Hai
anh em Hoàng Phủ Ngọc Tường và Hoàng Phủ Ngọc Phan vốn bà con gần với tôi vì
chúng tôi cùng có chung một ông cố, đó là Tuần vũ Hoàng Hữu Xứng. Năm 1882, khi
Henri Rivière đánh thành Hà nội thì Tổng đốc Hoàng Diệu tuẫn tiết còn Tuần vũ
Hoàng Hữu Xứng thì tuyệt thực.
Tuần
vũ Hoàng Hữu Xứng là cố nội của Hoàng Phủ Ngọc Tường-Hoàng Phủ Ngọc Phan còn
tôi thì gọi Ông là cố ngoại. Thân phụ cặp bài trùng Việt cộng ác ôn vì là con
quan lớn nên được tập ấm, tôi gọi là cậu Ấm Hoàng Hữu Dực. Thời Pháp thuộc, cậu
Ấm Dực làm xếp ga An cựu, Huế.
Bài
viết hôm nay tập trung vào một chi tiết duy nhất gạn lọc ra từ đoạn văn sau
đây, mới được phổ biến rộng rãi trên mạng lưới vào ngày đầu tháng hai này.
Trích:
“Để chứng tỏ mình là người trong cuộc, tôi đã dùng ngôi thứ
nhất- “tôi”, “chúng tôi” khi kể một vài chuyện ở Huế mậu thân 68. Đó là những
chuyện anh em tham gia chiến dịch kể lại cho tôi, tôi đã vơ vào làm như là chuyện
do tôi chứng kiến. Đặc biệt, khi kể chuyện máy bay Mỹ đã thảm sát bệnh viên nhỏ ở Đông Ba chết 200
người, tôi đã nói: “Tôi đã đi trên những đường hẻm mà ban đêm tưởng
là bùn, tôi mở ra bấm đèn lên thì toàn là máu …Nhất là những ngày cuối cùng khi
chúng tôi rút ra…”.
Chi tiết đó không sai, sai ở chỗ người chứng kiến chi tiết đó
không phải là tôi, mà là tôi nghe những người bạn kể lại. Ở đây tôi là kẻ mạo
nhận, một việc rất đáng xấu hổ, từ bé đến giờ chưa bao giờ xảy ra đối với
tôi”.
Hết
trích. (Tôi tôn trọng cách trình bày về hình thức của tài liệu, nhất là những
dòng chữ tô đậm trong nguyên văn.)
Theo
các chi tiết phổ biến trên internet thì Hoàng Phủ Ngọc Tường, 81 tuổi, hiện lâm
bệnh nặng, đã đọc cho con gái chép lại lời y thành bài viết xuất hiện dưới đầu
đề “Lời cuối cho câu chuyện quá buồn“. Như đã báo trước,
cá nhân tôi không đếm xỉa đến những lời thanh minh trần tình của tên Việt cộng
sắp chết mà chỉ chú trọng vào lời kể của y, theo đó ở Đông Ba có một bệnh viện
nhỏ bị máy bay Mỹ thả bom giết chết hai trăm người. Người viết đặt tiền đề như
vậy làm giả thuyết – nghĩa là nêu vấn đề ra theo tinh thần khoa học để giải
thích một hiện tượng ngoài đời hay trong tự nhiên nào đó (trong trường hợp này
là vụ gọi là Mỹ thả bom giết hai trăm người ở một bệnh viện toạ lạc tại Đông
Ba, Huế) – và tạm chấp nhận sự kiện liên hệ tuy chưa thể kiểm nghiệm, chứng
minh hầu căn cứ vào đó mà phân tích, suy luận.
*
Những
ai ở Huế lâu ngày đều biết đến các cơ sở điều trị quân dân y: Bệnh viện Trung
ương Huế trên đường Lê Lợi cạnh dòng Hương giang, Quân y viện Nguyễn Tri Phương
trong Mang Cá, nhà Hộ sinh ở Tây Lộc. Các khu vực Đông Ba, Gia Hội là những
vùng buôn bán sầm uất, có nhiều phố xá nhộn nhịp, có nhiều nhà cửa dân chúng
đông đúc. Không có khoảnh đất trống nào đủ rộng lớn để xây một bệnh xá hay bệnh
viện nhỏ. Nếu Mỹ thả bom trúng bệnh viện mà chết ngay một lúc đến hai trăm người
thì cơ sở khám bệnh và nhận người ốm đau nằm điều trị phải được trang bị ít nhất
cũng năm mươi giường bệnh.
Thế
nhưng, không người dân Huế nào biết đến hay nhận được công việc phục vụ trực tiếp
cho những nhu cầu nhất định về y khoa phòng ngừa, y khoa chẩn đoán, y khoa điều
trị dành cho số đông, có tổ chức thành nề nếp và có tiếng vang trong vùng; chỉ
có bọn Vẹm từ trên rừng về là sưng sưng bảo rằng có một cơ sở y khoa như vậy! Vạn
nhất nếu bom “đế quốc“ vô tình đánh sập bệnh viện, giết một loạt hai trăm người
thì đám truyền thông cộng sản hay thân cộng tại sao đều câm như hến và mù tịt cả
lũ? Chúng luôn luôn theo dõi rất kỹ các tội ác do “đế quốc Mỹ, kẻ thù của nhân
dân ta và nhân dân thế giới“ gây ra cơ mà, đời nào chúng chịu ngậm câm nhắm mắt
trước một vụ thảm sát lớn lao như vậy? Chúng chả rêu rao ầm ỹ vụ được chúng
tuyên truyền là “giặc lái Mỹ“ ném bom xuống khu Khâm Thiên, Hà Nội gây tổn hại
cho bệnh viện cận kề là gì? Chúng thổi phồng vụ chuồng cọp ở các trại giam Việt
cộng tại Côn Đảo, Phú Quốc một cách vô liêm sỉ. Chúng láo khoét bảo phe quốc
gia đã đầu độc hàng loạt tù hàng binh; sau ngày 30.04, lại cũng chính chúng trơ
tráo sượng sùng công nhận là không hề có chuyện đó.
Cái lối mô tả Mỹ ném bom giết hai trăm
người ở Bệnh viện Đông Ba cũng cùng bài bản với lời tố cáo của nhà sư Thích Nhất
Hạnh theo đó Mỹ thả bom giết ba trăm ngàn dân Bến Tre trong khi thực ra
dân số toàn tỉnh Bến Tre chỉ có chưa đến một trăm ngàn người. Vả lại miệng lưỡi
điêu ngoa của Việt cộng chuyên môn đưa ra những con số nạn nhân phóng đại một
cách nham hiểm và tròn trịa một cách ngu ngốc. Lê Duẩn đã từng tuyên bố là “Mỹ
Diệm“ lê máy chém đi khắp nơi, chặt đầu năm trăm đảng viên cộng sản. Toàn là những
con số tròn trặn tròn vo. Năm
trăm của Lê Duẩn, hai trăm của Hoàng Phủ Ngọc Tường, ba trăm ngàn của Thích Nhất
Hạnh!
Tuy
nhiên Hoàng Phủ Ngọc Tường chỉ biết ăn gian nói dối mà ăn gian nói dối một cách
ngu xuẩn, u mê. Thoạt tiên cặp bài trùng đội lốt quỷ sứ họ Hoàng Phủ trút tội
lên đầu Mỹ, chúng bù lu bù loa bảo pháo và bom của Mỹ giết đồng bào Huế nhưng đến
khi đồng bào Huế và chứng nhân nước ngoài quan sát thấy các thi hài khai quật từ
những hố chôn tập thể chỉ mang những vết thương bằng vũ khí đạn dược của bộ
binh, thậm chí bị đánh vỡ sọ gãy tay, bị trói cánh khủy nằm chồng lên nhau, chứ
không hề có mảnh bom hay viên đạn nào của Mỹ trong thi thể, thì chúng thấy mình
bị hố nặng. Thế nhưng biết bị hố thì trễ quá rồi, mặt nạ Satan Mephisto đã hiện
nguyên hình quá rõ. Ăn gian mà ngu, nói dối mà đần, phải chăng vì vậy mà cả
Hoàng Phủ Ngọc Tường lẫn Hoàng Phủ Ngọc Phan đều coi như hoàn toàn thất sủng
sau ngày 30.04 mặc dầu cả hai tên đều đã mang trên hình hài một thành án, một
thiết án muôn đời không cởi bỏ được.
*
Mỗi
con người đều là một thành viên của lịch sử. Quyết đoán về một nhân vật lịch sử
là việc không phải dễ và càng lên tiếng mạnh mẽ càng hay rơi vào sai lầm. Mục
đích nên nhằm khi nhìn lại quá khứ lịch sử là tìm hiểu một cách tương đối vô tư
để nhận định cho chính xác, may ra sẽ rút được phần nào kinh nghiệm cho cuộc sống
vốn rất dễ bị xáo trộn khuấy động do những sự bồng bột nhất thời có thể che khuất
lương tri. Dẫu sao đi nữa thì với kẻ thành tâm tìm hiểu việc nước, thái độ bình
tĩnh nhận xét, tinh thần phân tích khoa học là những điều kiện thuận lợi để tới
gần sự thật.
Trước
khi chết, Hoàng Phủ Ngọc Tường muốn gột rửa phần nào tội ác tày trời đối với đồng
bào nhất là đồng bào Huế. Huế là nơi y chào đời, lớn lên, ăn học và giảng dạy.
Cộng sản mà đứng trước ngưỡng cửa tử sinh thì cũng phải thấy là việc trọng đại.
Biện pháp duy nhất để chạy tội chỉ có thể là đổ tội cho tha nhân, và dễ dàng
hơn nữa, cho ngoại nhân. Bom Mỹ đã giết hai trăm đồng bào vô tội ở Đông Ba,
Hoàng Phủ Ngọc Tường quả quyết một cách rất đần độn như vậy. Nhưng dữ kiện này,
vẫn theo chính mồm miệng điêu ngoa của y, vốn xuất phát từ một tên Việt cộng
khác; y chỉ nhập nhằng, lưu manh quơ vào cho mình. Làm sao y dám nhận xằng như
vậy một khi chẳng có bằng chứng cụ thể, khách quan nào hết cả?
Hoàng
Phủ Ngọc Tường đã gian mà lại ngu. Sống thì gian và ngu, gần chết lại càng gian
và ngu hơn.
No comments:
Post a Comment