Ông Hồ Chí Minh được bộ máy tuyên truyền đảng CS ca
tụng là nhà chính trị tài ba nhất, nhà ngoại giao xuất chúng nhất, nhà thơ sâu
sắc nhất, cũng là nhà báo kiệt xuất nhất trong lịch sử nước ta, mặt hoạt động
nào cũng là số một, không có số hai, là mẫu mực. Nhưng với thời gian mọi sự chỉ
là thêu dệt. Trong bài báo, C.B. kể tội khơi khơi là bà Năm "giết ngót 260
người", nhưng không một dẫn chứng, một tên tuổi, một hình hài, một chứng
minh. Một bài báo bất minh.
Hơn nửa thế kỷ nay, nói đến số người chết và lâm nạn
do liên quan trong Cải cách ruộng đất, bộ máy tuyên truyền của đảng CS leo lẻo
rằng ngay sau đó đã sửa sai nghiêm chỉnh, phục hồi danh dự, đền bù cho những
nạn nhân, nợ đã trả xong. Lại là lời nói dối khổng lồ sau những tội ác khủng
khiếp nhân danh đảng CS...
*
Cám ơn nhà báo Xuân Ba đã viết một bài báo tâm huyết
truyền cảm. Tít bài báo là: Chuyện về người phụ nữ đầu tiên bị bắn oan
trong Cải cách ruộng đất.
Xuân Ba gửi bài báo này cho báo An ninh thế giới,
báo này đăng ngày 15/3/2014, nhưng đã tự xóa bỏ một số đoạn. Do vậy anh gửi cho
mạng Tễu của nhà hán nôm Nguyễn Xuân Diện để đăng nguyên văn toàn bộ bài báo từ
ngày 24/3, chia thành 3 đoạn với các tít:
1-/ Dấu chấm hết thành dấu chấm lửng;
2-/ Tan tác một mái ấm;
3-/ Tìm mộ bà Năm.
Mở đầu, Xuân Ba giới thiệu bài viết ngắn của C.B.
đăng trên báo Nhân Dân ngày 21-7-1953, có tít là "Địa chủ ác ghê",
trong đó kể tội ác của địa chủ gian ác Nguyễn Thị Năm: giết chết 14 người ; tra
tấn đánh đập hàng chục người nay còn tàn tật; làm chết 200 người thuộc 32 gia
đình nghèo đói; hãm chết 30 người trong Chùa Hang. Tổng cộng là ngót 260 người
bị giết chết, với "thủ đoạn tra tấn không kém thời thực dân Pháp, dội nước
lạnh, treo người trên xà nhà, đóng gióng trâu vào mồm nông dân...".
C.B. là một bí danh khi viết báo của ông Hồ Chí
Minh, lúc ấy là chủ tịch nước, đứng đầu đảng cộng sản Đông dương; khi lần đầu
gửi bài cho báo Nhân Dân, ông viết thư giải thích C.B. là "Của Bác".
Bức thư này còn lưu giữ ở phòng kỷ niệm báo Nhân Dân. Các bài báo lập tức được
đăng trên cao, trang nhất, không sửa một chữ, một dấu chấm, dấu phẩy nào.
Ông Hồ Chí Minh được bộ máy tuyên truyền đảng CS ca
tụng là nhà chính trị tài ba nhất, nhà ngoại giao xuất chúng nhất, nhà thơ sâu
sắc nhất, cũng là nhà báo kiệt xuất nhất trong lịch sử nước ta, mặt hoạt động
nào cũng là số một, không có số hai, là mẫu mực. Nhưng với thời gian mọi sự chỉ
là thêu dệt.
Trong bài báo, C.B. kể tội khơi khơi là bà Năm
"giết ngót 260 người", nhưng không một dẫn chứng, một tên tuổi, một
hình hài, một chứng minh. Một bài báo bất minh.
Hơn nửa thế kỷ nay, nói đến số người chết và lâm nạn
do liên quan trong Cải cách ruộng đất, bộ máy tuyên truyền của đảng CS leo lẻo
rằng ngay sau đó đã sửa sai nghiêm chỉnh, phục hồi danh dự, đền bù cho những
nạn nhân, nợ đã trả xong.
Lại là lời nói dối khổng lồ sau những tội ác khủng
khiếp nhân danh đảng CS.
Chỉ một trường hợp bà Nguyễn Thị Năm, theo bài viết
của Xuân Ba, sẽ thấy họ sửa sai, trả nợ ra sao.
Trong phần 1 nhan đề "Dấu chấm hết thành dấu
chấm lửng", bài báo cho biết đến tận ngày 28 tháng 1 năm 1987, ông Lê
Đức Thọ - Sáu Búa - ủy viên bộ chính trị, trưởng ban tổ chức trung ương mới cử
ông Lưu Văn Lợi thư ký riêng của mình, tìm ghé đến nhà ông Nguyễn Hanh, con cả
của bà Nguyễn Thị Năm để thăm hỏi. Cái kiểu cách nhận sai lầm, xin lỗi và an ủi
của ông Sáu Búa cũng không giống ai. Đó là lấy cuốn sách in thơ của mình không
có tít, chỉ có chữ Thơ, và tên: Lê Đức Thọ, rồi ghi hàng chữ ngoài bìa: "Thân
mến tặng Công và Hanh, đánh dấu chấm dứt sự đau buồn kéo giài lâu năm của gia
đình cũng là của chung. Thọ". Một kiểu xí xóa tội ác của đảng ông
ta đối với gia đình nạn nhân một cách chủ quan, vô duyên, trịch thượng. Sách
mỏng in thơ ông ế ẩm, in ra từ 7 năm trước, nay tặng gia đình bà Năm sao lại có
thể chấm dứt được đau buồn thê thảm của bao nhiêu người? Sao lại để đến 34 năm
sau, bỗng nhớ ra tội của đảng, mới lên tiếng muộn màng, vuốt đuôi đến vậy. Chưa
nói phạm lỗi chính tả, dài thành "giài’’.
Nhà báo Xuân Ba dùng đầu đề "Dấu chấm
lửng" để phủ định cái "dấu chấm dứt" của ông Thọ, kể ra một
loạt điều còn lơ lửng, những đau buồn còn dai dẳng. Ông Nguyễn Hanh kể rằng khi
mẹ ông bị xử bắn, ông đang cùng đơn vị ở Nam Ninh, Quảng Tây, Trung Quốc. Người
ta giấu ông mọi tin tức từ trong nước. Hai tháng sau, cuối tháng 6/1953 ông
được đưa về nước, bị tống ngay vào trại giam ở Tuyên Quang vì là con của địa
chủ gian ác. Năm 1954 ông mới được nghe bà vợ ông đến trại để thăm nuôi kể rõ
về sự kiện bi thảm này. Cuộc sửa sai kéo dài, đến năm 1957 ông mới được về nhận
công tác ở Ty kiến trúc Thái Nguyên, rồi sau đó về một công ty dược ở Hà Nội,
để về hưu sớm. Con gái đầu của ông là Phương sau khi đỗ trường Đại học Bách
Khoa, may lắm mới được nhận vào làm việc ở Tổng cục Thống kê rồi ở Bộ Vật tư.
Con trai ông là Nguyễn Tấn cuộc sống cũng không có lối thoát để vươn lên vì là
cháu nội địa chủ. Em ruột ông Hanh là Nguyễn Cát, bí danh là Hoàng Công, cả 2
anh em đều hoạt động từ thời kỳ tiền khởi nghĩa 1944 ở vùng Đình Cả, Vũ Nhai.
Hoàng Công từng là trung đoàn trưởng của sư đoàn Quân Tiên Phong 308, cũng bị
đưa vào trại cải tạo năm 1953, năm 1956 mới được tự do, đau ốm, đến năm 1989
ông chết thảm trong một tai nạn xe máy. Vợ ông, bà Đỗ Kim Chi và con gái - cô Ngọc
Diệp sống cùng gia đình ông Hanh. Ông Hanh năm nay đã 90, vợ ông, bà Phạm Thị
Cúc cũng đã 86 tuổi, lại thiếu niềm vui khi về già, vì 2 con, Phương và em trai
cuộc sống đều tẻ nhạt không có tương lai.
Bà Nguyễn Thị Năm
Trong phần 2 "Tan tác một mái ấm",
bài báo tả lại cảnh gia đình bà Năm tan vỡ ra sao, sau một thời gian là một gia
đình đầm ấm, kinh doanh phát đạt lại cực kỳ nhân hậu, được đồng bào cả một vùng
rộng lớn ở Thái Nguyên một thời quý mến. Khi cách mạng tháng 8 nổ ra chính
chiếc xe ô tô con của cửa hàng Cát Hanh Long đã từ Hải Phòng lên Thái Nguyên
rồi lên tận vùng Vũ Nhai báo tin mừng cho 2 anh em Hoàng Công và Nguyễn Hanh và
đồng đội. Bà Năm đã giao cho Hoàng Công 20 ngàn đồng bạc Đông Dương (giá trị
bằng 700 lạng vàng) để góp vào quỹ cách mạng ở căn cứ địa. Sau đó trong tuần lễ
Vàng ở Hải Phòng nhà kinh doanh Cát Hanh Long lại đứng đầu bảng đóng góp hơn
100 lạng vàng nữa. Cát là tên người con thứ, Hanh là tên con cả, Long là tên
người bố, một nhà kinh doanh tài ba lanh lợi, cùng chung với vợ bản chất nhân
hậu. Không may ông Long mất sớm vì bạo bệnh ngay trước Cách mạng tháng Tám.
Ông Hanh kể rằng suốt những năm 1945 đến 1951, vùng
Đồng Bẩm tấp nập các đơn vị vệ quốc đoàn qua lại, đóng quân, tập luyện chuẩn bị
cho chiến dịch biên giới. Các ông Trường Chinh, Lê Đức Thọ, Hoàng Quốc Việt, Lê
Văn Lương đều qua đây. Tướng Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Chí Thanh cũng từng ở đây,
hội họp, nghỉ ngơi. Trụ sở và nhà ở của hãng buôn Cát Hanh Long chuyên kinh
doanh tơ lụa rồi cả sắt thép ở Hải Phòng và Hà Nội đều mở rộng cửa cho cán bộ
cộng sản ra vào, nghỉ ngơi như bà con thân thiết nhất.
Vợ chồng ông Nguyễn Hanh
Hồi 1987, nhà báo Xuân Ba gặp 2 gia đình ông Hanh và
ông Công chung sống trong một phòng nhỏ trong ngôi nhà 117 hàng Bạc cuối khu
phố cổ Hà Nội, chỉ rộng 20 mét vuông, ngột ngạt, ẩm thấp, bên nhà vệ sinh chung
hôi hám, với chiếc bàn thờ nhỏ nhoi. Hai vợ chồng cụ già tiếp nhà báo Xuân Ba
trong cảnh chật hẹp, buồn thảm, trái ngược với các ngôi nhà xưa, luôn nhộn nhịp
ấm cúng tình người. Ông Hanh kể rằng ngôi nhà gạch bề thế ở Đồng Bẩm chính bà
Năm mẹ anh đã đưa những chiếc búa lớn cho anh em bộ đội phá tan, thực hiện
"vườn không nhà trống" theo lời kêu gọi của ông Hồ, khi vào cuộc
kháng chiến chống thực dân Pháp.
Đọc đến đoạn này, mọi người không khỏi trách ông Sáu
Búa và cả ông Lưu Văn Lợi sao tệ đến vậy, không chút động tâm để hồi ấy phân
phối một nơi ở tươm tất hơn cho 2 gia đình con cháu Cụ Năm, khi Hà Nội đang xây
dựng lại, có bao nhiêu nhà mới xây. Tệ bạc đến vậy đối với 1 gia đình từng đóng
góp cả 2 con trai và biết bao tài sản cho đất nước.
"Chấm dứt đau buồn" sao được khi ông cụ
già Nguyễn Hanh, người đảng viên CS khi mới 21 tuổi, người sỹ quan QĐND cấp
trung đoàn khi mới 24 tuổi đã mất sạch mọi thứ, từ bà mẹ nhân hậu đảm đang bị 2
phát đạn oan khiên, đến nhà cửa, tiền bạc, công danh, nay cay đắng thổ lộ rằng
ông đã gửi hàng vài chục lá thư đề nghị các ông lãnh đạo xét cho 2 điều: công
nhận mẹ ông, bà Nguyễn Thị Năm là người có thành tích, có công đóng góp cho
cách mạng, truy thưởng cho bà Huân chương Kháng chiến, và công nhận Bà là một
Liệt Sỹ, nhưng không có một hồi âm nào. Điều duy nhất ông nhận được đến nay là
công văn tháng 6 năm 1987 của ban tổ chức tỉnh ủy Thái nguyên, quy định lại
thành phần giai cấp của bà mẹ là "Tư sản - địa chủ kháng chiến".
Trong nước mắt ông than thở: "Mẹ tôi từng nuôi dưỡng, che chở cho cả sư
đoàn bộ đội, cán bộ, nhiều người biết chuyện nhưng đã cao tuổi, nên sau khi họ
mất đi thì mọi chuyện sẽ rơi vào quên lãng". Cả 2 tiêu chuẩn trên đều ghi
rõ trong NQ 28 CP ngày 29-4-1995.
Trong phần cuối "Tìm mộ bà Năm"
Xuân Ba kể lại việc tìm ra thi hài bà Năm cuối cùng đã được thực hiện vào năm
1993, sau 40 năm tìm kiếm rất kiên trì của gia đình, nhờ nhà ngoại cảm Nguyễn
Văn Liên ở Tứ Kỳ, Hải Dương. Bên cạnh một ao sen, ở bên gốc cây phượng hoa đỏ
đã tìm ra di hài Cụ Năm nhờ chiếc vòng ngọc bám chặt cổ tay và chiếc răng vàng
cũng như 2 đầu đạn. Mọi người có mặt đều tin rằng Cụ rất thiêng cứ như hướng
dẫn cụ thể từng bước cho việc tìm ra mộ mình.
Nhiều bạn đọc viết comment ngay dưới bài viết của
nhà báo Xuân Ba trên mạng Tễu và mạng Huỳnh Ngọc Chênh nói lên sự phẫn uất cao
độ của mình đối với lãnh đạo đảng CS tàn ác, bất nhân, vô ân bạc nghĩa với
những ân nhân của mình. Nhiều bạn trào nước mắt thương cảm với thân phận của bà
Năm và gia đình và chân thành an ủi ông bà và các cháu.
Trong bộ chính trị hiện nay tôi nghĩ 3 ông trong bộ
chính trị là tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, trưởng ban tổ chức trung ương Tô Huy
Rứa và trưởng ban tuyên huấn - nguyên tổng biên tập báo Nhân dân, cần sớm ghé
qua thăm hỏi gia đình ông Nguyễn Hanh, thắp một nén hương trên bàn thờ Cụ
Nguyễn Thị Năm và trả lời cho gia đình Cụ Năm về 2 yêu cầu thiêng liêng nói
trên của gia đình. Không thể lờ mãi.
Riêng tôi, tôi xin mạn phép có ý kiến riêng với ông
Nguyễn Hanh, bà Phạm Thị Cúc và bà Đỗ Kim Chi là xin chớ quá bận tâm về việc
xin tấm Huân Chương Kháng chiến cho Cụ Nguyễn Thị Năm. Được thì càng tốt, không
được cũng không sao. Vì trong cuộc kháng chiến ấy đảng CS đã thực hiện việc
tiêu diệt các đảng viên các đảng chính trị khác cũng là những người yêu nước
chân chính, làm vấy bẩn cuộc kháng chiến. Năm 1995, nhân ngày kỷ niệm
30/4/1975, tôi đã tuyên bố từ bỏ tất cả các huân chương Kháng chiến, Chiến
công, huy hiệu các Chiến dịch, bằng khen... vì nhận ra rằng về bản chất đây là
cuộc chiến huynh đệ tương tàn, một sai lầm lịch sử, trong hơn 30 năm chiến trận
ấy, người Việt Nam ta giết nhau lâu năm nhất, đẫm máu nhất, hăng hái, say sưa
và mù quáng nhất, cho nên không có một điều gì là vinh hạnh, là vẻ vang để khen
thưởng cả. Đảng CS dẫn ép dân ta làm quân cờ cho 2 phe, để đất nước tan hoang.
Món nợ này không thể trả. Món nợ 62 năm của đảng CS với đại gia đình Cụ Năm
cũng là vậy.
Xin gia đình anh Nguyễn Hanh - chị Phạm Thị Cúc, gia
đình anh Nguyễn Cát /Hoàng Công - chị Đỗ Kim Chi cùng các cháu hãy yên tâm nghĩ
rằng Cụ Nguyễn Thị Năm vẫn sống mãi trong lòng mọi người dân yêu nước lương
thiện, trong tình nghĩa và lòng nhân ái của toàn dân. Chắc chắn sau bài báo của
anh Xuân Ba trên các mạng Tễu, Huỳnh Ngọc Liêng, Dân Làm Báo, Chuyển Hóa... gia
đình sẽ nhận được nhiều chia sẻ chân thành, cảm động của mọi tầng lớp nhân dân,
ở trong cũng như ngoài nước.
Không có gì quý hơn sự ấm áp, sâu đậm, vĩnh cửu của
lòng dân, quý hơn mọi huân chương hay danh hiệu gì khác.
Xin chúc mừng gia đình ta đã có nơi ở mới ấm cúng,
gọn ghẽ, thoáng mát ở đường Láng - Hà Nội do các cháu tự lực dựng lên. Xin kính
nhờ anh Hanh thắp giúp một nén hương trên bàn thờ Cụ cũng như trên nấm mộ Cụ ở
cánh đồng làng Đại Kim, Thanh Trì, Hà Nội, như một tưởng nhớ quý trọng và tin
yêu của một người con dân đất Việt luôn nhớ nước ta thương dân ta từ phương
trời xa.
* gửi Danlambao
---------------------------------------
No comments:
Post a Comment