et le face à face franco-chinois à l’époque de la conquête du
Tonkin, Biên giới Việt Trung và sự đối đầu của hai nước Pháp Trung vào thời
kỳ chinh phục Bắc Kỳ, trang 85 đến trang 103, trong quyển Les Frontière du
Vietnam, nxb Harmattan, Paris 1989. Trang 92
2,
François Joyaux, Géopolitique de l’Extrême Orient.
3,
Công-trình nầy bắt đầu từ tháng 4 năm 1885, hồ sơ CAOM, GGI, INDO, 65355.
4,
Những địa phận nầy là: Vùng mũi Pak-lung (Bạch Long) ở phía bắc Móng Cái, tiếp
giáp với tỉnh Quảng Ðông; vùng được gọi là “section 2”, tức là tổng Tụ
Long và vùng gọi là “section 5”, tức toàn vùng hữu ngạn sông Hồng. Hai
vùng sau tiếp giáp với tỉnh Vân Nam. Công ước 26-6-1887 quyết định nhượng vùng
mũi Bạch Long và toàn bộ tổng Tụ Long (hai vùng nầy đều thuộc Việt Nam) cho
Tàu. Một số xã thuộc tổng Phương Ðộ, gần Tụ Long và 9 xã rưỡi thuộc tổng Bát
Tràng (thuộc tỉnh Quảng Ninh) thì bị nhượng sau nầy do đại tá Pennequin (phụ
trách phângiới vùng Vân Nam) và đại tá Gallieni (phụ trách phân giới vùng Lưỡng
Quảng).
6,
CAOM, GGI, INDO, 65355.
7,
La Frontière sino-vietnamienne et le face à face franco-chinois à l’époque de
la conquête du Tonkin, Biên giới Việt - Trung và sự đối đầu của hai nước Pháp -
Trung vào thời kỳ chinh phục Bắc Kỳ, trang 85 đến trang 103, trong quyển Les
Frontière du Vietnam, nxb Harmattan, Paris 1989. Trang 92.
8,
“Ðường Biên Giới Trên Biển của Việt Nam”, La Frontière maritime du
Vietnam, Pierre-Bernard Lafont, từ trang 235 đến trang 243, trong quyển Les
Frontières du Vietnam, do chính ông làm chủ biên, nxb Harmattan, Paris 1989.
Trang 236-237.
9,
Xem biên-bản “Proces-verbal de délimitation N° 1: De Tchouk-san à Chima”
ở trang nhà ghi trên.
10,
trích từ La Souveraineté sur les Archipels Paracels et Spratleys, nxb
Harmattan 1996, Monique Chemillier-Gendreau.
11,
Ðọc Lettre du Commandant Chiniac de Labastide, Président de la Commission
d’abornement des frontières sino-annamites, à Monsieur le Gouverneur Général de
l’Indochine. Au sujet des travaux de l’abornement. đọc thêm Lettre du
Commandant Chiniac de Labastide, Président de la Commission d’abornement des
frontières sino-annamites, à Monsieur le Gouverneur Général de l’Indochine.
Objet: Inconvénients et dangers de la frontière admise entre Kalong et Bac-Cuong-Ai
par la Commission française de délimitation. Ðăng trong trang
nhà của tác giả Trương Nhân Tuấn
12,
M. Chemillier-Gendreau, Giáo-Sư các ngành Khoa Học Chính Trị và Công Pháp tại
trường Ðại Học Paris VII, tác giả quyển La Souveraineté sur les Archipels
Paracels et Spratleys, nxb Harmattan 1996.
13,
Một trường-hợp tương tự: Án lệ 14 tháng 2 năm 1985 giữa Cộng Hòa Guinée và
Guinée-Bissau. Công ước 12-5-1886 Pháp - Bồ bị đặt vấn đề. Công Ước nầy có vẽ
một đường vòng trên biển để phân biệt những đảo thuộc Pháp với những đảo thuộc
Bồ Ðào Nha. Nước Cộng Hòa Guinée cho rằng đường nầy có giá trị như là một đường
biên giới trên biển. Tòa án không chấp nhận vì công ước 1886 chỉ quan hệ đến
biên giới trên đất liền.
14,
Paul-Marie Neis sinh ngày 28 tháng 2 năm 1852, tốt nghiệp trường Y Sĩ Hải Quân
Brest, đến Tonkin năm 1879.
No comments:
Post a Comment