Fri, 04/04/2014 - 00:18 — tuongnangtien
“TS Nguyễn Xuân Tụ không đơn độc. Sự an toàn của anh
sẽ được mọi người có lương tri theo dõi và góp sức bảo vệ.”
--------------
Tôi vừa nhận được một món quà nho nhỏ, gửi
qua đường bưu điện: Trọn bộ Chuyện Kể Năm Hai Ngàn (ấn bản đặc
biệt, không bán, tái bản năm 2013) của Bùi Ngọc Tấn. Xin được trân
trọng gửi lời cảm ơn đến vị ân nhân ẩn danh.
Nơi bìa sau cuốn sách, ngoài những tác phẩm
chính đã xuất bản của tác giả, còn có in tựa bản thảo “những
sáng tác bị công an tịch thu” (gồm ba cuốn tiều thuyết, hai tập
thơ, một tập truyện ngắn, và một kịch bản phim truyện) khi họ đến
bắt ông tại nhà – vào năm 1968.
Gần nửa thế kỷ qua, Hội Nhà Văn Việt Nam chưa
bao giờ đặt câu hỏi về chuyện giam giữ Bùi Ngọc Tấn, và những
sáng tác bị tịch thu (vĩnh viễn) kể trên. Trong bài tham
luận, đọc tại thành phố Hải Phòng, vào ngày 25/11/2005, Bùi Ngọc
Tấn đã kết luận bằng một “đề nghị” nhỏ:
“Vấn đề cuối cùng tôi muốn nói ở đây là ý kiến về Hội Nhà văn. Hội Nhà
văn là một hội chính trị, nghề
nghiệp như điều lệ Hội đã định rõ. Việc bảo vệ hội viên của mình nằm
trong trách nhiệm của Hội. Giờ đây bộ tiểu thuyết Chuyện kể năm 2000 của tôi ra đời và bị thu hồi tiêu huỷ đã được
hơn năm năm, một thời gian đủ để có thể thẩm định về nó.
Tôi đề nghị Hội Nhà văn đứng ra tổ chức hội thảo về quyển tiểu thuyết của
tôi, để có một đánh giá chuẩn xác hơn về mặt chính trị cũng như nghệ thuật,
minh oan cho một vụ án sách oan sai. Một vụ án người oan sai có thể bị lãng
quên, nhưng một vụ án sách oan sai thì đời đời còn đó.”
Tuy “đề nghị” nhỏ xíu và giản dị vậy thôi
nhưng rõ ràng vẫn cứ (quá) lớn đối với chức năng vô cùng khiêm tốn
Hội Nhà Văn Việt Nam. Sự nhu nhược của cái hội này, cùng với thái
độ ngang ngược cố hữu của nhà đương cuộc Hà Nội – phần nào – giải
thích được nguyên do khiến cho tác giả Bùi Ngọc Tấn (cùng sáu mươi
đồng nghiệp khác) đã đứng tên trong danh sách của những người cầm
bút “Tuyên
Bố Thành Lập Văn Đoàn Độc Lập Việt Nam.”
Xin
ghi lại toàn văn để rộng đường dư luận:
Sau năm 1975, kết thúc một thời kỳ lịch sử kéo dài
hơn trăm năm, đất nước cần một cuộc phục hưng dân tộc căn bản, mà nền tảng là phục
hưng văn hóa. Tiếc thay công cuộc cần thiết và nghiêm trang ấy đã không
diễn ra như mong đợi. Trái lại văn hóa Việt Nam ngày càng suy thoái nghiêm
trọng, lộ rõ nguy cơ đánh mất những giá trị nhân bản căn cốt nhất, uy hiếp đến
cả sự tồn vong của dân tộc.
Những người viết văn tiếng Việt không thể nói rằng
mình hoàn toàn không có phần trách nhiệm về thực trạng đó. Một trong những
chức năng quan trọng nhất của văn học là thức tỉnh lương tri và bồi đắp đạo đức
xã hội. Trong bước ngoặt lớn này của lịch sử, văn học Việt Nam đã không
làm đúng được vai trò của mình.
Văn chương Việt Nam yếu kém có nguyên nhân chủ quan
trước tiên thuộc chính người cầm bút là sự thờ ơ đối với trách nhiệm xã hội, vô
cảm trước thời cuộc, quan trọng hơn nữa là thiếu độc lập tư duy, từ đó mà tự
hạn chế năng lực sáng tạo. Về mặt khách quan, một xã hội như chúng ta đang có,
trong đó các quyền tự do cơ bản của con người thực tế bị vi phạm trầm trọng,
đương nhiên đè nặng lên tâm lý sáng tạo của người cầm bút, làm mờ nhạt và tắt
lụi các tài năng. Quyền tự do sáng tác và tự do công bố tác phẩm đang là
đòi hỏi sống còn của từng nhà văn và của cả nền văn học. Không có những
quyền tự do tối thiểu đó thì không thể có một nền văn học đàng hoàng.
Một thể chế tổ chức đời sống văn học nặng tính quan
liêu và bao cấp càng làm nặng nề thêm tình hình, đồng thời lại không tạo được
mối liên kết lành mạnh giữa những người viết để nâng đỡ và thúc đẩy nhau trong
công việc, hỗ trợ nhau trong khó khăn.
Trước tình cảnh kéo dài và nay đã trở nên cấp bách đó, chúng tôi, những người cầm bút ký tên dưới đây, quyết định vận động thành lập một tổ chức độc lập của các nhà văn viết bằng tiếng Việt ở trong nước và ngoài nước, lấy tên là Văn đoàn độc lập Việt Nam , với mong muốn góp phần tích cực xây dựng và phát triển một nền văn học Việt Nam đích thực, nhân bản, dân chủ, hiện đại, hội nhập với thế giới, có thể đóng vai trò tiền phong đúng như nó phải có trong sự nghiệp phục hưng văn hóa, phục hưng dân tộc mà lịch sử đang đòi hỏi.
Hoạt động của Văn đoàn độc lập Việt Nam nhằm
vào những nhiệm vụ cụ thể sau đây:
- Đoàn kết tương trợ giữa những người viết văn tiếng Việt trong và ngoài nước.
- Tạo điều kiện nâng cao về nghề nghiệp, thúc đẩy sáng tạo cá nhân, khuyến khích đổi mới trong sáng tác và nghiên cứu phê bình văn học và ngôn ngữ.
- Bảo vệ mọi quyền lợi vật chất và tinh thần chính đáng, hợp pháp của hội viên, đặc biệt là quyền tự do sáng tác và công bố tác phẩm, cũng như quyền tự do tiếp cận tác phẩm văn học của mọi người.
Văn đoàn độc lập Việt Nam là một tổ chức của xã
hội dân sự, ái hữu nghề nghiệp, hoàn toàn độc lập đối với mọi hệ thống tổ chức
và thiết chế trong và ngoài nước.
Điều lệ và Chương trình hành động cụ thể của Văn
đoàn sẽ được hình thành và công bố trong quá trình vận động.
Mọi liên lạc xin gửi về email:
Hà Nội ngày 3 tháng 3 năm 2014
TM
Ban vận động Nguyên Ngọc.
Sự kiện khá bất ngờ này đã được đón nhận
với không ít hân hoan bởi rất nhiều người, trong cũng như ngoài nước.
Phóng viên Kính
Hoà, Mặc
Lâm (RFA) coi đây như là “một bước tiến của xã hội dân sự” hay
là một hình thức “khôi phục nền văn học tự do.” Nhà báo Nguyễn
Mộng Hoài, dù đã bước vào tuổi tám mươi, chợt có cảm tưởng
“mình như được trẻ lại.”
Cùng lúc, cũng có người không giấu được sự
thất vọng não nề:
Sáng nay 4/3/2014 khi lên mạng thấy cái đầu để to
đùng "Tuyên bố thành lập Văn Đoàn độc lập Việt Nam" trên các trang
Anh Ba sàm, Bô-Xít, thì mình mừng rơn lao đầu vào đọc, đọc đi, đọc lại, đọc cả
bản tiếng Anh (xem có đến nỗi tệ như bản dịch đĩa hát chào mừng 1.000 năm Thăng
Long của cái Hội táp nham âm nhạc Xè-Gòn không!?) và theo dõi 61 cái tên “lừng
danh” (một thời) để rồi.. …thất vọng tràn trề ...:
-
không có một chữ nào lên án ai? đường lối nào, nghị quyết nào đã “chuyên chính
vô sản” tư tưởng tình cảm con người,
-
không có một chữ nào nêu tên ai đã chỉ đạo cả ăn, ở, yêu, ghét, theo đúng lập
trường đảng bảo là phải yêu, phải ghét,
-
không có một chữ nào nêu tên ai đã cầm tù không án nhà văn, cấm nhà văn cầm
bút, cấm phổ biến tác phẩm, …
và ai, cho đến nay vẫn đã thà chết chứ không bỏ
quyền lãnh đạo toàn diện cái mặt trận tư tưởng này! Một chữ cũng không(!?)
Nghĩa là rất “có võ”, tránh hết mọi động chạm đến
những bộ máy chuyên chính văn nghệ, những cá nhân vua, quan, thượng thư…… đã
cấm chỉ báo chí, cấm xuất bản tự do, đã bỏ tù những ai viết sai đường lối của
bất cứ một anh chị, cha căng, chú kiếc nào đó được giao chăn dắt lữ “trí thức
khó bảo nhất” trong xã hội bầy đàn này!
Những câu phê phán về nguyên nhân của một nền văn
học đang đi xuống hố chỉ là:
...Về mặt khách quan, một xã hội như chúng ta đang
có, trong đó các quyền tự do cơ bản của con người thực tế bị vi phạm trầm
trọng, đương nhiên đè nặng lên tâm lý sáng tạo của người cầm bút, làm mờ nhạt
và tắt lụi các tài năng. Quyền tự do sáng tác và tự do công bố tác phẩm đang là
đòi hỏi sống còn của từng nhà văn và của cả nền văn học. Không có những quyền
tự do tối thiểu đó thì không thể có một nền văn học đàng hoàng.Một thể chế tổ
chức đời sống văn học nặng tính quan liêu và bao cấp càng làm nặng nề thêm tình
hình, đồng thời lại không tạo được mối liên kết lành mạnh giữa những người viết
để nâng đỡ và thúc đẩy nhau trong công việc, hỗ trợ nhau trong khó khăn...
RỒI HẾT!
(Tô
Hải – Nhật ký mở lần thứ 80: NIỀM HỨNG KHỞI CUỐI ĐỜI CỦA MÌNH ĐANG BAY
BỖNG GIỮA TRỜI BỖNG…“XÌ HƠI”!)
Tôi hoàn toàn chia sẻ cái tâm cảm “bỗng xì
hơi” của nhạc sĩ Tô Hải. Tuy nhiên, theo thiển ý, sự việc mới bắt
đầu chứ không phải là “rồi hết” đâu. Và vạn sự khởi đầu nan.
Ngôn ngữ mềm mỏng (hơi quá mức cần thiết) trong bản Tuyên
Bố Thành Lập Văn Đoàn Độc Lập Việt Nam hẳn đã được cân nhắc
kỹ, và tất phải có lý do.
Tưởng
cũng nên nhắc lại – trước đây chưa lâu, vào ngày 20 tháng 10 năm 2006 –
cũng đã có một số nhân vật “Tuyên
Bố Thành Lập Công Đoàn Độc Lập Việt Nam.” Số phận của họ ra sao chắc
mọi người còn nhớ: hai mươi ba năm tù cho Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn
Hoàng Quốc Hùng, và Nguyễn Tấn Hoành.
Lê
Trí Tuệ thì đột nhiên “biến mất.” Theo bản
tin của HRW,
đọc được vào hôm 4 tháng 5 năm 2009: “Người ta nghĩ rằng công an
Việt Nam đã bắt cóc ông Lê Trí Tuệ, một trong những sáng lập viên của Công đoàn
Độc Lập Việt Nam. Ông Lê Trí Tuệ mất tích vào tháng Năm năm 2007 sau khi đào
thoát sang Căm-Bốt để xin tị nạn. Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đã long trọng ghi nhận
trong bản báo cáo 2008 về tình trạng nhân quyền Việt Nam rằng: ‘ông Lê Trí Tuệ
hiện vẫn biệt tích… và theo một số lời đồn mật vụ của chính quyền Việt Nam đã
giết ông ta.”
Không cần phải là thầy bói, ai cũng có thể
đoán được trước là việc thành lập Văn Đoàn Độc Lập Việt Nam (rồi ra) cũng
sẽ khó mà thuận buồm xuôi gió. Bởi vậy, cách diễn đạt quan điểm
của Văn Đoàn Độc Lập Việt Nam ra sao không phải là điều quan trọng
lắm. Vấn đề chính là ở thái độ của những thành viên của hội, khi
phải trực diện với những lực cản (chắc chắn) sẽ xuất hiện trong tương
lai gần – bằng mọi hình thức và mọi thủ đoạn, kể cả những thủ
đoạn đê tiện nhất – từ nhà nước toàn trị XHCNVN.
Và mọi người không phải chờ lâu. Công Luận
vừa biết đến Thư
Khước Từ “Làm Việc” của ông Hà Sĩ Phu, một thành viên của
Văn Đoàn Độc Lập Việt Nam, với phần mở đầu như sau:
“Ngày 20-3-2014 tôi
lại nhận được “Giấy mời” của cơ
quan An ninh điều tra, “mời”
nhưng YÊU CẦU phải có mặt đúng giờ (mời
đến lần thứ 3 chắc chuyển sang Triệu
tập?) . Trong hơn 20 năm nay tôi không thể nhớ được đây là “Giấy mời”
lần thứ bao nhiêu nữa?
Tôi vốn không
muốn kể những tai họa mà cá nhân mình phải chịu đựng, dù rất vô lý, nhưng nay
tôi đã già yếu, 75 tuổi với đủ thứ bệnh tật, tôi buộc phải có thái độ dứt khoát
để yêu cầu chấm dứt những phiền toái vô lý kéo dài hết năm này đến năm khác như
vậy...”
Tình trạng
cá nhân của Hà Sĩ Phu, với hơn bốn trăm lần hỏi cung và làm việc
với công an trong hai mươi năm qua – xem ra – còn tệ hại hơn của
Bùi Ngọc Tấn hồi cuối thế kỷ trước rất nhiều. Tuy nhiên, thế kỷ
trước đã qua. Thời vàng son của chuyên chính vô sản cũng đã qua luôn
rồi. Thời đó mà còn không bẻ gẫy được chiếc đũa Nguyễn Xuân Tụ thì
nay còn hơi sức đâu mà “vơ” nguyên nắm đũa là Văn Đoàn Độc Lập mà ông
sĩ phu Bắc Hà chỉ là một thành viên.
No comments:
Post a Comment