Không
dừng ở những phương cách “dầu nhớt, mắm tôm” như trước. Cuộc trấn áp các nhà bất
đồng chính kiến và phong trào dân chủ Việt đã sang giai đoạn rất bạo tàn.
*
Ghé
thăm Myamar, giáo sư Nguyễn
Đăng Hưng “phát hiện” ra đôi điều hơi khác lạ về xứ sở
này:
“Té
ra mắm tôm cũng là thức ăn gia vị thông thường của người Miến Điện. Tuy nhiên,
trong những ngày chính quyền quân phiệt Miến Điện đàn áp khủng khiếp phe đối lập,
tôi chưa bao giờ nghe nói công an Miến Điện liệng mắm tôm vào cửa nhà bà lãnh tụ
phe đối lập Aung San Suu Kyi …”
Tuy
bị rất nhiều tai tiếng, chính phủ Burma – ít ra – cũng còn có được
một ưu điểm nhỏ: họ ngại những việc làm bẩn thỉu. Các đồng
chí lãnh đạo ở nước ta lại khác, rất khác, không ngại ngùng
chi cả. Tác giả Nguyễn
Duy Vinh cho biết:
Ngày
Nhân Quyền ở Việt Nam từ nay sẽ được cả thế giới biết đến nhờ vào cách sống mới:
văn hóa đàn áp và khủng bố dùng… mắm tôm. Mắm tôm đã được các ông công an không
mặc đồng phục và một vài dân phòng thi nhau ném vào đám dân hiền hòa đang họp mặt
để cùng nhau ôn lại Tuyên Ngôn về Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc. (“Cách Dùng
Mắm Tôm Trong Văn Hoá Đàn Áp Ở Việt Nam” Dân
Luận – 10/12/ 2013).
Hàm
huyết phun nhân. Tiên ô tự khẩu. Ngậm cứt phun người hay ném mắm tôm
vào tha nhân cũng vậy. Bởi vậy, qua năm sau, đám công an Việt Nam đổi
cách đàn áp. Gọn ghẽ và sạch sẽ hơn, chút xíu. Họ bạo hành bằng
tuýp sắt – theo tường thuật của RFA,
vào hôm 25/5/2014:
“Bà
Trần Thị Nga, một người tham gia đấu tranh tích cực cho quyền con người tại Việt
Nam, hôm qua bị đánh đập đến thương tích. Thủ phạm được cho là người của an
ninh.”
Nạn
nhân kế tiếp là nhà báo Phạm
Đoan Trang. Cô cũng bị an ninh đánh gãy cả hai chân khi tham gia biểu
tình ôn hoà bảo vệ cây xanh năm 2015.
Ảnh:
FB
Nếu
vì sợ què chân mà chúng ta không dám bước đi thì có khác chi là chân
mình đã bị què rồi. Có lẽ vì quan niệm như thế nên dù với đôi chân
đã bị thương tật, Đoan Trang vẫn đi đến tham dự buổi trình diễn ca
nhạc của Nguyễn Tín.
RFA tường thuật:
“Ca sĩ trình diễn tại
buổi nhạc các ca khúc trước năm 1975 và một số nhà hoạt động tham dự bị hành
hung nặng nề vào tối ngày 15/8. Tin tức từ những người trong cuộc cho biết ca
sĩ Nguyễn Tín, anh Nguyễn Đại – người tham gia tổ chức chương trình, và nhà báo
độc lập Phạm Đoan Trang là những người bị hành hung nặng nề sau khi bị đưa đến
đồn công an làm việc cũng như trước khi bị bỏ xuống giữa đường vắng trong đêm.”
Hai
hôm sau, Đoan
Trang cho biết thêm chi tiết:
“Nửa đêm 15/8, công
an chở tôi từ đồn phường 7, quận 3 về bằng taxi. Tới đoạn đường tối họ thả tôi
xuống, nói tôi phải tự đi về vì họ có việc phải vào viện gấp thăm người nhà bị
tai nạn …
Sau đó tôi xuống và đứng
bên vỉa hè vẫy xe khác về nhà. Chỉ vài phút sau, có 6 ‘đồng chí’ to cao đi ba
xe máy lao đến, bỏ xe xông vào đánh hội đồng. Mũ bảo hiểm bị vỡ là mũ của họ.
Khi tôi ngồi dậy được để giữ tay vào vết thương trên đầu cho bớt chảy máu, thì
thấy chiếc mũ vỡ một mảng to bị vứt lại trên đường, quanh đó là chi chít mảnh vụn.
Cầm chiếc mũ vỡ nát,
tôi nghĩ hoặc là đầu tôi quá cứng, hoặc là công an xài mũ rởm. Càng về sau tôi
càng ngả về khả năng thứ hai hơn.”
Dùng
một cái mũ bảo hiểm đánh lên đầu người ngay giữa đường phố là hành
động sát nhân. Ác độc và tàn bạo đến cỡ này thì tôi đề nghị, từ
nay, công an Việt Nam cứ dùng búa cho nó khoẻ. Hung khí này hiệu quả
hơn nhiều, cũng chả bị hư hại bao giờ, lại đậm nét truyền thống
cách mạng – theo ghi nhận của Giáo
Sư Nguyễn Tuấn:
Cây
búa dưới đây được chụp ở Bảo tàng Quân đội Việt Nam. Phía dưới kỉ vật có ghi
như sau: ‘BÚA. Đồng chí Nguyễn Văn Thắng, huyện đội phó huyện Mỏ Cày (Bến
Tre) dùng bổ chết 10 tên ác ôn trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước’.
Ngoài ra, còn có dòng chữ tiếng Anh: ‘HAMMER. WITH THIS, CAMARADE NGUYEN VAN
THANG, DEPUTY CHIEF OF MO CAY MILITARY DISTRIS, BEN TRE PROVINCE, KILLED TO
DEATTS A TOTAL OF 10 LOCAL TYRANTS.’ (Chú ý phiên bản tiếng Anh sai văn phạm
và ngữ vựng rất nhiều, nhưng không có nói đến “Chống Mỹ cứu nước”). Có lẽ không
cần nói gì thêm, đây là một chứng từ về tội lỗi trong chiến tranh.
Ảnh:
Nguyễn
Lân Thắng
Nhìn
cây búa này và dòng ghi chú làm tôi nhớ đến kỉ niệm chiến tranh thời tôi còn nhỏ
ở dưới quê. Lúc đó tôi đã độ 10 tuổi, tức là vào tiểu học rồi. Tôi thường hay
theo Má đi chợ làng, cách nhà tôi độ 500 mét. Ở chợ có một bến đò rất tấp nập,
nơi người dân đậu xuồng, ghe và vỏ tắc ráng để đem nông sản ra bán. Thỉnh thoảng
tôi thấy xác người ở bến đò và người ta bu quanh. Má tôi bằng mọi cách không
cho tôi đến gần xem, nhưng về nhà thì tôi nghe chuyện mới biết là có người bị
giết chết. Người chết thường bị đập đầu, rồi quăng xuống sông, xác trôi theo lục
bình.
Lạ
một điều là khi đến khu chợ thì mấy xác người ‘dừng’ lại ở đó! Thế là dân làng
vớt lên và mai táng. Sau này nghe ca khúc ‘Bài Ca Dành Cho Những Xác Người’ của
Trịnh Công Sơn, tôi thấm lắm:
Xác
người nằm trôi sông
phơi trên ruộng đồng
Trên nóc nhà thành phố
trên những đường quanh co
Xác người nằm bơ vơ ?
dưới mái hiên chùa
Trong giáo đường thành phố
trên thềm nhà hoang vu
phơi trên ruộng đồng
Trên nóc nhà thành phố
trên những đường quanh co
Xác người nằm bơ vơ ?
dưới mái hiên chùa
Trong giáo đường thành phố
trên thềm nhà hoang vu
Thời
đó, đập đầu là một cách giết người rất phổ biến của mấy người mà người dân quen
gọi tắt là ‘VC’. Sợ lắm. Lúc đó tôi có biết VC là gì đâu, mãi đến khi lớn lên mới
biết. Hôm nay, nhìn cây búa này, kỉ niệm về những chết chóc thời còn chiến
tranh lại ùa về.
Mới
đây, tướng Lê Đức Anh có một bài quan trọng có tựa đề là ‘Lòng
nhân ái làm nên 30/04/1975’ trên Vietnamnet. Nhưng cây búa đó và những lời
chú thích rất rõ ràng, nói theo ngôn ngữ phản nghiệm (falsificationism) của
Karl Popper, thì khái niệm ‘nhân ái’ không phù hợp với cuộc chiến vừa qua.”
Tôi
thì e rằng “khái niệm nhân ái” hoàn toàn (và tuyệt đối) không phù hợp với
chế độ hiện hành, bất kể vào thời bình hay thời chiến, và tự hỏi:
liệu sự tàn bạo của của những người cộng sản Việt Nam có mang lại
“hiệu quả” mà họ mong muốn hay không?
Cảm
ơn nhà báo Đoan
Trang đã có lời giải đáp cho nỗi băn khoăn của kẻ hèn này: “Chúng ta không thể sợ những kẻ đáng khinh,
những thứ đáng lên án.”
Tưởng Năng Tiến
No comments:
Post a Comment