Sunday, 17 April 2022

THAM VỌNG PHỤC HỒI ĐẾ CHẾ XÔ VIẾT CỦA NGA GẶP TRỞ NGẠI VÌ CUỘC CHIẾN TẠI UKRAINE (Đào Văn)

 



Tham vọng phục hồi đế chế Xô-Viết của Nga gặp trở ngại vì cuộc chiến tại Ukraine

Đào Văn

15/04/2022

https://vietbao.com/a311820/tham-vong-phuc-hoi-de-che-xo-viet-cua-nga-gap-tro-ngai-vi-cuoc-chien-tai-ukraine

 

https://vietbao.com/images/file/8CPQm6Me2ggBAIpb/w800/hinh-bai-tay-phai.jpg

Vỏ chiếc xe quân sự Nga cháy rụi nằm trên đường cao tốc dẫn vào Kyiv. Xe đã bị phá hủy bởi lực lượng Ukraine khi họ bảo vệ thủ đô vào đêm thứ ba của cuộc xâm lược của Nga.  Nhiếp ảnh gia: Maxim Dondyuk, Ukraine.

 

Điện Kremlin đã mở rộng quy mô địa lý tiếp cận nhiều khu vực trên thế giới, nơi có sự hiện diện của Nga trong gần ba thập kỷ.

 

Nga đang trong quá trình thiết lập lại quan hệ với nhiều hình thức hầu kiểm soát các nước láng giềng.

 

Putin muốn Biden phải đối mặt với một tình huống khó xử tại Ukraine.

 

Hoạt động quân sự của Nga dọc theo biên giới Ukraine khiến Tổng thống Mỹ Joe Biden phải vội vàng dàn xếp cuộc gọi điện video với Tổng thống Nga Vladimir Putin.

 

Về chính sách đối ngoại của Nga  qua việc sử dụng các công nghệ truyền thông xã hội đã được chứng minh rõ ràng trong cuộc bầu cử tổng thống Hoa Kỳ vào năm 2016.

 

                                                        *

 

Sau khi Nga tiến chiếm Crimea vào năm 2014, và tại Syria 2015 theo các nhà hoạch định chính sách Nga cho rằng Mỹ và NATO phản ứng yếu ớt... Hai  năm sau, 2016 Nga không ngần ngại công khai bày tỏ tham vọng sẽ lấy lại các phần lãnh thổ tại châu Âu đã mất sau chiến tranh lạnh. Qua các sự  kiện này, nên “Nga có thêm yếu tố  để lập luận rằng Hoa Kỳ đang thất bại trong vai trò lãnh đạo toàn cầu”. Nhưng phải chờ đến 2021, Nga cho rằng:” tình hình Afghanistan xấu đi sẽ có nghĩa là một bước lùi đối với kẻ thù” Nga mới đi đến quyết định thực hiện tham vọng ... Phần tóm lược trình bày sau từ viện nghiên cứu chiến lược SWP của  Đức và  Tổ chức nghiên cứu Chính sách đối ngoại CEFIP  của Nga.

 

 Nga và An ninh Châu Âu

 

Ngày 30.6.2016 - Theo tổ chức Phục vụ nền Hòa bình Thế giới của Nga (Carnegie Endowment For International Peace - CEFIP) nghiên cứu Chính sách đối ngoại. Việc Nga sáp nhập Crimea vào tháng 3 năm 2014 là bước đi mới nhất trong quá trình lâu dài của Moscow bác bỏ trật tự an ninh Euro-Đại Tây Dương thời hậu Chiến tranh Lạnh, phản ánh một quan điểm sâu sắc khó có thể thay đổi.

 

Sự trở lại của địa chính trị trong giới tinh hoa Nga được hướng dẫn bởi ý thức sâu sắc về  sự xâm phạm của phương Tây gia tăng đối với các lợi ích an ninh, kinh tế và địa chính trị của Nga. Nhận thức về sự yếu kém bên trong của đất nước, giới tinh hoa đã đóng góp vai trò  huy động quần chúng khi  phải đối mặt với các mối đe dọa từ bên ngoài.


Việc thiếu tự tin vào khả năng quốc phòng của mình đã khiến các chuyên gia quân sự Nga coi các chiến lược leo thang hạt nhân sớm như một biện pháp răn đe để đối phó với ưu thế vượt trội  của phương Tây. Các kế hoạch của phương Tây gồm các khả năng thông thường và khả năng phòng thủ tên lửa đang làm  gia tăng niềm tin của các nhà hoạch định quân sự Nga vào khả năng răn đe hạt nhân của họ.

Các nhà hoạch định chính sách của Nga đang phải đương đầu với một khu vực đầy rẫy bất ổn, xung đột cục bộ với các cường quốc nước ngoài mà họ coi là cạnh tranh hoặc công khai thù địch với Nga trên mọi phương hướng chiến lược.

Trong bối cảnh này, Nga đã sử dụng một loạt các công cụ từ  việc đe dọa sử dụng  hạt nhân đối với các nước láng giềng nhỏ hơn, yếu hơn,  đến việc  thực hiện chiến tranh tuyên truyền, hoạt động mạng, tiến hành lật đổ, hối lộ và các biện pháp chính trị và kinh tế khác như là hình thức  của chiến tranh hỗn hợp, thi hành đường lối chính trị bằng mọi  phương tiện sẵn có.[1]

 

Về "việc đe dọa sử dụng  hạt nhân" nêu trên,  qua tin tức báo chí loan tải, khi mở cuộc chiến chiếm Crimea năm 2014 và khi mở cuộc  xâm lăng Ukraine 2022, TT Putin đã lên tiếng khoe với thế giới là Nga đã đặt lực lượng nguyên tử trong tình trạng báo động.

 

 Tham vọng thống trị toàn cầu của Nga

 Ngày 20.2.2019, theo Tổ chức CEFIP của Nga - Trong vài năm qua, cộng đồng quốc tế đã chứng kiến sự trở lại của Nga với tư cách là một nhân tố quan trọng trên toàn cầu. Đây có phải là một hiện tượng mới về cơ bản hay là kết quả của chủ nghĩa cơ hội của Điện Kremlin dưới thời Tổng thống Vladimir Putin và sự thay đổi chính sách đối ngoại của ông ta hay không?


Trong  hiện tại nhiều nhà hoạt động Nga ở nhiều nơi  trên thế giới biết đến  hai yếu tố chính được nêu rõ  trong chính sách đối ngoại của nước này: yêu sách của Nga đối với  khu vực đặc quyền  đã nêu ra năm 2008 sau cuộc chiến tại Gruzia , và việc  sáp nhập Crimea năm 2014. Gần đây hơn, Điện Kremlin đã mở rộng quy mô địa lý trong chính sách đối ngoại của mình với việc tích cực tiếp cận nhiều  khu vực trên thế giới, nơi có sự hiện diện của Nga  trong gần ba thập kỷ.

 

Thoạt nhìn, những nỗ lực của Moscow nhằm tạo ra một mạng lưới tạo quan hệ và  ảnh hưởng ở châu Phi, Mỹ Latinh, Trung Đông và các khu vực khác trên thế giới... Chính sách đối ngoại của Nga đã được xây dựng cho đến giai đoạn mở rộng hiện tại  đã trải qua hơn hai thập kỷ. Hơn nữa, tham vọng của Nga có nguồn gốc sâu xa hơn nhiều, liên tục từ thời kỳ Xô Viết và thậm chí từ các giai đoạn trước đó của lịch sử nước Nga, là một dấu ấn trong  chính sách đối ngoại hiện tại của Điện Kremlin và bộ phận liên quan mà Điện Kremlin dựa vào để hoạch định các mục tiêu của mình. Do đó, điều cần thiết là phải xem xét lại di sản chính sách đối ngoại thời Liên Xô. Các thành phần cốt lõi của bộ phận liên quan của Nga đã chịu đựng được thử thách của thời gian và có nhiều chỉ dấu cho thấy Moscow sẽ tiếp tục dựa vào chúng, ngay cả trong thời kỳ hậu Putin.

 

Nhiều nhà hoạch định chính sách và nhà quan sát phương Tây đã chậm chạp trong việc đưa nhận xét, cho rằng Nga quá yếu để thực hiện, chứ đừng nói đến việc phát triển một giải pháp thay thế cho trật tự quốc tế sau năm 1989 do Hoa Kỳ dẫn đầu. Khi nền kinh tế Nga được cải thiện và Điện Kremlin có thêm nguồn lực để thực hiện học thuyết, chính sách của Nga đã phát triển và từ chối chấp nhận các sáng kiến của phương Tây, chuyển sang một hình thức phản kháng tích cực hơn; cuối cùng Nga đã hình thành một chính sách đối ngoại với phạm vi địa lý đầy tham vọng.

 

Thành công đáng kể  từ khi Putin trở lại nhiệm kỳ tổng thống vào năm 2012, thành tích của ông ta đã được nâng cao bởi điều mà chính quyền Nga coi là một chiến thắng quan trọng. Bao gồm việc sáp nhập Crimea  qua cuộc chiến ở miền Đông Ukraine (2014), việc triển khai quân sự ở Syria ̣(2015), cuộc đối đầu quân sự căng thẳng với phương Tây ở Baltic và Biển Đen, và sự can thiệp vào chính trị tại nước Mỹ (2016) và châu Âu, tất cả đã nâng cao hình ảnh của Nga như một cường quốc lớn. Khả năng thể hiện quyền lực đáng kể, cũng như danh tiếng của Putin như một nhà lãnh đạo táo bạo và tài giỏi. Những chiến thắng này cũng đã chứng minh cho thế giới thấy rằng Nga có khuynh hướng chấp nhận rủi ro , vượt trở ngại, cùng với khả năng chiến đấu được cải thiện trên nhiều lĩnh vực, từ dưới mặt đất, trên không, vũ trụ, trên biển, trên mạng và hoạt động truyền thông.

 

Hơn nữa, theo tài liệu của Điện Kremlin kể từ năm 2012 cho thấy rằng Nga sẽ không còn bị cản trở, hoặc bị hạn chế bởi những khó khăn kinh tế.  Cho dù có những khó khăn về kinh tế đi chăng nữa cũng  không kìm hãm được hoạt động của người Nga ở nước ngoài. Ngược lại, khả năng của Điện Kremlin có thể chịu được cả những khó khăn kinh tế trong nước và các lệnh trừng phạt của phương Tây mà không thay đổi hướng đi, đó là chỉ dấu cho thấy quyết tâm của Moscow đối với chính sách đối ngoại như một lựa chọn lâu dài của lãnh đạo đất nước.

 

Mối quan hệ không mấy êm thắm giữa Moscow và  phương Tây trong nhiều thế kỷ là một trong những đặc điểm nổi bật nhất trong chính sách đối ngoại của nước này. Từ việc Peter Đại đế thành lập thủ đô mới của Nga trên bờ biển Baltic, đến việc Catherine Đại đế tham gia với các nhà tư tưởng khai sáng Châu Âu hàng đầu thời đó, Sa hoàng Alexander I đã đảm bảo vị trí của Nga trong vòng tròn các cường quốc Châu Âu, đến Joseph Stalin củng cố  việc Liên Xô nắm giữ Đông Âu -  cho nên, Nga từ lâu đã là một phần không thể tách rời châu Âu về cơ cấu chính trị và an ninh của nó.

 

Năm 1991, Liên Xô, với nền kinh tế và hệ thống chính trị của nó sụp đổ, giải thể một cách hòa bình, đã rút lui khỏi Ukraine, Belarus, các nước Baltic, Moldova, Nam Caucasus và Trung Á. Một thập kỷ sau, với quá trình khôi phục kinh tế và chính trị đang được tiến hành, Nga đang trong quá trình thiết lập lại quan hệ với nhiều hình thức hầu kiểm soát các nước láng giềng. Vào năm 2008, sau một cuộc chiến ngắn với Gruzia, Nga đã đủ mạnh để khẳng định và duy trì quyền kiểm soát an ninh của khu vực rộng lớn và ngăn chặn bất kỳ triển vọng mở rộng nào của NATO và Liên minh châu Âu ở sân sau của ḿnh. Một lần nữa vào năm 2014, Nga tái khẳng định quyết tâm và sẵn sàng sử dụng vũ lực qua việc sáp nhập Crimea.

 

Một số bài học chính được rút ra từ quá trình nhìn lại chính sách đối ngoại của Nga.

 

 • Ngày nay, chính sách đối ngoại của Nga với nhiều tham vọng cho  dù là Liên Xô hay Nga, những tham vọng trong chính sách đối ngoại của nước này đều vượt xa “phạm vi lợi ích đặc quyền” mà tổng thống khi đó là Dmitry Medvedev đã tuyên bố sau cuộc chiến năm 2008 với Gruzia. Những tham vọng này đã bộc lộ ngay cả trước khi nước này có thể hành động. Một khi Nga khôi phục được sức mạnh kinh tế, sự ổn định chính trị và sức mạnh quân sự, sẽ không mất nhiều thời gian để lấy lại  di sản của chính sách đối ngoại thời Liên Xô.

 

• Cùng với những tham vọng đó, chính sách đối ngoại của Nga đã kế thừa bộ phận liên quan đa dạng nhằm thúc đẩy tham vọng địa chính trị của đất nước. Các bộ phận liên quan bao gồm từ hoạt động thông tin và tuyên truyền đến việc lật đổ và ám sát. Hồ sơ về chính sách đối ngoại của Nga về  Trung Đông và Ukraine - hai biểu hiện gần đây nhất về tham vọng địa chính trị của Moscow - là minh chứng cho việc Điện Kremlin sử dụng hiệu quả các bộ phận đó. Chính sách đối ngoại của Nga kể từ sau sự đổ vỡ trong quan hệ với phương Tây năm 2014 cho thấy rằng Moscow đã sẵn sàng  chống chọi lại áp lực kinh tế và sự cô lập chính trị quốc tế để theo đuổi các mục tiêu trong chính sách đối ngoại của mình, Nga không sợ bị cản trở bởi các lệnh trừng phạt của phương Tây

 

• Vì cuộc đối đầu với phương Tây có tính chất lâu dài, vĩnh viễn, Moscow sẽ tạo ra các khả năng mới để bảo vệ chế độ và thúc đẩy lợi ích của quốc gia. Trong những năm gần đây, Moscow đã nhiều lần chứng tỏ sở trường đổi mới và khả năng thích ứng với môi trường chính trị, địa chính trị và công nghệ luôn thay đổi.

 

Về chính sách đối ngoại của Nga qua việc sử dụng các công nghệ truyền thông xã hội có sẵn để thúc đẩy các mục tiêu đã được chứng minh rõ ràng trong cuộc bầu cử tổng thống Hoa Kỳ vào năm 2016 - (The use of off-the-shelf social media technologies in order to advance Russia’s foreign policy objectives has been amply demonstrated in the U.S. presidential election in 2016). (Theo phía  Nga  “đã được chứng minh rõ ràng trong cuộc bầu cử”, nhưng  về phía Mỹ, cựu TT Trump nhiều lần đã phủ nhận việc Nga can thiệp vào cuộc bầu cử tổng thống năm 2016), cũng như trong các tình huống khác kể từ đó. Những đột phá về công nghệ , thực tế ảo và trí tuệ nhân tạo, chỉ là hai trong số nhiều lĩnh vực tiến bộ thường được đề cập - chắc chắn sẽ được các cơ quan nhà nước Nga và các đặc vụ của họ áp dụng, điều chỉnh cho phù hợp với nhu cầu của họ và (nếu cần) được vũ khí hóa cho cuộc đối đầu đang diễn ra với phương Tây. Những công nghệ này có thể là mới và chúng có khả năng mở rộng và làm phong phú thêm kho vũ khí trong chính sách đối ngoại của Nga. Tuy nhiên, tham vọng thúc đẩy của Moscow, cũng như nhiều công cụ khác trong kho vũ khí đó, sẽ tiếp tục mang dấu ấn lâu dài của chính sách đối ngoại thời Liên Xô.[2]

 

 Các lợi ích an ninh quan trọng của Moscow và tham vọng khu vực

 

Theo viện Nghiên Cứu Chiến lược SWP-Berlin (25.1.2019) -  Kể từ sau cuộc chiến tranh Nga-Gruzia và bắt đầu cải cách quân đội vào năm 2008, tầm quan trọng của các phương tiện quân sự trong bộ phận liên quan đến chính sách đối ngoại của Nga đã tăng lên. Điều này đặc biệt đúng với không gian hậu Xô Viết, nơi hội tụ các lợi ích an ninh quan trọng của Moscow và tham vọng khu vực. Nga đang theo đuổi ba mục tiêu: muốn ngăn chặn các mối đe dọa, đảm bảo vị thế tối cao của mình trong khu vực và hạn chế khả năng điều động của các tác nhân bên ngoài, chẳng hạn như Mỹ, NATO hoặc Trung Quốc. Làm như vậy, nó được hướng dẫn bởi một cách tiếp cận ba cấp bao gồm tăng cường khả năng củng cố quyền lực đơn phương và mở rộng hợp tác song phương và đa phương.

 

Sự cân bằng trong chính sách quân sự của Nga trong không gian hậu Xô Viết đang bị xáo trộn. Đúng là ngày nay, các lực lượng vũ trang được hiện đại hóa đáng kể của Nga có thể bao phủ một loạt các hoạt động và gây áp lực chính trị thông qua việc phô trương lực lượng. Mặt khác, nỗ lực của Moscow nhằm thiết lập các mối quan hệ hợp tác quân sự. Trong lĩnh vực chính trị và kinh tế, cũng có thể thấy rõ  mong muốn của Nga tạo  ảnh hưởng  tại khu vực ngày càng phân hóa. Sự can thiệp vào Ukraine càng làm gia tăng xu hướng này, vì ngay cả các đồng minh thân cận của Nga trong liên minh quân sự CSTO giờ đây cũng tỏ ra hoài nghi hơn trong quan hệ hợp tác với nước láng giềng lớn của họ. (CSTO-The Collective Security Treaty Organization – là một liên minh quân sự bao gồm nhiều quốc gia hậu Xô Viết đa số  thuộc vùng Trung Á).[3]

 

 Nga: Mỹ thất bại tại Afghanistan

 

Động cơ của chính phủ  Biden rất rõ ràng: họ không hài lòng khi phải nhận lại di sản Afghanistan từ chính phủ trước và không biết phải làm gì để giải quyết vấn đề này. Trong bối cảnh đó, các phía Afghanistan đang bắt đầu tìm kiếm các đồng minh khác, bao gồm cả Nga.

 

Sau chuyến thăm vào tháng Giêng  của Taliban đến Moscow, Kabulov đã trả lời phỏng vấn, trong đó ông  ta nói một số điều khiến chính phủ Afghanistan phẫn nộ, bao gồm cả việc Taliban tuân theo thỏa thuận hòa bình trong khi người Mỹ thì không, và  (Nga) đồng ý với những lời phàn nàn của Taliban là phái đoàn của chính phủ Afghanistan đang phá hoại các cuộc đàm phán ở Doha. "..."

 

Các chính trị gia ở Kabul hiện nay còn thể hiện  chút nhiệt tình dành cho đồng minh Hoa Kỳ của họ. Ví dụ, Phó Tổng thống thứ nhất Amrullah Saleh đã nói rằng Kabul cảm ơn Hoa Kỳ trong hai mươi năm hỗ trợ tài chính và quân sự, nhưng sẽ không nhận lệnh từ Washington. Tuy nhiên, đối với Hoa Kỳ, Afghanistan vẫn là một đối tác và là biểu tượng quan trọng mà Washington luôn quan tâm đến sự thành công tại đây. Điều tương tự cũng không thể nói về Nga, khi tình hình Afghanistan xấu đi sẽ có nghĩa là một bước lùi đối với kẻ thù địa chính trị lớn nhất của nước này, và Nga có thêm yếu tố  để lập luận rằng Hoa Kỳ đang thất bại trong vai trò lãnh đạo toàn cầu. Theo Tổ chức CEFIP của Nga, ngày 15.3.2021 [4]

 

 Putin muốn Biden phải đối mặt với một tình huống khó xử tại Ukraine.

Cuối cùng Putin muốn Biden phải đối mặt với một tình huống khó xử. Thông điệp rất đơn giản: Washington cần phải gồng mình bảo vệ đối tác Ukraine để tránh  tái diễn cảnh tượng đặc biệt nhục nhã  bởi sự kiện gần đây tại Afghanistan. Hoặc Mỹ phải lùi bước và chịu thỏa hiệp với Moscow về vấn đề Ukraine.

 

Hoạt động quân sự của Nga dọc theo biên giới Ukraine đang gây báo động ở Washington, DC và các thủ đô phương Tây khác. Họ lo ngại rằng lần này, hành động của Điện Kremlin sẽ dẫn đến một cuộc chiến khác, vì  vậy đã khiến Tổng thống Mỹ Joe Biden phải vội vàng dàn xếp cuộc gọi điện video với Tổng thống Nga Vladimir Putin về Ukraine diễn ra vào ngày 7/12. Theo CEFIP của Nga ngày 6.12.2021. [5]

 

 Trung quốc cáo buộc Mỹ "kích động chiến tranh" khi báo động Nga  chuẩn bị xâm lăng Ukraine

 

Việc Mỹ rút quân khỏi Afghanistan (2021) tuy không hỗn loạn bằng cuộc di tản tại  các tỉnh miền Trung và Sài Gòn năm 1975, nhưng  báo chí phương Tây và Mỹ  mở chiến dịch chỉ trích cuộc di tản Afghanistan rất ư là ồn ào... Một vài nước trong khối NATO còn đổ lỗi cho Mỹ là đã không thông báo cho họ biết việc Mỹ rút quân. Nhưng chỉ đến khi TT Biden lên tiếng tố cáo  Nga chuẩn bị xâm lăng Ukraine (sau cuộc gọi điện video 7.12.2021 nêu trên) chiến dịch  đả kích cuộc di tản Afghanistan  mới chấm dứt .  Nhưng việc cảnh báo Nga chuẩn bị xâm lăng Ukraine đã bị phía  Trung quốc  chỉ trích Mỹ  rằng: "Washington có ý định kích động chiến tranh, nhằm tăng tính hợp pháp cho sự tồn tại của NATO và sự gắn kết nội bộ của khối nhằm ràng buộc châu Âu - vốn đã có một số dấu hiệu họ muốn xa lánh Washington. Một số nhà phân tích khác cho rằng Mỹ có thể nhân cơ hội này để bán vũ khí - một sự nghi ngờ hợp lý dựa trên lịch sử." Theo Hoàn Cầu Thời Báo TQ, ngày 7.2.2022.[6]

 

Phải chăng chiến dịch  đả kích cuộc di tản Afghanistan diễn ra  được dàn dựng theo kịch bản phù hợp với việc " Washington có ý định kích động  chiến tranh" tạo cớ cho Nga xâm lăng Ukraine?  (Mặc dù  hòa ước Doha , Chính quyền Trump  giảm số quân ban đầu từ 13.000 xuống 8.600 vào tháng 7 năm 2020,  theo Hòa ước, Mỹ rút toàn bộ quân đội vào ngày 1 tháng 5 năm 2021 .Chính quyền Biden đã gia hạn thời hạn rút quân đến ngày 11 tháng 9 năm 2021. Nhưng vào ngày 8 tháng 7, TT Biden đã chuyển thời hạn rút quân của Hoa Kỳ sang ngày 31 tháng 8 năm 2021).

 

Một câu hỏi khác được nêu ra,  qua việc Mỹ rút quân  tại Afghanistan (8.2021) phía "Nga  có thêm yếu tố  để lập luận rằng Hoa Kỳ đang thất bại trong vai trò lãnh đạo toàn cầu", phải chăng đây cũng là lý do khiến Nga  mở cuộc xâm lăng Ukraine  nhằm thực hiện tham vọng " mở rộng quy mô địa lý,  nơi có sự hiện diện của Nga  trong gần ba thập kỷ" ?

 

 Tham vọng "kiểm soát các nước láng giềng"  của Nga  khó trở thành hiện thực.

 

Để trả lời câu hỏi trên, không gì bằng tưởng nên xem xét lại chính sách đối đầu  liên tục qua nhiều thập kỷ giữa Mỹ  và Liên Xô trước đây và  nay là Nga... Qua  cuộc chiến tại Việt Nam phía Liên Xô  muốn dùng " Phong trào dân tộc  giải phóng, nhằm trực tiếp chống lại đế quốc Mỹ và những kẻ làm tay sai  của chúng, đang phát triển ở Nam Việt Nam và Lào", Mặt trận DTGPMNVN thành lập ngày 20.12.1960,  và sau đó Mỹ đưa quân đến VN .... « Việt Báo ngày 25.10.2021 » Qua chiến tranh Việt Nam, Mỹ hợp tác với Trung Quốc chống Liên Xô (Mỹ bức tử VNCH theo yêu cầu của Tàu để Mỹ -Tàu hợp tác chống Liên Xô, 1971), « Việt Báo ngày 3.3.2021 ».      Liên xô đưa quân vào Afghanistan 1979,  trong cuộc phỏng vấn dành cho Nouvel Observateur năm 1998, cố vấn Brzezinski thời chính phủ Carter chia sẻ việc theo đuổi mục tiêu... "Afghanistan chỉ đơn giản được sử dụng như một phương tiện để làm suy yếu lực lượng Liên Xô", « Việt Báo ngày 3.9.2021» Mỹ và Vatican hợp tác chống Liên Xô, 1981 (The Vatican And The Reagan Administration: A Cold War Alliance? The Catholic Historical Review - Vol. 97, No. 4, October, 2011). Năm 1991 khối Liên xô tan rã, nhưng sau đó với tham vọng khôi phục đế chế Xô Viết, năm 2008, Nga đưa quân xâm lăng nước láng giềng Gruzia, 6 năm sau, năm 2014 tiến chiếm Crimea, qua đó Nga cho là Mỹ và NATO phản ứng yếu ớt...Còn tại Syria (2015), phía Nga đánh giá tiêu cực về các hoạt động quân sự của Mỹ tại đây:" Trong suốt thời gian Obama và Trump nắm quyền, Điện Kremlin đã chứng tỏ sở trường trong việc lấp đầy các khoảng trống do các nhà hoạch định chính sách của Hoa Kỳ tạo ra ở Trung Đông....Không có gì phải bàn cãi với lực lượng quân sự tương đối khiêm tốn của Nga tại Syria đã đem lại hiệu quả xứng đáng, và quân đội Nga  đã hoàn thành tốt nhiệm vụ ... để buộc Hoa Kỳ phải đối thoại  với Moscow  theo các điều kiện của Nga". (Theo CEIP ngày 20.3.2019: Collision Avoidance: The Lessons of U.S. and Russian Operations in Syria) -  Nhưng phải chờ đến năm 2021 dựa vào điều mà Nga cho là “cảnh tượng đặc biệt nhục nhã  bởi sự kiện gần đây tại Afghanistan” do Mỹ gây ra,  Nga “có thêm yếu tố”  mở cuộc xâm lăng Ukraine năm 2022  để " lấy lại  di sản của chính sách đối ngoại thời Liên Xô".

 

Qua  phần trình bày trên cho thấy  Nga  khoe  chiến thắng quân sự trong  quá khứ  tại Guzia, tại Crimea, tại Syria, đồng thời không ngần ngại   khoe ra các đối sách "từ  việc đe dọa sử dụng  hạt nhân đối với các nước láng giềng nhỏ hơn,... đến việc  thực hiện chiến tranh tuyên truyền, tiến hành lật đổ bằng mọi  phương tiện sẵn có".

 

Trong khi đó phía Mỹ BÍ MẬT hoạt động giúp  Ukraine từ năm 2014:" Các sĩ quan bán quân sự của CIA thuộc Bộ phận Hoạt động Đặc biệt đã bí mật huấn luyện các lực lượng Ukraine về bắn tỉa, chiến tranh chống tăng và trốn tránh giám sát điện tử ngay sau khi xảy ra vụ  Nga xâm lăng  năm 2014," (CIA paramilitary officers with the Special Activities Division began secretly training Ukrainian forces in...) «Việt Báo ngày 20.3.2022»

 

 

Thủ tướng Nga:  Nga đang đối mặt với tình huống khó khăn nhất trong 30 năm 

 

Tuy cuộc chiến tại Ukraine chưa chấm dứt, nhưng phía Nga đã thừa nhận  đang phải đối diện với nhiều khó khăn...  Theo hãng tin Anh  Reuters, ngày 7.4.2022: " Thủ tướng Mikhail Mishustin ra trước quốc hội cho biết Nga đang đối mặt với tình huống khó khăn nhất trong 30 năm  do các lệnh trừng phạt chưa từng có của phương Tây." [7]. 

 

Ngoài ra, các nước  vệ tinh thời Liên Xô đã gia nhập NATO, và Mỹ cam kết bảo vệ từng tấc đất của các quốc gia thành viên.  Nhân cuộc chiến tại Ukraine, Mỹ và NATO có cơ hội củng cố và phát triển tổ chức  đã đưa ra nhiều kế sách, biện pháp đề phòng, vì vậy  tham vọng cuả Nga " kiểm soát các nước láng giềng" nhằm khôi phục lại đế chế Xô Viết  xem ra càng khó trở thành hiện thực.

 

– Đào Văn

 

Nguồn:

 

[1] Tổ chức CEFIP- Nga; Russia and the Security of Europe

[2] Tổ chức CEIP- Nga: Russia’s Global Ambitions in Perspective

[3] Viện nghiên cứu SWP-Berlin: Russia’s Military Policy in the Post-Soviet Space

[4] Tổ chức CEFIP-Nga: Why Russia Is Hedging Its Bets in Afghanistan

[5] Tổ chức CEFIP-Nga: Tuning Out Putin on Ukraine is Easy and Self-Defeating

[6] Hoàn Cầu Thời Báo TQ: Washington is most eager for war
[7] Hãng tin Anh Reuters:Russia facing most difficult situation in three decades

 






No comments:

Post a Comment

View My Stats