09:02:pm 11/08/12
Trên
Facebook khi một bạn đọc lập luận rằng nếu không có Đảng Cộng sản Việt Nam
(ĐCSVN) thì VN làm sao thống nhất đất nước, thoát khỏi nô lệ Pháp, Mỹ và có
ngày nay, tôi đã phản ứng bằng hình tượng hoá ĐCSVN trong một câu chuyện đơn
giản:
Căn
nhà của bạn bị cướp, một người đứng ra đuổi tên cướp đó, nhưng chỉ ít lâu sau,
người này bỗng trở mặt, chiếm nhà bạn làm sở hữu riêng, cưỡng hiếp, đánh đập vợ
con bạn tàn nhẫn hơn cả tên cướp ban đầu, rồi còn kéo cả đồng đảng đến chiếm ao
vườn nhà bạn, bức hiếp gia đình bạn thêm, liệu bạn sẽ ôm mãi ơn huệ với tên
cướp/”ân nhân” ấy?
Câu
chuyện trên tương tự với dân tộc Ba Lan thoát khỏi ách phát xít Đức thì rơi vào
ách cai trị của chế độ máu sắt khác, đó là hệ thống độc tài toàn trị do Liên Xô
đứng đầu mà cuối cùng họ phải vùng lên xoá bỏ vào năm 1989.
Để
thống nhất VN, thực hiện mục tiêu giành độc lập và xây dựng chủ nghĩa xã hội,
tức là nhuộm đỏ ý thức hệ CS trên cả nước, ĐCSVN đã phát động cuộc cách mạng
bạo lực, làm 3 đến 5 triệu người chết, hàng triệu người tàn tật và bị thương
trong một cuộc chiến gây tàn phá nhất của lịch sử VN.
Nghịch
chướng trong cảnh phò Trung Quốc
Sau
chiến tranh, ĐCSVN thực thi chính sách cải tạo công thương nghiệp, di dân tới
vùng kinh tế mới và cải tạo giam giữ không xét xử hàng trăm ngàn quân, dân, cán
chính của Việt Nam Cộng Hoà khiến hàng triệu người đã phải bỏ nước ra đi với
hàng trăm ngàn bị chết trên biển cả, đã làm những chia rẽ sâu sắc vốn có từ
chiến tranh càng bị khoét sâu hơn, chưa biết bao giờ nguôi ngoai.
Tổn
thất, tất nhiên, bất kỳ cuộc chiến tranh nào cũng có, nhưng tiến hành chiến
tranh mà dân tộc phải trả giá quá đắt mà hậu quả lại tệ hại, thì ý nghĩa của nó
cần phải được mổ xẻ.
L. Kolakowski, triết
gia Ba Lan,
một trong số ít triết gia Đông Âu giành được sự thừa nhận ở đỉnh cao tri thức ở
châu Âu và thế giới nói:
“Nhiều
người đã chết với tên của Stalin trên môi, có nghĩa rằng họ đã chết với niềm
tin rằng, Stalin là lãnh tụ vĩ đại dẫn dắt thế giới tới một ngày mai tốt đẹp
hơn. Thế nhưng thật ngạc nhiên khi nói rằng, niềm tin vào sự trung thành đối
với Stalin là sự thật để có thể vì nó mà chết“.
Điều
này giống như hàng triệu người con của Việt Nam đã chết với khẩu hiệu trên môi
“xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước“, nhưng “sự thật” mà vì nó họ đã ngã
xuống để có lãnh thổ thống nhất hôm nay ra sao?
Thiết nghĩ nên để
những người gắn bó với chế độ, từng dấn thân quên mình vì chế độ, hiện sống
trong nước, nhận định sẽ thuyết phục hơn:
-
“Rõ ràng là nhân dân VN, dân tộc VN đã hi sinh biết bao xương máu để đấu
tranh giành độc lập cho Tổ quốc nhưng nền độc lập, tự chủ đó đang bị nhà cầm
quyền Bắc Kinh đe dọa nghiêm trọng trên tất cả các lĩnh vực. Lũng đoạn về chính
trị, kinh tế, gây hấn ở Biển Đông. Nhân dân VN trải qua biết bao hi sinh của
các thế hệ để mong ước có một chế độ xã hội tốt đẹp hơn nhưng nay lại có nhiều
điều còn tồi tệ hơn các chế độ cũ. Con thuyền VN đang bị lái chệch hướng vào
con đường của thời kỳ chủ nghĩa tư bản nguyên thủy, tư bản man rợ chỉ biết đấu
đá, giẫm đạp lên nhau mà sống bất kể những tiếng kêu thấu trời của quần chúng.
Họ đã quên những mục tiêu của cuộc cách mạng xã hội để biến cải đất nước ta
thành một nước phát triển, văn minh, công bằng và tiến bộ xã hội, hòa nhập vào
xu thế chung không thể đảo ngược hiện nay của thời đại. Họ đặt lợi ích của Đảng
mà thực chất là lợi ích của cá nhân, của gia đình các nhóm lợi ích lên trên lợi
ích của quần chúng, của xã hội, lên trên sự tồn vong của đất nước, của Tổ quốc”
– Luật gia Lê Hiếu Đằng, cựu Phó chủ
tịch Mặt trận Tổ quốc VN tại TPHCM. [1]
-
“Nếu không có cuộc chiến tranh tương tàn giữa hai miền trước 1975 thì dân
tộc này không có cái bất hạnh, đau khổ như ngày hôm nay. Bây giờ nhìn lại, con
đường chúng tôi đã đi trước 1975 là một con đường sai lầm. Sự nhiệt huyết lúc
đó của chúng tôi đã đem lại bất hạnh hơn là hạnh phúc cho dân tộc” – Huỳnh Nhật Hải, cựu Phó Chủ tịch Uỷ ban
Nhân dân Thành phố Đà Lạt kiêm Thành ủy viên.
-
“Tôi còn nhớ trong lá đơn xin ra khỏi Đảng lúc đó tôi có viết một câu: “Tôi
không tin ĐCSVN có thể lãnh đạo đưa đất nước đạt được những điều tốt đẹp như
Đảng thường nói. Tôi có lỗi với dân tộc. Chính cái hăng hái, nhiệt huyết của
tôi đã góp phần dựng nên chế độ độc tài hiện nay, đã vô tình đem lại sự đau khổ
hiện nay. Và nếu xét về những căn bản để bảo đảm tự do cho nhân dân và độc lập
cho dân tộc thì tôi cũng đã vô tình góp công sức đưa những người mang danh là
“cách mạng” nhưng thực chất là vì quyền lực tới phá bỏ một chế độ đã được xây
dựng trên những căn bản về tự do, dân chủ và nhân bản tại miền Nam VN” – Huỳnh Nhật Tấn, cựu Phó Giám đốc Trường
Đảng tỉnh Lâm Đồng.[2]
-
“Đã sống qua thời VN còn chịu ách cai trị của phong kiến, ách đô hộ của thực
dân, phát-xít, đã hoạt động hậu địch trong kháng chiến, đã xem phim ảnh, nghe
kể lại hoặc trực tiếp chứng kiến hàng trăm, hàng ngàn vụ chính quyền “của dân,
do dân, vì dân” cưỡng chế, thu hồi đất đai, nhà cửa, tài sản đối với người dân
dưới chế độ xã hội chủ nghĩa, song tôi chưa bao giờ thấy người dân bị đàn áp
một cách man rợ đến như thế, với quy mô lớn như thế“. Bà Lê Hiền Đức, công dân chống tham nhũng
và bảo vệ dân oan nổi tiếng, viết trong bài “Phản cách mạng rõ ràng“.[3]
Chúng
ta có thể trích dẫn thêm rất nhiều nữa những nhận định của các nhà văn, nhà
thơ, của các vị nhân sĩ, trí thức, hay của các vị lão thành cách mạng về sự trở
mặt, sự phản bội và hệ thống chính trị thối nát vì tham nhũng của tập đoàn lãnh
đạo CSVN, thời của cái Ác đè bẹp cái Thiện, “thời đểu cáng lên ngôi” tới tận
cùng của sự lưu manh, côn đồ và hèn hạ. Thời mà người phụ nữ Việt Nam vì bị
khủng bố tinh thần, bị chiếm nguồn sống, uất ức đến mức phải phản kháng bằng hình
thức cởi truồng hay tự thiêu.
Một người VN bình thường cũng có thể
đặt câu hỏi vì sao hơn 90% tổng thầu EPC các dự án quốc gia lớn quan trọng như
khai thác bô-xít, xây dựng thủy điện, nhiệt điện, hoá chất, làm các tuyến đường
huyết mạch và nhiều dự án xây dựng cơ bản khác đã dễ dàng lọt vào tay Trung
Quốc? Tại sao tập đoàn lãnh đạo ĐCSVN lại đưa nền kinh tế và an ninh của đất
nước lâm vào thế lệ thuộc lâu dài vào Trung Quốc?
Trung Quốc đã và đang xâm thực VN bằng mọi cách nham hiểm
nhất với sự tiếp tay thầm lặng của tập đoàn lãnh đạo ĐCSVN. Người Hoa được
quyền quản lý và sử dụng gần 300 ngàn hécta rừng đầu nguồn tới 50 năm. Theo
thống kê năm 2009 của Tổng cục 3, Bộ Công an, thì có ít nhất 35 ngàn lao động
Trung Quốc tại VN, chưa kể số nhập cư trái phép, giả vờ đi du lịch rồi tìm cách
gia hạn ở lại VN làm việc. 20 tỷ đôla hàng hoá từ Trung Quốc (năm 2011) trong
đó nhiều mặt hàng phẩm chất kém và độc hại không thể kiểm soát tràn ngập thị
trường VN. Vì sao lực lượng quản lý an ninh VN không kiểm soát được trong khi
họ có dư lực lượng chìm nổi khổng lồ trên khắp ba miền theo dõi sát mỗi bước
chân của từng người tham gia biểu tình yêu nước?
Tình
trạng phò Trung Quốc không
phải diễn ra gần đây mà có hệ thống, bắt đầu từ hội nghị Thành Đô năm 1990 sau
khi hệ thống cộng sản tại châu Âu sụp đổ, buộc tập đoàn lãnh đạo CSVN phải bám
vào Trung Quốc trên thế yếu.
- Tờ Hà Nội Mới, cơ quan ngôn luận của Đảng bộ CS Hà Nội
ngày 19/8/2008 đã đăng bài báo ca ngợi Hứa Thế Hữu, tướng chỉ huy đội quân
Trung Quốc đánh chiếm Lạng Sơn và Cao Bằng trong năm 1979.[4]
-
Hà Nội dời ngày 10/10 đã lên kế hoạch để
kỷ niệm Lễ Ngàn năm Thăng Long vào đúng ngày 1/10, ngày quốc Khánh Trung Quốc,
trong năm 2010. Phụ hoạ thêm cho màn hợp xướng này, tỉnh Lào Cai đã âm thầm sửa
ngày tái thành lập tỉnh, cũng để kỷ niệm đúng vào ngày 1/10 tràn ngập màu sắc
Trung Hoa trong năm 2011.
- Trong khi vào ngày
17/2/2012, báo chí của ĐCSVN lặng câm, không ai từ phía lãnh đạo nói tới hoặc
thắp một nét hương tưởng niệm hơn 10 ngàn quân nhân 6 tỉnh phía Bắc đã hy sinh
bảo vệ Tổ quốc
trong chiến tranh năm 1979, thì ngày 27/7/2012, người đứng đầu quân đội CSVN
làm lễ kỷ niệm hoành tráng mừng ngày thành lập quân đội Trung Quốc và “ghi nhớ
công ơn” Trung Quốc.
Còn
vô số nghịch chướng khác nữa diễn ra trong khi Trung Quốc đã gây tội ác, đánh
chiếm đảo Hoàng Sa (năm 1974), một phần Trường Sa (năm 1988), khiêu khích thô
bạo, chặt cáp tàu dân sự của VN, bắt giữ, cướp đoạt, xua đuổi ngư dân VN, đặc
biệt gần đây leo thang nghiêm trọng: thành lập thành phố Tam Sa, cho đấu thầu
khai thác tài nguyên thuộc vùng kinh tế VN và xua hàng chục ngàn tàu đánh cá
(không loại trừ khả năng có vũ trang) tràn ngập vùng biển thuộc chủ quyền của
VN.
Nhà nghiên cứu
Nguyễn Trung viết:
“Tổng
hợp tình hình hơn 20 năm qua, thực tế đang diễn ra là quan hệ Việt – Trung càng
phát triển, thì Việt Nam càng lệ thuộc nhiều hơn vào Trung Quốc về kinh tế và
chính trị, bị uy hiếp nhiều hơn về đối ngoại và quốc phòng. Thực tế này, cùng
với ảnh hưởng chính trị nói chung của Trung Quốc vào đối nội của Việt Nam một
mặt đang kìm hãm nghiêm trọng toàn bộ sự phát triển của Việt Nam nói chung, mặt
khác gây ly tán đến mức nguy hiểm giữa nhân dân và lãnh đạo đất nước, khiến cho
trấn áp và mất dân chủ trong đối nội phải gia tăng, đồng thời thực tế này cũng
khuyến khích tham nhũng tiêu cực phát triển. Những vụ trấn áp biểu tình vừa qua
chống yêu sách của Trung Quốc trên Biển Đông nói lên nhiều điều và càng đổ dầu
thêm vào lửa bức xúc trong nhân dân”.[5]
Ông Hạ Đình Nguyên, cựu tù chính trị
Côn Đảo, cựu Chủ tịch Ủy ban Hành động của Tổng hội Sinh viên Sài Gòn trước
1975, phẫn nộ trước cảnh “nhà nước VN kiên nhẫn và chịu nhục công khai”
đã gọi kẻ bỡ đợ Tàu, vu khống, bôi nhọ người biểu tình yêu nước là “sai nha
tầm thường” và viết:
“Các
vấn đề lớn nhỏ của đất nước, thay cho một xã hội, bị thâu tóm trong tay một
nhóm người có quyền lực, chỉ biết vơ vét làm cho xã hội ngày càng tồi tệ, tham
nhũng hoành hành, giặc cướp đã vào trước cửa, mà trong nhà cuộc đỏ đen vẫn còn
náo nhiệt!”.[6]
Trong bài “Trung
cộng sợ nhất ở Việt Nam điều gì?” trên trang Bauxite VN, tác giả Nguyễn Hữu
Quý nhắm thẳng vào tập đoàn lãnh đạo ĐCSVN:
“Trong
điều kiện đất nước đang trong tình thế “ngàn cân treo sợi tóc” như hiện nay, ta
không thể không cảnh báo đến các vị có trách nhiệm, rằng: Nếu không tỉnh ngộ,
thì rất có thể các vị sẽ là danh sách nối dài của những Trần Ích Tắc, Lê Chiêu
Thống, để lịch sử nguyền rủa muôn đời”.[7]
Thực
sự tập đoàn lãnh đạo ĐCSVN không thể nào tỉnh ngộ được nữa, vì hai thứ lợi ích
sống còn đã gắn chặt vào máu thịt họ: Lợi ích duy trì độc quyền cai trị và lợi
ích kinh tế riêng từ hàng loạt các dự án khổng lồ đã trao cho Trung Quốc.
Vậy
thì có giải pháp nào cho Việt Nam không?
Nhà văn Thuỳ Linh
viết:
“Lời
thần Kim Qui: “Giặc chính là người ngồi sau lưng ngươi đó”. Trảm giặc ngoài
biên ải cũng quan trọng như phải trảm giặc đang hoành hành ngay trong lòng Tổ
quốc này“.[8]
Với
tất cả những dữ kiện trên, rõ ràng sơn hà nguy biến, ĐCSVN đã mất hoàn toàn khả
năng đoàn kết nhân dân, trong bối cảnh nông dân, lực lượng đã gửi con em ra mặt
trận nhiều nhất trong các cuộc chiến tranh, ý thức rằng, máu của con em họ
không thể tiếp tục đổ xuống như đã đổ để dựng nên chế độ bất công ngút trời hôm
nay.
Giải pháp tối ưu
Phải giải quyết tận gốc nguyên nhân của mọi vấn đề hôm
nay là, dân tộc VN chỉ có thể tự cứu mình bằng một cuộc cách mạng xoá bỏ hệ
thống chính trị đương thời, xây dựng một thể chế dân chủ thực sự do dân và vì
dân.
Một
khi VN là nước tự do, dân chủ chắc chắn VN sẽ là bạn của cộng đồng các quốc gia
dân chủ đông đảo và văn minh bao gồm Hoa Kỳ, 27 quốc gia của Liên minh Âu châu
(EU), Canada, Nhật Bản, Úc, Hàn Quốc, New Zealand, Ấn Độ, v.v… và tiến tới có
thể trở thành đồng minh chiến lược của các nước này tại khu vục châu Á-Thái
Bình Dương.
Khó
có ai có thể kết bạn với chế độ CSVN, vì không thể có tình bạn tin cậy khi
không có chung các giá trị dân chủ, đạo đức và nhân quyền. Ngoài ra, bản thân
chế độ CSVN được biết đến như là một tay chơi lèo lái, đu giây láu cá.
Tiến sĩ Walter
Lohman, giám đốc Nghiên cứu Châu Á của Quỹ Heritage, một think thank có ảnh
hưởng lớn tại Hoa Kỳ nói: “VN rất muốn mua vũ khí của Hoa Kỳ nhưng hiện
tại luật pháp Hoa Kỳ lại không cho phép họ mua các loại vũ khí sát
thương. Nhưng trở ngại hiện nay chính là vấn đề nhân quyền mà Chính phủ
Hoa Kỳ vẫn đang rất quan tâm. Tuy nhiên, theo tôi đánh giá thì vấn đề lớn
nhất lại nằm ở vấn đề hợp tác chiến lược của VN với Hoa Kỳ vẫn không
rõ ràng, chúng tôi thực sự không biết là ĐCSVN có toàn tâm toàn ý
liên kết với Hoa Kỳ trước sự đe doạ của Trung Quốc hay không. Tôi nghĩ
chính vì lý do đó mà vấn đề mua bán vũ khí vẫn bị đình lại”.[9]
Nếu
là một thành viên của cộng đồng các quốc gia dân chủ, VN sẽ có vị thế mạnh mẽ
khi đưa vấn đề tranh chấp lãnh thổ với Trung Quốc ra trọng tài quốc tế, giống
như Phillipines đang chuẩn bị, để ngăn chặn âm mưu xâm chiếm bằng vũ lực bất
hợp pháp của Trung Quốc.
Trong
bối cảnh quốc tế hôm nay, Trung Quốc không dễ dàng đơn phương mở cuộc chiến xâm
lược VN bất hợp pháp. Vấn đề can thiệp quân sự của nước ngoài vào Libya đã phải
tìm được sự đồng thuận của Hội đồng Bảo an Liên hiệp quốc và các định chế quốc
tế khác, cho thấy điều này. Ở Syria cũng tương tự.
Nhưng,
kể cả trường hợp Trung Quốc tuyên bố chiến tranh thì cũng không có gì phải sợ
hãi. Tôi tin rằng, bành trướng Bắc Kinh không xua quân xâm lược VN trên bộ vì
tinh thần chống giặc phương Bắc của người Việt đã ngấm vào máu thịt ngàn đời,
kiểu gì quân Trung Quốc cũng sẽ lãnh đủ, mọi vật dụng đều có thể trở thành vũ
khí đánh trả giặc xâm lược.
Nhưng
nếu Trung Quốc tấn công chiếm nốt phần còn lại của Trường Sa nhằm xây dựng tiền
đồn kiểm soát giao thông hàng hải và khai thác tài nguyên? Thực lực hải quân VN
non kém hơn nhiều, đối đầu trực tiếp trên biển sẽ thất bại. Nhưng khi VN là
nước dân chủ bị xâm lược, có thể mua và nhận chi viện vũ khí của Hoa Kỳ và EU.
Thiết nghĩ, đủ một số lượng cần thiết tên lửa patriot đối không và hệ thống hoả
tiễn Tomahawk đối hạm được dẫn đường bằng radar với tầm hoạt động 1.350 hải lý
đặt trên bờ biển tỉnh Quảng Ngãi, chúng ta có thể nướng chảy bất cứ tàu nào xâm
lược biển đảo VN và đánh bại các cuộc tấn công đất liền từ trên không.
Nhưng
lấy tiền đâu mua vũ khí hiện đại tốn kém này? Một tập đoàn cai trị yếu kém,
tham nhũng, đã sẵn sàng chi 60 tỷ đôla cho dự án đường tàu cao tốc hay ông cựu
y tá Nguyễn Tấn Dũng kiếm ra số tiền 69-70 tỷ đôla cho giai đoạn 2011-2015 và
110-120 tỷ đôla cho “tầm nhìn” 2016-2020 để quy hoạch mở rộng Hà Nội, thì lẽ
nào chúng ta không kiếm ra một số tiền tuơng đương cho việc trang bị vũ khí bảo
vệ an ninh chủ quyền đất nước?
Một cuộc cách mạng thay đổi thể chế, thậm chí qua tranh
đấu bất bạo động cũng khó tránh đuợc đổ máu, chỉ là ít hay nhiều từ sự đàn áp
của chế độ độc tài. Tuy nhiên một cuộc cách mạng lại ít tổn thất nhân mạng
nhất, tối ưu hiện nay cho nhân dân VN, tránh được hỗn loạn xã hội chỉ có thể là
cuộc cách mạng đường phố song song với một cuộc cách mạng nổ ra ngay từ trong
lòng chế độ.
Tôi có kịch bản: Một (hay nhiều) sư
đoàn thiện chiến với xe tăng và thiết giáp bao vây các cơ quan đầu não của tập
đoàn lãnh đạo CSVN tại Hà Nội, buộc họ đầu hàng và trao lại quyền lực cho nhân
dân. Tôi không phải là nhà quân sự để có thể vạch kế hoạch tác chiến, nhưng tôi
tin rằng có nhiều sĩ quan quân đội đủ kinh nghiệm và tài ba để thực hiện vai
trò chỉ huy.
Một
hội đồng quân sự cứu nuớc được thành lập, qua đài truyền hình và phát thanh, sẽ
ra thông báo trấn an dân chúng, cam kết từ bỏ hoàn toàn ý thức hệ mác-xít cộng
sản ngoại lai, vong bản, đưa đất nước vào lộ trình dân chủ trên cơ sở sự ủng hộ
và tham vấn của toàn xã hội qua các bước: thay đổi hiến pháp, tiến hành bầu cử
tự do, xây dựng các định chế dân chủ bền vững để kiểm soát hoạt động của nhà
nước, tránh lạm quyền, đặc biệt thực thi triệt để quyền tự do ngôn luận với
truyền thông báo chí tự do.
Tôi tin rằng người
Việt có đủ trí tuệ sáng suốt tìm được cho VN một lộ trình dân chủ phù hợp với
thực tế, tránh cho VN rơi vào một hệ thống chuyên chế khác như nước Nga của
Putin.
Tôi
không cho kịch bản trên là ảo tưởng, bởi vì ở thời nào, quốc gia nào trong lịch
sử ta cũng đã thấy có những người lính yêu nước, trước hôn quân nhu nhược vẫn
luôn có những vị tướng tài, khảng khái và can đảm.
VN
không thể là ngoại lệ của quy luật này. Từ bé chúng ta đã được học câu nói nổi
tiếng trong sách sử: “Bệ hạ muốn đầu hàng trước hết hãy chém đầu tôi đã”
của Hưng Đạo Vương. Đã có nhiều sĩ quan quân đội Nhân dân VN lên tiếng công
khai về tình trạng thoái hoá của hệ thống chính trị hiện nay và sự tồn vong của
dân tộc như cố trung tướng Trần Độ, trung ướng Nguyễn Quốc Thước, thiếu tướng
Nguyễn Trọng Vĩnh, đại tá Phạm Đình Trọng, v.v…
Trong
một lần tâm tình với tôi, một bạn học cũ hiện đang giữ chức vụ cao ở Hà Nội nói
rằng, nếu VN có một “Boris Jeltsin”, không những chỉ quần chúng, mà đông đảo
đảng viên trong ĐCSVN cũng sẽ ủng hộ. Đây là mong muốn và hy vọng của nhiều
người Việt có khát vọng thay đổi.
Tôi tin rằng trong
quân đội VN hiện tại không thiếu những tầm vóc “Boris Jeltsin”, nhưng điều kiện
để xuất hiện chưa đủ.
Điều
kiện tiên quyết cần và đủ cho sự xuất hiện một “Boris Jeltsin VN” là sự hậu
thuẫn mạnh mẽ của quần chúng, của một cao trào xuống đường tranh đấu làm rung
động ý thức xã hội, đủ thuyết phục để những người lính tuân theo lệnh vị chỉ
huy rằng, họ cầm súng là đứng về phía nhân dân, chĩa súng vào những kẻ phản bội
và như thế thì cũng mới thu phục được lực lượng trung thành với chế độ, ngăn
ngừa thảm kịch xung đột vũ trang.
Một
Boris Jeltsin VN chắc chắn sẽ được tôn vinh là anh hùng với nét son đậm trong
trang sử bi kịch của dân tộc Việt, sẽ được nhìn nhận với lòng kính trọng giống
như tướng Thein Sein của Miến Điện, người được Time bầu chọn trong năm 2012 là
một trong 100 người có ảnh hưởng nhất thế giới.
Với
các định chế và nguyên tắc dân chủ, VN vừa có thể củng cố vị thế mạnh hơn trong
quan hệ quốc tế và trong cuộc chơi bình đẳng với các cường quốc, vừa có thể mở
ra nhiều cơ hội phát triển kinh tế.
Sau
khi chế độ CS bị sụp đổ, Ba Lan đã được các nước dân chủ xoá hơn 20 tỷ đôla nợ.
Miến Điện bước vào lộ trình dân chủ đã được Nhật Bản xoá nợ 4,6 tỷ đôla và tiếp
tục được hỗ trợ tín dụng xây dựng đất nước. Không có lý do gì nhà nước dân chủ
VN lại không hy vọng một sự hỗ trợ kinh tế tương tự từ cộng đồng các quốc gia
dân chủ.
Tôi đồng ý với nhận
định của André Menras Hồ Cương Quyết trong một bài được nhà văn Nguyên Ngọc
dịch:
“Thật
khủng khiếp cho nhân dân Việt Nam khi không còn lựa chọn nào khác ngoài cách
hoặc là co rúm lại trong sợ hãi và hổ thẹn, hoặc là bước vào kháng cự, một cuộc
kháng chiến lần thứ ba sau hai cuộc chống chủ nghĩa thực dân và chủ nghĩa thực
dân mới. Những người yêu nước dấn mình vào cuộc kháng chiến này và sẽ dấn mình
vào ngày càng đông, theo gương tổ tiên và tự dọn mình cho những hy sinh mới
chống lại kẻ thù bên ngoài và bên trong. Quả là tấn bi kịch của Việt Nam phải
sống bên cạnh Trung Hoa!”.
“Dù
muốn dù không cuộc chiến đấu yêu nước hôm nay đã đi đến chỗ hòa làm một với
cuộc chiến đấu chống tham nhũng và vì dân chủ, để một lần nữa cứu đất nước. Tất
cả các cuộc chiến đấu đó gắn liền với nhau như môi với răng. Nếu thái độ của
những người lãnh đạo Việt Nam xứng đáng với tên gọi đó, nếu các lực lượng trong
sạch và yêu nước trong ĐCSVN, công an, quân đội không tỉnh thức để nhổ tận rễ
đám cỏ dại sinh ra từ cộng tác với Trung Quốc và được nó nuôi dưỡng, nếu lực
lượng đó không gắn chặt với nhân dân để chặn đứng những hành xử gần như mafia
đang tồn tại trên hàng chục khu vực vô pháp luật của lãnh thổ đất nước, thì
Việt Nam sẽ đi vào một thời kỳ chia xé đau đớn. Đã đến lúc thực hiện cuộc cách
mạng của sự tinh sạch và sáng tỏ dân chủ!”.[10]
Vâng,
một Boris Jeltsin VN sẽ xuất hiện như một vị cứu tinh chỉ có thể trong bối cảnh
toàn dân vùng lên làm cách mạng, một cuộc cách mạng mà Andres Hồ Cương Quyết
gọi chính xác là “cuộc kháng chiến lần thứ ba sau hai cuộc chống chủ nghĩa thực
dân và chủ nghĩa thực dân mới”.
Lời
dưới đây trong bài ca “Xuống đường” của nhạc sĩ Huỳnh Minh Siêng phổ
biến thời chiến tranh chống Mỹ ở miền Bắc, hơn lúc nào hết phải là của hôm nay:
“Xuống
đường, xuống đường đập tan mọi xích xiềng, quyết kết đoàn tiến lên giành chính
quyền. Giành lấy chính quyền về tay nhân dân“!
© Lê Diễn Đức – RFA
Blog: http://www.rfavietnam.com/node/1294
———————————————
Tư liệu dẫn trong bài:
[4];
Bài “Thu phục tướng tài” của Hà Nội Mới có thể đọc ở dạng PDF của Viet-studies
tại link: http://www.viet-studies.info/kinhte/HuaTheHuu_HaNoiMoi.pdf
No comments:
Post a Comment