Thanh
Hà -
RFI / ĐIỂM BÁO
Đăng ngày 11-11-2019
Vào
ngày kỷ niệm kết thúc Thế Chiến Thứ Nhất, 11 tháng 11, một số báo Paris không ấn
hành, nhưng bài vở vẫn được cập nhật trên mạng. Riêng ba tờ báo lớn là Le
Monde, Le Figaro và Libération phục vụ độc giả như bình thường.
Dư âm sự kiện Bức Tường Berlin sụp đổ cách nay 30
năm vẫn là đề tài chiếm nhiều trang báo Paris trong ngày. Trên nhật báo le
Figaro, bài báo mang tựa đề "Các nền dân chủ bại trận trong thời kỳ hậu
chiến tranh lạnh", Nicolas Baverez đưa ra những ý kiến như sau : 1989
đã khép lại thế kỷ 20, một thế kỷ mở đầu vào năm 1914 khi Thế Chiến Thứ Nhất
khai mào. Sau biến cố đó, khối Liên Xô tan rã. Mô hình dân chủ thăng hoa. Nhưng
rồi, trong ba thập niên qua, các nền dân chủ đang bị những mối đe dọa xuất phát
"từ bên trong và bên ngoài" thách thức.
Một mặt, từ
Trung Quốc đến Thổ Nhĩ Kỳ hay Nga và cả những tổ chức khủng bố đều coi mô hình
dân chủ là "kẻ thù", mặt khác, ngay bên trong các nền dân chủ phương
Tây, các phong trào dân túy đang bùng lên và nền dân chủ tự do đang bị "mô
hình dân chủ phi tự do" của thủ tướng Hungary Viktor Orban cạnh tranh.
Trên
bàn cờ quốc tế, phương Tây rệu rã : Mỹ phủi tay với trách nhiệm của thế giới,
châu Âu thì vừa bất lực vừa bị chia rẽ. Tác giả bài báo
cho rằng tổng thống Nga, Vladimir Putin đã có phần vội vã khi thông báo
"mô hình dân chủ và tự do đã cáo chung", nhưng rõ ràng, "các nền
dân chủ đã thua trong giai đoạn hậu chiến tranh lạnh" bởi vì "sau biến
cố 1989, ảnh hưởng của phương Tây trên thế giới đã thu hẹp", bởi vì
"chủ nghĩa tự do bị hòa tan trong cuộc sống mà ở đó người ta chỈ chú trọng
vào vật chất, con người trở nên ích kỷ và xã hội phủ định hoàn toàn mọi cấp bậc
về giá trị đạo đức". Nicolas Baverez cho rằng, hạ gục được Liên Xô, các nền
dân chủ phương Tây đã say men chiến thắng, nhưng rồi đã để vuột khỏi tầm tay
dòng lịch sử của thế giới.
Le Monde trong bài xã luận ít bi quan hơn qua phân
tích : châu Âu đã quá mải miết nhìn về số phận của chính mình và chỉ thấy rằng
kinh tế đang dậm chân tại chỗ, các nền dân chủ phải đối mặt với khủng hoảng, điển
hình là qua mỗi đợt bầu cử từ tại Tây Ban Nha hay tại Ý và thậm chí là cả tại
Pháp, các đảng cực hữu bài ngoại không ngừng lớn mạnh. Những điều đó không sai,
nhưng bên cạnh đó cũng cần phải khách quan nhìn nhận rằng, Cuộc Cách Mạng diễn
ra trong hòa bình tại Đông Đức năm 1989 đã mở ra rất nhiều cánh cửa, từ việc thống
nhất nước Đức cho đến sự sụp đổ của chế độ độc tài theo kiểu Stalin. Có điều,
tây Âu và Mỹ đã ngây thơ lầm tưởng rằng, các nước Đông Âu sẽ nhất loạt rập
khuôn theo phương Tây, nhưng sẽ là một sai lầm nếu như chối bỏ tất cả những
thành tựu mà làn sóng tự do năm 1989 đã đem lại cho châu Âu. Hai thành tựu
không thể chối cãi đó là đời sống của người dân khối Xã Hội Chủ Nghĩa trước kia
đã được cải thiện đáng kể, và quý giá hơn nữa là quyền tự do từ tự do đi lại của
gần như hầu hết tất cả người dân châu Âu và quyền tự do của các công dân bầu chọn
người lãnh đạo.
Tường Berlin được thay thế bằng muôn vàn những bức tường
mới
Cũng về dư âm từ sự kiện tường Berlin sụp đổ, Le
Monde dành hẳn một số báo đặc biệt dưới tựa đề "Những bức tường mới tại
châu Âu, một lục địa đã được thống nhất". Libération chơi chữ "Thế
giới giam mình sau những bức tường" : Mọi người từng ngỡ rằng, sau biến
cố 1989 cả một chân trời tự do đã mở ra, nhưng trên thực tế, ở khắp nơi trên thế
giới, đặc biệt là tại châu Âu, hàng loạt những rào cản khác đã được dựng lên.
"Bức
tường chia cắt Đông –Tây nay được thay thế bằng một bức tường thành ngăn cách Bắc
– Nam". Công trình đó "dài hơn, cao hơn bức màn sắt
năm nào". Tờ báo thiên tả này giải thích thêm : lý tưởng giữa hai khối Tự
Do và Tư Bản từng chia rẽ châu lục này năm xưa nay đã được thay thế bằng
"những nỗi sợ hãi" chính điều đó khiến châu Âu xây dựng hàng loạt các
bức tường để tự vệ. Nỗi lo sợ đó bao trùm lên các lĩnh vực từ kinh tế đến chính
trị, văn hóa và an ninh.
Cũng Libération ghi nhận : năm 1989 Bức Tường Berlin
là một trong số 11 bức tường trên hình tinh. Ngay nay nếu tính luôn cả những
hàng rào kẽm gai và những hàng rào sắt, thì trên thế giới có tới 70 bức tường.
Chiều dài của những bức tường chia cắt đó tương đương với 40.000 cây số, vừa bằng
một vành đai bọc quanh Trái Đất. Nếu như Bức Tường Berlin xưa kia được dựng lên
nhằm ngăn cản người dân Cộng Hòa Dân Chủ Đức chạy ra nước ngoài, thì ngày nay,
những bức tường mới được xây dựng lên là nhằm ngăn cản người ở bên ngoài du nhập
vào. Điển hình là bức tường ở biên giới giữa Mỹ và Mêhicô : những đời tổng thống
tiền nhiệm của Donald Trump đã xây một bức tường hơn 1.000 cây số. Từ khi bước
vào Nhà Trắng, ông Trump đã quyết định xây thêm 280 km nữa để bảo vệ an ninh
Hoa Kỳ.
Tại Trung - Cận Đông, Israel dồn nhiều nỗ lực cho việc
xây tường : nào là ở vùng Cisjordanie, rồi gần đây hơn là giữa biên giới Israel
và Syrie, với Jordanie. Vương quốc dầu hỏa Ả Rập Xê Út cũng không kém miếng, với
2 bức tường chống nhập cư dài 75 cây số ở đường biên giới với Yemen và hơn 900
km ở biên giới với Irak. Libération kết luận ở bất cứ nơi nào trên hành tình, "Chống khủng bố và ngăn chận
các làn sóng nhập cư là hai cái cớ để xây tường".
Chính trường Tây Ban Nha sa lầy
Cử tri Tây Ban Nha mệt mỏi vì bốn cuộc bầu cử liên
tiếp trong bốn năm nhưng toàn cảnh chính trị vẫn tê liệt. Tất cả các tờ báo đều
nói tới thất bại của thủ tướng Pedro Sanchez cho dù đảng Xã Hội của ông về đầu.
Đơn giản vì đảng này không giành được đa số tuyệt đối để thành lập chính phủ.
Tai hại hơn nữa, cữ mỗi đợt bầu cử, đảng cực hữu Vox lại càng có sức thu hút cử
tri.
Báo Les Echos trên mạng lo lắng thấy "đảng Vox
trở thành lực lượng chính trị thứ ba tại Tây Ban Nha". Năm năm trước,
không ai biết đến tiếng tăm đảng này. Trang chủ của báo La Croix cập nhật thông
tin với hàng tựa "Pedro Sanchez dẫn dầu, Vox có một bước đại nhảy vọt".
Le Figaro báo trước : thương lượng để thành lập
chính phủ liên minh sẽ "gay go". Ở bên trên là hàng tựa "Tây Ban
Nha bị đe dọa sa lầy về chính trị". Trong bài xã luận tờ báo nói tới tình
hình bị "tê liệt" và nguy cơ bấn ổn chính trị tại quốc gia này.
Libération quan tâm đến cử tri Tây Ban Nha đã quá "mệt mỏi" và chán
ngán chính giới. Năm đảng lớn không tìm nổi đồng thuận, không biết nhượng bộ lẫn
nhau để đổi lấy một chút ổn định về kinh tế và chính trị, đó là điều
"không còn chấp nhận được nữa".
Leonardo di Vinci đón nhà điêu khắc Nhật
Sau cùng trong phần tin văn hóa, báo Le Figaro chú ý
đến "đối thoại" giữa một nghệ sĩ Nhật Bản đương đại với danh họa người
Ý, Leonardo di Vinci :
Nhân kỷ niệm 500 năm ngày sinh Leonardo di Vinci,
tòa lâu đài và vườn thượng uyển Chambord mở cuộc triển lãm những tác phẩm của
nhà điêu khắc Nhật Bản Susumu Shingu. Mẫu số chung giữa danh họa bậc thầy của
thời kỳ Phục Hưng với người nghệ sĩ sứ phù tang này là cả hai cùng đưa khoa học
vào nghệ thuật.
Leonardo xưa kia từng chắp cho loài người đôi cánh,
Susumu Shingu ngày nay sáng tác từ sức gió và trọng lực của trái đất, từ những
chất liệu mới như sợi carbon hay chất Teflon. Những tác phẩm của ông từng được
triển lãm từ Mông Cổ đến Maroc. Năm nay 82 tuổi đời, nghệ sĩ Nhật tâm sự ông đã
có lần may mắn được ngủ qua đêm ở tòa lâu đài Chambord và đã có được trò truyện
với họa sĩ bậc thầy di Vinci, chính tác giả của bức tranh La Joconde "là
nguồn cảm hứng để Susumu Shingu tiếp tục hành trình nghệ thuật".
Triển lãm Susumu Shingu trong khuôn viên lâu đài
Chambord mở ra cho đến ngày 15/03/2020.
No comments:
Post a Comment