Nếu "hòa bình" là mục tiêu nhắm đến trong
"cuộc xung đột" giữa Việt Nam và Tàu cộng thì mục tiêu ấy chỉ có hy
vọng đạt được khi quân xâm lược thấy rằng quân đội Việt Nam sẵn sàng chiến
đấu để bảo vệ tổ quốc bằng mọi giá. "Hòa bình" chỉ hiện hữu trong
sự lo ngại từ cả hai phía về hiểm họa chiến tranh. Trong bàn cờ cân não,
nếu ở lãnh vực ngoại giao cần phải có những tuyên bố khéo léo thì phía quân
đội, các tướng lãnh phải luôn bày tỏ thái độ cứng rắn, không nhân nhượng, không
lùi bước, không đầu hàng.
Khi người đứng đầu quân đội là Bộ trưởng Quốc Phòng
Phùng Quang Thanh tuyên bố "Quan hệ giữa Việt Nam và nước bạn láng
giềng Trung Quốc về tổng thể trên các mặt đang phát triển tốt đẹp, chỉ còn tồn
tại vấn đề tranh chấp chủ quyền trên biển Đông và đôi khi cũng có những va chạm
gây căng thẳng" (1)
- ông ta đã cho quân xâm lược thấy được cái tẩy hèn nhát và vô hình chung đã
đại diện cho đảng cộng sản Việt Nam treo cờ trắng đầu hàng quân xâm lược.
Chính
sách đầu hàng trong sĩ diện hảo đối với thế giới và mị dân đối với quần chúng
Việt Nam là chính sách nhất quán của đảng cộng sản Việt Nam. Chính sách này không chỉ mới thể hiện trong giai đoạn "giàn khoan
HD981" mà đã kéo dài nhiều năm tháng. Giàn khoan HD981 chỉ là một hệ quả
tất yếu cũng như nhiều "giàn khoan xâm lược" khác sẽ là những hệ quả
tất yếu - tiếp tục được Tàu cộng đặt để lên Việt Nam cho đến khi Bắc Kinh hoàn
thành giấc mộng bá quyền.
Chính sách đầu hàng và thuần phục này đã được thể hiện
rất nhất quán bởi Phùng Quang Thanh, người chỉ huy lực lượng đại diện cho sức
mạnh của tổ quốc trong việc bảo vệ chủ quyền.
Đây là người trong lúc cả nước vừa lo âu vừa phẫn nộ
trước hành vi xâm lược của Bắc Kinh thì đã bắt tay và thần phục với Bộ trưởng
quốc phòng Tàu cộng Thường Vạn Toàn rằng: "Đảng, Chính phủ và quân đội
Việt Nam cực kỳ coi trọng phát triển đoàn kết và hữu nghị với Trung Quốc, quân
đội Việt Nam sẽ không áp dụng hành động làm phức tạp tình hình, sẵn sàng cùng
với Trung Quốc duy trì trao đổi về các vấn đề liên quan." (2)
Đây cũng là người chỉ huy quân đội đã từng nói với
Tôn Quốc Tường, Đại sứ Trung Quốc trước đây tại Việt Nam rằng: "Việt
Nam luôn coi trọng quan hệ đoàn kết, hữu nghị, “đối tác hợp tác chiến lược toàn
diện” với Trung Quốc; Việt Nam và Trung Quốc là hai nước láng giềng, đều kiên
định sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản và là hai nước xã hội chủ nghĩa, có nhiều
điểm tương đồng. Việt Nam mãi mãi biết ơn sự giúp đỡ quý báu của Trung Quốc đối
với nhân dân Việt Nam trong những năm qua." (3)
Đây là người mà trước đây, trong lúc người Việt khắp
nơi đang lên án Trung Quốc cắt dây cáp tàu Bình Minh, thì tại hội nghị đối
thoại Shangri-La ở Singapore đã cúi đầu nói với Bộ trưởng quốc phòng Tàu cộng
lúc đó là Lương Quang Liệt rằng: "hai nước Trung Việt là anh em tốt,
đối tác tốt, bạn bè tốt, đồng chí tốt (4 tốt), quân đội hai nước có truyền
thống quan hệ tốt đẹp. Trước sau quân đội hai nước cần tăng cường các lãnh vực
giao lưu và hợp tác, cùng nhau bảo vệ khu vực này hòa bình ổn định." (4)
Đây là người đã xác định thái độ phục tùng trước sau
như một với quan thầy Tàu cộng, khi nhân kỷ niệm 85 năm Ngày thành lập Quân
Giải phóng nhân dân Tàu cộng đã phát biểu trong buổi tổ chức gặp mặt đại biểu
các thế hệ cán bộ Quân đội nhân dân Việt Nam được đào tạo bởi Tàu cộng qua các
thời kỳ: “Chúng tôi luôn trân trọng, ghi nhớ và mãi biết ơn sự giúp đỡ chí
tình, chí nghĩa, to lớn có hiệu quả mà Đảng, Chính phủ, nhân dân và Quân Giải
phóng Nhân dân Trung Quốc đã dành cho Việt Nam”. (4)
Quân đội Nhân Dân Việt Nam làm sao có được ý chí,
tinh thần chiến đấu để làm tròn trách nhiệm của một người lính, làm sao có thể
nhắm thẳng quân thù mà bắn khi mà người chỉ huy vẫn một mực hết năm này qua
tháng khác coi trọng hữu nghị, trân trọng và đội ơn quân xâm lược?
Nhưng
không phải chỉ một mình Phùng Quang Thanh. Nhìn lại suốt một chiều dài cai trị của đảng cộng sản Việt Nam, nội dung
những tuyên bố của Phùng Quang Thanh cũng là kinh điển của toàn bộ các lãnh đạo
đảng từ thời Hồ Chí Minh cho đến Nguyễn Phú Trọng.
Kinh điển ấy đã được Nguyễn Tấn Dũng "bẻ
cua" làm phấn chấn một số người đang đi trong sa mạc, được Nguyễn Tấn Dũng
nhỏ cho vài giọt nước. Những giọt nước đó là câu “Việt Nam luôn mong muốn có
hòa bình, hữu nghị nhưng phải trên cơ sở bảo đảm độc lập, tự chủ, chủ quyền,
toàn vẹn lãnh thổ, vùng biển, và nhất định không chấp nhận đánh đổi điều thiêng
liêng này để nhận lấy một thứ hòa bình, hữu nghị viển vông, lệ thuộc nào đó”.
Tuy nhiên, phối hợp điều Nguyễn Tấn Dũng tuyên bố
với lời của Phùng Quang Thanh chúng ta có thể thấy ngay hy vọng của ông Dũng là
vô vọng. Ông Dũng lấy gì để giữ điều thiêng liêng khi sức mạnh sau cùng để kẻ
thù phải đắn đo, lùi bước là ý chí quân sự thì ông tướng Thanh đã treo cờ
trắng?
Nhưng
đừng nghĩ rằng Thủ tướng Dũng và Bộ trưởng Thanh trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Chính Nguyễn Tấn Dũng đã xác nhận tại Shangri La: “Việt Nam không
tham gia bất cứ liên minh quân sự nào để chống lại một quốc gia khác. Đây là
chính sách đối ngoại nhất quán của Việt Nam”, “Việt Nam không bao giờ đơn
phương sử dụng biện pháp quân sự, không bao giờ khơi mào một cuộc đối đầu quân
sự, trừ khi bị bắt buộc phải tự vệ.”
Ngay trong phiên họp Chính phủ thường kỳ ngày 29/5,
Nguyễn Tấn Dũng đã đưa ra cái gọi là 3 nhóm giải pháp cho tình hình biển Đông (5)
Thứ nhất, sử dụng các lực lượng thực thi pháp luật
trên thực địa để bảo vệ và khẳng định chủ quyền biển đảo của Việt Nam. Các tàu
chấp pháp Việt Nam phải luôn có mặt tại vị trí mới để ngăn cản và đẩy đuổi tàu
Trung Quốc hoạt động trái phép... "Sẽ có va chạm nhưng chúng ta kiên quyết
và cố gắng kiềm chế".
Thứ hai, đấu tranh bằng con đường chính trị, ngoại
giao đến cấp cao nhất, nói rõ sai phạm của Trung Quốc và kiên quyết yêu cầu
Trung Quốc rút giàn khoan Hải Dương 981 ra khỏi vùng biển Việt Nam.
Thứ ba, đấu tranh bằng dư luận, thông tin trung thực
cho nhân dân và cộng đồng quốc tế hiểu rõ hành vi xâm phạm lãnh thổ của Trung
Quốc cũng như các biện pháp đấu tranh hòa bình của Việt Nam; kêu gọi cộng đồng
quốc tế lên án mạnh mẽ hành vi vi phạm nghiêm trọng luật pháp quốc tế của Trung
Quốc.
Chúng ta thấy gì?:
Thứ nhất, việc các ngư dân Việt Nam bị đánh đập, bị
săn đuổi hàng giờ trên vùng biển chủ quyền của VN, đến mức khi tàu chìm được
kéo vào bờ cũng không phải do hải quân VN thực hiện cho thấy biển Đông đã bị bỏ
ngỏ. Thực tế không có cái gọi là luôn có mặt tại vị trí mới để ngăn cản
và đẩy đuổi tàu Trung Quốc hoạt động trái phép. Phát biểu của Nguyễn
Tấn Dũng là láo khoét. Đồng thời, làm thế nào để ngăn chận và đẩy đuổi quân xâm
lược nếu "sẽ có va chạm nhưng chúng ta kiên quyết và cố gắng kiềm
chế"? Phát biểu của Nguyễn Tấn Dũng là mị dân.
Thứ hai, "kiên quyết yêu cầu"
là gì? Nếu Tàu cộng vẫn "kiên quyết ở lì" với giàn khoan HD981? Làm
sao quân xâm lược sẽ thối lui trước lời "yêu cầu kiên quyết" khi mà
chúng biết chắc - chứ không cần phải đoán - lá bài tẩy về thái độ đầu hàng của
quân đội Việt Nam qua những phát biểu rất tha thiết của Phùng Quang Thanh với
chúng? Ngày nào ngư dân còn bám thuyền chìm chứ không còn bám biển, thoát chạy
trối sống trối chết trên biển của mình và hải quân Việt Nam vẫn đắp chăn trên
cái giường ô nhục của Phùng Quang Thanh ngày đó tuyên bố của Nguyễn Tấn Dũng
vẫn là những lời láo khoét.
Thứ ba, đấu tranh bằng dư luận, thông tin, nhờ vả
quốc tế sẽ đạt được gì khi chính Nguyễn Tấn Dũng ra lệnh đàn áp tất cả những
người Việt yêu nước đứng lên chống Tàu cộng? Quốc tế nào ủng hộ, can thiệp khi
chính những tên lãnh đạo vẫn một mực "Quan hệ giữa Việt Nam và
nước bạn láng giềng Trung Quốc về tổng thể trên các mặt đang phát triển tốt
đẹp".
Do
đó, chính sách đầu hàng quân xâm lược là một chính sách nhất quán của Bộ Chính
trị đảng CSVN. Chỉ khác nhau là ở cách thức ứng xử của từng tên bán
nước: im lặng như tờ kiểu Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, Chủ tịch Quốc Hội
Nguyễn Sinh Hùng, trơ trẻn trong hèn mạt như Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang
Thanh, hoặc khéo léo và ma đầu kiểu Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.
Trước bất kỳ cách hành xử nào của những tên đầu não
Bộ Chính trị đảng CSVN đang nắm giữ những vị trí lãnh đạo của nhà nước và quốc
hội do chúng thao túng, trước khi tung hô chúng hãy luôn luôn hỏi rằng: Cho
đến bây giờ có một lời nói nào của những tên lãnh đạo này đã được thực hiện và
làm tròn như lời chúng nói?
Đồng lòng với dối trá là giết chết sự thật và trở
thành người dối trá.
Nhân danh chiến thuật, chiến lược để đồng lòng với
những kẻ mị dân là tiếp tay với chúng đi mị đồng bào của mình.
Đồng lòng với những kẻ đã làm cho nước mất nhà tan
là tiếp tay làm tan nhà, mất nước.
Nhân danh yêu chuộng hòa bình để đứng sau lưng tập
đoàn độc tài đang dùng mặt nạ hòa bình để che giấu bộ mặt bán nước là tiếp tay
với chúng biến cả nước từ nô lệ tập đoàn lãnh đạo bản xứ sang nô lệ ngoại bang.
Tàu cộng sẽ dời giàn khoan HD981 đi nơi khác sau khi
đã đóng dấu ấn: đây là vùng biển của Trung Quốc, chúng tôi đến khảo sát, thăm
dò và bây giờ chúng tôi tiếp tục chỗ khác.
Nhưng bầy đàn của đảng CSVN với hệ thống truyền
thông có sẵn trong tay sẽ tung ra những tít lớn:
Bằng đường lối ngoại giao khôn khéo, đảng và nhà
nước ta đã buộc Trung Quốc phải rút giàn khoan ra khỏi Biển Đông!
Và...
Uy tín của Thủ Tướng lên cao hơn bao giờ hết!
Sự im lặng của Tổng bí thư là vũ khí chiến lược!
Phùng Quang Thanh: một nhà quân sự đại tài với khả
năng ngoại giao cực kỳ khôn khéo!
Và...
“Đảng, nhà nước Việt Nam luôn trân trọng, ghi nhớ và
mãi biết ơn sự giúp đỡ chí tình, chí nghĩa, to lớn có hiệu quả mà Đảng, Chính
phủ, nhân dân và Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc đã dành cho Việt Nam”.
Không đời nào có thể chống giặc cướp nước nếu đất
nước tiếp tục bị cai trị bởi những kẻ bán nước.
_________________________________________
No comments:
Post a Comment