Joseph Nye
Người
dịch: Huỳnh Hoa
12-2-2018
Cách một chính phủ
hành xử trong nước, trong các định chế quốc tế và trong chính sách đối ngoại có
thể tác động đến các chính phủ khác thông qua ảnh hưởng nêu gương của mình.
Trong tất cả các lĩnh vực này, ông Trump đã đảo ngược các chính sách hấp dẫn của
Mỹ.
Bằng
chứng đã rõ ràng. Quyền tổng thống của Donald Trump đã xói mòn quyền lực mềm của
Mỹ. Trong một cuộc thăm dò dư luận mà viện Gallup thực hiện gần đây ở 134 quốc
gia, chỉ có 30% số người được hỏi ý kiến có cái nhìn ưu ái về nước Mỹ dưới sự
lãnh đạo của ông Trump; giảm 20 điểm phần trăm so với thời ông Barack Obama làm
tổng thống. Trung tâm nghiên cứu Pew phát hiện rằng, Trung Quốc, với mức ủng hộ
30%, đã gần ngang ngửa với Mỹ. Và một bộ chỉ số của Anh quốc, “Soft
Power 30” (Quyền lực mềm 30), cho thấy nước Mỹ đã tụt từ vị trí thứ nhất
năm 2016 xuống vị trí thứ ba vào năm ngoái.
Những
người ủng hộ Trump đáp lại rằng quyền lực mềm không phải là chuyện quan trọng.
Giám đốc về ngân sách của Trump, ông Mick Mulvaney, đã công bố một “ngân sách
quyền lực cứng” (hard power budget) khi cắt giảm khoảng 30% tiền
quỹ dành cho bộ Ngoại giao và Cơ quan Phát triển quốc tế Hoa Kỳ (USAID). Với những
người thúc đẩy “nước Mỹ trên hết”, phần còn lại của thế giới suy nghĩ gì chỉ là
điều thứ yếu. Họ có đúng không?
Quyền
lực mềm dựa trên sự thu hút hơn là cưỡng bức hoặc mua chuộc. Nó hấp dẫn mọi người
hơn là cưỡng bức họ. Ở cấp độ cá nhân, các bậc cha mẹ thông minh đều biết quyền
lực của họ sẽ lớn lao hơn, bền vững hơn nếu họ nêu cho con cái tấm gương sáng về
các giá trị đạo đức hơn là chỉ dựa vào roi vọt, tiền bạc hoặc cấm đoán.
Tương
tự như vậy, các nhà lãnh đạo chính trị từ lâu đã hiểu quyền lực sinh ra từ khả
năng thiết lập nghị trình và quyết định khuôn mẫu của cuộc tranh luận. Nếu tôi
có thể khiến bạn muốn làm điều tôi muốn thì tôi không cần phải ép bạn làm điều
bạn không muốn. Nếu như nước Mỹ đại diện cho các giá trị mà các nước khác muốn
theo đuổi, Mỹ có thể giảm việc sử dụng cây gậy và củ cà rốt; sức hấp dẫn có thể
là cấp số nhân của sức mạnh.
Sức
mạnh mềm của một quốc gia sinh ra trước hết từ ba nguồn: văn hóa (lôi cuốn người
khác), các giá trị chính trị như dân chủ và nhân quyền (khi quốc gia ấy sống
theo các giá trị đó) và các chính sách (khi chính sách được coi là chính đáng bởi
vì chúng giới hạn trong một sự khiêm tốn nào đó, trong nhận thức về lợi ích của
người khác). Cách một chính phủ ứng xử trong nước (chẳng hạn như bảo vệ quyền tự
do báo chí), và trong chính sách đối ngoại (thúc đẩy phát triển và nhân quyền)
có thể tác động đến các nước khác bằng ảnh hưởng từ tấm gương của mình. Trong tất
cả các lĩnh vực này, ông Trump đều đảo ngược chính sách thu hút của Mỹ.
Điều
may mắn là nước Mỹ không chỉ có Trump và chính phủ. Không giống như các tài sản
quyền lực cứng (chẳng hạn như lực lượng vũ trang), nhiều cội nguồn quyền lực mềm
tồn tại tách biệt với chính phủ và chỉ đáp ứng một phần những mục tiêu của
chính phủ. Trong một xã hội tự do, chính phủ không thể kiểm soát văn hóa. Thật
vậy, không có chính sách văn hóa chính thống tự nó đã có thể là một nguồn của sức
thu hút. Các bộ phim Hollywood như phim “The Post” – thể hiện
những người phụ nữ độc lập và tự do báo chí – có thể hấp dẫn người khác. Tương
tự như vậy, hoạt động thiện nguyện của các quỹ từ thiện của Mỹ hoặc ích lợi của
quyền tự do truy vấn ở các đại học Mỹ cũng có sức thu hút.
Sự
thật là các doanh nghiệp, trường đại học, quỹ từ thiện, nhà thờ và các tổ chức
phi chính phủ phát triển quyền lực mềm của riêng họ, và sức mạnh này có thể củng
cố hoặc xung đột với các mục tiêu chính sách đối ngoại chính thức của chính phủ.
Và tất cả những nguồn lực tư nhân của sức mạnh mềm này đều có khả năng trở nên
ngày càng quan trọng trong kỷ nguyên thông tin toàn cầu. Đó là lý do khiến các
chính phủ phải bảo đảm rằng mọi hành động và chính sách của họ là nhằm tạo ra
và củng cố hơn là bào mòn và hoang phí quyền lực mềm của quốc gia.
Các
chính sách đối nội và đối ngoại nào tỏ ra giả nhân giả nghĩa, ngu muội, bàng
quan với quan điểm của người khác, hoặc dựa trên một quan điểm hẹp hòi về lợi
ích quốc gia đều có thể xói mòn quyền lực mềm. Ví dụ, sự sụt giảm nhanh chóng
trong sức hấp dẫn của Mỹ trong các cuộc thăm dò dư luận thực hiện sau cuộc xâm
lăng Iraq năm 2003 là phản ứng với chính phủ Bush và chính sách của nó hơn là
phản ứng với nước Mỹ nói chung.
Cuộc
chiến tranh Iraq không phải là chính sách đầu tiên của chính phủ làm cho nước Mỹ
mất sự ủng hộ. Trong thập niên 1970, nhiều người trên khắp thế giới phản đối cuộc
chiến tranh của Mỹ ở Việt Nam và vị thế toàn cầu của Mỹ phản ánh sự không ủng hộ
chính sách đó. Khi chính sách thay đổi và ký ức về cuộc chiến phai nhạt dần, nước
Mỹ đã khôi phục được phần lớn quyền lực mềm đã mất. Tương tự như vậy, sau cuộc
chiến tranh Iraq, nước Mỹ cố gắng khôi phục phần lớn sức mạnh mềm ở hầu hết các
khu vực trên thế giới (dù ở Trung Đông họ ít thành công hơn).
Những
người hoài nghi vẫn có thể lập luận rằng, sự thăng trầm của quyền lực mềm của Mỹ
không phải là vấn đề quan trọng bởi vì các quốc gia hợp tác với nhau vì quyền lợi
của chính họ. Nhưng lập luận này thiếu một điểm cốt yếu: hợp tác là vấn đề cấp
độ, và cấp độ hợp tác bị tác động bởi sức hấp dẫn hoặc sự thúc ép. Hơn thế nữa,
quyền lực mềm của một quốc gia ảnh hưởng tới cả những nhân tố phi nhà nước (non-state) –
chẳng hạn như hỗ trợ hoặc ngăn cản hoạt động chiêu mộ của các tổ chức khủng bố.
Trong thời đại thông tin, thành công không chỉ phụ thuộc vào quân đội nào sẽ thắng
mà còn vào câu chuyện nào sẽ thắng.
Một
trong những cội nguồn lớn nhất của quyền lực mềm của Mỹ chính là sự cởi mở của
các tiến trình dân chủ. Cho dù đã có những chính sách sai lầm làm giảm sức thu
hút của nó, nhưng khả năng của nước Mỹ trong việc phê phán và sửa chữa sai lầm
làm cho Mỹ hấp dẫn các nước khác ở cấp độ sâu hơn. Khi những người biểu tình ở
nước ngoài tuần hành chống chiến tranh Việt Nam, họ thường hát bài “We
Shall Overcome” (Chúng ta sẽ vượt qua) – bài hát chính thức của phong
trào dân quyền Mỹ.
Nước
Mỹ cũng gần như chắc chắn sẽ vượt qua. Theo kinh nghiệm quá khứ, luôn có niềm
hy vọng rằng nước Mỹ sẽ phục hồi quyền lực mềm sau thời cầm quyền của Trump.
*
Joseph
S, Nye: giáo sư Đại học Harvard; nguyên thứ trưởng bộ Quốc phòng Hoa Kỳ, chủ tịch
Hội đồng tình báo quốc gia. Ông là tác giả sách “Phải chăng thế kỷ Mỹ đã kết
thúc?”
Joseph
Nye
Project Syndicate, 6 February 2018
Bài
cùng tác giả: Quyền lực
bén đe dọa quyền lực mềm như thế nào (viet-studies, 26/1/2018)
No comments:
Post a Comment