Minh Anh – RFI
Đăng
ngày 01-08-2018
Le Monde (01/08/2018)
trên trang nhất chạy tít lớn « Dầu hỏa : căng thẳng giữa Mỹ và Iran làm
tăng giá dầu thô ». Tổng thống Donald Trump muốn bóp nghẹt nền kinh tế
của quốc gia Cộng Hòa Hồi Giáo qua việc tìm cách ngăn chặn nguồn thu từ dầu hỏa
của nước này. Tuy nhiên, giới chuyên gia lo ngại thị trường dầu hỏa thế giới có
nguy cơ rơi vào lốc xoáy Mỹ - Iran.
Thị
trường dầu thô thế giới giờ lệ thuộc vào thái độ của Donald Trump đối với Iran.
Bởi vì theo nhật báo, cả Hoa Kỳ lẫn Iran đều dùng « dầu hỏa »
như là một vũ khí chiến lược để đối đầu nhau. Trước mắt, các lệnh trừng phạt của
Mỹ nhắm vào Iran sắp có hiệu lực trong tháng 11 năm nay sau thông báo của
Donald Trump rút Hoa Kỳ khỏi thỏa thuận hạt nhân Iran hồi tháng 5/2018, sẽ có
những tác động đầu tiên đối với nền kinh tế Iran.
Đây
cũng chính là một yếu tố chủ chốt trong chiến lược chống Iran của Hoa Kỳ: Tìm
cách tước nguồn thu chính từ dầu hỏa của quốc gia Hồi Giáo. Đồng thời Nhà Trắng
thông báo trừng phạt không chút nương tay đối với những nước nào tiếp tục mua dầu
hỏa Iran.
Nhiều
đồng minh Hoa Kỳ như Nhật Bản cố gắng thuyết phục Mỹ miễn trừ trừng phạt nhưng
bất thành. Phía Iran cũng bắt đầu cho đặt lại tên tầu chở dầu, đổi cờ hiệu với
hy vọng có thể qua mắt được Mỹ. Càng gần đến ngày lệnh trừng phạt có hiệu lực,
thị trường dầu hỏa càng hoảng loạn.
Nhiều
nước lo ngại một sự sụt giảm nguồn cung đột ngột. Hiện tại, Iran cung cấp cho
thị trường thế giới mỗi ngày 2,4 triệu thùng. Con số này có thể tụt giảm nhanh
chóng từ khoảng 800 ngàn cho đến 1,2 triệu thùng.
Thế
nhưng, theo nhật báo, những lời dọa dẫm này của Hoa Kỳ đang đặt ngành xuất khẩu
dầu hỏa thế giới trước một thách thức to lớn, bởi vì không chỉ có Iran, mà toàn
bộ lĩnh vực xuất khẩu dầu hỏa trong khu vực, một phần lớn được trung chuyển
ngoài khơi bờ biển Iran cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.
Eo
biển địa chiến lược Ormuz sẽ là một vũ khí đáp trả lợi hại của chế độ Teheran.
Giáo chủ Ali Khamenei cảnh báo « nếu xuất khẩu dầu hỏa của Iran bị ngăn
cấm, không một nước nào khác sẽ có thể xuất khẩu dầu hỏa».
Với
chiều rộng khoảng 40km, eo biển Ormuz có một vị thế chiến lược quan trọng, là
nơi trung chuyển của hơn 30% lượng dầu xuất khẩu thế giới. Nói một cách cụ thể,
nếu Iran đóng cửa eo biển, thế giới bị thiếu đến 19 triệu thùng dầu mỗi ngày,
theo như báo động của ông Robert McNally trên kênh truyền hình CNBC. Đó là chưa
kể Hoa Kỳ duy trì một hoạt động quân sự quan trọng tại đây, với sự hiện diện của
hạm đội 5.
Tuy
một số ít chuyên gia không tin xảy ra một cuộc xung đột trực tiếp, vì trong quá
khứ Teheran đã từng dọa đóng cửa eo biển và việc thực hiện có thể sẽ dẫn đến một
sự leo thang nguy hiểm, nhưng lời lẽ cứng rắn của Iran cho thấy rõ quyết tâm
đáp trả của Teheran.
Mặt
khác, chế độ Hồi Giáo này còn có nhiều công cụ khác để phản công như để quân nổi
dậy người Huthi tại Yemen tấn công một tầu chở dầu của Ả Rập Xê Út, đồng minh của
Mỹ ở eo biển Bab Al-Mandab chẳng hạn. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để Ả Rập Xê Út
hoảng sợ thông báo tạm ngưng xuất khẩu dầu hỏa chờ tình hình yên ắng trở lại, đủ
gây ra nhiều hậu quả đáng kể cho thị trường cung ứng dầu hỏa thế giới.
*
D.
Trump và giới báo chí: «Cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt »
Ở
bên ngoài, nước Mỹ của ông Donald Trump có Nga, Trung Quốc, Liên Hiệp Châu Âu,
Iran và nhiều nước khác nữa là « kẻ thù ». Ở trong nước, với tổng
thống Mỹ, kẻ thù lớn nhất, thậm chí là «kẻ thù của nhân dân » chính
là truyền thông. La Croix trích giải thích của ông Thomas Snégaroff cho biết
« Vì sao Donald Trump tấn công truyền thông? »
Nhật
báo công giáo đưa ra ba lý do chính. Thứ nhất, ông dựa theo cảm giác bài truyền
thông của một bộ phận dân Mỹ chỉ trích các trang thông tin đã cung cấp tin tức
không đầy đủ hoặc bị bóp méo. Xu hướng chống đối truyền thông này tại Mỹ ngày
càng tăng kể từ năm 2000, cùng với sự phát triển mạnh mẽ của Internet và các
trang mạng xã hội.
Thứ
hai, tổng thống Mỹ cần một kẻ thù để tự khẳng định vai trò người bảo vệ nền dân
chủ Mỹ. Điều bất hạnh thay và cũng đầy nghịch lý, ông Donald Trump đã thành
công trong việc biến các kênh truyền thông độc lập, vốn dĩ là một phần của nền
dân chủ thành « kẻ thù của nhân dân », một rào cản cho nền dân
chủ.
Cuối
cùng, tổng thống Mỹ không chấp nhận bất kỳ lời chỉ trích hay mọi nghi vấn nào về
chính sách của ông. Giới truyền thông cũng như các phe đối lập đưa ra một cách
diễn giải khác, đều bị xem là những kẻ phá đám và ông muốn tự cho mình là một vị
tổng thống cao cả nhất của lịch sử nước Mỹ.
Do
vậy, tổng thống Mỹ tìm kiếm một cuộc chiến trực diện với truyền thông, một cuộc
chiến mà ông nghĩ là có thể giành phần thắng. Theo một thăm dò mới nhất, 88% số
người ủng hộ cho biết rất tin tưởng vào Donald Trump để có được những thông tin
đáng tin cậy, so với tỷ lệ 8% dành cho truyền thông. Tóm lại, tổng thống Mỹ đã
nắm bắt được cảm giác quan trọng này và ông đã thành công trong việc biến chúng
thành một lập luận chính trị.
*
Pakistan:
Bóng ma giới quân sự
Thời
sự châu Á khá hiếm hoi trên các mặt báo. La Croix có bài viết về « vụ
tai tiếng vắc-xin gây lo ngại cho các bậc phụ huynh tại Trung Quốc ».
Le Monde đặc biệt chú ý đến tình hình chính trị ở Pakistan. Nhật báo quan ngại
« chiếc bóng của giới quân sự » đè nặng lên chính trường quốc
gia Nam Á này.
Tờ
báo nhìn nhận việc ông Imran Khan, cựu vô địch môn cricket đắc cử thủ tướng phản
ảnh rõ nguyện vọng của người dân Pakistan làm trong sạch hóa các lề thói của
chính quyền dân sự bị mất uy tín vì các tai tiếng tham nhũng.
Nhưng
cuộc tuyển cử này vẫn chưa giải quyết được một vấn đề cơ cấu chính trị tại
Pakistan từ 10 năm qua: Mối tương quan lực lượng giữa quyền lực dân sự và quân
sự. Cựu thủ tướng Nawaz Sharif, cựu lãnh đạo đảng Liên Đoàn Hồi Giáo
Pakistan-Nawaz (PML-N) bị phế truất và đang bị cầm tù vì các cáo buộc tham nhũng,
là hiện thân cho sự kháng cự giữa phe dân sự với quân đội Pakistan. Giữa hai
nhiệm kỳ (1990-1993 và 1997-1999), căng thẳng kết thúc bằng cú đảo chính của tướng
Pervez Musharraf.
Nếu
như giới quân sự Pakistan, cũng có quyền hành trong nền kinh tế, dường như từ
năm 2008 đã từ bỏ việc dùng vũ lực và ngày nay người ta nghi ngờ ý đồ của quân
đội hành động ủy quyền thông qua các đảng chính trị.
Mối
nghi ngờ này đè nặng lên ông Imran Khan từ nhiều năm qua. Trong suốt chiến dịch
vận động tranh cử, tân thủ tướng tương lai đã đi theo một phần lớn các quan điểm
truyền thống của quân đội. Mang nặng tư tưởng chủ nghĩa dân tộc trong các chính
sách đối ngoại và khu vực, Imran Khan đã bóng gió cho rằng chính phủ dân sự mà
ông lãnh đạo có thể không cần vạch ra những định hướng lớn cho đất nước mà có
thể sử dụng các đường lối của quân đội.
Mối
quan hệ giữa Imran Khan và quân đội đã có từ lâu. Từng một thời thân cận với tướng
Musharraf, rồi xa lánh người này để làm thân với Hamid Gul, cựu lãnh đạo cơ
quan tình báo quân đội Pakistan trong những năm 1980. Le Monde hy vọng Imran
Khan sẽ không là con rối của ai cả và cuộc bầu cử này không đặt nền dân chủ
Pakistan dưới chế độ giám hộ, sao cho một thời đại chính trị mới thật sự được mở
ra.
*
Ngày
01/08: Ngày nhân loại nợ Trái Đất
Trong
lĩnh vực môi trường, Les Echos báo động « Trong vòng 7 tháng, nhân loại
dường như đã hút cạn một năm nguồn tài nguyên Trái Đất ».
Theo
nghiên cứu của tổ chức Global Footprint Network, ngày 01/08 đánh dấu « ngày
nợ » của nhân loại đối với toàn bộ các nguồn dự trữ thiên nhiên mà
hành tinh có thể tái tạo trong vòng một năm. Con người trong vòng có 7 tháng đã
đánh bắt vượt mức số lượng cá, đốn hạ cây rừng, thu lượm, tiêu thụ quá mức và
nhất là thải ra quá nhiều khí Carbon mà thiên nhiên có thể hấp thụ.
Vẫn
theo tổ chức phi chính phủ trên, « năng lực sinh học » trái đất
mỗi năm thêm bị suy giảm. Tổ chức này nhắc lại, vào năm 1990, ngày con người mắc
nợ Trái Đất là 13/10, năm 2010 là 14/08 và năm 2017 là 02/08.
*
Trang
nhất các báo Pháp
Đề
tài trên trang nhất các nhật báo lớn của Pháp số ra ngày đầu tháng 8/2018 khá
đa dạng. Le Figaro và Les Echos quan tâm đến tình hình xã hội và kinh tế đất nước
qua các tít «Đào tạo: Cuộc đánh cược của Macron để tạo việc làm »
và « Tại sao lạm phát trở lại ở Pháp ».
Điện
ảnh là chủ đề chính của Libération. Với bộ phim « Nhiệm vụ bất khả thi »
do ngôi sao điện ảnh Tom Cruise thủ vai chính, « Paris được lên sàn diễn ».
Thủ đô nước Pháp có hy vọng thu hút các nhà làm phim quốc tế.
Về
thời sự quốc tế, nhật báo công giáo La Croix quan ngại cho số phận người Syria
qua hàng tựa « Người tị nạn Syria, nỗi sợ hồi hương ».
No comments:
Post a Comment