Nếu câu nói “Bỏ Điều 4 (Hiến pháp) là tự sát” của
nguyên Chủ tịch Nước Nguyễn Minh Triết đã đi vào lịch sử sợ chết của đảng Cộng
sản Việt Nam thì việc nhiều nhóm công dân Việt Nam đang tự ý lập hội không cần
xin phép để thực thi quyền con người đương nhiên của Xã hội Dân sự đã khiến giới
cầm quyền bối rối.
Tình hình “tự phát” này của dân tuy chưa đủ sức mạnh
làm cho đảng phải từ bỏ độc quyền “lãnh đạo nhà nước và xã hội”, nhưng phát
biểu của nguyên Bộ trưởng Thương mại Trương Đình Tuyển tại Diễn đàn Kinh tế Mùa
Xuân 2014 (Hạ Long, Quảng Ninh) hôm 29/04/2014 đã chạm đến não tủy của lãnh
đạo.
Ông Tuyển nói: “Tôi nghĩ, đã đến lúc thừa nhận xã
hội dân sự. Bản chất của nhà nước mang tính quan liêu, và để khắc phục quan
liêu thì cần phát huy vai trò của xã hội dân sự”. (TBKT, Thời báo Kinh tế,
29/04/2014)
Ông Tuyển là người đầu tiên có “máu mặt trong
đảng” đã lên tiếng công khai khuyến cáo nhà nước phải nhìn nhận Xã hội Dân
sự (XHDS) trong khi đảng không muốn bàn đến vấn đề này. Khi còn tại chức ông
Tuyển từng đóng vai chủ chốt trong thương thuyết để Việt Nam trở thành hội viên
của Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO, The World Trade Organization) từ năm
2007.
Ông được báo chí trích lời nói rằng: “Thể chế
kinh tế thị trường hiện đại phải bao gồm thị trường, nhà nước và xã hội dân
sự... Hiện nay ta đang cấm kỵ dùng cụm từ xã hội dân sự, tôi đồ rằng chúng ta
kỵ cụm từ này cũng như từng kỵ thể chế kinh tế thị trường vì coi đó là cấu trúc
kinh tế của kinh tế tư bản. Và bây giờ mình đang coi xã hội dân sự là sản phẩm
của nền chính trị tư sản. Đã đến lúc phải thấy xã hội dân sự là sản phẩm của sự
phát triển dân chủ, mà sự phát triển dân chủ có tính quy luật”.
Phát biểu của ông Tuyên, theo TBKT, đã được nhiều
chuyên gia có mặt vỗ tay tán thưởng.
TBKT viết: “Chuyên gia Phạm Chi Lan đề nghị Quốc
hội cần có cơ chế để lắng nghe tiếng nói thực sự của dân”, trong khi Tiến sỹ Lê
Đăng Doanh “cho rằng xã hội dân sự Việt Nam đã phát triển và cần phải chấp nhận
nó. Các tổ chức xã hội cần được trao quyền tham gia xây dựng, phản biện, giám
sát thực thi chính sách và cho họ cả cái quyền được tham gia tố tụng tại tòa
án.”
Nguyên Viện trưởng Viện Nghiên cứu quản lý kinh tế
Trung ương Lê Xuân Bá đi xa hơn với “đề nghị nhanh chóng ban hành luật về
biểu tình và ban hành luật về xã hội dân sự, bởi theo ông, đó là quyền của dân,
không có gì phải e ngại.”
Nguyên
nhân gần và xa
Nhưng trước khi bàn rộng thêm, cũng nên biết tại sao
ông Nguyễn Minh Triết đã chống bỏ Điều 4 Hiến pháp? Bởi vì Điều 4 được viết lần
đầu vào Hiến pháp 1980 đã cho phép đảng CSVN là “lực lượng duy nhất lãnh đạo
Nhà nước, lãnh đạo xã hội” mà không cần hỏi ý dân. Sau đó, trong Hiến pháp sửa
đổi năm 1992 tuy hai chữ “duy nhất” đã bị bỏ nhưng vẫn ghi đảng “là lực lượng
lãnh đạo Nhà nước và xã hội.”
Đến năm 2013 khi nhà nước tổ chức thảo luận sửa đổi
Hiến pháp 1992, hàng triệu người trong và ngoài nước, trong đó có khoảng hơn 20
triệu tín đồ Công giáo, Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất và Hòa Hão Thuần Túy đã
lên tiếng đòi dân chủ hóa chế độ với yêu cầu bỏ Điều 4. Nhưng nếu không còn
công nhận đảng có quyền đương nhiên “là lực lượng lãnh đạo Nhà nước và xã
hội” thì bắt buộc phải có bầu cử tự do để dân quyết định lấy vận mệnh chính
trị của mình.
Nhưng đảng CSVN là tổ chức rất sợ dân chủ và sợ mất
độc quyền cai trị nên Ban Tuyên giáo Trung ương do Ủy viên Bộ Chính trị Đinh
Thế Huynh đứng đầu đã dốc toàn lực phản bác ý kiến đòi bỏ Điều 4. Các báo Nhân
dân, Quân đội Nhân dân, Sài Gòn Giải Phóng và Công an Nhân dân đi tiên phong
trong “trận chiến” bảo vệ quyền cai trị bất di dịch cho đảng.
Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng cũng đã lên
án những ai đòi sửa điều này là “suy thoái tư tưởng chính trị, đạo đức, lối
sống.”
Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng thì gọi những ý
kiến chống Điều 4 là “ngược chiều, phải kiên quyết đấu tranh và ngăn chặn.”
Nhưng ý dân đòi “đổi mới chính trị”, đòi được quyền
tham gia việc nước, chấm dứt tình trạng “khoán trắng” cho nhà nước lo mọi việc
của dân đã bất ngờ bung ra từ sau ngày Hiến pháp 2013 có hiệu lực (01/01/2014).
Làn sóng đòi dân chủ, tự do, chống bất công, đàn áp
trong dân và đòi được quyền “giám sát việc làm của cán bộ, đảng viên và nhà
nước” như Hiến pháp đã quy định cũng đã diễn ra ở nhiều vùng trên lãnh
thổ.
Các tổ chức tự phát của dân như “Hiệp hội Dân Oan
(HHDO)”, “Hội Bầu Bí Tương Thân (BBTT)”, Mạng Lưới Blogger Việt Nam (MLBVN),
Hội Phụ nữ Nhân quyền Việt Nam (PNNQVN), Hội Cựu Tù Nhân Lương Tâm Việt Nam
(TNLTVN) và Văn đoàn Độc lập Việt Nam (VĐĐLVN) đã lần lượt ra đời.
Ngay lập tức, các “dư luận viên” của đảng được động
viên viết bài chống các Tổ chức này song song với các kế hoạch “khủng bố, dọa
nạt” của công an. Các bài viết thuộc phe đảng cầm quyền đã bêu rếu, đả kích và
chụp ngay lên đầu những người khởi xướng phong trào các loại mũ “thế lực thù
địch”, “chống lại đất nước”, “chống đối lại đảng, Nhà nước” hay “diễn biến hòa
bình”.
Tiêu
biểu như một người ký tên Quốc Anh đã viết trên trang báo mạng “nhandanvietnam.wordpress.com”
ngày 08/03/2014 với thái độ kém văn hóa, khi chỉ trích các Nhà Văn, Nhà Thơ
và những người đấu tranh cho quyền con người, nguyên văn: “Chúng đã câu kết
với nhau thành lập nên các tổ chức nhằm công khai chống đối lại đảng, Nhà nước.
Về điều lệ, mục tiêu, chương trình hoạt động của mỗi tổ chức khác nhau, song
điểm chung giữa chúng đều là muốn xóa bỏ vai trò lãnh đạo của đảng, sự quản lý
của Nhà nước.Và cuối cùng, chúng cũng nhận “Văn đoàn Độc Lập Việt Nam” là một
tổ chức dân sự,… hoàn toàn độc lập đối với mọi hệ thống tổ chức và thiết chế
trong và ngoài nước”. Tổ chức của chúng là kẻ thù đối nghịch với Hội Nhà văn
Việt Nam, tức là một khối u ác tính, cần sớm phải cắt bỏ.”
Nhưng tại sao Quốc Anh đã gay gắt chống Văn đoàn Độc
lập như thế?
Bởi vì nhóm 62 Nhà văn, Nhà Thơ, Nhà sáng tác của
Văn đoàn này, do Nhà văn Nguyên Ngọc đại diện mở cuộc vận động, đã viết những
lời khiến ai còn quan tâm đến văn hóa dân tộc cũng phải lo âu: “Sau năm
1975, kết thúc một thời kỳ lịch sử kéo dài hơn trăm năm, đất nước cần một cuộc
phục hưng dân tộc căn bản, mà nền tảng là phục hưng văn hóa. Tiếc thay công
cuộc cần thiết và nghiêm trang ấy đã không diễn ra như mong đợi. Trái lại văn
hóa Việt Nam ngày càng suy thoái nghiêm trọng, lộ rõ nguy cơ đánh mất những giá
trị nhân bản căn cốt nhất, uy hiếp đến cả sự tồn vong của dân tộc.”
“…một xã hội như chúng ta đang có, trong đó các
quyền tự do cơ bản của con người thực tế bị vi phạm trầm trọng, đương nhiên đè
nặng lên tâm lý sáng tạo của người cầm bút, làm mờ nhạt và tắt lụi các tài
năng. Quyền tự do sáng tác và tự do công bố tác phẩm đang là đòi hỏi sống còn
của từng nhà văn và của cả nền văn học. Không có những quyền tự do tối thiểu đó
thì không thể có một nền văn học đàng hoàng.”
Sau cùng, bản Tuyên bố kết luận: “Trước tình cảnh
kéo dài và nay đã trở nên cấp bách đó, chúng tôi, những người cầm bút ký tên
dưới đây, quyết định vận động thành lập một tổ chức độc lập của các nhà văn
viết bằng tiếng Việt ở trong nước và ngoài nước, lấy tên là Văn đoàn độc lập
Việt Nam, với mong muốn góp phần tích cực xây dựng và phát triển một nền văn
học Việt Nam đích thực, nhân bản, dân chủ, hiện đại, hội nhập với thế giới, có
thể đóng vai trò tiền phong đúng như nó phải có trong sự nghiệp phục hưng văn
hóa, phục hưng dân tộc mà lịch sử đang đòi hỏi.”
Đúng như nhóm 62 Nhà Văn nghệ lo âu. Cái gì hỏng còn
chữa được chứ nếu Văn hóa của một dân tộc mà suy thoái thì con người thuộc
nhiều thế hệ của dân tộc ấy sẽ lâm nguy. Bởi vì nếu văn hóa dân tộc không được
nuôi dưỡng, vun đắp cho bền vững thì đe dọa bị “mất gốc” hay bị “ngoại thuộc”
sẽ đền gần.
Trước hiểm họa này, nhiều quan chức đảng và nhà nước
vì đã quen thói “đội đảng lên đầu”, không cần biết đúng hay sai, nên thường lý
luận cối chầy rằng Việt nam không cần có thêm các Tổ chức XHDS vì đã có Mặt
trận Tổ quốc (MTTQ) lo hết rồi. Những cái đầu “đất sét” này quên rằng MTTQ là
do đảng dựng lên để cho các Tổ chức chính trị, xã hội, tôn giáo chui đầu vào
cho đảng lãnh đạo để được hưởng bổng lộc đảng ban cho. Dù mang tiếng là các tổ
chức của quần chúng nhưng MTTQ lại không có thực quyền khi giám sát và phản
biện những việc làm sai trái của đảng, nhà nước và của Quốc hội. Các khuyết
nghị hay “kiến nghị” của công dân được tổ chức xã hội này trao cho Quốc hội tại
mỗi lần có họp cũng chỉ để “làm cho xong thủ tục” mà thôi.
Kết qủa đem lại cho dân trong thực tế “rất bôi bác”
hay “chẳng làm gì cả”. Tiêu biểu như chuyện phòng, chống tham nhũng, lãng phí
trong đảng vẫn được người dân yều cầu Mặt trận nhắc nhở với Quốc hội từ năm
2005, khi có Luật Phòng, chống Tham nhũng mà tham nhũng vẫn còn “nghiêm trọng”
thì hỏi Mặt trận này đã làm được những gì để trả nợ cho dân?
Nhưng Bộ Chính trị, Ban Tuyên Giáo Trung ương, Bộ
Công an và Tổng cục Chính trị của Bộ Quốc phòng lại có định kiến các tổ chức
XHDS lập ra chỉ để chống đảng, làm mất quyền lãnh đạo của đảng nên phải kiên
quyết chống lại.
Vì vậy, từ năm 2006, Phó Giáo sư-Tiến sỹ Đặng Ngọc
Dinh, Viện trưởng Viện Những vấn đề phát triển đã nói với báo Tuổi Trẻ: “Ở
VN có một số người sợ rằng nếu thúc đẩy xã hội dân sự (XHDS) sẽ có sự đối lập
với chính quyền. Sợ như thế là hơi quá, là không tin vào người dân. Chính vì
vậy, chúng ta cần phải nghiên cứu về XHDS” (Tuổi Trẻ, 21/05/2006)
Ông nói tiếp: “Đúng là có cách suy nghĩ đó nhưng
là vì hiểu nhầm, hiểu phiến diện thôi. Họ cho rằng hoạt động của XHDS là “rách
việc”, là chống đối. Họ sợ rằng khi có XHDS thì chính quyền sẽ bị phản đối khi
muốn quyết định một vấn đề nào đó. Tức là họ nghĩ XHDS sẽ làm cho tốc độ tăng
trưởng giảm đi, XHDS không muốn chấp hành luật lệ. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ
thiểu số. Tất nhiên, những kẻ tham nhũng rất sợ XHDS. Thực chất vai trò cuối
cùng của XHDS, cũng như của bất cứ chính quyền vì dân vì nước nào, là phát
triển đất nước bền vững. Tiếng nói của một người dân có thể sai nhưng số đông
người dân lên tiếng thì chính quyền cần lắng nghe và hiệu chỉnh.”
Bằng chứng các luận điệu chống đối gay gắt của các
“dự luận viên” ăn cơm đảng nhắm vào việc ra đời của một số tổ chức XHDS trong
thời gian 2 năm qua (2013-2014) cho thấy đảng và nhà nước CSVN đang ngày một xa
dân vì đảng không còn thi hành các khẩu hiệu như đã tuyên truyền: “nhà nước ta
là nhà nước pháp quyền của dân, do dân và vì dân”, hay “dân biết, dân làm, dân
bàn, dân kiểm tra”.
Rối
lên xuyên tạc để đối phó
Vì vậy, mỗi ngày qua đi là thêm một ngày đảng xa dân
hay dân xa đảng nên sự ra đời của các tổ chức XHDS được mọi người, nhất là hai
giới trí thức và giới trẻ quan tâm. Nhưng dưới con mắt đảng CSVN thì hình ảnh
tốt đẹp và trong sáng của XHDS đã bị “đổi mầu” cho phù hợp với chủ trương phủ
nhận như “không cần thiết” vì có “mục đích xấu”!
Tỷ dụ như một người ký tên Đức Thành đã viết trên
báo Quân đội Nhân dân ngày Thứ hai, 17/03/2014: “Việc hình thành một số hội
nhóm dân sự là bước đi đầu tiên. Đáng chú ý họ còn tìm cách chia rẽ lãnh đạo
đảng và Nhà nước. Họ công khai công kích sự lãnh đạo của đảng, coi đảng lãnh
đạo là chế độ “độc tài toàn trị”, tình trạng tham nhũng là do sự độc quyền lãnh
đạo của đảng… “chỉ có đa nguyên chính trị, đa đảng đối lập mới có thể chống
được tham nhũng”... Thậm chí họ còn nói chỉ có thể chế đa nguyên mới có thể bảo
vệ được sự toàn vẹn lãnh thổ Tổ quốc! Cũng có khi họ trắng trợn tuyên bố, mục
tiêu của họ là “chuyển hóa hòa bình chế độ toàn trị sang chế độ dân chủ”.
Đức Thành viết tiếp: “Phương thức hoạt động trước
hết họ là lợi dụng quy định của Hiến pháp, các công ước quốc tế về quyền con
người thu hút người tham gia, đăng tải bài viết, cổ vũ, thành lập nhóm sáng lập
hội, đoàn, đồng thời cổ vũ cho các hoạt động mạng tính “ôn hòa, bất bạo động”.
Hiện nay, trên các diễn đàn mạng, họ tập trung đòi quyền tự do ngôn luận, báo
chí, đặc biệt là tự do internet, nhằm phát triển tổ chức và phổ cập quan điểm
dân chủ, nhân quyền phương Tây. Họ đã cường điệu những sai lầm, khuyết điểm của
đảng, Nhà nước; bôi nhọ, vu cáo nhiều cán bộ lãnh đạo cơ quan, tổ chức, nhất là
các cơ quan bảo vệ pháp luật, hòng làm xói mòn niềm tin của nhân dân đối với
đảng Cộng sản Việt Nam và chế độ xã hội XHCN…
…Bởi vậy, chúng ta không chấp nhận bất cứ ai-cá nhân
hay nhóm xã hội nào, giai tầng nào mưu toan lợi dụng quyền được thành lập và
hoạt động của cái gọi là XHDS để nhằm mục đích giành quyền lực hay vì quyền lực
nhà nước, xóa bỏ chế độ chính trị, tước đoạt thành quả cơ bản của cách mạng
Việt Nam gần một thế kỷ qua.”
Lạ chưa, trong tất cả các nhóm công khai thành lập
các Tổ chức XHDS, chưa thấy nhóm nào có khả năng, hay có mục đích “giành quyền
lực” hoặc “xóa bỏ chế độ chính trị” như Đức Thành đã la lên.
Chẳng nhẽ những người như Cụ Bà Lê Hiền Đức, 84
tuổi, người được Tổ chức Minh bạch Quốc tế (Transparency International) trao
giải thưởng Liêm chính năm 2007, Chủ tịch danh dự của Hiệp hội Dân oan hay Nhà
văn Nguyên Ngọc, nay đã 82 tuổi, đứng đầu Ban vận động thành lập Văn đoàn Độc
lập vẫn còn khả năng thể xác để “tham quyền cố vị” như nhiều quan chức trong
đảng cầm quyền sao?
Tưởng đâu chỉ có vậy, nhưng nhìn về quá khứ năm
2012, dưới tiêu đề “Xã
hội dân sự" - một thủ đoạn của diễn biến hòa bình” người viết
Dương Văn Cừ đã vẽ ra “nhiều loại mũ lạ lẫm” trên Báo Nhân Dân ngày 31/08/2012:
“Hiện nay, các nước, các tổ chức quốc tế, các NGO nước ngoài đang tìm mọi cách
để hình thành, phát triển XHDS theo tiêu chí phương Tây ở Việt Nam, qua đó thực
hiện mục tiêu lật đổ chế độ XHCN bằng biện pháp "bất bạo động",
"phi vũ trang". Hoạt động này nằm trong ý đồ thực hiện "tiến
trình dân chủ ở Việt Nam" với mục đích lợi dụng XHDS để gây mất ổn định
chính trị, tiến tới thay đổi chế độ như xảy ra tại các nước Đông Âu, SNG và
Trung Đông - Bắc Phi thời gian qua…
“….Thời gian qua, việc tác động để hình thành một
"xã hội dân sự" (XHDS) ở Việt Nam theo tiêu chí phương Tây đang được
một số người cổ vũ và thực hiện. Vậy thực chất "xã hội dân sự" là gì,
đây có phải là một trong các phương thức hoạt động nhằm chuyển hóa chế độ mà
những thế lực chủ mưu diễn biến hòa bình (DBHB) đã áp dụng thành công ở Đông
Âu, Trung Đông, Bắc Phi, và hy vọng sẽ thành công ở Việt Nam?”
Tiếp theo là một Tài liệu viết về “Một số vấn đề
cần lưu ý về xã hội dân sự” của Bộ Nội vụ Việt Nam cũng vẽ râu ria để hù họa
một cách “nhẹ nhàng” như thế này: “Là các tổ chức ‘ngoài’ Nhà nước, phi chính
phủ, bao gồm các quan hệ và tổ chức không mang dấu hiệu quyền lực công, tính
thống nhất không cao nên dễ xảy ra tình trạng các tổ chức dân sự chỉ chăm lo
đến lợi ích cục bộ mà không quan tâm đến lợi ích toàn xã hội, tạo ra các ‘lệ’
riêng, không phù hợp với chính sách và pháp luật của nhà nước, thậm chí có
trường hợp bị biến tướng phục vụ lợi ích của các cá nhân có điều kiện chi phối.
Ví dụ: Hiệp hội của các nhà nhập khẩu hàng hóa luôn có mong muốn và đề nghị nhà
nước xem xét giảm thuế nhập khẩu để hạ giá bán, nhưng điều đó lại mâu thuẫn với
lợi ích với các doanh nghiệp sản xuất hàng hóa trong nước. Rõ ràng là trong một
số trường hợp, tính tự chủ, tự nguyện và tự quản của các hội, tổ chức phi chính
phủ có nguy cơ tạo ra sự xung đột về lợi ích giữa các cộng đồng xã hội, cũng như
tạo ra các ‘lệ’ riêng cản trở việc thực thi chính sách và pháp luật của nhà
nước, hạn chế sự phát triển kinh tế - xã hội.”
Tuy
hai mà một?
Đáng chú ý và cũng nực cười là nội dung trên đây lại
“tái xuất hiện” trong bài viết “Xã hội dân sự là gì?”, ngày 21/10/2013 trên
trang báo mạng có tên “Giải Độc Thông Tin” của nhóm được gọi là “chuyên gia”,
nhưng đã đứng hẳn vào sân chơi của đảng để tấn công XHDS.
Một đoạn trong Tuyên bố ra mắt viết: “Chúng tôi -
những chuyên gia trên liều lĩnh vực đã tự nguyện liên kết lại để mở ra trang
"GIẢI ĐỘC THÔNG TIN" nhằm đấu tranh vạch trần những mưu đồ xấu của
các thế lực thù địch; đưa ra những thông tin chính xác nhất với những chứng cứ
thuyết phục nhất để bạn đọc có cái nhìn trong sáng hơn, thiện cảm hơn về đất
nước.
Kính mong mọi người cùng đồng hành với chúng tôi
trong cuộc chiến trên mặt trận thông tin này.”
Thế rồi nhóm “chuyên gia” này viết rằng: “Không
thể không thừa nhận rằng sự phát triển của Internet đã và đang mang lại những
lợi ích to lớn cho cả nhân loại, trong đó có Việt Nam.
Tuy nhiên, bên cạnh đó cũng có không ít kẻ có mưu đồ
xấu để lợi dụng Internet xuyên tạc lịch sử; bịa đặt, vu khống, xuyên tạc những
nỗ lực của nhân dân Việt Nam đang hằng ngày xây dựng đất nước "đàng hoàng
hơn, to đẹp hơn" như ước nguyện của Hồ Chủ tịch lúc sinh thời.”
Họ đã ra tay ném đá vào dịp tháng 10 năm 2013 khi
nhà nước lấy ý kiến toàn dân cho Bản dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992.
Website này viết: “Lấy danh nghĩa là kêu gọi
thành lập Diễn đàn xã hội dân sự mà không dám/né tránh đưa ra được khái niệm,
đặc trưng cơ bản nhất của XHDS, song nội dung bao trùm là lên án chính quyền
đàn áp và đề cao các “tổ chức xã hội dân sự” kiểu “Hội đồng Giám mục, nhóm các
chức sắc tôn giáo, nhóm công dân tự do, nhóm Tuyên bố 258, câu lạc bộ NoU,
v.v., hoặc của nhiều cá nhân ở trong và ngoài nước mang tinh thần yêu nước và
khát vọng dân chủ”; “đối xử không công bằng, không minh bạch và không đường
hoàng như đã và đang áp dụng đối với những kiến nghị sửa đổi Hiến pháp và những
tiếng nói đòi dân chủ khác với quan điểm của nhà cầm quyền”. Mục đích chính của
Diễn đàn này nhằm “chuyển đổi thể chế chính trị” mà họ cho là “chế độ toàn trị”
cũng như dừng việc thông qua bản sửa đổi Hiến pháp để thảo luận thêm.
Như vậy, nội hàm của Diễn đàn này là nơi bày tỏ
chính kiến của các nhóm, tổ chức phản đối bản dự thảo Hiến pháp cũng như ngăn
cản việc thông qua bản dự thảo Hiến pháp đã trải qua quá trình vận động/lấy ý
kiến đóng góp của nhân dân, các tổ chức, cơ quan... từ đầu năm 2013 đến nay.
Vậy việc lấy tên gọi là “Diễn đàn xã hội dân sự” phải chăng là lại một sự MẠO
DANH/TIẾM DANH kiểu mới nữa chăng? Bản chất là một sự đánh lận/lợi dụng một
danh nghĩa tốt đẹp, đáng được ủng hộ/phát triển là “xã hội dân sự” cho hình
thành một nhóm/diễn đàn tập hợp lực lượng, quy tụ ý kiến phá hoại việc thông
qua bản dự thảo Hiến pháp 1992 sửa đổi, phá hoại thể chế chính trị hiện nay.”
Như thế có phải thay vì “giải độc”, nhóm này đã
“tiêm thêm chất độc” vào cơ thể đảng để đảng phủ quyết không nương tay các ý
kiến đóng góp của nhân dân với ý mong đất nước có được một Hiến pháp mới dân
chủ để tạo đoàn kết dân tộc cho công cuộc xây dựng đất nước?
Cũng vì chỉ nhìn phiến diện như thế nên Hiến pháp
2013 ra đời không được nhân dân phấn khởi chào đón như Hiến pháp tiên khởi
1946. Đơn giản vì quyền “phúc quyết” của dân (trưng cầu ý dân) về Hiến pháp mới
phải do “Quốc hội quyết định” (Điều 120).
Khi viết như thế vào thời điểm của 14 năm đầu Thế kỷ
21 là đảng và nhà nước CSVN đã “đi giật lùi đến 68 năm” so với điểm quan trọng
cuối cùng của Điều thứ 70 trong Hiến pháp 1946. Điểm này dứt khoát viết rằng: “Những
điều thay đổi khi đã được Nghị viện ưng chuẩn thì phải đưa ra toàn dân phúc
quyết.”
Như vậy, khi Quốc hội dành quyền cướp đi “quyền
đương nhiên” làm chủ đất nước của dân như đã biểu quyết chấp thuận Hiến pháp
2013 ngày 28/11/2013 thì có phải đảng đã “sợ dân như sợ chết” không?
Nhưng nếu để “tránh chết” mà đảng phải đàn áp XHDS
bằng mọi giá thì đất nước Việt Nam sẽ lạc hậu và nhân dân sẽ chậm tiến muôn
đời. -/-
(04/014)
No comments:
Post a Comment