Thứ Năm, 11/07/2019 - 06:02 — nguyenhuuvinh
Ngày 1/11/2019 tờ báo của Trung ương Đảng Cộng sản
Việt Nam, nhưng lại mạo danh là Nhân Dân, đăng bài viết: “Đừng cứ lúc
nào cũng gán ghép trách nhiệm cho Nhà nước Việt Nam”! Bài viết nói về
việc 39 nạn nhân là người Việt Nam đã tử nạn vì ngạt, vì lạnh trong container
khi họ đã vượt muôn ngàn dặm trùng khơi núi thẳm để sang Anh, chấp nhận mọi rủi
ro trên con đường bỏ xứ ra đi đến một vùng đất.
Những nạn nhân xấu số đó ra đi qua những đường dây
đưa lậu người vào nước Anh. Những đường dây lậu và không lậu đưa người Việt đi
bán sức lao động, làm nô lệ nước ngoài không chỉ hoành hành ở Việt Nam hiện nay
mà đã từ rất lâu. Có thể nói những người Việt di dân lậu sang Anh đã là con số
không hề nhỏ vì không phải chỉ mới mấy năm gần đây.
Việc người dân Việt chết trên những chuyến đi này hoặc
ngay cả khi đã đến châu Âu, đến Anh… không phải bây giờ mới xảy ra. Chỉ có điều
cho đến nay, cái chết tập trung hàng chục người trong điều kiện ngạt thở trong
container lạnh đã làm rúng động mạng tryền thông và lòng trắc ẩn của nhiều nơi,
nhiều người trên thế giới.
Bài báo viết: “Đừng cứ lúc nào cũng gán ghép
trách nhiệm cho Nhà nước Việt Nam”.
Vậy: Nếu không phải là trách nhiệm của Nhà nước Việt
Nam” thì đó là trách nhiệm đó phải gán ghép cho nhà nước nào, tổ chức nào đây
khi người Việt Nam ùn ùn bỏ nước ra đi?
Một nhà nước tự xưng “của dân, do dân, vì
dân” và tất cả đều dưới bàn tay lãnh đạo của đảng cộng sản, mà đó lại
là “sự lãnh tuyệt đối” thì hẳn nhiên nhà nước đó phải “chịu trách nhiệm tuyệt đối”
không thể đổ lỗi cho bất kỳ ai khác. Trên đời này xưa nay, quy luật mọi xã hội
là vậy, quy luật loài người là thế.
Có lẽ, cũng khó để nhà cầm quyền CSVN đưa ra được những
lý do giải thích thỏa đáng cho việc người dân bỏ quê hương, đất nước ra đi nếu
họ không thật sự muốn nhìn lại chính mình.
Nếu như trước đây, nhà cầm quyền CSVN còn dựa vào lý
do chiến tranh tàn phá, hậu quả nặng nề hoặc lộng ngôn hơn nữa là “tàn
dư của chủ nghĩa thực dân mới của Đế quốc Mỹ để lại sau chiến tranh”, thì
ngày nay, chiến tranh đã đi qua ngót một nửa thế kỷ. Những cái gọi là “tàn dư đế
quốc” mà người cộng sản cố sức phá bỏ bao chục năm qua, giờ muốn xây dựng lại,
quay trở lại trạng thái “tàn dư” đó lại là điều mơ ước nhưng không thể.
Một nhà nước, một chế độ mà từ quả trứng gà của người
dân sản xuất ra phải chịu 14 thứ thuế, phí, một chiếc xe ô tô muốn mua phải cống
nạp thêm 4 chiếc khác cho đảng và chính phủ cho đến những tư tưởng, “âm mưu” đều
bị nhà nước kiểm soát và luận tội thì ai là người chịu trách nhiệm trước người
dân nếu không phải là nhà nước ấy?
Một nhà nước mà đất đai, tài sản của người dân từ
bao đời nay gây dựng, khai phá, mua sắm đều bị coi là “Sở hữu toàn dân
do nhà nước thống nhất quản lý và đại diện chủ sở hữu”. Để rồi chính nhà nước
đó đã cướp đoạt của họ cách trắng trợn, tạo ra hàng ngàn, hàng vạn những người
dân oan mất đất mất nhà phải lưu vong trên chính quê hương mình, thì ai nếu
không phải là nhà nước đó chịu trách nhiệm?
Một nhà nước đã bắt tay đưa giặc vào nhà, rước những
công ty của Trung Cộng vào đất nước, chỉ nhằm kiếm những đồng tiền bất chính
đút túi bằng tham nhũng, bằng sự phá hoại. Tạo nên thảm họa biển và chặn đứt
nguồn sống của người dân, đầu độc giống nòi, buộc người dân phải tán loạn bỏ xứ
ra đi, thì ai chịu trách nhiệm với họ nếu không phải chính nhà nước CSVN?
Chẳng ai chấp nhận kiểu dối trá lừa bịp kiểu “mất
mùa là bởi thiên tai, được mùa là bởi thiên tài đảng ta” như dân gian vẫn thường
dùng để “ca ngợi thành công của đảng” một cách mỉa mai nhất.
Tại sao, hàng trăm, hàng ngàn con người Việt Nam, chủ
yếu là những thanh niên trẻ khỏe, yêu đời và có khát vọng sống, mưu cầu cho được
một cuộc sống tốt hơn, tự do hơn, được làm người hơn… thì họ đã chấp nhận ra đi
khỏi đất nước, mà là những chuyến đi lậu với biết bao nhiêu gian khổ trước mắt
và lâu dài khi ra đi như vậy?
Nếu trước đây, CSVN cho rằng do các thế lực thù địch
đã tuyên truyền, xuyên tạc làm mất lòng tin của người dân vào đảng. Thì mới đây
thôi, sáng 28/12/2018, Nguyễn Xuân Phúc, thủ tướng CSVN tuyên bố: “Điều
tôi muốn nhấn mạnh là niềm tin của nhân dân vào sự lãnh đạo của Đảng, quyết tâm
giải quyết những vấn đề của đất nước, từ quyết tâm phòng chống tham nhũng đến
những vấn đề môi trường, nông nghiệp, nông dân… chưa bao giờ lớn và sâu sắc như
lúc này”.
Vâng, tin vào đảng, tin vào những lời đường mật qua
báo cáo hàng năm rằng số người được đưa đi lao động ở nước ngoài ngày càng tăng
và tăng cao hơn bao giờ hết, hàng loạt các gia đình nhờ xuất khẩu lao động mà
làm giàu, mà trở thành làng tỷ phú… Đó là thành tích to lớn của đảng khuyến
khích người dân ra đi bán sức lao động, làm nô lệ ở nước ngoài. Để hàng năm đưa
về hàng chục tỷ đô la cho đảng mặc sức phá phách và tham nhũng.
Dân đã tin vào những đường dây đưa người vượt biên lậu
trót lọt hàng chục năm nay, hoạt động như chỗ không người, không cần giấu diếm
trước mũi chính quyền các cấp dày đặc các loại ban, ngành, cán bộ… thì chắc chắn
có sự tiếp tay, nâng đỡ của chính quyền, của đảng.
Những nạn nhân trong vụ chết 39 người tại Anh quốc,
đều là những người ở Nghệ An và Hà Tĩnh, hai tỉnh nổi tiếng về mức độ nghèo
khó, khổ sở. Ngoài sự khắc nghiệt của thời tiết, thiên tai, nhất là sự hà khắc
của nhà cầm quyền, họ bị bồi thêm cho thảm họa Formosa gần đây làm cho năng lực
người dân gần như kiệt quệ.
Và họ phải ra đi khi không còn đường sống, dù biết
đó là canh bạc cuộc đời, bằng mọi cách, bằng mọi giá kể cả chấp nhận nợ nần, mất
mạng sống, kể cả phải sống chui rúc và bất hợp pháp ở nước ngoài, chấp nhận
50/50 giữa cái chết và sự đổi đời.
Suy cho cùng, dù với bất cứ lý do nào, khi buộc phải
rời bỏ quê hương, nơi chôn rau cắt rốn của mình là nơi được thiên nhiên ưu đãi
“rừng vàng biển bạc, đồng ruộng phì nhiêu” để chấp nhận cuộc sống khổ sở đày ải
ở nước ngoài, thì họ đều là nạn nhân của chế độ cộng sản. Bởi chẳng ai ngu đến
mức bỏ cuộc sống nơi tốt hơn, để tìm đến nơi xấu hơn, bấp bênh hơn cho cuộc đời
của mình và con cháu mình.
Để biện minh cho sự vô cảm, sự phản động đã đẩy người
dân đến chốn lầm than phải bỏ nước ra đi, bài trên tờ báo đảng viết: “Nước
có tỷ lệ người di cư trên dân số cao nhất ở châu Á không phải Việt Nam, không
phải Trung Quốc, thậm chí không phải Ấn Độ hay Phi-líp-pin, mà là một nước phát
triển có thu nhập bình quân theo đầu người trên 30 nghìn USD”.
Điều mà tờ báo đảng không hiểu, hoặc cố tình không
hiểu là người dân bỏ xứ ra đi, không chỉ vì đói cơm, rách áo, mà nhiều khi là
vì môi trường sống, môi trường chính trị xã hội tại nơi đó không phù hợp với họ.
Và ở Việt Nam, thì hệ thống chính trị vẫn là hệ thống
mà bị cả thế giới phỉ nhổ và vứt vào sọt rác, nên việc ra đi của họ còn có lý
hơn chứ sao.
Câu trả lời lại chính nằm ngay trong bài viết này: “Những
người ở đây làm Youtube chống cộng đều nói xấu Việt Nam, không bao giờ họ nói xấu
đất nước họ đang sống, không bao giờ nói mặt xấu của nước Mỹ mà chỉ có khen điều
tốt”.
Vâng, cốt lõi vấn đề khổ đau, khốn nạn của đất nước
này vẫn là ở chỗ “Cộng”.
Vì còn Cộng sản, thì đất nước còn lụn bại, suy đồi
và người dân lại vẫn phải bỏ nước ra đi.
Vậy thì "thì "còn ai trồng khoai đất
này" nếu không bởi "thiên tài đảng ta?
Điều hài hước, là các tờ bào đảng do Tuyên huấn chỉ
đạo, đã được lệnh "cấm khẩu" không đưa tin sâu về thảm họa này, chỉ bởi
nhà cầm quyền CSVN lo sợ nhân dân, thế giới nói đến nhân quyền và vạch mặt chế
độ thối nát là nguyên nhân để công dân bỏ nước ra đi.
Ngược lại, nhà cầm quyền CSVN đưa ra lời giải thích
khá "lạ đời". Rằng nguyên nhân để công dân Việt Nam bỏ nước ra đi, là
chỉ tại vì chính sách nhập cư, luật pháp các nước châu Âu và Anh "quá lỏng
lẻo" nên người Việt Nam mới ùn ùn ra đi không ngoái đầu lại.
Lý luận kiểu này, cũng giống như gia đình thằng nghiện,
khi con mình nảy sinh chuyện đi ăn xin, thậm chí trộm cướp ngoài đường, bên nhà
hàng xóm, thay vì nhìn vào thực trạng gia đình do thằng bố nghiện ngập bán
hết từ tài sản, đến đất đai tổ tiên ông bà, bắt con cái đi ăn xin, ở đợ
và ăn cắp về cho thỏa mãn cơn nghiện của mình. Để rồi khi con bị bắt, thì
thằng bố lại lên giọng cùn: Tại vì hàng xóm rào dậu không kỹ nên con tao mới
hư, lỗi là ở chúng mày chứ gia đình tao vẫn cứ tử tế và đàng hoàng hơn thiên hạ,
vẫn là "đỉnh cao trí tuệ trong thời đại rực rỡ"...
Nghĩ đến điều này, người ta nhớ lại phiên tòa ở Sài
Gòn khi xử tội cướp giật, tên cướp đã ché đứt luôn bàn tay của một nạn nhân đeo
vòng vàng. Tại phiên tòa, mẹ của tên cướp loi choi xỉa xói chửi vào mặt nạn
nhân: Ai bảo mày mang nhiều vàng vào người làm gì, để con tao nó chém?
Và bây giờ, cái lý thuyết của bà mẹ tên cướp kia, được
đảng và nhà nước CSVN sử dụng lại trên trường quốc tế?
Ai dám báo trí tuệ đảng ta không phải là "tiên
phong của nhân loại".
Ngày 6/11/2019
J.B
Nguyễn Hữu Vinh
No comments:
Post a Comment