Vũ Hoàng
& Nguyễn Xuân Nghĩa, RFA
2014-05-14
2014-05-14
VIDEO
:
TS
Cù Huy Hà Vũ: Xóa bỏ độc tài mới không mất nước (RFAVietnamese)
*
Vị trí của giàn khoan HD 981 trong thềm lục địa của Việt Nam . RFA files:UNCLOS-CIA
Khi Bắc Kinh đặt giàn khoan Hải Dương 981 vào khu
vực đặc quyền kinh tế của Việt Nam thì người Việt có thể làm những gì? Câu hỏi
này đang khiến nhiều người ở trong và ngoài nước cùng thắc mắc. Tiết mục Diễn
đàn Kinh tế nêu vấn đề với chuyên gia Nguyễn-Xuân Nghĩa qua phần trao đổi do Vũ
Hoàng thực hiện.
Vũ
Hoàng: Xin kính chào ông Nguyễn-Xuân Nghĩa. Là tư vấn kinh
tế cho đài Á Châu Tự Do, lại theo dõi tình hình Trung Quốc từ nhiều năm qua,
ông đã nhiều lần phân tích động thái của Bắc Kinh trong lĩnh vực an ninh và
kinh tế. Điển hình là hai bài liền trong Tháng Bảy năm 2012 khi tập đoàn Dầu
khí Hải dương CNOOC của họ tiến sâu vào thềm lục địa và phạm vi 200 hải lý của
vùng đặc quyền kinh tế Việt Nam để mở ra chín lô cho quốc tế thăm dò. Vì vậy,
có lẽ ông chẳng ngạc nhiên khi tập đoàn này đưa giàn khoan tối tân nhất của họ
vào một khu vực thuộc chủ quyền của Việt Nam và gây căng thẳng trong vùng biển
Đông Nam Á từ đầu tháng Năm. Thính giả gần xa của chúng ta nêu câu hỏi là trong
hoàn cảnh đó, Việt Nam có thể làm những gì khi kinh tế lại có nhiều quan hệ gắn
bó với Trung Quốc? Ông nghĩ sao về thắc mắc này?
Nguyễn-Xuân
Nghĩa: Tôi thiển nghĩ đây là vấn nạn nan giải vì ta cần
hỏi ngược là Việt Nam nào ở đâu? Nhưng xin hãy nói về bối cảnh, về những gì có
thể là mục tiêu của Trung Quốc. Nếu biết họ muốn gì, vì sao, may ra mình sẽ
thấy được những khả năng ứng xử. Còn lại, làm được không thì tùy theo vị trí và
tầm nhìn xa gần.
Vũ
Hoàng: Chúng ta sẽ khởi đi từ câu hỏi đó. Theo nhận xét
của ông thì Trung Quốc muốn gì?
Nguyễn-Xuân
Nghĩa: Từ nhiều năm nay, diễn đàn này nhận định rằng Trung
Quốc là xứ đói ăn, khát dầu và cần trao đổi với thế giới bên ngoài, nhưng vì đa
nghi và sợ sệt nên đòi kiểm soát sự trao đổi ấy. Nhiều nước Đông Á cũng cần
trao đổi buôn bán như vậy mà giải quyết theo cách hoà bình và sòng phẳng. Trung
Quốc giải quyết theo lối khác, có thể qua ba bước tuần tự.
Thứ nhất, do yêu cầu kiểm soát vùng biển cận duyên
như vùng trái độn quân sự, năm năm về trước, họ mập mờ đưa ra lưỡi bò chính
khúc, rồi gọi là khu vực "quyền lợi cốt lõi" để biện minh cho việc
can thiệp. Đó là ăn cướp bằng pháp lý ngoa ngụy nếu các nước không phản ứng đồng
loạt. Kế tiếp là bước khai thác lợi thế chiến thuật tại nơi họ đã chiếm của xứ
khác, như quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, và mời quốc tế vào khai thác để vì
lòng tham mà các nước mặc nhiên hợp thức hóa sự cưỡng đoạt. Việc mở rộng khu
vực kiểm soát phòng không năm ngoái cũng nằm trong hướng đó. Bước thứ ba là sẽ
còn lặng lẽ nâng cao khả năng quân sự để mở tầm kiểm soát ra khỏi vùng biển cận
duyên mà không gây ra phản ứng đồng loạt của các lân bang.
Việc họ đưa giàn khoan tối tân vào vùng đặc quyền
kinh tế của Việt Nam không là bất ngờ vì nằm trong bước thứ hai, là khai thác
lợi thế chiến thuật đã có sau khi chiếm Hoàng Sa của Việt Nam từ năm 1974, rồi
một phần Trường Sa năm 1988 và chiếm Bãi cạn Scarborough của Phi Luật Tân vào
năm 2012 mà không gặp sự chống đối chung.
Suy như vậy, mục tiêu của giàn khoan 981 không hẳn
là để tìm dầu trong một hạn kỳ có ba tháng. Họ thử xem phản ứng của nước thế
nào thì tiến tới bước thứ ba là mở rộng tầm kiểm soát quân sự ra khỏi vùng biển
cận duyên mà khỏi đụng với Hoa Kỳ. Qua từng bước, Bắc Kinh khai thác lòng tham
và nỗi sợ của các nước để đạt mục tiêu là kiểm soát và nếu được thì thôn tính.
Vũ
Hoàng: Phải chăng cũng do lòng tham hay nỗi sợ mà Hiệp hội
10 Quốc gia Đông Nam Á là ASEAN đã không có một lập trường thống nhất về quy
tắc hành xử với Bắc Kinh sau hội nghị cấp cao vừa qua tại Miến Điện hoặc như
trong thượng đỉnh năm kia tại Cam Bốt?
Nguyễn-Xuân
Nghĩa: Ta bắt đầu bước vào phần tìm hiểu về cách ứng xử của
Việt Nam và các nước trong khu vực.
Trước hết, cả vùng Đông Á này đáng khinh và không là
gương mẫu vì chọn con đường lý tài hơn lý tưởng và biến người dân thành sinh
vật kinh tế. Nếu còn vài ngoại lệ thì đấy là Nhật Bản và Đại Hàn mà thôi, khi
lãnh đạo hai xứ này còn nhắc nhở đến những giá trị tinh thần trong các quyết
định.
Ngẫm lại thì với tất cả tội ác thời thực dân và
những hạn chế ngày nay trong hành động, các nước Âu Châu và cả Hoa Kỳ đều đề
cao một số nguyên tắc có giá trị toàn cầu, là tự do kinh tế, xã hội cởi mở và
dân chủ chính trị với nhân quyền được tôn trọng. Không chỉ đề cao, họ cố thực
hiện điều đó cho xứ khác và kịch liệt đả kích khi có vi phạm trong các xã hội
Âu-Mỹ của họ.
Đông Á thì không. Dù có nhiều nền văn hoá cổ xưa với
giá trị tinh thần đáng kính, các nước Đông Á ngày nay, nhất là tại Đông Nam Á,
đều theo chủ nghĩa thực dụng, coi quyền lợi kinh tế còn quan trọng hơn nhân
quyền, hay chủ nghĩa dân tộc và độc lập quốc gia. Vì vậy, các nước mặc nhiên
rơi vào cái bẫy "trọng thương" và lý tài của Trung Quốc. Ở xa tầm đạn
thì tham, ở gần thì sợ nên tự khuất phục. Người ta quên một khái niệm đã từng
làm nên lịch sử là "chính nghĩa", là cái lẽ phải khiến con người có
thể hy sinh tài sản lẫn mạng sống.
Việt Nam là nơi mắc bệnh lý tài Đông Á nặng nhất, từ
trên đầu xuống, nên khó kêu gọi xứ khác cùng sát cánh trước bạo lực bành
trướng. Trong môi trường văn hóa ấy, chủ nghĩa bá quyền và chính sách thực dân
mới của Trung Quốc có sự thuận lợi hiển nhiên và Bắc Kinh dễ phân hóa lập
trường của tập thể ASEAN.
Vũ
Hoàng: Từ một chuyên gia kinh tế, nhận xét về văn hoá này
của ông quả là đáng chú ý!
Nguyễn-Xuân
Nghĩa: Thưa rằng từ nếp văn hóa lý tài đó mới có chính
sách kinh tế tai hại đấy. Ai cũng biết hệ thống kinh tế nhà nước có vấn đề mà
sửa không được thì theo để kiếm chút cháo, mặc cho tư doanh cò con bị chết lâm
sàng. Rồi còn viện dẫn thành quả ảo của Trung Quốc làm lẽ biện minh cho hệ
thống kinh tế bất công và bất lực đó. Thực tế lại còn thê thảm hơn vậy nữa.
Vũ
Hoàng: Ông nói thê thảm hơn là thế nào?
Nguyễn-Xuân
Nghĩa: Ta hãy nhìn vào thực tế Việt Nam mà có lẽ người Mỹ
cũng biết.
Từ năm năm nay, hải quân của Việt Nam mới gia tăng
ngân sách từ hơn trăm triệu lên khoảng 400 triệu đô la vào năm tới. So với bao
nhiêu tỷ bạc đã bị thất thoát thì đấy là điều mỉa mai. Thành phần lãnh đạo xứ
này sẵn có bãi đáp ở nước ngoài, không Mỹ thì Canada hay Úc. Họ có chân chạy
nên tài sản và con cháu đều có chân đứng ở ngoại quốc. Ở dưới, phần tử ưu tú
của xứ sở vì tương đối khá giả hơn quần chúng thì cũng mong con cái được học
bên Mỹ để có tương lai khá hơn quá khứ 40 năm vừa qua của họ. Như vậy trước mối
nguy Trung Quốc thì còn lại những ai? Là người chỉ sợ mất tiền trên thị trường
cổ phiếu, những người vừa được phép biểu tình hay những người còn trong tù vì
đã biểu tình chống Trung Quốc hay đòi dân chủ?
Ngày nay, không thiếu người ở trong nước coi chuyện
giàn khoan CNOOC là vở kịch được Bắc Kinh và Hà Nội dàn dựng để trục lợi với
Mỹ. Vì lòng dân hoang mang bất định tới mức đó, hồi nãy tôi mới hỏi là Việt Nam
nào, ở đâu? Một ví dụ là nếu có xung đột và cần võ khí tự vệ, dù mới chỉ là một
bích chương cổ động chứ chưa nói tới súng đạn, thì lãnh đạo lại sợ võ khí này
sẽ nhắm vào họ! Những người lãnh đạo sợ mất đảng hơn là mất nước nên cột tay đa
số ở dưới.
Vũ
Hoàng: Nếu những người có tâm huyết và thiết tha đến tương
lai Việt Nam mà muốn làm gì đó, dù chỉ là kêu gọi tẩy chay hàng hóa Trung Quốc,
thì điều ấy có nên chăng?
Nguyễn-Xuân
Nghĩa: Tôi ngờ rằng ta sẽ rơi vào cái chủ nghĩa lý tài tai
hại, với lý luận bùi tai là nên dàn xếp qua thương thảo, chứ đừng cản trở việc
giao lưu buôn bán vì đã làm ăn với nhau thì khó nã súng vào nhau. Lý luận đó
chỉ là biện minh cho lẽ cầu an! Cho nên người ta vẫn có thể mở chiến dịch tẩy
chay hàng hóa Trung Quốc để huy động lòng dân và để thử lòng người, chứ không
nên chờ đợi là gây thiệt hại cho Trung Quốc. Thuần về kinh tế, có lẽ ta nên
nhìn khác.
Vũ
Hoàng: Thưa ông nhìn khác là như thế nào?
Nguyễn-Xuân
Nghĩa: Kinh tế Việt Nam lệ thuộc vào kinh tế Trung Quốc vì
lãnh đạo có phân công lao động với Bắc Kinh như các nước chư hầu Đông Âu với
Liên Xô thời xưa. Hà Nội chả mắc bẫy giao thương với Bắc Kinh mà đã đẩy cả nước
vào cái bẫy đó. Tôi xin giải thích.
Việt Nam bán hàng nhiều nhất là cho các thị trường
Âu Châu, Hoa Kỳ, ASEAN, Nhật Bản rồi mới đến thị trường Trung Quốc. Bán hàng
gì? Đa số là hàng chế biến với nguyên vật liệu nhập từ bên ngoài, chủ yếu là từ
Trung Quốc. Tức là Việt Nam chỉ là trạm trung chuyển các bán chế phẩm của Trung
Quốc bán vào các thị trường Âu-Mỹ với phần gia công hay trị giá gia tăng là của
công nhân Việt Nam. Hậu quả là Việt Nam nhận đầu tư trực tiếp từ Trung Quốc,
chỉ kém đầu tư của Nam Hàn và Nhật Bản, mà đạt xuất siêu với các thị trường
Âu-Mỹ chừng nào thì nhập siêu với Trung Quốc chừng đó. Nôm na thì Việt Nam nhận
làm công ty vệ tinh cho đại tổ hợp Trung Quốc và được thế giới nâng đỡ chừng
nào thì dâng lại lợi thế đó cho Trung Quốc.
Vũ
Hoàng: Tháng Tám năm ngoái, nói về sự thoái trào của Trung
Quốc vì đà tăng trưởng chậm mà lương bổng đắt hơn, ông có gợi ý về một cơ hội
mới cho Việt Nam để thu hút đầu tư của thiên hạ và góp phần thay thế vai trò
"công xưởng toàn cầu" của Trung Quốc. Thưa ông, liệu rằng vụ tranh
chấp hiện nay với Trung Quốc có giúp kinh tế Việt Nam thoát khỏi cảnh ngộ vệ tinh
kinh tế của Trung Quốc hay không?
Nguyễn-Xuân
Nghĩa: Tôi mong như vậy. Thật ra, hòn đá thử vàng để trắc
nghiệm thực tâm của lãnh đạo Việt Nam trước sức ép của Trung Quốc phải khởi đi
từ việc tôn trọng và tin tưởng người dân chứ đừng là công cụ của Trung Quốc để
đàn áp người dân của mình. Sau đó, nếu lãnh đạo nói đến chuyển hướng kinh tế để
ra khỏi quỹ đạo Bắc Kinh, từ các dự án bô xít Tây Nguyên đến chuyện buôn lậu ở
biên giới thì người dân mới tin. Nếu được giải phóng như vậy, người dân sẽ ngăn
được nạn đảng viên cán bộ tiếp tay Trung Quốc gieo họa cho kinh tế Việt Nam.
Nếu nhà cầm quyền Việt Nam không làm nổi việc đó thì
họ bị đào thải vì người dân sẽ nổi dậy sau khi Việt Nam bị mất chủ quyền vào
tay Trung Quốc. Chẳng ai muốn một cơn chấn động như vậy nhưng điều ấy vẫn có
thể xảy ra, như đã từng xảy ra nhiều lần trong lịch sử của xứ này.
Vũ
Hoàng: Xin cảm tạ ông Nghĩa về cuộc trao đổi này.
các nhà lãnh đạo của Việt Nam ta đang tìm mọi cách để giải quyết mọi chuyện thế mà bọn người này lại nói nhà nước không làm gì để cho bọn Trung Quốc tự do đàn áp dân tộc Việt Nam sao. đúng là lũ lưu manh mà. chúng lúc nào chả muốn cho chúng ta xảy ra chiến tranh để chúng có được những thù lao góp công phá hoại đất nước Việt Nam ta mà thôi. Trung Quốc ngang ngược với chúng ta như thế nhưng chúng ta không thể có những phản ứng quá cứng như dùng vũ lực ngay được. bọn phản động biết được điều đó cho nên chúng cố tình gây nên những bất ổn trong nước để tạo điều kiện cho bọn cướp nước có cớ đánh chúng ta mà thôi. trong đó thủ đoạn kích động biểu tình rồi gây bạo loạn sau đó gây hấn đánh người Trung Quốc ở Việt Nam và đập phá doanh nghiệp ở Việt Nam ta.đúng là toàn là những hành động sai trái và ngu dốt . vì thế mọi người không nên theo chúng biểu tình để rồi bị chúng lợi dụng để cho thế giới coi thường chúng ta vì những hành động côn đồ của bọn phản động gây ra trong đám động những người biểu tình
ReplyDeletechỉ có bọn phản động nên mới lúc cũng kích động mọi người biểu tình trong thời điềm này mà thôi. chúng đang ngấm ngầm âm mưu là cho nội bộ trong đất nước ta trở nên rối loạn bất ổn không đoàn kết khi đó thì bọn cướp nước sẽ từ ngoài tràn vào chiếm nước ta mà không mấy khó khăn. để thực hiện âm mưu đó thì chúng luôn kích động mọi người biểu tình rồi khi mà mọi người tập trung đông thì chúng gây ra những rối loạn đập phá đánh người làm tạo cớ để cho lũ cướp nước đánh chúng ta đó
ReplyDelete