01:03:am
14/06/12
Chắc
hẳn, từ bé các bạn đã say mê bộ phim Tây Du Ký, một trong những nhân vật hấp
dẫn khán giả là Tôn Ngộ Không. Trong tập phim “Đại náo thiên cung”, sau khi
đánh cho liểng xiểng đám thiên binh, thiên tướng nhà trời, tự tin với tài năng
của mình, Tôn Ngộ Không lên tiếng thách đố với Phật Tổ. Sau khi dùng phép “cân
đẩu vân” bay xa hàng ngàn dặm, Tôn Ngộ Không cứ ngỡ rằng mình đã thoát khỏi bàn
tay Phật tổ, bay đến “trụ trời”, còn tự tin tè vào trụ trời để làm dấu, nhưng
không biết rằng trụ trời đó chính là các ngón tay của Đức Phật. Tôn Ngộ Không
vẫn không thoát khỏi bàn tay của Ngài và bị đè xuống núi Ngũ Hành Sơn suốt 500
năm, trước khi được Đường Tăng cứu.
Đó
là chuyện phim, nhưng ngẫm kỹ nó không chỉ có trong phim mà còn hiện diện trong
cuộc sống. Với thiết chế chính trị hiện nay, rất nhiều người thấy ra một cái
thế để làm ăn rất ngon: đó là kết hợp với kẻ nắm quyền, thông qua nhậu nhẹt,
hối lộ, kết bè cánh, lập sân sau, sân trước,… Thật sự là những cách làm ăn rất
hiệu quả hiện nay. Cách này đã tạo ra một lớp tỷ phú nức tiếng mà lâu nay ta
luôn nghe nói. Rất có lý khi cộng đồng có một biệt danh cho họ là tầng lớp tư
bản đỏ. (Lý luận cho số đông, không có ý định quơ đũa cả nắm.)
Từ
lâu, cả xã hội đã nói đến những bất công, những tàn phá, những hậu quả do kiểu
làm ăn như vậy (bất công giàu nghèo, tham nhũng, môi trường ô nhiễm, đạo đức
xuống cấp, kinh tế yếu kém, giáo dục phá sản,….), nhưng không thể thay đổi
được. Một trong những lực cản lớn là những kẻ hưởng lợi đó (cả kinh doanh và
nắm quyền) không muốn thay đổi vì họ đang hưởng lợi và một trong những nguyên
nhân không kém nữa là những kẻ trí thức, có học vấn thấy một cơ hội cho mình,
tự tin mình cũng sẽ “chạy chọt” được, cũng sẽ thành công nên cũng không lên
tiếng. Xã hội cứ thế tiến bước!
Rồi
mùa xuân qua, khúc hoan ca chấm dứt. Cuộc chơi đó đưa đến một thực tế tất yếu
hôm nay: những tập đoàn nhà nước siêu vĩ đại Vinashin, Vinaline nợ nần đầm đìa.
Một định luật luôn đúng “tiền không tự nhiên sinh ra, mà không tự nhiên mất
đi”. Với hàng trăm ngàn tỷ “bốc hơi”, tạo ra một cái lỗ thủng siêu khổng lồ. Ta
cũng biết rõ một điều rằng: chính quyền không phải là nơi làm ra tiền, nó chỉ
có thể lấy tiền chỗ này bỏ qua chỗ khác. Sau một hồi ảo thuật giấu diếm, xảo
trá sổ sách, bao che, vay mượn, bán trái phiếu, lấy chỗ này đắp chỗ kia nhưng
việc gì đến tất phải đến.
Hơn 200.000 tỷ là số nợ của chỉ 12 tập đoàn nhà nước
và đây cũng chỉ là nợ trong nước, dù dùng nhiều ảo thuật, mị dân, làm an dân để
che đi con số thật cuối cùng nhưng theo các chuyên gia ước đoán số nợ của tổng doanh nghiệp nhà nước không
ít hơn 120 tỷ USD (hơn 2 triệu tỷ). Lấy
tiền đâu ra trả? Thuế, vay mượn cũng không đủ bỏ vào những cái tàu há mồm đó. Cuối cùng còn cách duy
nhất là in tiền. Những tên nắm chính quyền, ngoài nắm quyền, nắm khẩu súng, dùi
cui còn một vũ khí vô cùng lợi hại nữa là máy in tiền.
Có
một nghịch lý, mọi người ai cũng phải vất vả để kiếm tiền và bảo vệ túi tiền,
nếu không có những qui định chung bắt buộc như thuế, phí thì không bao giờ nhà
nước có thể lấy tiền của dân, người dân sẽ phản đối, chống trả đến cùng; nhưng
với biện pháp in tiền, phá giá tiền, nhà nước không nhọc công mà vẫn lấy được
tiền như thường.
Một
minh họa dễ hiểu, nếu nhà nước phá giá 10% đồng tiền, bạn có 100 triệu thì nhà
nước lấy mất 10 triệu, bạn có 1 tỷ thì mất 100 triệu. Một con số quá lớn mà nếu
lấy hợp pháp thì không bao giờ được. Có chuyên gia nói: lạm phát là thuế đánh
lên toàn dân, là cách cướp đoạt trắng trợn giữa ban ngày, quả không sai. Nếu
tính theo sức mạnh thanh toán qua giá vàng, giá lương thực, giá dịch vụ thì giá
trị đồng tiền phá ít nhất 5 lần từ 2006 tới nay. Phá giá đến 500%, điều này có
nghĩa nếu bạn có 5 triệu thì bạn đã mất trắng 4 triệu, 5 tỷ thì bạn bị cướp 4
tỷ. Một cách cướp tiền êm ái và nhẹ nhàng.
Câu
chuyện không chỉ có thế, khi lạm phát xảy ra thì đầu vào tăng lên: giá nguyên
vật liệu, nhân công tăng,….mà đầu ra bán không được, chưa hết, bạn còn chịu lãi
suất ngân hàng cao (hơn 20%/năm), tất cả những cái đó làm bạn dù có giỏi như
Tôn Ngộ Không cũng không thoát khỏi cảnh tài sản bị bốc hơi, thậm chí bần cùng,
phá sản.
Câu
chuyện vẫn chưa dừng lại ở đây, khi kinh tế suy thoái, như một cuộc đuổi gà để
giết thịt, sẽ diễn ra cảnh tháo chạy, trong cảnh hoảng loạn đó, những kẻ nào
thân tín với chính quyền, chẳng những thoát khỏi bị giết thịt mà còn nhân cơ
hội bắt thêm gà, điều này giải thích tại sao trong lạm phát, kinh tế tiêu điều
rất nhiều đại gia đã xuất hiện. (Việc này rất đơn giản, nếu bạn là con cháu thủ
tướng bạn sẽ biết khi nào in tiền, vàng lên, khi nào giá xăng tăng, chỉ cần
xuất chiêu thì bạn đã có hàng tấn “thịt gà” ngon lành).
Trong
khung cảnh hoảng loạn trên tất yếu sẽ có nhiều, nhiều con gà là nạn nhân cực kỳ thê thảm. Sự phá sản, sạt
nghiệp của các đại gia chứng khoán, bất động sản là một minh chứng hùng hồn.
Dù
rất ngưỡng mộ tài năng kinh bang tế thế, làm ăn, bắt tay quan chức của Bầu Đức, tài năng đó không chỉ được khẳng định ở VN mà tầm
quốc tế với Lào, Campuchia, Myanma nhưng sự bốc hơi tài sản của ông ở tầm 7.000 tỷ hoặc viễn cảnh ông phá sản cuối
năm nay thì cũng không có gì lạ. Với hơn 15.000 tỷ ông gây dựng cả đời, không
là gì để trám cái lỗ khổng lồ 2 triệu tỷ. Ông là nạn nhân vì ông là một con gà
quá lớn nên phải đem thân chịu trận, rất khó xoay trở. (Bầu Đức rất thông minh
khi tiên đoán về khủng hoảng bất động sản, đã chủ động hạ giá căn hộ đến 40% nhưng cũng không thoát,
với hàng ngàn căn hộ tồn kho và hàng ngàn tỷ đồng vay mượn, mỗi ngày ông bị
“thịt” ít nhất là vài tỷ đồng mà không thể làm được gì, thật đau đớn cho ông).
Giỏi
như “Tôn Ngộ Không” nhưng Đoàn Nguyên Đức cũng không thể thoát khỏi bàn tay
“Phật Tổ”.
Đây
là tình cảnh bị giết thịt của các doanh nhân, và điều bất ngờ là số thịt đó suy
cho cùng đã chạy vào “tủ lạnh” của một số chóp bu (chỉ thật sự chóp bu, còn làng
nhàng cũng bị thịt tất), kẻ mà trước kia là “ân nhân” của ông. Thật là công dã
tràng.
Chúng
ta chỉ có thể giàu có bền vững, đáng tự hào khi chúng ta làm giàu lên từ môi
trường minh bạch, từ luật pháp nghiêm minh.
Thân
gửi các doanh nhân tài năng (và các chính trị gia tầm tầm), ngày đêm xuôi
ngược, nhậu nhẹt, bắt tay, ngựa xe xúm xít, “hai tay xoay tít, cái đít cong
vòng”,…..chúng ta có nên tiếp tục tham gia vào một sân chơi như thế này nữa
không hay cùng chung tay thay đổi để có tương lai bền vững, tươi sáng không chỉ
đời chúng ta mà cả đời con cháu chúng ta.
Hãy nghĩ đến cái họa
mất nước, đó là cái họa chung, khi đó dù là tài năng Tôn Ngộ Không thì cũng bị
giết thịt ráo.
©
Nguyễn Văn Thạnh
©
Đàn Chim Việt
———————————————-
Bạn
hữu ủng hộ chủ trương của Thạnh, vui lòng tham gia vào phong trào thanh niên cứu quốc và trợ giúp gửi bài viết
này đến các tầng lớp doanh nhân, quan chức (trừ chóp bu)! Làm điều này là gia tăng lực đẩy, hạn chế lực (níu) kéo cho
cỗ xe DC-2012 của chúng ta.
-----------------------------------
CÙNG MỘT TÁC GIẢ :
Nhà nước phúc lợi – giấc mơ
và tai họa 12:01:am 12/06/12
Yêu nước, chủ nghĩa cá nhân
và cách mạng 12:48:pm 09/06/12
Luật pháp và kẽ hở của luật
pháp 12:01:am 08/06/12
Con người và những qui luật
tự nhiên 12:01:am 01/06/12
Tiểu luận về tranh đấu cho
dân chủ 02:28:am 31/05/12
Khoán 10 và bài học cho chúng
ta hôm nay? 04:39:am 27/05/12
No comments:
Post a Comment