Hùng
Tâm/Người Việt
Wednesday,
August 29, 2012 4:29:59 PM
Giới
Thiệu:
Thời sự dồn dập hàng ngày trên Ðịa cầu có thể giúp chúng ta biết được rằng
chuyện gì đang xảy ra trên thế giới. Tuy nhiên, nhiều khi chúng ta không hiểu
được vì sao lại xảy ra một biến cố như vậy, và hậu quả sau này sẽ ra sao...
Cũng vì lý do ấy, nhật báo Người Việt mở thêm một tiết mục và lưu trữ trên
trang mạng Người Việt Online để quý độc giả tham khảo. Ðó là mục “Hồ Sơ
Người-Việt,” xuất hiện ngày Thứ Năm mỗi tuần, với nội dung trình bày khung cảnh
khách quan của một vấn đề và, nếu có thể, một số dự báo về tương lai hầu độc
giả khỏi ngỡ ngàng khi sự biến xảy ra. Xin trân trọng giới thiệu cùng quý độc
giả...
Chúng ta chưa biết kết quả tổng tuyển cử tại Hoa Kỳ vào ngày Thứ
Ba, mùng 6 tháng 11 tới đây sẽ ra sao. Ðây là một cuộc tổng tuyển cử vì cùng
với việc bầu lại toàn bộ 435 dân biểu Hạ Viện, khoảng một phần ba các nghị sĩ
Thượng Viện và vài chục thống đốc tiểu bang, cử tri Hoa Kỳ sẽ đề cử tổng thống
và phó tổng thống trong bốn năm tới.
Cuộc
bầu cử vào năm 2014 sẽ là “bầu cử giữa nhiệm kỳ” - mid-term elections - vì tiến
hành giữa một nhiệm kỳ bốn năm của tổng thống.
Một
trong những vấn đề nan giải mà giới lãnh đạo được tuyển chọn kỳ này sẽ phải
khai thông là hồ sơ công chi thu, hay tài chánh công. Cụ thể là chuyện ngân
sách. “Hồ Sơ Người-Việt” tuần này sẽ nói về chuyện ngân sách và trái bom nguyên
tử, hoặc “Ngày Tận Thế” tài chánh của Hoa Kỳ.
Tổng
quan về ngân sách quốc gia
Một
cách ngắn gọn để giúp chúng ta tính nhẩm được, là nếu một năm cả nước Mỹ sản
xuất ra 100 đồng thì ngân sách quốc gia chi mất 25 đồng, trong khi chỉ thu được
15 đồng tiền thuế. Vị chi là thiếu hụt mất 10 đồng. Khi cả nước sản xuất chừng
16 ngàn tỷ Mỹ kim một năm mà ngân sách bị khiếm hụt 10% thì mức bội cho sẽ là
1,600 tỷ, nghĩa là 1.6 triệu triệu đô la. Khi bị bội chi thì phải đi vay và
gánh nợ chồng chất ấy hiện đã lên tới 16 ngàn tỷ, bằng với sức sản xuất cả năm
của cả nước. Giới nghiên cứu kinh tế có nói rằng khi gánh nợ cao bằng sản lượng
thì người ta gặp kịch bản gay go nhất, trường hợp khó giải quyết nhất.
Ngoài
khoản tiền lời mấy trăm tỷ sẽ phải thanh toán và ngày một cao hơn, Hoa Kỳ còn
gặp một bài toán nguy kịch hơn vậy. Ðó là Quỹ An Sinh Xã Hội và Bảo Dưỡng Y Tế,
Social Security và Medicare, bị thâm thủng chồng chất và sẽ phá sản trong thập
niên tới.
Lý
do là những người đi làm và góp tiền cho hai quỹ này chiếm tỷ trọng ngày một
thấp hơn so với số người sẽ về hưu. Kinh tế học gọi số người về hưu này là “tỷ
số lệ thuộc,” họ lệ thuộc vào nguồn tài trợ khác. Khi về hưu, thành phần cao
niên này đã không đóng góp thêm cho hai quỹ đó mà lại được tài trợ về hưu bổng
và y tế. Tuổi thọ kéo dài khiến người ta sống lâu hơn, nhưng đồng thời cũng cần
đến dịch vụ y tế nhiều hơn. Ðấy là một hiện tượng bình thường của dân số học
hay nhân khẩu học.
Sau
nửa năm tranh đấu, đầu tháng 8 năm ngoái, lưỡng viện Quốc Hội đã đạt thỏa thuận
tạm để giải quyết bài toán chi thu ấy. Thỏa thuận này chỉ là một trái bom nổ
chậm và nếu không có giải pháp thì sẽ nổ từ ngày đầu tiên của năm tới. Người ta
đã quyết định về một “án treo,” như lưỡi gươm lơ lửng trên đầu và sẽ chém xuống
từ năm 2013. Truyền thông Hoa Kỳ gọi đó là “Armageddon,” xin dịch cho nôm na
đơn giản là Tận Thế. Vì sao lại có mối họa tận thế này?
Mối
họa tận thế
Vì
thu ít hơn chi, chính quyền Hoa Kỳ phải thường xuyên vay tiền qua việc phát
hành trái phiếu, là tờ giấy nợ, để giải quyết nhu cầu ngân sách. Theo thủ tục,
Quốc Hội chỉ cho phép Hành Pháp được vay tiền tới một mức nhất định nào đó, sẽ
được tái tục tức là nâng sao khi ngân sách gần cạn. Nếu đến ngày cạn ngân sách
mà Quốc Hội chưa biểu quyết về định mức đi vay mới thì một phần lớn của bộ máy
công quyền sẽ bị tê liệt vì hết tiền trả lương công chức.
Sau
cuộc bầu cử giữa nhiệm kỳ vào năm 2010, đảng Cộng Hòa chiếm đa số tại Hạ Viện
nhưng Thượng Viện vẫn do đảng Dân Chủ kiểm soát, với một đa số mỏng hơn trước.
Năm
ngoái, khi biểu quyết việc nâng định mức đi vay, đảng Cộng Hòa đòi phải có kỷ
luật ngân sách, kiểm soát chi thu và nhất là giảm chi, để tiến dần đến chỗ quân
bình ngân sách trong mươi năm tới. Bên đảng Dân Chủ thì muốn tăng thu về thuế
khóa, cụ thể là thu hồi hai đạo luật giảm thuế trong các năm 2001 và 2003 dưới
thời chính quyền George W. Bush, để trở lại thuế suất thời trước, nhưng vẫn duy
trì các đạo luật giảm thuế do Tổng Thống Barack Obama ban hành năm 2010 sau khi
được Quốc Hội khóa 111 (từ 2008 đến 2010) thông qua.
Sau
nửa năm tranh cãi mà không thống nhất được quan điểm, lưỡng viện Quốc Hội mới
lập ra một ủy ban hỗn hợp, gọi là “Siêu Ủy Ban Ngân sách,” gồm 12 dân biểu nghị
sĩ của hai đảng để tìm giải pháp dung hòa. Việc dung hòa không xảy ra và Siêu
Ủy Ban này coi như thất bại. Quốc Hội Hoa Kỳ bị dân oán và tỷ lệ tín nhiệm đã
có lúc sút đến mức cực thấp là 10%: chỉ có 10% dân Mỹ tin vào hệ thống Lập Pháp
của họ.
Nhưng
chuyện không chỉ có vậy.
Nhằm
thuyết phục giới dân cử là phải đạt thỏa thuận về hai hướng giảm chi và tăng
thuế, tháng 11 năm ngoái, Siêu Ủy Ban dùng nghệ thuật hăm dọa: nếu Quốc Hội
không thống nhất được quyết định thì hết năm 2012, một số biện pháp giảm chi và
tăng thuế sẽ tự động vận hành.
Nói
cho dễ hiểu thì Siêu Ủy Ban đã gài trái bom nổ chậm để bắt các dân biểu nghị sĩ
phải rút ngòi nổ trước ngày 31 tháng 12 năm 2012. Quốc Hội khóa 112 đã không
làm được việc đó và chỉ còn một khoảng thời gian rất ngắn sau bầu cử và trước
ngày mãn nhiệm là 20 tháng 1 để tìm ra giải pháp, nếu không thì trái bom sẽ nổ.
Vì
nếu không có giải pháp thì ngân sách Hoa Kỳ sẽ trôi xuống vực ngân sách,
“fiscal cliff” - chữ của Thống Ðốc Ben Berbanke của hệ thống Ngân Hàng Dự Trữ
Liên Bang để giới dân cử ý thức được nguy cơ khủng hoảng. Hoặc ngày tận thế về
tài chính.
Vực
thẳm ngân sách
Cái
vực thẳm ấy nông sâu đến cỡ nào?
Kịch
bản tận thế mà Siêu Ủy Ban về ngân sách đề ra và Quốc Hội đã phải đồng ý, là
ngân sách sẽ tự động cắt phân nửa mức bội chi của tài khóa 2013 và tiếp tục
giảm chi hàng năm để trong 10 năm tới có thể cắt khoảng bảy ngàn tỷ. Ngoài mục
giảm chi ngân sách thì quỹ y tế Medicare cũng sẽ bị giảm đà gia tăng.
Khi
kinh tế đang èo uột và thất nghiệp còn cao như hiện nay, biệt pháp giảm chi
quyết liệt đó có thể dẫn tới nạn đình đốn. Và chắc chắn dẫn dến suy thoái vì
cùng với việc giảm chi sẽ có chuyện cũng tự động tăng thuế. Khi tình hình kinh
doanh đang khó khăn mà nhà đầu tư cho sản xuất bị thuế nặng hơn thì họ sẽ ngần
ngại mở mang và tuyển người.
Nhưng
mối nguy không chỉ là kinh tế. Biện pháp cắt giảm công chi cũng tự động áp dụng
cho ngân sách quốc phòng trong 10 năm tới khiến Tổng Trưởng Quốc Phòng Leon
Panetta phải báo động vì có thể gây bất lợi cho an ninh của nước Mỹ. Khi quá
nhiều quốc gia đang thách đố sức mạnh của Hoa Kỳ mà quân phí lại giảm thì tiếng
nói của nước Mỹ cũng bớt công hiệu.
Trung
tuần tháng 7, Thống Ðốc Bernanke đã khẩn khoản yêu cầu Quốc Hội sớm đạt thỏa
hiệp để đẩy lui nguy cơ tận thế tài chánh. Hai tuần sau, lãnh tụ Dân Chủ tại
Thượng Viện và Cộng Hòa tại Hạ Viện mới chỉ đồng ý một biện pháp tạm bợ là Quốc
Hội sẽ chấp nhận các khoản chi điều hành cho đến tháng 3 năm 2013 để guồng máy
hành chánh công quyền khỏi bị tê liệt. Nhưng đôi bên chưa có giải pháp gỡ ngòi
nổ.
Tổng
giám đốc Quỹ Tiền Tệ Quốc Tế IMF là bà Christine Lagarde cũng báo động là kinh
tế Hoa Kỳ sẽ bị suy trầm vào cuối năm nay nếu không thoát khỏi nguy cơ tài
chánh đó. Tổ chức quốc tế này dự báo là đà tăng trưởng của kinh tế Hoa Kỳ sẽ
sụt trong năm 2013.
Ði
tìm giải pháp
Khi
nhìn vào hồ sơ này, người ta thấy ra những gì?
Theo
Hiến Pháp Hoa Kỳ, Quốc Hội chứ không phải là Hành Pháp mới có thẩm quyền về
công chi thu. Hạ Viện trong tay đảng Cộng Hòa đã hai lần biểu quyết về ngân
sách nhưng dự luật tài chánh của họ bị Thượng Viện trong tay đảng Dân Chủ bác
bỏ. Trong khi ấy, từ hai năm nay, Hành Pháp của ông Obama chưa đưa ra một đề
nghị ngân sách nào để tìm sự dung hòa.
Hoa
Kỳ bị khủng hoảng về chính sách cai trị khi mà Quốc Hội không thể thỏa thuận về
một vấn đề quá hệ trọng cho an ninh và kinh tế. Ðiều ấy có nghĩa là nước Mỹ
đang gặp nạn suy trầm (recession) hay suy thoái kinh tế (depression) trầm trọng
và lâu dài nhất kể từ vụ Tổng Khủng Hoảng 1929-1933 thì lãnh đạo lại bị khủng
hoảng về chính trị vì những bế tắc quan điểm giữa hai đảng.
Chuyện
thứ ba, sau suy thoái kinh tế và khủng hoảng chính trị, là chính người dân Mỹ
cũng mơ hồ về mức độ trầm trọng của vấn đề.
Trong
trường kỳ, nước Mỹ phải chấn chính lại công chi thu chứ không thể tiếp tục tăng
chi và đi vay rồi cứ duy trì hệ thống hưu bổng và y tế như hiện tại. Hoa Kỳ
cũng phải cải tổ lại chế độ thuế vụ quá nhiêu khê rắc rối và có quá nhiều lỗ
hổng nên rất khó tận thu. Nhưng vì vấn đề lại quá phức tạp mà việc tranh cãi
giữa đôi bên cứ tóm gọn vào khẩu hiệu chính trị ăn khách, có khi với nội dung
mị dân, quần chúng khó hiểu ra vấn đề và đòi hỏi giải pháp.
Cuộc
tranh cử tổng thống đang vào khúc quanh quyết định nhất nên là cơ hội để hai
đảng và hai liên danh Dân Chủ cùng Cộng Hòa đưa ra hai hướng giải quyết minh
bạch cho cử tri chọn lựa. Khốn nỗi, cho đến nay, hiện tượng xuyên tạc, chụp mũ
và vu cáo lại xảy ra quá nhiều, tình trạng tranh cử tiêu cực như vậy càng khó
dẫn tới giải pháp.
Chuyện
thứ tư và có lẽ quan trọng nhất là giới dân cử của hai đảng lớn lại không tin
nhau. Họ không tin vào thiện chí giải quyết của đối lập và khi phải đàm phán
thì luôn luôn thủ thế trong tinh thần bi quan. Kết quả là đôi bên cùng thất
bại, không phe nào đạt được mục tiêu trong khi bị hậu quả nặng nhất chính là
người dân, nền kinh tế trì trệ, và tương lai bất trắc của nước Mỹ.
Kết
luận của hồ sơ này là gì?
Một
lãnh tụ của nước Anh là người rất hiểu và rất tin Hoa Kỳ. Ông có bà mẹ là người
Mỹ. Ðó là Winston Churchill với lời phát biểu đã trở thành danh ngôn: “Chúng ta
hãy tin rằng nước Mỹ sẽ tìm ra sự chọn lựa đúng đắn, sau khi đã trước hết thử
nghiệm mọi giải pháp khác!”
Hoa
Kỳ đã mất bốn năm thử nghiệm! Sự chọn lựa đúng đắn sẽ là gì sau những nghi ngờ
và thất bại? Nói đến trái bom và tận thế, người ta có thể nghĩ đến một trường
hợp đàm phán giữa hai nhóm người chẳng tin nhau nhưng cùng muốn tránh một sự
đối đầu sinh tử khiến đôi bên cùng thất bại và có thể gây ra tận thế. Ðó là
chuỗi đàm phán trong kế hoạch tài giảm binh bị giữa Hoa Kỳ và Liên Xô!
Bảo
rằng hai chính đảng của Hoa Kỳ lại coi nhau như Nga với Mỹ thời Chiến Tranh
Lạnh thì có vẻ quá đáng. Nhưng đấy là kịch bản tuyệt đối nhất, khi mà cả hai
phe Nga Mỹ đều tận dụng mọi phương pháp tâm lý để giải trừ nguy cơ gọi là “đôi
bên cùng chết.”
Muốn
như vậy, cả hai đảng đều phải cố hiểu ra một cách lạnh lùng và khách quan những
mong muốn và e ngại của bên kia. Ðừng gán cho đối phương những điều không thật
như mình vẫn tuyên truyền vì đấy là cách chắn chắn nhất để gây tan vỡ.
Khi
hiểu ra là bên kia muốn gì và sợ những gì, người ta mới đối chiếu với mục đích
của mình. Ðấy mới là khuôn khổ của thỏa hiệp, tương nhượng, nhằm đạt một phần
mục tiêu của mình mà cũng tránh được những bất lợi.
Thứ
ba, trong việc đàm phán, hai bên cần quy định thủ tục tiến hành, quy luật kiểm
chứng và áp dụng những thỏa thuận sơ bộ. Nếu không chấp nhận một số quy ước
minh bạch trong tiến trình đàm phán và thử nghiệm thì sự nghi ngờ sẽ chỉ gây
tan vỡ.
Thứ
tư, khi phe mình đạt một số thắng lợi thì đừng vội kết luận và nhất là tuyên
truyền, rằng ta đã thắng và địch đã bại. Nếu cứ nhìn chuyện thương thuyết trong
tinh thần thắng/bại thì sẽ không thể giúp bên kia nhượng bộ. Thứ năm là đôi bên
phải cùng thấy rằng nếu Hoa Kỳ trôi xuống vực thẳm tài chính thì đấy là sự thất
bại của cả hai đảng và một thiệt hại cho nước Mỹ, dân Mỹ.
Hồ
Sơ Người-Việt lần này có kết luận rắc rối như lộ trình của một cuộc đấu trí
chính là để độc giả kiểm nghiệm xem hai đảng đang tranh cử có muốn giải quyết
vấn đề không, Hay là chỉ muốn thắng cử?
No comments:
Post a Comment