Wednesday, 29 August 2012

OLYMPIC VIỆT NAM (Nguyễn Hưng Quốc)




28.08.2012

Nhắc đến Olympic, tôi xin thú nhận ngay: suốt kỳ Olympic ở London vừa qua (29/8-9/9/2012), tôi không hề xem – dĩ nhiên trên tivi – bất cứ một tiết mục nào cả. Lễ khai mạc: Không. Lễ bế mạc: Không. Các trận đấu: Không. Tuyệt đối không. Từ đầu đến cuối.

Thật ra, tôi cũng chẳng hiểu tại sao. Bình thường, tôi không mê thể thao lắm. Nhưng các giải Olympic trước đây thì tôi có xem, ít nhất là lễ khai mạc và bế mạc, vốn thường có nhiều chất nghệ thuật và phản ánh khá nhiều bản sắc văn hóa của quốc gia đang tổ chức. Nhưng lần này thì không. Có lẽ vì tôi bận nghĩ ngợi những chuyện trời ơi đất hỡi gì đó. Rồi quên luôn. Chứ nhất định không phải vì ghét nước Anh.

Tuần trước, khi Olympic đã hoàn toàn kết thúc và cơ hồ chìm vào quên lãng, tôi có dịp bay đến Sydney thăm bạn bè. Trong một bữa ăn tối, quanh những đĩa gỏi cá tuyệt vời của hai người bạn, anh Hải và chị Lan, tình cờ có ai đó nhắc đến Olympic 2012 và tự hỏi: Chả biết bao giờ Việt Nam mới giành được vài cái huy chương nhỉ? Huy chương đồng cũng được. Miễn là có chút huy chương. Để được cả thế giới nhìn ngắm và ngưỡng mộ.

Võ Quốc Linh buột miệng nói ngay: Muốn thế, trước hết, Việt Nam phải giành được quyền tổ chức Olympic đã; rồi, với cương vị nước tổ chức, Việt Nam sẽ thay đổi toàn bộ các bộ môn thi đấu “phù hợp với truyền thống văn hóa” và thế mạnh của Việt Nam, nhất định Việt Nam sẽ qua mặt Mỹ cũng như tất cả các nước khác về tổng số huy chương vàng đoạt được.

Nghe thế, Hoàng Ngọc-Tuấn nhớ ngay đến bài thơ “Những môn thể thao thế mạnh của Việt Nam” của Lý Đợi đã từng được đăng trên tờ báo mạng Tiền Vệ trước đây.

Những môn thể thao nào có thể giúp Việt Nam đoạt các huy chương vàng ở Olympic?

Trong bài thơ, Lý Đợi liệt kê một số “bộ môn” chính vốn là sở trường của Việt Nam, ở đó, Việt Nam có rất nhiều hy vọng chiến thắng, cho dù đối thủ là ai:

Cưỡi ngựa xem hoa,
Quất ngựa truy phong,
Qua cầu rút ván,
Ðè đầu cưỡi cổ,
Ném đá giấu tay,
Ăn cháo đá bát,
Thượng đội hạ đạp,
Thọc gậy bánh xe,
Gắp lửa bỏ tay người,
Ngậm máu phun người,
Thừa gió bẻ măng,
Thừa nước đục thả câu,
Tát nước theo mưa,
Theo gió trở cờ,
Theo đóm ăn tàn,
Bắt cá hai tay,
Được chim bẻ ná,
Được cá xé nơm,
Ðâm sau lưng chiến sĩ,
Ăn ngược nói ngạo,
Ðâm bị thóc, thọc bị gạo.

Ờ, cũng đúng. Với những môn “thể thao” ấy, không dễ có nước nào địch nổi Việt Nam hiện nay. Nói gì đến chuyện qua mặt.

Qua mặt được Việt Nam, may ra, có Trung Quốc.

Mà thôi. Trung Quốc đứng nhất, Việt Nam đứng nhì cũng được. Chả sao. Anh em láng giềng và đồng chí với nhau cả! Ganh đua với nhau mà làm gì những chuyện cỏn con như thế.

Phải không?

* Blog của Tiến sĩ Nguyễn Hưng Quốc là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ý của Ðài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.



1 comment:

View My Stats