Trần Vũ
Tháng 5 14, 2014
Ngày 11/4/2014, tại Hà Nội, được sự ủy quyền của Chủ
tịch nước Trương Tấn Sang, ông Hồ Xuân Sơn, Ủy viên Trung ương Đảng, Thứ trưởng
Bộ Ngoại giao đã trao tặng Huân chương Hữu nghị của Nhà nước Việt Nam cho ông
Khổng Huyễn Hựu, Đại sứ Đặc mệnh toàn quyền nước CHND Trung Hoa tại Việt Nam. –
(Báo
Điện tử Đảng CSVN)
Không ngẫu nhiên Tập Cận Bình kéo giàn khoan vào
biển Việt Nam bơm dầu khí của dân Việt. Thời điểm được chọn lựa: ngay sau khi
Obama công du Á châu trấn an các xứ trong vùng. Thời điểm còn được toan tính kỹ
lưỡng: ngay lúc Quân đội Nhân dân phô trương rầm rộ Tinh thần Điện Biên Phủ.
Tinh thần ấy vừa bị Tập Cận Bình trấn nước biển Đông.
Chưa khi nào,
từ lúc vung khẩu hiệu Hữu nghị Việt-Trung, Đảng cầm quyền ngậm đắng nuốt
cay 16 chữ vàng như lúc này. Bao nhiêu khiếp nhược quỵ lụy dâng đất dâng thác
với ôm hôn thắm thiết, vô ích. Đàn áp dân biểu tình chống Tàu để chứng tỏ hòa
hiếu, vô ích. Gửi sĩ quan Việt sang cho Bắc Kinh tập huấn, ưu tiên các dự án
thầu cho công ty Trung Quốc, ngay cả chấp nhận điều kiện mai hậu nguy hiểm: cho
phép Hoa kiều sinh sống đông đúc không cần chiếu khán trong các đặc khu, vẫn vô
ích. Thiên triều của Tập Cận Bình hành xử như Thiên triều của nhà Minh từng sai
Trương Phụ, Mộc Thạnh, Liễu Thăng sang cướp đất. Trương Phụ chiến thắng quân
Việt trong thủy chiến Hàm Tử. Mộc Thạnh tiến xuống Sơn Tây hạ thành Đông đô.
Liễu Thăng truy đuổi quân nhà Hồ đến tận Hà Tĩnh rồi bắt sống Hồ Quý Ly áp giải
về Kim Lăng. Đầu thế kỷ 15 quốc gia rơi vào điêu tàn, quân nhà Hồ vì đánh không
lại làm mất nước.
Lịch sử đang lặp lại?
Hôm nay Quân đội Nhân dân đối mặt thực tế: Tập Cận
Bình vừa cắm Giàn khoan-Trụ đồng xuống biển Đông. Dưới biển, là đất Việt.
Hôm nay “Cảnh sát Biển Việt Nam vững vàng bảo vệ biển”, “Lực lượng kiểm ngư kiên quyết bảo vệ chủ quyền”… là những khẩu ngữ tung lên sau khẩu hiệu Hữu hảo Việt-Trung được ca tụng suốt hai thập niên. Đến hôm qua Đảng vẫn còn cho xây Cung Hữu nghị Việt-Trung trên đường Lê Quang Đạo-Mỹ Đình, huyện Từ Liêm, Hà Nội. Lễ khởi công được tổ chức trọng thể ngày 8 tháng 10-2013 với thứ trưởng Nguyễn Phương Nga ôm hôn thắm thiết Khổng Huyễn Hựu,đại sứ Tàu.
Hôm qua “Việt Nam không hai lòng trong quan hệ với
Trung Quốc”. Hôm nay Thủ tướng “khẩn thiết kêu gọi Asean phản đối hành động của
Trung Quốc”. Dân chúng khó tin Đảng đã bị Hán triều lường gạt. Đã từ rất lâu
dân Việt nhìn thấy hiểm nguy áp sát, xâm lược kề cận đã bắt đầu, duy nhất Đảng
cố tình nhắm mắt. Nhiều hơn nhắm mắt: một dung túng.
“Cương quyết ngăn việc đặt trái phép giàn khoan bảo
vệ vùng biển của tổ quốc…” Khẩu hiệu phất lên hàng ngày nhưng trên thực tế Cảnh
sát Biển không cách nào làm nhiệm vụ chấp pháp xử phạt, thanh lý, dẹp giàn
khoan. Vì thiếu hậu thuẫn của quân đội, đành “tự kềm chế.” Nuốt hờn căm vào
lòng, là “tự kềm chế”. Láng giềng Đông Nam Á khuyên nhủ bớt giận và Hoa Kỳ quan
tâm, là “quan ngại”. Quan-ngại-sâu-sắc, chưa có cụm từ nào trên trái đất
giả dối bằng thuật ngữ ngoại giao này mà từ lâu, hiển lộng ý nghĩa:
Không-động-đậy sau-khi-suy-tính-kỹ.
Phó Tư lệnh Cảnh sát Biển Việt Nam Ngô Ngọc Thu
khẳng định: “Mọi sự chịu đựng đều có giới
hạn. Nếu tiếp tục đâm vào chúng tôi, chúng tôi sẽ có tự vệ tương tự để đáp
lại.” Đáp lại tương tự − có nghĩa đâm tàu lại. Đâm vào 80 thuyền Trung Cộng
trong đó có chiến thuyền, tàu võ trang, tàu tên lửa và được khu trục cơ tiêm
kích không yểm. Chắc chắn Tập Cận Bình sẽ gia tăng cường độ thô bạo.
Dương Danh Huy nhìn thấy: “Trung Quốc đang từng bước dồn Việt Nam đến câu hỏi Diên Hồng. Tránh
câu hỏi Diên Hồng là vô trách nhiệm với chủ quyền lãnh thổ.”
Hòa hay chiến?
Câu hỏi đè nặng lên tâm trí từng người Việt.
Câu trả lời của mỗi người dân Việt đều giống nhau,
không do dự: Sẽ liều chết giữ nước.
Chưa khi nào chữ “Nước” mang ý nghĩa như lúc này.
Nước Việt của Cha. Nước Biển Đông nuôi dân sinh sống. Liều chết gìn giữ.
Dân Việt sẽ hy sinh nhưng lần này, dân chúng muốn
chính quyền hiểu: không thể mãi mãi tiêu dùng xương máu của dân cho tư lợi
riêng của đảng cầm quyền và gia đình những đảng viên trị vì. Tinh thần ái quốc
của dân Việt không phải là món hàng dùng đàm phán với Bắc Kinh. Để rồi sau Hòa
ước, với những điều khoản bí mật không cho dân biết, tất cả trở lại y như
cũ? Tàu cướp của – Đảng cướp công – Công an hà hiếp – Dân oan mất đất – Trí
thức bị đàn áp. Chồng, cha, anh, em và các con chết trận để tiếp tục như vậy?
Tàu cướp hay Đảng cướp, khác gì?
Dân Việt sẵn sàng hy sinh, vì quốc gia, không vì
Đảng, nhưng không chấp nhận thể chế tiếp tục chuyên chính.
Đổ máu để giữ biên cương, để trong phạm vi biên
cương Việt Nam thực thi Tự do – Công bằng thật sự mà không là những khẩu hiệu
giả dối của những định hướng chủ nghĩa lầm lạc.
Là điều kiện của hy sinh.
Plano, 13 tháng 5-2014
© 2014 Trần Vũ & pro&contra
No comments:
Post a Comment