Năm nay năm tuổi người viết, nên, từ đầu năm, thân
thể tôi bất ổn. « Je souffre, donc je suis-thân thể tôi đau là tôi hiện
hữu ». Từ lâu nay, không bị đau ốm, không bị rêm mình nhức mỏi, nên
tôi quên hẳn rằng ngoài cái đầu, cái óc con tim, suy nghĩ, đọc sách, ngoài cặp
giò, cặp cẳng đi chơi, du lịch, thăm bà con bạn bè, … ngoài con tim yêu thương
tình cảm rung động trước các vẽ đẹp thiên nhiên hay tình nghĩa con người… con
người ta ai cũng có thêm một thân thể, biết rêm mình, biết đau, biết nhức biết
mỏi… Chúa cho mình có hai cái tay, tuy mình vẫn cho mình thuận tay phải, nhưng
khi đau tay trái mới biết rằng một tay « làm chẳng nên non » dù
có thuận tay phải đi nữa, với một tay, mình cũng « cùi ». Viết
tay phải, nhưng cũng phải nhờ tay trái giữ tờ giấy, gạch hàng tay phải nhưng
cũng nhờ tay trái giữ cây thước…Đây là một bài học cho những ai cứ tự phụ cho
mình độc lập «chỉ ta thôi », trung lập, không nhờ vả ai cả. Sau một thời
gian dài (từ đầu năm tây nay) hết đi khám bệnh, hết tests, hết thử, chiếu điện,
hết quang tuyến, đến échographie qua scanner, IRM… Với thời gian, sau những
ngày chờ giấy gọi, sau những ngày chờ kết quả, rồi khám, rồi tái khám, rồi tái
tái khám, rồi khám để nghe bác sĩ … bàn, nghe bác sĩ … khuyên… cuối cùng tuy
không có thuốc chửa, nhưng dần dần … tôi cũng bớt đau – hay tôi
« quen » đau và lần lần tôi « quên » đau đi. Và cũng
nhờ bớt đau nên tôi ngủ .. « nằm »… vào đêm được, và nay tôi đã
bớt và không còn ngủ gục … ngồi tại bàn giấy hay salon nữa !
Tôi nhứt định không dùng thuốc trị đau (pain killer) và thuốc ngủ, chỉ dùng « thiền »
… theo phái « mackênodo », nghĩa là …theo chủ nghĩa « kệ chó nó,
khinh nó » … và dùng thế võ « ngủ gục » lúc nào hay lúc
đó, bất kể giờ ngày hay đêm, bạ đâu ngủ đó. Ang lái xe buồn ngủ là ghé vào lề
đậu xe làm một giấc, để trị đau và trị mất ngủ. Nhờ ngủ được, thằng tôi từ từ
lấy lại tý đầu óc, tý suy nghĩ.
Từ đầu năm Con Ngựa, suốt mấy tháng qua, ngoài xem
TV thể thao mủa Đông ở Sotchi, xem giải Rugby 6 quốc gia, tôi chỉ liếc mắt sơ
qua tình hình thế giới, tình hình nước Pháp và tình hình quê hương. Thế
giới thì bị chấn động bởi tình hình ở Ukraine. Nước Pháp thì sôi nỗi về bầu cử
Hội đồng Xã và các Thành phố. Sanh hoạt chánh trị địa phương nầy – và đây mới
chính là một sanh hoạt chánh trị thật sự của một công dân của một xứ
tiên tiến – cũng chiếm khá nhiều thì giờ của gia đình thằng tui, vì thằng tui
tuy không có mặt trong hội đồng xã địa phương nhưng lại tham dự những hội đoàn
dân sự xã hôi, tôn giáo và y tế (của địa phương). Theo dõi tình hình Ukraine,
chúng tôi lo cho Ukraine, lo cho dân chúng Ukraine, và lo tai vạ ấy sẽ đến với
quê hương ta. Càng thấy Nga Hoàng thời đại mới Poutine du côn, càng thấy cái
hèn của Tây Âu, của NATO, củả Huê kỳ, tôi càng đau cho cái đạo đức con người
trong xã hôi mới từ nay bị bỏ quên ; thương cho nhơn loại, thương cho thân
phận công dân các nước nhược tiểu ; các nước chậm tiến vẫn trong tình
trạng thiếu dân chủ ; đau cho tiếng nói dân chủ càng ngày càng bị bẻ cong,
càng ngày càng bị đè bẹp, đàn áp, và càng ngày càng bị lợi dụng. Và tôi bi quan
cho vận mệnh đất nước Việt Nam chúng ta ! Rất bi quan !
1.
Việt Nam: Sau cuộc Nam Bắc phân tranh, Cộng sản viết lại lịch sử
Năm nay là năm thứ 39, Nam Việt Nam chúng ta mất vào
tay Cộng sản Quốc tế. Thật sự mà nói, cả nước Việt Nam chúng ta, cả Quốc
gia Việt Nam chúng ta đã lọt vào tay Cộng sản Quốc tế từ lâu rồi ! Đã mất
từ mãi cái thời hòa bình vừa mới vãn hồi sau bao năm máu lữa của Đệ nhị Thế
chiến. Đã mất từ mãi cái thời tranh tối tranh sáng, cái thời Nhựt bổn vừa mới
thua trận, phải tạm giữ trật tự tại Việt Nam, để chờ các lực lượng đồng
minh nhảy dù vào bán đảo Đông dương tước khí giới. Đất nước chúng ta đã lọt vào
tay Cộng sản từ ngay lúc ấy. Công sản Quốc tế qua các tay sai người bản
xứ đã lợi dụng lỗ hổng của các cường quốc Pháp Nhựt vừa mất quyền
lực ! Hồ Chí Minh theo đúng bài bản Cộng sản Quốc tế cướp ngay chánh
quyền của một chánh phủ Trần Trọng Kim đang lúng túng, bất lực thiếu tự tin,
chỉ vì thiếu hậu thuẩn một cường quốc. Một chánh thể Quân chủ Việt Nam còn phôi
thai, yếu ớt, chưa trưởng thành, một Quốc Trưởng thiếu tự tin, không dám
tự mình tạo Chánh Thống, không dám vổ ngực tự nhận Nhiệm Vụ và bảo toàn Quyền
Lực Quốc Dân, vì chỉ vừa được Nhựt trao lại độc lập từ ngày
10 tháng 3 năm 1945, (nghĩa là chưa đầy 6 tháng, tính đến ngày 2 tháng 9 là
ngày bị cướp chánh quyền). Và cũng từ đấy chúng ta tiếp tục đi vào ngỏ hẹp của
những chuổi ngày đen tối của một đất nước mắc nạn Cộng sản ! Và thế hệ
chúng ta và nhứt là thế hệ đàn cha đàn chú chúng ta bắt đầu sống những ngày,
những tháng không quên được, của những cuộc tản cư, của những cuộc chạy nạn,
ngay sau khi đệ nhị thế chiến vừa chấm dứt ! Thế chiến đã chấm dứt, hòa
bình trên thế giới đã vãn hồi, dân chúng trên toàn thế giới hồi cư, xây dựng,
làm lại cuộc đời, xếp đặt cuộc sống mới, xóa bỏ đổ vỡ, hàn gắn đau thương,
nhưng dân chúng Việt Nam ta lại vẫn tiếp tục tản cư, chạy giặc, về quê, lang
thang làng nầy sang làng khác, quê mẹ, quê cha, quê ông, quê bà tránh giặc Tây
…sau đó dinh tê, về thành… tránh giặc Ta. Và cứ thế, loạn lạc tiếp diễn
trên khắp các nẻo đường trên mãnh đất Việt Nam thân yêu suốt mấy năm trời. Rồi
Hòa Bình (với hai chữ H và B hoa) trở lại, đúng hơn ngưng bắn, với Hiệp định
Genève. Và một lần nữa dân Việt ta lại tản cư, và lần nầy di cư !
Đông lắm, cả nửả nước ! Gần một triệu người miền Bắc Việt di cư vào
Nam Việt. Việt Nam chia đôi, đau thương, nước mắt, Hà nôi xa rồi ! Nhiều
người vẫn hỏi sao chúng ta sao không nói ngày Đại Quốc hận phải là ngày
20/7/ năm 1954 ? Quốc gia Việt Nam chúng ta bị chia làm hai, miền Bắc về tay
Cộng sản !
Và một lần nữa sau thời Trịnh Nguyễn phân tranh, Bắc
và Nam Việt Nam lại chia làm hai mảnh đất nước, Quốc gia và Cộng sản đánh
nhau. Thời Trịnh Nguyễn có khác thời Quốc Cộng sau nầy là, lúc ấy phe phía Nam
có đem quân ra phạt Bắc và có chiêm giữ đất trong vòng 5 năm (từ
năm 1655, chiếm 7 huyện phía bờ nam Sông Lam giữ đến năm 1660). Trịnh
Nguyễn sau 7 lần giao tranh, chia hẳn thành hai xứ rõ ràng Đàng Trong, Đàng
Ngoài, tuyệt giao, ai ở đâu ở đó với dòng sông Gianh làm giới tuyến trong vòng
trên 100 năm từ 1672 đến 1774, phe xứ nào xây dựng mở mang xứ sở đất nước xứ
ấy. Và cũng nhờ vậy mà các Chúa Nguyễn đã xây dựng được xứ Đàng Trong thành một
vùng miền Nam trù phú, tạo một dân tộc hiền hòa, tử tế biết ăn, biết ở, phải
đạo làm người. Cũng nhờ những đức tánh nầy mà 200 năm sau, 1954 đã biết chia
xẻ, nhịn ăn, nhịn mặc đón nhận, cưu mang giúp đở những người anh em miền Bắc di
cư vào Nam chạy giặc Cộng sản.
Nhưng trong lần Nam Bắc phân tranh nầy phía Bắc Việt
Cộng sản với khí giới, quân trang, quân cụ và người của khối Cộng sản quốc tế
đổ vào viện trợ, xua quân xâm lược quyết nhuộm đỏ miền Nam nước Việt ta. Mặc dù
được khối đồng minh phe thế giới tự do giúp đở, nhưng phe Nam Việt ta chỉ làm
một cuộc chiến tự vệ. Cả đồng minh quốc tế giúp đở Nam Việt ta, đứng đầu là Mỹ
cũng chỉ biết giúp ta tự vệ, be bờ chống Cộng thôi ! Công dã tràng, muối
bỏ bể, be bờ, chắn đê bằng bùn, cũng như quân Anh Pháp của Thế chiến thứ Nhứt
chống Đức chỉ biết be bờ bằng hào lủy Maginot thôi ! Đàng Trong thời các
Chúa Nguyễn cũng vậy chỉ biết be bờ với Lủy Thầy thôi, nhưng thời ấy quân Bắc
Việt của Chúa Trịnh không có vũ khí Liên Sô và khối Varsovie, không có quân đội
Trung Cộng cuổng tín dám thí quân với chiến thuật biển người. Đối lại với quyết
tâm ấy, quân đồng minh với phe Nam Việt lại thuộc văn hóa Tin Lành Thiên Chúa
Giáo Mỹ Anh Úc Tân Tây Lan coi mạng người trên tất cả, chỉ cần vài nhơn mạng
thiệt hại, vài hình ảnh tù nhơn gầy gò ốm yếu, đủ làm yếu lòng hậu
phương. Và nước Mỹ đã bại trận, chỉ vì vài hình tù nhơn, vài ảnh chiến sĩ
bị thương, vài thương binh trở về trên cây nạng gỗ, vài chiếc hòm cài hoa, vài
cô nhi, vài quả phụ…Còn phía dân Nam Việt Nam ? tự vệ mãi thì chỉ
làm kiệt sức, chỉ làm gia đình xào xáo, vi hao tài tốn của mà chẳng thấy
yên…rồi dịch phản chiến, rồi phản biện, rồi tôn giáo bất đồng, rồi dân chủ hổn
loạn, được có tự do lắm đâm nhiều chuyện, được voi đòi tiên, cho tranh luận lại
thích xuống đường, …Cuộc chiến quá dài khi có tự do, khi có tương lai,
khi có học thức, vì Nam Việt trong suốt thời chiến gần 20 năm ấy vẫn tiếp tục
xây dựng, một chế độ dân chủ, một hệ thống văn hóa nhơn bản hài hòa khoa học…
Cuối cùng Nam Việt bị đồng minh bỏ rơi, vì Bắc Việt và Cộng sản quyết tâm nhuộm
đỏ Đông Nam Á ! Phe ta, đánh nhau trên đất mình, trên ruộng vườn mình,
đánh địch như xịt thuốc trừ sâu bọ, diệt rầy mãi không hết. Địch cũng
vậy, giết mãi, địch vẫn còn, đuổi mãi nó vẫn bám, cuối cùng dân Mỹ nãn
chí, dân ta cũng nãn lóng vì chẳng đi vào đâu cả. Chiến tranh gì mà lạ lùng
vậy ? Chiến tranh gì mà không muồn thắng, không có ý chí thắng,
không có ý chí hạ, giết địch thủ ? Không được Bắc tiến, chỉ chờ hắn Nam
tiến để đánh ! Tránh không đánh bom vào những đê điều miền Bắc khi mùa
nước lớn ? Sợ trôi và giết thường dân ư ? hay để nuôi dưởng
thường dân miền Bắc để họ vào Nam giết ta, vì cả miền Bắc với chủ thuyết Cộng
sản không có « thường dân », tất cả là « dân quân ». Mỹ
đánh bom tránh những khu « không quân sự ». Khổ một nổi là cả Bắc
Việt đều là khu quân sự. Tất cả dân chúng Bắc Việt là dân quân không có quân
phục. Vậy ta phải chờ « dân » thay quần áo nhà binh bắn ta trước rồi
ta hãy đánh để tự vệ ? Miền Bắc sử dụng trẻ con đánh giặc – tuyển quân 16
tuổi – mình hãy chờ thằng bé mọc râu rồi hãy giết ! Tránh không được
dùng bom to, CBU chẳng hạn, tránh không đổ quân xâm nhập miền Bắc. Thua trận là
phải !
Với cuộc chiến Triều Tiên, liên quân Mỹ Liên Hiệp
Quốc còn dám đổ quân sau lưng quân Trung Công và Bắc Hàn. Nhưng kể cả Triều
Tiên, Tổng thống Mỹ Truman cũng vì đạo đức (giả) đã cách chức Tướng Mac
Arthur-vì Mac Arthuir đòi đổ bộ vào Trung Công- Truman chấp nhận ngưng chiến
hòa đàm với Trung Cộng và Bắc Hàn – Bàn Môn Điếm, tiếp tục nuôi dưởng chế độ
Trung Cộng, và tái dựng chế độ cha con họ Kim, tạo ra thảm trạng Bắc Hàn hiện
nay. Tất cả chỉ vì Mỹ sợ bị tội tổ tông, mang mặc cảm đã đánh bon nguyên tử vào
Nhựt bổn, từ nay tránh tai tiếng là mình ác độc ! Thật là đạo đức
giả ! Mỹ đã dám bỏ hai quả bom nguyên tử – đặc biệt là quả bom
« dư thừa » thứ hai tại Nagasaki – đã dám cho đánh bom phá nát thành
phố Dresden, sẳn sàng giết trên 100 ngàn thường dân Đức, khi quân Đức đã kiệt
quệ và đang trên đường thương thuyết đầu hàng. Tất cả chỉ để hù dọa và chận
đứng sức tiến công của Hồng quân Nga. Nhưng trong khi ấy, Truman ra lệnh
Eisenhower buộc quân Kỵ binh của Tướng Patton phải dừng lại để chờ Hồng quân
vào chiếm Berlin, giữ đúng lời hứa chia đôi sơn hà giữa Mỹ và Nga. Thật là mâu
thuẩn ! Thật là ngĩa khí ngu xuẩn của Hiệp sĩ đạo thời Trung
cổ ! Roosevelt với tinh thần Tin lành Mục sư con nhà lành, bị ám ảnh
bởi quá khứ nôi chiến Bắc Nam Huê kỳ giài phóng nô lệ nên sẳn sàng
« thí » hai « anh cựu thuộc địa bóc lột dân da mầu Anh
Pháp » nên nâng đở anh « moujik nông dân ngu đần thất học Staline
giải phóng nông dân » : kết quả gần phân nửa thế giới âu châu bị
nhuộm đỏ. Thế giới ngày nay với Trung Hoa, với nửa bán đảo Triều tiên, và trên
nửa thế kỷ (1945-1989) toàn cỏi Đông dương, phân nửa Phi Châu, Nam Mỹ bị nạn
Cộng sản, và con virus Cộng sản hoành hành. Nhưng, Mỹ vẫn cứ thế, và ngày nay
cũng vậy, vẫn cứ sợ mất tai tiếng, « em chả » thẹn thùng, làm bộ, đạo
đức giả. Những kết quả chánh trị, kinh tế, những sự mất thăng bằng ngày nay của
thế giới đều do kết quả của những quyết định « nửa chứng xuân, nửa vời, dở
dở ương ương » của Mỹ, dỉ nhiên « miễn sao không làm thiệt hại Huê
kỳ » thôi, của nền chánh trị quốc tế Huê Kỳ. Từ Franlin D. Roosevelt,
Truman của ngày xưa qua đến Kennedy, Nixon, Ford hay ngay cả Bush cha – dừng
tiến công Irak khi cần đánh dẹp bỏ Saddam Hussein – hay ngay cả Bush con hay
ngay cả Obama ngày nay ! Nato mạnh như vậy, tiêu xài tốn kém như vây, chỉ
biết ngồi nhìn Poutine chiếm Georgie năm xưa, đã chiếm Crimée và sẽ chiếm
Ukraine năm nay.
Với biến cố năm 1954 và từ sau 1954, vận mệnh một
Quốc Gia Việt Nam mới bắt đầu, với đất đai miền Nam, với lòng dân miền Nam,
toàn thể người dân sống ở miền Nam Việt Nam đã lập lại truyền thống Đàng Trong
với các Chúa Tiên xây dựng một quê hương hiền hòa, mở mang một xứ sở đầy tình
thương, tình con người. Từ năm 1954, toàn thể người dân của toàn giải đất của
đất nước Việt Nam đã thật sự hòa nhập với nhau, trong một không gian chỉ bằng
nửa nước, miền Nam Việt Nam đã tạo một khung trời Việt Nam mới. Cô động lại
trong không gian ấy, những điển hình đẹp nhứt của hai nền văn hóa Nam và Bắc,
của hai tập tục, nhơn sanh quan,và một con người Việt Nam mới thành hình. Miền
Nam chẳng những trân quý những sản phẩm nghệ thuật, văn hóa của miền Nam đã
đành, lại trân trọng gìn giữ những thành tích văn hóa phát xuất tại miền Bắc,
những sản phẩm, sáng tác của các nhơn vật, nhơn tài Việt Nam từ văn học, mỹ
thuật, các nghệ sĩ miền Bắc trước năm 1954 được miền Nam cất giữ trân quý ca
tụng phổ biến. Còn tại miền Bắc, bị Đảng Cộng sản tuy là người Việt Nam cầm
quyền, văn hóa Việt Nam lần lần bị lai căn, nhạc bị âm hưởng Tàu, âm hưởng Nga,
Sol Mì Sôn Là Sol Lá Mì, vũ điệu Hoà Bình, ca tụng dân Liên Sô, dân Tầu Cộng,
nào Xìtakinôvích, nào anh hùng lao động, nào con Sông Đông êm đếm, khi thì ca
tụng CácMác LêNin, khi thì khóc XìTaLin hơn khóc Cha khóc Mẹ. Những thiên tài
văn học nghệ sĩ trước thời chiến tranh, khi ở lại phục vụ miền Bắc hoàn toàn
khô kiệt không còn phát huy thi thố tài năng gì nữa. Việc ấy chứng tỏ đại họa
Cộng sản nó đã tàn phá thân thể nền văn minh văn hóa của con người Việt Nam
thế nào ! và Lịch sử và Văn hóa Việt Nam đã được Cộng sản Việt Nam viết
lại, và ngày nay…
Hôm nay sau 38 năm thống nhứt, thử kiểm điểm, nước
Việt Nam tuy đã lấy lại toàn thể giài đất từ Bắc với Ải Nam quan, đến tận Nam
với Mủi Cà Mau, nhưng người Việt Nam trái lại không đồng nhứt. Một quốc gia,
nhưng hai loại quốc dân… .với những cái cấm, với những cái quyền, với những cái
hành, nào lề phải, nào lề trái, với những từ ngữ của thời nội chiến như
ngụy, ta, địch, với những tâm trạng đấu tranh như hận, như thù, với những
sợ hãi như diễn biến hòa bình, với những hoài nghi, lo âu như điều 4 Hiến
Pháp giữ Đảng, chỉ tin vào Đoàn Viên, Đảng viên, gia đình lý lịch… Người
miền Bắc, người miền Nam sanh hoạt …với hai loại văn hóa… hai loại tập tục khác
nhau (Đó là nhận xét của người ngoại quốc đến du lịch Việt Nam chứ chẳng phải
do người viết vốn gốc ngụy như thằng tui).
2.
Lịch sử thế giới đang được viết lại
Ukraine
đang bị Nga viết lại lịch sử. Cũng như lịch sử bán đảo
Crimée và Ukraine ngày nay, khu tự trị, oblast (enclave) Kalininegrad-Thành phố
Kalinine đã bị Nga hóa từ lâu rồi. Một thành phố thuộc nước Đức, Köenigberg,
sau Đệ nhị Thế chiến bị quân Liên Sô chiếm đóng. Staline buộc toàn bộ dân Đức
phải ra đi thay thế bởi dân Slaves thuộc Nga và nói ngôn ngữ Nga. Do những
người dân di cư ấy, tạo ra Oblast Kalininegrad, Khu Tự Trị Kaliningrad -
mặc dù ngày nay không có biên giới với Nga hoàn toàn nằm kẹt giữa Ba lan
và Lithuanie – nhưng lại thuộc Nga. Dân chúng Đức ngữ hoàn toàn đã được di tản,
Kalininegrad ngày nay là một nước Nga nằm ngoài biên giới Nga. Ngày mai cũng vậy,
những Crimée, những vùng Tây Ukraine sẽ bị Nga hoá. Cũng như những vùng
tự trị ảnh hưởng Nga thuộc Georgie trong cuộc tranh chấp nay xưa với Nga, sẽ
còn nhiều vùng tự trị ảnh hưởng Nga sẽ được lập ra chung quang đất nước
Nga để làm trái độn bảo vệ Nga tránh đụng chạm với Tây Âu.
Trung
Cộng cũng vậy. Trung Cộng cũng đang viết lại lịch sử dân tộc Hán.
Nước Tàu ngày nay phát triển kinh tế mạnh nhờ Thế giới Tư bản giúp đở cho làm
công xưởng của thế giới. Nhu cầu đại chúng hóa hàng hóa và tiêu thụ đại chúng
hòa cầu cần nhơn công rẽ đã giúp Tàu và dân tàu có một nguồn kinh tế dồi dào và
nhờ vậy từ nay sẽ là một thị trường tiêu thụ vì dân tàu đã một mãi lực .., Nhờ
tài chịu khó, nhờ sức tháo vát, nhờ mẹo vặt và tài nghệ lượm bạc cắt, ngày nay
đất nước Tàu giàu có. Nước Tàu đỏ đả thành Đệ nhứt cường quốc kinh tế thế giới,
nhưng thực sự người Tàu chưa giàu. Thật sự mà nói, vì thiếu đất và thiếu
nguyên nhiên liệu, vì vậy dân Tàu, tuy công dân một nước giàu nhưng phải di cư,
phải ra đi kiếm sống xa quê hương, xa nhà. Lịch sử Hán tộc là một lịch sử di
dân. Sức bành trướng Tàu là do di dân, người Tàu có mặt cùng khắp thế giới. Các
chinatowns mọc đầy như nấm. Tại những quốc gia tiến tiến những Chinatowns là
những cửa hàng làm ăn hiệu buôn, quán ăn, chưng bày mặt hàng trung hoa. Nhưng ở
những nước chậm tiến đó là những đầu tàu khác thác tài nguyên, tận dụng đất đai
để trồng trọt nuôi dân Hán. Còn đối với những quốc gia lân bang, láng giềng Tàu
sẽ Hán hóa để làm nhửng vùng tự trị hoặc những vủng đất Hán thuộc để làm trái
độn: Tân Cương, Tây tạng, Mãn Châu phía Bắc và phíaTây nay đã xong rồi. Nay chỉ
còn phía Nam thôi ! Trên hai ngàn năm nay, đất Nam Việt là một cục
xương khó nuốt. Từ thời Tam quốc đất Giang Đông của Tôn Quyền đã là đất
khó nuốt với dân du mục cởi ngựa của miền Bắc Tào Ngụy rồi. Sau nầy suốt bảy
lần đánh Nam Việt Tàu bảy lần đều thất bại, vì thủy thổ, vì cái lỳ lợm, cứng
đầu và dân tộc tánh của dân Nam Việt. Mãi sau nầy, sau khi nhà Minh mất vào tay
Mãn Châu, người Hoa thật sự mới được các Chúa Nguyễn cưu mang cho di dân đến
miền Nam Nam Việt. Nhưng những dân cư tỵ nạn nầy phần đông đều là dân gốc
Hoa Nam, thường Quảng Đông, Tiều Châu hay Hakka, xa lắm là Phúc Kiến quen chịu
được khí hậu miền Nam Việt Nam và đồng bằng Sông Cửu.
Nói
như vậy để chúng ta biết rằng ngày nay vì vấn đề sanh tồn và không gian sanh
tồn, Trung Hoa Cộng sản PHẢI bành trướng, bành trướng để mà Sống Còn. Và chúng
ta phải cảnh giác !
Một cuộc xung đột Hoa Việt, môt cuộc chiến tranh
Việt Trung chắc chắn sẽ xảy ra trong những năm tháng tương lai. Hoàng Sa,
Trường Sa là những tranh chấp đất đai rõ rệt, chúng ta đã thấy rõ, phòng thủ,
lo lắng, la ó đấu tranh, kiện tụng, quốc tế hóa …nhưng những phong trào di dân
người Tàu ? xâm nhập qua ngã các công trường, các cơ sở, những vật
chất thương mại, những đầu tư..cửa hàng buôn bán, tiệm ăn, những cơ sở vệ tinh
của những công trường dùng công nhơn người Tàu. Dân Tàu có mặt mọi nơi,
lập gia đình với người Việt, – nhứt là bên Tàu hiện nay trai thừa – thiếu gái
do chế độ hạn chế sanh sản từ thời Mao – làm ăn sanh hoạt, ăn dằm nằm
dề…lẫn lộn Việt-Hoa, Hoa-Việt…Rồi sẽ có những Khu Tự Trị, rồi sẽ có những Trưng
cầu Dân Ý sát nhập vào đất Tàu, hay do Hành Chánh Tàu quản trị, kiểu Tam Sa, vì
dân khu vực nói tiếng Hoa đòi hỏi. Một kiểu làm như Crimée Ukraine, như
Kalininegrad với Nga Vậy !. Nga mở đường cho Tàu đó ! Nga
Tàu một Thầy, Nga vì dân tộc Slaves, Tàu dân tộc Hán. Nga với mẫu tự cyrillique,
Đạo Thiên Chúa Chánh Thống. Tàu xài Khổng tử, xài Hoa ngữ. Việt Nam
vì quan hệ lịch sử, vì một ngàn năm đô hộ, vì có họ có hàng với Hoa Nam dễ lẫn
lộn dễ bị đồng hóa. Một số lớn sản phẩm văn hóa lịch sử, một số lớn các mộ cổ,
thành xưa, chùa chiền, đền miếu đều dùng chử Nho, nghĩa là chữ Hoa.
người Việt một lần nữa bị chia đôi : một bên dân biết tiếng Nho, đọc chữ
Hoa, chữ Tàu, và một bên dân không biết chữ Tàu. Tàu đến một số lớn người dân
sẽ biến thành Uất Trì Cung, không biết chữ Tàu, mù chữ Hoa. Biết chữ Hoa trở
thành quyền lực. Hiểu biết, quyền thê trong tay dân nói và đọc chữ Nho. Lại sẽ
đổi đời làn nữa ! Sau 30 tháng tư năm 1975, chúng ta một lần đổi đời với
ngôn ngữ Cộng sản Bắc Việt : nào Tốt, nào Khẩn trương, nào Đăng
ký, Ùn tắc Thuyết minh, Chất lưông, Xưởng đẻ… Ngày mai sẽ đổi đời
với những Wà, Nì, Í , Ẻ, Xán Xứ … Hảo má, Mao Xù Xì,
Hồ Xù Xì !
Và
Xin Kết Luận:
Lần nầy không phải Bắc thuộc nữa mà là Nô lệ!
Hết kỳ 2
Hồi Nhơn Sơn, những ngày buồn cuối tháng tư
TS
Phan Văn Song
No comments:
Post a Comment