Vũ Thạch
14/02/2018
Năm
nào cũng vậy, giữa dòng người lũ lượt chuẩn bị Tết và giữa biển người kiếm lộc
đầu năm, có vô số vợ con cán bộ tất bật đến các nơi “linh thiêng”, tôn giáo nào
cũng được, dâng cúng rất rộng tay. Và giữa tiếng lâm râm khấn vái đó người ta
nghe được cả những câu khuyến mãi: “Nếu
Ngài cho chồng con năm mới may mắn, thu nhập khá thì cuối năm con sẽ cúng lớn
hơn nữa”.
Nhưng
không chỉ trông cậy vào vợ con và cũng không chờ đến cuối năm, nhiều cán bộ cho
âm thầm tổ chức cúng “giải hạn” ngay tại cơ quan. Đặc biệt một số đơn vị công
an len lén mời thầy cúng đến “hòa giải” với các oan hồn đã chết tại đồn.
Rồi
không chỉ cán bộ cấp thấp, đến cả Trung tướng Công an Hữu Ước cũng khoe trên khắp
báo đài vừa bỏ tiền túi xây xong một khu văn hóa tâm linh, có tên Tâm Linh Ước,
bao gồm đình, chùa, nơi thờ tự, suối giải oan, và tháp giải oan. Và cao nhất mà
quần chúng biết được cho đến nay là Đại tướng Công an kiêm Chủ tịch nước Trần Đại
Quang. Trong thời gian trị bệnh hiểm nghèo năm ngoái, ông cúng chùa Vĩnh
Nghiêm một cặp đèn và lư hương trị giá 19 tỷ đồng. Chân đèn còn khắc dòng chữ:
Gia đình Đại tướng Trần Đại Quang tiến cúng.
Hiện
tượng này đáng kinh ngạc và khó hiểu vì đây là những cán bộ luôn khẳng định
mình là Người Cộng Sản. Ai cũng biết nhân sinh quan, vũ trụ quan của Chủ nghĩa
CS không có chỗ cho các giá trị hay chủ thể tâm linh. Mọi sự hiện hữu nếu có phải
được chứng minh qua duy vật biện chứng. Trên căn bản đó, con người khi chết là
hết. Không hề có cái gọi là linh hồn, cõi sau, thiên đàng, hay địa ngục. Mọi niềm
tin khác với những khẳng định đó đều bị xem là lạc hậu, là thuốc phiện hay công
cụ cai trị của chế độ phong kiến.
Vậy
giải thích thế nào về hàng ngũ cán bộ đang ùn ùn đi kiếm thần thánh, tâm linh?
Hiển
nhiên tại Việt Nam chẳng có thống kê tâm lý nào cho hiện tượng này. Tuy nhiên,
nếu lắng nghe đủ các phát biểu, cả công khai lẫn riêng tư trong vòng bạn bè, cả
lời nói lẫn bài viết và hành động, người ta có thể liệt kê ít là 4 loại lý giải
sau đây:
1. Khô cằn tình người.
Phải
thừa nhận, dưới mọi chế độ CS, tình người đều khô cằn so với thế giới còn lại.
Nhưng trong lòng những con người CS thuần thành thì tình người lại càng là những
sa mạc.
·
Sau
7 thập niên thay thế nhiều loại tình nghĩa con người bằng “tình yêu giai cấp”,
người CSVN nay đối diện một thứ tình ảo tưởng, hoàn toàn không có đối tượng. Họ
nhận ra các ông tổ cộng sản chẳng có ông nào chịu làm công nông cả mà chỉ mượn
danh nghĩa và bắp thịt giai cấp công nông để lên nắm quyền. Sau đó, con cháu họ
cũng chẳng dại gì mà làm nông dân hay công nhân. Và đến nay, giới tư bản đỏ chỉ
còn xem công nông như những nguồn rắc rối, những thùng thuốc pháo chực nổ, những
kẻ phản động dự khuyết. Tóm lại, các quan hệ tình nghĩa con người bị thay thế bằng
con số không của tình giai cấp.
·
Tình
cảm gia đình của những người CS cũng khô xác xơ từ lâu. Đa số giới cán bộ trung
và cao cấp hiện này đều trải qua cái thời mà chuyện vợ chồng là do “tập thể xây
dựng cho”. Nghĩa là tập thể đã sắp xếp để không nhập nhằng giữa máu cách mạng với
các loại máu địa chủ, tư bản, hay ngay cả tiểu tư sản. Trên căn bản đó, khó mà
có chuyện yêu thương giữa vợ chồng. Sau đó là những năm tháng cha mẹ cũng không
dám thố lộ suy nghĩ với đám con “cháu ngoan bác Hồ” của mình vì sợ lọt đến tai
đoàn, đảng, và cơ quan. Ngay cả vợ chồng cũng không dám nói hết với
nhau vì sợ lộ ra “suy thoái quan điểm lập trường”. Tình gia đình chỉ là khế ước
sống chung hộ.
Chính
sự cô đơn và khao khát tình thân, đặc biệt lúc càng gần cuối đời, đang thúc đẩy
nhiều cán bộ tìm đến những đấng yêu thương vô điều kiện trong các tôn giáo.
2. Nếm mùi bất lực
trước bấp bênh cuộc đời.
Hệ
thống tranh giành quyền lực liên tục và ngày càng kịch liệt giữa các phe phái
trong đảng luôn sản sinh thêm “phe thua”. Trong những năm gần đây, khó còn có
thể cậy dựa vào ô dù nào tuyệt đối. Mưa bão trước sau gì cũng đến. Cảnh lên voi
xuống chó như Trịnh Xuân Thanh, Đinh La Thăng, Vũ nhôm, … cứ nhân rộng dần.
Tình trạng bấp bênh đó khiến nhiều cán bộ hối hả đi mua “bảo hiểm”, mua “sự phù
hộ” của thần thánh.
Bên
cạnh đó là loại bấp bênh khác của giới cán bộ lớn tuổi. Sau bao nhiêu năm tin
tưởng sức mạnh con người là vô địch, không có thần thánh nào sánh nổi, thì nay trước
bóng dáng sự chết đang tới dần, họ mới thấy mình quá bé nhỏ, bất lực, chới với.
Những thứ họ dùng làm chỗ dựa vững chắc xưa nay, như số đàn anh phía trên và
dàn đàn em phía dưới, khối quyền lực trong tay, khối gia tài đã cất giấu kỹ lưỡng
đều vô ích trước thần chết. Sự bất lực bỗng trở thành nỗi run sợ. Sợ đến cốt
lõi. Sợ đến độ quên luôn những điều họ đã khẳng định cả đời, như bác Hồ bỗng
nhiên bật ra câu “sẽ đi gặp cụ Các Mác, cụ Lênin”.
Nhưng khác với thời bác Hồ, thời nay đảng đã làm ngơ cho cán bộ đi kiếm thần
thánh, kiếm tâm linh chuẩn bị cho “đời sau” sớm hơn nhiều.
3. Quá sợ các món nợ
phải trả nơi cõi âm:
Trong
hệ thống cai trị của các đảng CS, có thể nói cán bộ nào leo được lên càng cao
thì số nạn nhân bên dưới họ chất đống càng nhiều, không chỉ dân chúng mà còn cả
các đồng chí của họ nữa. Thí dụ điển hình như những hung thần Đỗ Mười trong thời
kỳ “cải tạo” miền Nam, Lê Đức Anh và Lê Khả Phiêu trên đất Campuchia thời kỳ 10
năm chiếm đóng, …
Nay
đến gần cửa chết, họ đều sợ những oan hồn đang chờ họ ở thế giới bên kia, nơi
mà mọi của cải, quyền lực đều phải bỏ lại, ngoại trừ cái hồ sơ cá nhân phải đem
theo.
Đó
là động cơ khiến nhiều cán bộ hối hả cúng chùa, xây khu tâm linh, … như một kiểu
xí xóa nợ, nộp dương đức để trừ âm nghiệp.
4. Quá ân hận về quá
khứ của mình.
Phải
thừa nhận có nhiều cán bộ như ông Nguyễn Hộ, Thủ tướng Võ Văn Kiệt, Bác sĩ
Dương Quỳnh Hoa, Tướng Trần Độ, … đến cuối đời đã thực sự hối hận. Họ nhìn lại
đời mình, đời con cháu mình, kể cả nhìn lại con cháu của các nạn nhân của mình
mà đau lòng. Và càng đau lòng hơn khi không còn có thể làm gì để sửa lại các hậu
quả do chính mình góp phần tạo ra.
Chính
sự đau lòng đó đã khiến loại cán bộ này tìm đến Trời Phật để sám hối, để cầu
nguyện cho các nạn nhân của họ.
***
Không
chỉ 4 loại cá nhân cán bộ hướng đến tâm linh nêu trên đang gia tăng, mà ngay cả
tập thể lãnh đạo đảng cũng đang cố tình làm ngơ cho các nhóm “Đạo bác Hồ”, cho
đưa tượng “bồ tát HCM” vào các chùa do Nhà nước trụ trì, và ngay cả đưa đội U23
đến “báo công” cho bác Hồ nghe.
Nhìn
tổng thể, chưa bao giờ Chủ nghĩa CS tại Việt Nam lại rỗng ruột như hiện nay.
Các loại lợi ích đặc thù của chế độ CS như giáo dục miễn phí, y tế miễn phí đều
đã biến mất. Loại quan hệ sản xuất đặc thù của chế độ đã được thay bằng loại
kinh tế tư bản mà CNCS thề sẽ tiêu diệt. Giai cấp công nông, nền tảng của CNCS,
đã bị bán đứt cho giai cấp tư bản chủ hãng cả trong và ngoài nước từ lâu. Và
nay cả quan điểm vô thần, duy vật cũng đang bị từ cá nhân cán bộ đến tập thể
lãnh đạo vất bỏ.
Chỉ
còn một sợi xích cuối cùng nếu cắt bỏ được thì cả dân tộc sẽ chính thức trả cái
cùm CNCS về với lịch sử để nhập vào thế giới văn minh. Đó là hệ thống công an.
Trong
những ngày linh thiêng đầu năm Mậu Tuất, có lẽ đây là điều cả dân tộc chúng ta,
kể cả các cán bộ công an mọi cấp, nên thành khẩn cầu xin.
Khu
tâm linh của trung tướng Hữu Ước. Ảnh: internet
CA
lập bàn thờ lén. Ảnh: internet
No comments:
Post a Comment