Từ
trước khi “báo chí cách mạng” khởi sinh, Sài Gòn đã có một làng báo chính trị
sôi động
21/06/2022
Giới
thiệu một biên niên sử có một không hai về báo chí Việt Nam đầu thế kỷ 20.
Ảnh sách:
DienDan.org. Ảnh nền: Flickr/ Chưa rõ nguồn
Bạn có thể
thấy xa lạ với khái niệm “báo chí cách mạng”, nhưng nếu ai đó dùng từ “làng
báo”, hẳn là bạn sẽ thấy rất quen.
Tính đến
ngày 21/6/1925, khi Nguyễn Ái Quốc cho ra đời tờ báo Thanh Niên ở Quảng Châu,
Trung Quốc (sau này được chọn làm ngày kỷ niệm duy nhất của báo chí Việt Nam), ở
Sài Gòn đã có một làng báo chính trị hoạt động sôi nổi với
hàng chục tờ báo lớn nhỏ khác nhau.
Khi báo
Thanh Niên vẫn còn được viết bằng bút sắt trên giấy sáp, [1] phát hành vài
trăm bản một tuần, các tờ báo có tên tuổi như Đông Pháp Thời Báo được in một tuần
ba kỳ trên khổ lớn bốn trang. Mỗi kỳ khoảng 3.000 bản.
Tôi không
đặt ra những so sánh này nhằm xúc phạm hay cười cợt nền báo chí cách mạng vốn
có sứ mệnh riêng và vận hành trong sự thiếu thốn đặc thù của nó. Điều tôi muốn
nói là việc chúng ta vẫn hàng năm nói về báo chí Việt Nam như thể không hề có một
nền báo chí chính trị đã ra đời và phát triển mạnh mẽ từ trước đó ở Sài Gòn là
một thiếu sót nghiêm trọng.
Rất may
cho chúng ta là có người đã ghi chép lại thời kỳ ngắn ngủi mà sôi động có một
không hai này. Ông là Philippe M. F. Peycam, một học giả người Pháp. Cuốn sách
mà tôi muốn nhắc đến là “The Birth of Vietnamese Political Journalism: Saigon, 1916-1930“,
được Nhà xuất bản Đại học Columbia ấn hành tháng 5/2012. Một điều rất may khác
nữa là cuốn sách quý giá này đã được dịch sang tiếng Việt, dưới tên gọi “Làng
báo Sài Gòn, 1916-1930” (Trần Đức Tài dịch, Nhà xuất bản Trẻ, 2015).
“Sài Gòn
vào những năm 1920 là trung tâm tranh luận chống thực dân công khai ở Việt Nam
và không khí ấy đầy kích thích.” (Peycam, 2012, bản dịch của Trần Đức Tài).
Với sự nới
lỏng kiểm soát của chính quyền thực dân Pháp, một lực lượng đối lập đã hình
thành vào thời gian này. Họ là những trí thức thuộc nhóm đặc quyền trong xã hội,
có tư tưởng chính trị cấp tiến, quan tâm đến đất nước, và dùng báo chí để bày tỏ
quan điểm của mình. Cùng với họ, một nền báo chí chính trị sôi động được sinh
ra trong một môi trường công khai chỉ có thể hình thành ở một đô thị đặc thù
như Sài Gòn.
Có thể kể
đến những cái tên mà lịch sử không thể quên như Đông Pháp Thời Báo, Nam Kỳ Kinh
Tế Báo, Công Luận Báo, Đuốc Nhà Nam và nhiều tờ báo cả tiếng Việt lẫn tiếng
Pháp khác, đi liền với những nhân vật kiệt xuất như Nguyễn An Ninh, Trần Huy Liệu,
Nguyễn Phan Long, Bùi Quang Chiêu, Cao Văn Chánh, Diệp Văn Kỳ. Chính thời đại
này đã định hình cái gọi là một nền báo chí chuyên nghiệp tại Việt Nam, nơi
không chỉ nội dung mà cả mô hình tòa soạn, cách thức kinh doanh cũng liên tục
được đổi mới để tiếp cận độc giả, trong một không khí cạnh tranh sôi động.
Đông
Pháp Thời Báo, số ra ngày 29/3/1926. Ảnh: trinhnhattuan.com.
Các nhà
nghiên cứu ghi nhận rằng sự sinh sôi của báo chí dành cho người Việt vào thời
gian này rất mạnh mẽ. “Không một tuần lễ nào trôi qua mà lại không có một đầu
báo mới ra đời ở Hà Nội hay Sài Gòn.” [2] Và họ tranh biện về đủ mọi điều, từ
giá cà phê bỗng tăng lên một xu, sự bành trướng của các doanh nghiệp Hoa Kiều,
đến tình trạng độc quyền Cảng Sài Gòn của chính quyền thực dân. Họ đề xuất những
đường lối khai phóng dân tộc. Họ công khai thách thức nhà cầm quyền bằng những
tờ báo của mình.
Dù không hề
là một nền báo chí toàn bích (tất nhiên, dưới ách đô hộ của thực dân), cái
không khí kích thích của môi trường tranh biện từ 100 năm trước khiến tôi… chỉ
biết ước. Nếu bạn muốn tìm một chút niềm cảm hứng về nghề báo, thứ bạn cần đọc
có lẽ là cuốn sách này.
“Làng báo
Sài Gòn 1916-1930” bắt nguồn từ luận án tiến sĩ của Philippe M. F. Peycam. Nó
được đánh giá là một “biên niên sử báo chí thực sự công phu, chi tiết và hấp dẫn”
và là một “đóng góp độc đáo” vào lịch sử Việt Nam đương đại. Peycam nghiên cứu
và viết luận án này trong suốt bảy năm, trong đó có bốn năm ở Việt Nam. Ông tiếp
cận với một lượng đồ sộ những tài liệu tham khảo bằng tiếng Việt và tiếng Pháp
trước đó chưa ai đụng tới, và điều này làm nên giá trị đặc biệt của công trình.
Với tôi, sự đặc biệt còn nằm ở chỗ sách được viết rất hay. Tôi chưa từng biết một
biên niên sử, lại là một luận án tiến sĩ nào hấp dẫn đến nhường ấy.
Bản dịch
tiếng Việt của Trần Đức Tài cũng cực kỳ trôi chảy. Danh tiếng của dịch giả này
đã được xác lập trong các cuốn sách khác trước đây, và ông không làm độc giả thất
vọng. Chỉ có một điều đáng tiếc lớn không thể không nhắc đến là để sách được ra
đời, nhà xuất bản đã phải cắt đi ba đoạn ở phần kết luận. Những đoạn này liên
quan đến hành xử của Việt Minh sau 1945 với các nhà hoạt động ở miền Nam, đến
thái độ của chính quyền Hà Nội với báo chí sau 1975, và đoạn kết nói về tính cấp
thiết của việc chất vấn cách nhìn lịch sử “nhất nguyên, đơn điệu, và thiếu tính
phân tích”. (Nhà nghiên cứu Hà Dương Tường đã diễn giải và dịch lại những đoạn này trong một
bài giới thiệu của ông. [3])
Kiểm duyệt
rõ ràng là một chuyện xấu xí, nhưng từ góc độ độc giả, tôi trân trọng nỗ lực của
những người đã giúp bản tiếng Việt được ra đời, và đặc biệt hơn, đã chú thích cẩn
thận những chỗ mà họ đã cắt, ba lần, rằng “Nhà xuất bản có cắt một đoạn”. Tôi
nhìn thấy trong đó tinh thần phản kháng của làng báo Sài Gòn đầu thế kỷ 20.
—
Bạn có
thể mua cuốn sách bản tiếng Anh tại đây và bản
tiếng Việt tại đây. Luật Khoa được hưởng chiết khấu từ Amazon
cho bản tiếng Anh.
Bài viết
nằm trong mục Đọc sách cùng Đoan Trang, đăng vào tối thứ Ba hàng tuần. Bài cộng
tác xin gửi cho chúng tôi tại đây.
Ban
biên tập Luật Khoa tạp chí, bao gồm Đoan Trang, rất mong chờ bài viết của bạn.
-------------------------------------------------------------------------------------------
CHÚ THÍCH
1. Hữu
Giới. (2020, June 20). Khởi nguồn của Báo chí Cách mạng Việt Nam.
Lao Động. https://laodong.vn/lao-dong-cuoi-tuan/khoi-nguon-cua-bao-chi-cach-mang-viet-nam-813585.ldo
2. Làng
báo Sài Gòn 1916-1930, Philippe M. F. Peycam, Trần Đức Tài dịch, Nhà xuất bản
Trẻ, 2015.3. Hà Dương Tường. Làng báo Sài Gòn 1916–1930.
Ired.edu.vn. https://ired.edu.vn/vn/tu-lieu-giao-duc/DocTin/1195/lang-bao-sai-gon-1916-1930
.
============================================================
.
.
Có một nền báo chí sơ sinh Việt Nam Dân
chủ Cộng hòa
Nguyễn Khắc Mai
Posted on 20/06/2022 by Boxit VN
https://boxitvn.online/?p=80469
Chiều
18/6/2022 tại Viện Think Tank Hà nội, Trung tâm Minh triết đã tổ chức cuộc Tọa
đàm, chủ đề “Có một nền báo chí sơ sinh Việt Nam Dân chủ Cộng hòa” Các quý ông
sau đây đã phát biểu ý kiến: Nguyễn Khắc Mai, Nhật Hoa Khanh, Dương Trung Quốc,
Điện Biên (Trưởng nam Cố Đại tướng Võ Nguyên Giáp), Nhà văn Xuân Tửu, Lại
Nguyên Ân, Hà Chính (con nhà thơ, nhà báo Hồ Dzếnh), nhà báo Nguyễn Đức Trọng
(Đài truyền hình), Tiến sĩ Đào Tiến Thi.
Phát biểu
đề dẫn, ông Nguyễn Khắc Mai trình bày.
A – Diện mạo của nền báo chí thời ấy
- Trong
khoảng thời gian bốn tháng từ cuối tháng 9/45 đến đầu tháng 12/45, theo thống
kê trên một số trang Công báo của Chính phủ VNDCCH, thì đã ra 59* tờ báo hàng
ngày, bán tuần báo, bán nguyệt san, nguyệt san của đoàn thể chính trị, đoàn thể
văn hóa xã hội và của tư nhân ở nhiều lãnh vực: văn hóa, chính trị, khoa học kỹ
thuật nghề nghiệp…
- Điểm qua
danh sách các tờ báo:
Ngày
20-9-1945, Nghị
định của Bộ Nội vụ cho phép ông Nguyễn Đình Thi xuất bản tại Hà nội một tờ báo
lấy tên La Republique bằng tiếng Pháp, bản tiếng Anh tên The
Republic.
Ngày
2-10-1945 cho phép các Ông:
1 Nguyễn
Văn Phú xuất bản tại Hà Nội tờ báo hàng ngày tên Dân thanh.
2 Mai Văn
Hoan xuất bản tại Hà Nội tờ báo hàng ngày tên Dân quốc.
3 Ngô Xuân
Đan xuất bản tại Hà Nội tờ hàng ngày tên Cứu quốc.
4 Trần
Khánh Giư (khái Hưng) tại Hà Nội tờ hàng ngày tên Tự do.
5 Trần Văn
Căn tại Hà Nội xuất bản tờ Tân thế kỷ.
6 Trương Tửu,
tại Hà Nội tờ tuần báo tên Văn mới..
7 Lê Văn
Trương, một tuần hai kỳ tên Việt Nam hồn.
8 Đặng
Minh Phụng, mỗi tuần hai kỳ tên Cộng hòa.
9 Lê Văn
Thanh tuần hai kỳ tờ Dân quyền.
10 Nguyễn
An Châu tuần hai kỳ tờ Hồn nước.
11 Hoàng Cừ
tờ tuần báo tên Thông tin.
12 Dương
Văn Mân tờ hàng tuần tên Dân sinh.
13 Nguyễn
Tường Phượng tờ hàng tuần tên Tri tân.
14 Từ Giấy
tờ hàng tuần tên Văn hóa.
15 Bà Nguyễn
Thị Lý tờ hàng tuần tên Bạn gái.
16 Trần Độ
tờ hàng tuần tên Quân Giải phóng.
17 Ngô Gia
Trúc tờ tuần báo tên Thiếu sinh
18 Đào Văn
Ngọc tờ tuần báo tên Sinh linh.
19 Trương
Văn Minh tờ hàng tuần tên Tương lai.
20 Nguyễn
Đức Thuyết tờ tuần báo tên Vì nước.
21 Nguyễn
Đức Mưu tuần báo tên Thống nhất.
22 Bộ Quốc
gia giáo dục tờ nguyệt san tên Giáo dục tân san.
23 Tổng Ủy
viên Hướng đạo tờ nguyệt san Hướng đạo thăng tiến.
24 Hồ Văn
Cẩm tờ nguyệt san Người săn bắn
Ngày
12-10-1945:
25 Bà Ngô
Thị Thoa tờ hàng ngày tên Quốc gia.
26 Nguyễn
Quang Uẩn tờ tuần báo tên Ý dân.
27 Nguyễn
Thanh Lê tuần hai kỳ tên Độc lập.
28 Nguyễn
Văn Luân tuần báo Thời mới.
29 Ban chấp
hành Ủy ban Phụ nữ Cứu quốc đoàn tờ tuần báo tên Gái nước Nam.
31 Phạm
Đình Khiêm tờ nguyệt san Thanh niên.
Ngày
16-10-1945:
32 Nguyễn
Trọng Trạc tờ hàng ngày tên Việt Nam.
33 Nguyễn
Xuân Sanh tờ Gió mới tuần hai kỳ.
34 Nguyễn
Xuân Sâm tờ tuần báo tên Kinh tế.
35 Hồ Linh
Mục tại Hải Phòng, tuần báo Kiến quốc.
36 Bùi Văn
Viễn tại Hải Phòng tờ hàng tuần tên Dân nguyện.
37 Tạ Hữu
Thiên tại Hà nội tờ hàng tuần tên Kịch ảnh.
38 Trần
Quang Trung, Hà Nội, tờ Lao động hàng tuần.
39 Nguyễn
Tố, hàng tuần tên Tiến hóa.
40 Bà Nguyễn
Thị Oanh tờ Việt nữ hàng tuần.
Ngày
22-10-45:
41 Ông
Jean Saumont Hà Nội tờ L’Entente (Đồng thuận) bằng tiếng Pháp
hàng ngày.
Ngày
25-10-1045:
42 Ông
Phan Văn Truật tại Nam định tờ hàng ngày tên Nam tiến.
Ngày
31-10-1945:
43 Hội Việt-Mỹ
thân hữu tờ bán nguyệt san tên Việt Mỹ tạp chí bằng hai thứ tiếng
Việt và Mỹ. Tên tiếng Mỹ V.A.F.A Review.
Cho phép tờ Việt
Nam ra hàng ngày.
Cho phép tờ Hướng
đạo thăng tiến ra hàng tuần.
Cho đổi tên Gái
nước Nam thành Tiếng gọi Phụ nữ.
Ngày
3-11-1045:
Bổ chính
nghị định ngày 12-10-1945 cho phép Ông Phạm Đình Khiêm xuất bản tờ Thanh
niên.
Ngày
16-11-1945:
44 Ban Văn
hóa Ủy ban Nhân dân tỉnh Hà Đông ra tờ Sông Nhuệ.
Ngày
17-11-1945:
45 Ông
F.De Follak tại Hà Nội tờ hàng ngày tiếng Việt, Pháp tên Hanoi Tribune.
Ngày
24-11-1945
46 Nhà
chung Bùi Chu ra tờ Đa Minh bán nguyệt san.
Ngày
3-12-1945:
47 Trần Tử
Anh ra tuần báo tiếng Anh Việt Nam.
48 Lê Hữu
Kiều tại Hà Nội tờ Sự thật tuần hai kỳ.
Ngày 4-12-1945:
49 Hoàng
Văn Đức Hà Nội tuần báo Tấc đất.
Ngày
6-12-1045
50 Chánh hội
trưởng Đông Dương liên hữu ra tờ nguyệt san kỷ yếu Đông Dương liên hữu
tương tế.
Ngày
7-12-1045:.
51 Đoàn
Phú Tứ tờ Nói thẳng tuần hai kỳ
52 Lê Văn
Hòe, tờ tuần báo Công dân.
53 Trịnh
Văn Hoàng tại Nam Định tờ hàng ngày Nói thật.
Ngày
10-12 45:
Tờ Việt
Nam được xuất bản hàng ngày.
54 Nguyễn
Văn Giệp xuất bản tờ nguyệt san Khuyến nhạc.
Ngày
12-12-45:
55 Lê Tung
Sơn tuần hai kỳ tờ Đồng minh.
Ngày13-12-45:
57 Nguyễn
Gia Vy Hà Nội tờ Đời mới hàng ngày.
58 Hà Triệu Anh-Hồ Dzếnh, hàng ngày,
hàng tháng tờ Nam Hoa bằng hai thứ tiếng Hoa Việt.
Ngày
19-12-45:
58 Hoàng
Liên Lộc Tài, Hải Dương tuần báo Bạn quê.
59 Trần
Ngân tại Hà Nội tờ tuần báo Sống.
Tổng cộng trong vòng 4 tháng từ tháng 9 đến tháng
12 năm 1945 đã có 59* tờ báo từ hàng ngày đến tuần báo, đến nguyệt san đã được
xuất bản. Do lưu trữ quá
kém nên ngày nay ta không biết được gì nhiều về nội dung, văn phong, hình thức
trình bày cùng diện mạo của chúng. Không tỏ tường diện mạo cùng linh hồn của
chúng.
Tuy nhiên,
chúng ta cũng biết chắc chắn rằng:
Một. Qua
tên gọi và qua nhân thân của những Chủ bút, mà ta biết chắc rằng đã có sự phong
phú đa dạng màu sắc và khuynh hướng của nền báo chí ấy.
Hai. Đã có
sự đa dạng thành phần chính trị, xã hội của báo chí thời ấy, có báo đảng, báo
nhà nước, báo đoàn thể và báo tư nhân, mà tư nhân chiếm phần quan trọng. Sự tôn
trọng báo chí tư nhân đã được thể hiện trong những ngày đầu của VNDCCH. Đáng tiếc
truyền thống ấy đã không được giữ gìn trân trọng, đã đánh mất tinh thần và khát
vọng “Tiến lên nền dân chủ cộng hòa”, ”Lập quyền dân tiến lên Việt Nam”, mà thế
hệ của ngày ấy từng say sưa hát lên (Hai khẩu hiệu văn hóa trong bài hát của
Nguyễn Đình Thi và của Văn Cao).
B – Lập trường của đảng, vai trò đặc biệt của
Võ Nguyên Giáp và của giới trí thức tinh hoa.
Sở dĩ có
được sự nảy nở, thăng hoa báo chí thời ấy, mà chúng tôi cho là không có tên gọi
nào hay hơn là Báo chí xã hội công dân. Bởi đó là một tổng hợp, tổng hòa
của những yếu tố chính trị dân chủ, hòa hợp dân tộc, khuynh hướng độc tài toàn
trị chưa bị áp đặt vào đảng và vào nhà nước cũng như vào xã hội. Giới tinh hoa
của trí thức đã thể hiện một tinh thần tự do, tôn trọng văn hóa, tôn trọng tự
do tư tưởng và ngôn luận, đã bắt đầu nảy nở trong xã hội hiện đại, cùng với
khát vong phục hưng đất nước theo hướng Cộng Hòa – Dân Chủ một cách mạnh mẽ.
Chúng ta chưa bị những bàn tay lông lá khoác dưới những mỹ từ chính trị mỵ dân
và lừa đảo nhúng tay áp đặt. Có thể nói là chúng ta hồi ấy chưa đánh mất mình.
Sự kiện
văn hóa chính trị tiêu biểu của cuộc họp bàn về báo chí Tự do, ngày 19-9-1945 tại
Bắc Bộ phủ do Bộ trưởng Bộ Nội vụ Võ Nguyên Giáp chủ trì, đánh dấu một tinh thần
mới (nhưng đã sớm bị mai một).
Theo nhà
nghiên cứu Nhật Hoa Khanh trong một bài tường thuật của mình kể lại cuộc đàm đạo
với Đại tướng Võ Nguyên Giáp, tháng 6 năm 1992 tai T78 (Nhà khách của TW Đảng ở
TP HCM), thì Võ Nguyên Giáp lúc ấy là Bộ trưởng Bộ Nội vụ đã chủ tọa một cuộc họp
bàn về có cho hay không cho tư nhân xuất bản báo chí.
Võ nguyên
Giáp nói “Hôm ấy, ngày 19-9-1945 tại Bắc Bộ phủ, tôi chủ tọa một cuộc họp bàn về
vấn đề tự do báo chí và tự do xuất bản”.
Theo VNG
cuộc họp ấy có Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Hoàng Tùng và khoảng 20 nhân sĩ trí
thức tiêu biểu dự như: Trần Huy Liệu, Nguyễn Văn Huyên, Vũ Đình Hòe, Vũ Trọng
Khánh, Văn Cao, Nguyễn Đình Thi, Nguyễn Huy Tưởng, Đặng Thai Mai, Nguyễn Hữu
Đang, Nguyễn Mạnh Tường, Cù Huy Cận, Trương Tửu…
Trong hội
nghị có ba loại ý kiến.
1/ Không
cho phép xuất bản báo chí tư nhân, vì sẽ làm phức tạp tình hình CM đang khó
khăn.
2/ Chỉ cho
phép những báo chí về khoa học tự nhiên, kỹ thuật, không cho phép những báo về
khoa học xã hội, và xã hội…
3/ Phải
tin ở nhân dân ở trí thức, phải làm hơn thực dân Pháp (dẫn chứng trường hợp báo Tiếng
dân của cụ Huỳnh Thúc Kháng). Thế mới thể hiện bản chất Dân chủ và Cộng
hòa…Võ Nguyên Giáp khẳng định “Cuộc tranh luận sôi nổi 19-9-1945 là cuộc giao
phong đầu tiên ở nước ta về quyền tự do ngôn luận”.
Võ Nguyên
Giáp còn kể khi bàn giao Bộ Nội vụ cho Cụ Huỳnh Thúc Kháng vào tháng 3 năm
1946, Cụ Huỳnh nói: “Vinh dự của người cách mạng là tạo mọi điều kiện để công
dân thực hiện mọi quyền tự do của mình theo Hiến định, có quyền tự do ra báo và
quyền tự do lập nhà xuất bản. Vì, thể chế chính trị của nước ta là dân chủ. Vì
vậy chúng ta phải dân chủ hơn hẳn thực dân Pháp”. Cử tọa hôm ấy có nhiều phóng
viên báo chí đã vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh cụ Huỳnh.
C. Vài suy nghĩ ngậm ngùi.
- Hóa ra đã từng có một nền báo chí tự
do sơ sinh VNDCCH. Đáng buồn là chàng thiếu niên tuấn tú đó đã chết yểu khi
chưa kịp trưởng thành để làm một người lớn chững chạc và trách nhiệm cho Đời
cho Dân và cho chính mình, một nền báo chí xứng đáng của một xã hội văn minh và
trưởng thành. Nên câu thơ của Tản Đà: “Dân hai mươi triệu ai người lớn/Nước bốn
ngàn năm vẫn trẻ con” sẽ còn ám ảnh ta như một định mệnh cay đắng
- Người xưa nói “Quốc gia hưng vong thất
phu hữu trách”. Nên người dân phải chịu trách nhiệm của mình. Nhưng trên hết và
trước hết là trách nhiệm của ngững người dân đã nắm lấy quyền mà thiếu trách
nhiệm với đất nước với xã hội, đã không “Tạo điều kiện”, như lời cụ Huỳnh để có
một nền Báo chí Công dân, mà chính K.Mác cũng như HCM từng ôm ấp, hoài bão. Mác
thì cho rằng “ở đâu có báo chí ở đó có tự do báo chí”. Còn chúng ta đang làm điều
phản lại “Ở đâu có báo chí ở đó có kiểm duyệt báo chí”. Mà Mác cho rằng báo chí
bị kiểm duyệt là cái quái thai được văn minh hóa, cái thây ma được tẩm nước
hoa.
* Ông Đào
Tiến Thi phát biểu đã dẫn Lịch sử tập 10, bộ mới xuất bản, rằng
đã có 90 tờ báo, tạp chí ra đời đầu VNDCCH, và khẳng định đã có sự tự do báo
chí thời ấy!
N.K.M.
Tác giả gửi BVN
No comments:
Post a Comment