Wednesday 27 November 2019

ĐẤT NƯỚC NÀY CỦA AI? (Đoàn Bảo Châu)





Vẫn là đặc khu nhưng các vị ấy uốn éo câu chữ một chút, vẫn dùng “thủ pháp nghệ thuật” cũ, giống “nước lạ, tầu lạ, nước có đường biên giới chung với Việt Nam…”.

Tôi đã viết quá nhiều bài phản đối đặc khu, nhắc lại cũng nhàm. Đủ các phân tích thiệt hơn từ kinh nghiệm các nước đã làm đặc khu, sự lỡ nhịp làm đặc khu ở Việt Nam khi mà thời đại mở cửa, Việt Nam đã kí đủ các loại hiệp định liên kết với kinh tế thế giới.

Tính thử nghiệm không còn, hiệu quả kinh tế cũng không còn, có chăng đây chỉ là cái bẫy của con sói Trung Cộng và sự bán rẻ lương tâm, sự phản bội quyền lợi dân tộc của nhóm lợi ích mà thôi.

Giả sử mở đặc khu mà các nước như Nhật, Mỹ, Châu Âu vào thì không nói làm gì, nhưng người Việt Nam nào cũng biết Trung Quốc sẽ đóng vai trò chủ đạo ở các đặc khu mà Trung Quốc là ai thì người Việt Nam không lạ.

404 các vị đại biểu đã ấn nút thông qua.

“Đó là những khu kinh tế ven biển đáp ứng đủ các điều kiện: có sân bay quốc tế, có không gian riêng biệt, cách biệt với đất liền… Quy định này được giải thích là có liên quan đến nội dung về “đơn vị hành chính – kinh tế đặc biệt” (gọi tắt là đặc khu kinh tế).

“Nội dung này đã được Quốc hội thống nhất trong phiên biểu quyết thông qua luật sửa đổi, bổ sung một số điều của Luật Nhập cảnh, xuất cảnh, quá cảnh, cư trú của người nước ngoài tại Việt Nam chiều 25/11”.

“Cụ thể, đây là quy định tại Khoản 7 Điều 1 sửa đổi, bổ sung khoản 3 Điều 12 luật hiện hành về trường hợp miễn thị thực cho người nước ngoài đến Việt Nam”.

“Theo đó, ngoài những trường hợp đang áp dụng, luật này mở rộng diện miễn thị thực với những người nước ngoài khi “vào khu kinh tế ven biển do Chính phủ quyết định khi đáp ứng đủ các điều kiện: Có sân bay quốc tế, có không gian riêng biệt; có ranh giới địa lý xác định, cách biệt với đất liền; phù hợp với chính sách phát triển kinh tế – xã hội và không làm phương hại đến quốc phòng, an ninh quốc gia, trật tự, an toàn xã hội của Việt Nam” (theo Dantri ngày 25/11/2019).

Đại biểu quốc hội đáng nhẽ là đại diện cho người dân, nhưng ở Việt Nam đa phần các ông bà nghị chỉ biết gật hay thò tay bấm nút, nghị nhưng xa lạ với tư duy phản biện và chỉ quen vâng lời còn khi phát biểu thì phô bày cả một tư duy rập khuôn, hạn chế về kiến thức, nhiều khi ngô nghê như bị thần kinh.

Trung Quốc không ngừng lấn tới, không ngừng xâm phạm chủ quyền đất nước, chúng đã và sẽ mãi là kẻ thù, ấy vậy mà các vị mở cửa cho chúng vào. Rồi đây bàn tay lông lá của chúng còn chi phối sâu hơn nữa đời sống kinh tế, chính trị, xã hội và chủ quyền của đất nước.

Tôi viết đây nhưng trong lòng tuyệt vọng, tôi thừa nhận tôi và nhiều người dân đã thua. Đây là đất nước của tôi nhưng tiếng nói của tôi chỉ như ném đá ao bèo. Bèo quá nhiều, quá đặc, thua là phải rồi.

Cùng với “quyết tâm” vay 100.000 tỉ đồng từ Trung Quốc làm đường sắt Lào Cai – Hải Phòng, sự đồng thuận về đặc khu của ĐBQH lần này, câu chuyện đã rành rành.

Tôi sẽ không đi biểu tình phản đối bởi với tôi giờ làm thế là vô nghĩa, đất nước này là của các vị chứ có phải của người dân đâu, phản đối chẳng ích gì. Bài viết này chỉ là một câu nói tiếp của nhiều tiếng nói phản đối trước, chỉ như một tiếng thở dài cay đắng và sự bình tĩnh chờ đợi xem tấn bi hài kịch sẽ diễn đến đâu.

Các vị đã bao giờ tự hỏi ở đất nước này đã có biết bao dự án đốt bao ngàn tỉ từ tiền thuế của dân chưa? Đã bao giờ người dân, chí sĩ cả nước can các vị câu nào sai chưa? Sau những bài học đau lòng ấy, các vị đã học được gì? Mấy cái đặc khu này ẩn chứa đằng sau là những ý tưởng “thiên tài” gì để đảm bảo chúng mang lại lợi ích cho đất nước?

Tôi sẽ để bạn đọc tự liệt ra danh sách các dự án thua lỗ đau đớn. Tôi chỉ đau xót tự hỏi rằng chẳng lẽ chân lý luôn thuộc về kẻ mạnh? Khi Trung Quốc xâm hại chủ quyền, người phát ngôn bộ ngoại giao cũng chỉ chiêm chiếp “quan ngại, quan ngại.” Giờ đây các vị cố tình trao đất cho Trung Quốc, người dân chúng tôi cũng chỉ dám thẽ thọt phản đối, thẽ thọt viết mấy dòng. Cứ như thế thì cả đất nước này sẽ chỉ như một quân cờ trong tay kẻ mạnh mà thôi.

Nhưng rồi lịch sử sẽ phán xét. Dân tộc này có lúc phải sống không có nắng mặt trời cả một nghìn năm bắc thuộc mà vẫn trỗi dậy cơ mà. Giá như tôi hiểu được điều gì đang xảy ra trong đầu các vị thì tốt biết bao, nhưng có lẽ điều ấy là không thể bởi ngôn ngữ của các loài là khác nhau. Tôi tin chắc rằng các ngón tay kia là những ngón tay tội lỗi và các vị sẽ phải hối hận.

Giờ khi người dân gặp các vị, họ chỉ cần hỏi một câu là các vị có thò tay bấm nút đồng thuận không, rồi chính con cháu các vị sẽ phán xét.

Tôi khóc cho đất nước tôi, bởi tôi hiểu có những thời điểm mà những điều tồi tệ cứ đến như định mệnh không gì cưỡng lại được.






No comments:

Post a Comment

View My Stats