Tác giả gửi tới Dân Luận
Thứ Hai, 07/04/2014
Thịnh thân mến,
Tôi phải xin phép Thịnh
[1] ngay cho tôi được mượn tựa đề quyển sách do Thịnh chủ trương phiên dịch vừa
được in ra gần đây để tôi được nói về một cái chết khác dưới tay Trung Quốc.
Xin nói ngay với các độc giả là tôi sắp nói về cái chết dần mòn gây ra bởi sự
đốt than khí vô trách nhiệm rất trầm trọng của Trung Quốc, một sự đốt than đã
đưa nước này vào danh sách của 7 nước có tội gây ô nhiễm không khí lớn nhất đối
với quả đất thân yêu của nhân loại.
Trước khi đi vào thống kê
của 7 nước vừa nói đến, chúng ta, dân Việt Nam trong nước, sẽ lãnh đủ vì hai lý
do: 1. chúng ta nằm sát nách Trung Quốc và không khí (ô nhiễm) khi có gió thuận
muốn bay sang nước ta, “chúng nó” sẽ không cần hộ chiếu hay thông hành gì cả,
2. việc đốt than để phát điện tại TQ có liên hệ trực tiếp đến sự vận hành của
nền kinh tế, công nghệ, thương mại cũng như các doanh nghiệp tại Việt Nam.
Trước tiên xin các bạn
đọc lại bài viết của tôi trên boxitvn [2] để biết tại sao quả đất đang bị hâm
nóng. Sau khi hiểu được nguyên tắc vật lý của sự hâm nóng này, tôi mời quý vị
đọc bài báo vừa được đăng trên mạng sáng nay của đại học Concordia. Một nghiên
cứu có phẩm chất cao của Giáo Sư TS Damon Matthews của đại học Concordia đăng
hôm 15 tháng 01 năm 2014 [3] đưa ra những kết luận mới cho thấy hai nước Trung
Quốc và Hoa Kỳ đứng đầu 7 nước sản xuất 60% của tổng số thán chất CO2 gây ra sự
hâm nóng quả đất.
Giáo Sư Matthews đã “lên
án” thẳng thắn hai nước Mỹ và Trung Quốc [4] đứng đầu danh sách 7 nước này (gồm
có Mỹ, Trung Quốc, Nga, Brazil, Ấn Độ, Đức, và Anh Quốc). Riêng đại cường quốc
kinh tế đứng đầu thế giới là nước Mỹ lãnh trách nhiệm trong việc làm tăng nhiệt
độ trung bình của quả đất tới 0.15 độ Celsius (xin đọc bài số [2] để hiểu rõ về
nhiệt độ trung bình này). Trông thì ít đấy (0.15 độ C) nhưng con số này đại
diện cho 20% của tổng số các chất gây ra sự hâm nóng toàn cầu.
Sau đó đến Trung Quốc.
Với tổng số than khí CO2 đưa vào bầu khí quyển vì sự đốt than để phát điện khắp
nơi trên nước này (cũng là cường quốc kinh tế đứng thứ nhì trên thế giới sau
Mỹ), sự đốt than ở Trung Quốc chiếm 70% của tổng số nhiên liệu được chế tạo từ
những nguồn khác nhau (như thủy điện, nhà máy dùng hạt nhân v.v…) tại Trung
Quốc. Kết quả của nghiên cứu mới của đại học Concordia cho thấy trách nhiệm của
Trung Quốc trong việc hâm nóng toàn cầu lên đến 8% và con số này xấp xỉ ngang
với tỉ lệ đóng góp của nước Nga. Nhìn vào danh sách 7 nước, chúng ta có thể
ngạc nhiên tại sao những nước như Brazil và Indonesia (hạng 9), có nền kinh tế
còn yếu, mà lại có sự phá phách quả đất trầm trọng như thế. Giáo Sư Matthews và
nhóm của ông quy “tội phá phách” này vào sự khai khẩn đất rừng và sự lấy cây
cũng như đốt cây trầm trọng trong các khu rừng rậm rạp nổi tiếng như rừng
Amazonie và rừng Indonesia (rừng ở Indonesia được coi như nằm trong cái gọi là
lá phổi thứ ba của quả đất sau Brazil và các rừng ở Phi Châu). Riêng Canada xứ
của bạn Thịnh hiện nay đứng hạng 10 trong danh sách “phá phách quả đất” trầm
trọng này.
Vấn đề rất khẩn cấp. Các
nước đứng đầu bảng có trách nhiệm rất lớn đối với an sinh của nhân loại. Dĩ
nhiên là nếu chúng ta bớt tiêu thụ đi và tiêu thụ có ý thức hơn sẽ giúp cho quả
đất rất nhiều (xin xem phần cha ăn mặn con khát nước trong bài [2]). Bớt tiêu
thụ những sản phẩm của Trung Quốc cũng là một cách. Bớt mua xe cam nhông và xe
gắn máy 2 bánh của Trung Quốc cũng sẽ làm giảm việc sản xuất than khí CO2 tại
Trung Quốc.
Trung Quốc mà chết thì
chúng ta sẽ ngất ngư vì nhiếu lý do. Trước tiên Trung Quốc sẽ vùng lên đi tìm
những nguồn nhiên liệu mới tại các nước láng giềng (chẳng hạn như chiếm các đảo
ngoài khơi ở biển Đông, hoặc đem quân sang nắm giữ Miến Điện để lấy nhiên liệu
của xứ này…). Thứ hai nếu TQ chết thì bao nhiêu dự án của TQ ở Việt Nam sẽ tan
tành và kinh tế Việt Nam sẽ bị ảnh hưởng có thể đưa đến kiệt quệ. Và túng quá
TQ có thể làm liều và xua quân sang chiếm Việt Nam như Nga đang làm ở Ukraine.
Nhưng hậu quả xa xôi nhất
sẽ là sự dâng nước ngày càng cao của mực nước biển. Tưởng tượng chỉ 50 năm nữa
thôi, nước biển có thể dâng cao lên đến từ 0.3 đến 1.0 thước, thậm chí có nhiều
nhà nghiên cứu tuyên bố nước biển sẽ lên cao đến 1.5 thước. Vùng đồng bằng sông
Cửu Long (như tôi đã nói đến trong bài [2]) sẽ bị xóa lấp với nước biển mênh
mông bắt đầu vào năm 2060 một cách rất tiệm tiến (và cũng có thể sẽ rất đột
xuất)…
Chúng ta cần nhiều nghiên
cứu khoa học hơn về đề tài này. Việc tiếp tục đốt than và tiêu thụ sản xuất CO2
trên thế giới có khả năng làm tan hết những tẳng băng lớn ở Bắc và Nam Cực là
chuyện chúng ta sẽ không tránh khỏi.
Những căn nhà đẹp của các
đại gia Việt Nam xây ở vùng đồng bằng sông Cửu Long sẽ mất giá trong tương lai
gần. Nhà của Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng ở miền Nam cũng sẽ không thoát khỏi thảm
kịch thiên nhiên này.
Trung Quốc nếu khôn ngoan
sẽ không coi thường những nước láng giềng. Chỉ có một sự cộng tác lương thiện
và công bằng với các nước của ASEAN may ra mới đưa đến những giải pháp ôn hòa
và có hiệu quả. Hiện nay các nước láng giềng của TQ đang bị kẹt cứng trong vấn
đề ổn định kinh tế. Ai cũng chỉ mong làm giàu. Làm giàu vô tội vạ và vô trách
nhiệm. Nạn tham nhũng lan tràn khắp các nước trong khối ASEAN. Từ Phi Luật Tân
cho đến Indonesia, qua Việt Nam và Campuchia, không nước nào tránh khỏi nạn
tham nhũng trầm trọng đang hoành hành.
Đảng Cộng Sản Việt Nam có
trách nhiệm phải lên tiếng với đàn anh Trung Cộng về những khám phá khoa học
mới của đại học Concordia. Các nhà lãnh đạo của Đảng và các trí thức kỹ thuật
gia trong nước phải ngồi lại với nhau và tìm một cách giải quyết vấn đề phát
triển kinh tế Việt Nam sao cho phù hợp với sự tôn trọng môi sinh của quả đất
cũng như sự lo lắng cho vấn đề an sinh và sức khỏe của toàn dân.
Tương lai quá ư mù mịt vì
các vị lãnh đạo VN hiện nay không có thì giờ và tâm huyết cho vấn đề này vì họ
có nhiều vấn đề khác trầm trọng hơn phải giải quyết. Đó là chưa nói đến sự bất
tài của các nhà lãnh đạo VN, mà họ lại ngoan cố không chịu thay đổi theo trào
lưu tiến hóa của nhân loại. Thêm vào đó họ lại đang thần phục và quỵ lụy nước
Tàu một cách vô cùng khó hiểu.
Thịnh ơi, thật nghĩ cho
cùng, với tình cảnh hiện nay trong nước, trước sau chúng ta cũng sẽ chết về tay
Trung Quốc. Hay nói như thi sĩ Nguyễn Bính: chỉ có Trời kíu (cứu) (we are
doomed).
Nguyễn
Duy Vinh (viết từ Phi Châu xa xôi
đầu mùa xuân 2014)
Tài liệu tham khảo:
[1] Chết về tay Trung
Quốc, quyển sách vừa do TS Lê Minh Thịnh chủ trương phiên dịch và ấn tống
No comments:
Post a Comment