Chủ Nhật, 06/30/2019 - 16:44 — songchi
Tù
nhân lương tâm, tù nhân chính trị ở VN - muôn ngàn cách khủng bố, đày đọa của
nhà cầm quyền
Thông tin về các tù nhân chính trị Nguyễn Văn Túc,
Trương Minh Đức (nhà báo), Đào Quang Thực (thầy giáo) và Ngô Viết Dũng tại phân
Trại 2, trại giam số 6, huyện Thanh Chương, tỉnh Nghệ An, đang tuyệt thực từ
ngày 10.6 để phản đối việc giám thị trại giam tháo quạt điện giữa thời tiết nắng
nóng lịch sử lên đến 42-43 độ C ở Nghệ An khiến những ai quan tâm đến tình hình
chính trị tại VN đều hết sức lo lắng.
Ai đã từng trải qua cái nóng ở miền Trung VN nói
chung và Nghệ An nói riêng đều biết nó khó chịu như thế nào, nóng đến phát điên
lại còn thêm gió Lào thổi khô rát cả người, cẩy cối cũng phải héo quắt lại. Mà
theo báo Thanh Niên số ra ngày 23.6 thì năm nay “…Nghệ An đã phá vỡ nhiều
mốc lịch sử nhiệt độ cao nhất từng ghi nhận những năm trước đây. Cụ thể, tại
H.Quỳ Hợp, nhiệt độ lên tới 43 độ C, tại H.Con Cuông là 43,3 độ C, cao hơn nhiệt
độ cao nhất được ghi nhận ngày 30.5.2015 ở H.Quỳ Hợp là 42,7 độ C và ở H.Con
Cuông là 42,5 độ C. Đặc biệt, tại H.Tương Dương, nhiệt độ trong ngày là 42,8 độ
C, cũng phá vỡ kỷ lục 53 năm qua, ghi nhận từ ngày 12.5.1966…” (“Nắng
nóng ở Nghệ An phá vỡ nhiều mốc lịch sử”)
Nóng như vậy mà bị nhốt trong những buồng giam bít
bùng xây bằng gạch, tường thấp, mái tôn thì phải nói là khủng khiếp, vậy mà đám
giám thị lại cắt cả quạt đi, thì rõ ràng đây là một trò hành hạ tù nhân chính
trị hết sức tàn ác, đê hèn của nhà cầm quyền.
Chế độ tù đày ở VN dưới thời cộng sản đã vô cùng khắc
nghiệt, nhưng tù nhân chính trị, tù nhân lương tâm thì lại càng bị đày đọa hơn
gấp bội. Trên thực tế, suốt hơn bảy thập niên đảng cộng sản cầm quyền ở miền Bắc
VN và hơn bốn thập niên độc quyền cai trị trên toàn quốc, không ai có thể đếm
được bao nhiêu người dân Việt thuộc các thành phần, thế hệ khác nhau phải nối
tiếp nhau bước vào nhà tù vì những “tội danh” liên quan đến chính trị hay tôn
giáo.
Dù là tù không có án như trong vụ án xét lại chống đảng
nổi tiếng những năm 60-70 ngoài Bắc, hay bị tù nhưng lại được gán cho cái tên
là “đi học tập cải tạo” như hàng trăm ngàn dân quân cán chính của chế độ VNCH
sau ngày 30.5.1975, hay tù có án với những điều luật hết sức hàm hồ, vi hiến
như "Tội hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân" thuộc Điều 79 luật
hình sự cũ nay là Điều 109 Bộ luật Hình sự tu chính, "Tội tuyên truyền chống
Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam" thuộc Điều 88 Luật Hình sự cũ
nay trở thành Điều 117 Luật Hình sự tu chính, “Tội lợi dụng các quyền tự do dân
chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, công
dân" thuộc Điều 258 Luật Hình sự cũ nay là Điều 331 luật hình sự tu chính;
dù là đi tù vì tội bất đồng chính kiến hay chỉ vì những hoạt động dân sự phản đối
lại một chính sách, điều luật nào đó của nhà cầm quyền, thì nhà cầm quyền cũng
luôn luôn có đủ mọi biện pháp, thủ đoạn trừng phạt tàn ác và tinh vi nhất dành
cho tù nhân chính trị.
Nhưng có vẻ như những năm gần đây mức độ tàn bạo của
nhà cầm quyền VN càng gia tăng! Những mức án vô cùng nặng nề, phi lý như 20 năm
tù mà tòa án tỉnh Nghệ An ngày 16.8.2018 đã xử nhà hoạt động xã hội Lê Đình Lượng
với tội "Lật đổ chính quyền nhân dân" theo Điều 79, Bộ luật hình sự
Việt Nam. Đây là mức án cao nhất từ trước đến giờ cho giới bất đồng chính kiến
tại Việt Nam, vượt qua cả 16 năm tù vì tội "Hoạt động nhằm lật đổ chính
quyền nhân dân" mà ông Trần Huỳnh Duy Thức đang thọ án.
Bị kết tội chỉ vì những việc làm rất nhỏ, rất ôn hòa
như “mua bánh mì, nước uống rồi thuê xe taxi đến khu vực Nhà thờ Đức Bà, nhằm
phát cho những người tham gia tụ tập chống các dự luật Đặc khu và An ninh mạng”
mà Tòa án nhân dân TPHCM hôm 28.6.2019 đã xử ông Trương Hữu Lộc 8 năm tù về tội
"phá rối an ninh".
Chỉ vì dạy học sinh hát bài “Trả lại cho dân”, một
trong những bài hát nổi tiếng của nhạc sĩ bất đồng chính kiến Việt Khang hiện
đang tị nạn tại Mỹ, mà thầy giáo Nguyễn Năng Tĩnh, giáo viên trường Cao đẳng
Văn hóa Nghệ thuật Nghệ An, một nhà hoạt động xã hội ôn hòa bị bắt ngày
30.5.2019 và khởi tố về tội “Làm, tàng trữ, phát tán hoặc tuyên truyền thông
tin, tài liệu nhằm chống Nhà nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam” v.v…
Song song với việc sẵn sàng bắt, bắt cóc những ai
dám lên tiếng (như vụ bắt cóc nhà báo, blogger bất đồng chính kiến, cựu tù nhân
chính trị Trương Duy Nhất tại Thái Lan tháng 1 năm 2019 sau khi tới UNHCR tại
Bangkok xin tỵ nạn chính trị, sau 2 tháng không có tin tức, hiện tại Trương Duy
Nhất đang bị giam tại trại giam T16, Hà Nội), nhà cầm quyền cũng gia tăng khủng
bố tù nhân chính trị trong tù.
Vào khoảng tháng 11.2018 gia đình kỹ sư, doanh nhân
Trần Huỳnh Duy Thức-người đang thụ án 16 năm tù vừa kể trên, đã phải lên tiếng
báo động về việc anh bị trại giam tìm cách đầu độc qua thức ăn khiến anh chỉ
dám ăn mì gói nhà gửi vào. Luật sư, cựu tù chính trị Lê Công Định chia sẻ trên
facebook vào ngày 24.11.2018:
“Thấy anh dùng mì gói, trại giam lại dùng thủ đoạn
đê tiện là không phát nước sôi cho anh như từ trước đến nay vẫn làm.
Anh Thức cho biết giờ đây Ban giám thị trại giam chỉ
thị gây khó khăn cho anh rất nhiều, trái ngược hẳn trước đây. Cán bộ quản giáo
chỉ đơn giản bảo "lãnh đạo quyết định, không cần căn cứ gì hết" để trả
lời các phản đối và yêu cầu viện dẫn luật của anh Thức.
Họ hạn chế và không cho anh Thức nhận thư nữa, cũng
không cho gửi thư bằng phát chuyển nhanh. Họ còn thông báo rằng sắp tới sẽ xem
xét cấm hẳn dùng nước sôi, đèn pin, máy đo huyết áp và máy đo đường huyết. Anh
Thức hỏi căn cứ pháp lý thì họ không trả lời.
"Những gì cơ bản cho sinh hoạt tối thiểu trong
tù như trước đây đã mất hết rồi, không còn gì nữa", anh Thức cho biết vậy.” Nguyên nhân chỉ là vì nhà cầm quyền Việt Nam muốn sử dụng hình thức tra tấn
tinh thần anh Trần Huỳnh Duy Thức, buộc anh nhận tội để được trả tự do trong nước,
vì anh từ chối đi nước ngoài.
Có những thủ đoạn đê tiện mà không ai có thể nghĩ
ra: Blogger Mẹ Nấm tức Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, cựu tù nhân lương tâm bị nhà cầm
quyền trục xuất từ nhà tù sang Mỹ vào tháng 10.2018, từng bị cấm sử dụng băng vệ
sinh và đồ lót trong suốt 8 tháng tạm giam (“Quốc tế kêu gọi thả Mẹ Nấm, Việt
Nam khẳng định 'đúng luật', VOA). Nhà hoạt động xã hội, cựu tù nhân lương
tâm Bùi Thị Minh Hằng kể trên facebook ngày 29.6 về việc trại giam ở Cao Lãnh-Đồng
Tháp thả rắn độc như rắn lục vào trong buồng giam. Blogger Điếu Cày tức nhà báo
tự do Nguyễn Văn Hải, bị nhà cầm quyền trục xuất sang Mỹ từ tháng 10.2014, người
đã từng trải qua 11 nhà tù khác nhau của cộng sản, từng tuyêt thực ít nhất 2 lần,
kể rất nhiều về những kinh nghiệm trong tù qua loạt bài “Cuộc chiến sau
song sắt” đăng trên trên facebook của mình.
Còn những thủ đoạn như mượn tay tù hình sự để hành
hung tù chính trị là chuyện thường, cho tới công khai bạo hành. Vào khoảng
tháng 8.2018 người nhà của nhà hoạt động xã hội Trần thị Nga, người đang phải
thụ án 9 năm tù kể về việc chị bị hành hung (“Tù nhân lương tâm Trần Thị Nga
‘bị đánh và dọa giết’ trong trại giam”, Người Việt). Tù nhân lương tâm
Nguyễn Văn Hóa, người đang thụ án 7 năm tại Trại giam An Điềm, tỉnh Quảng Nam với
tội danh “tuyên truyền chống nhà nước” theo Điều 88 của Bộ luật Hình sự 1999, từng
nhiều lần bị đánh đập, hành hung. Trong tháng 5.2019 các tù nhân chính trị cùng
bị giam tại đây như Nguyễn Bắc Truyển, Hoàng Đức Bình, Lê Đức Động, Nguyễn Thái
Bình đã tuyệt thực để phản đối việc này (“Tù nhân lương tâm VN tuyệt thực phản
đối cán bộ trại giam 'ngược đãi',VOA).
Muôn ngàn kiểu đày đọa, khủng bố tinh thần lẫn thể
xác tù chính trị, không sao kể xiết.
Thâm độc hơn, không chỉ nhốt người bất đồng chính kiến
trong tù, có những trường hợp, nhà cầm quyền còn tống họ vào bệnh viện
tâm thần để hùy hoại đầu óc, sự sáng suốt của họ như trường hợp luật sư Bùi Kim
Thành trước đây hay nhà báo, blogger Lê Anh Hùng hiện tại.
*
*
Chủ Nhật, 06/30/2019 - 17:04 — songchi
Chính
sách tàn bạo trước sau như một đối với tù chính trị của nhà nước cộng sản VN
Không phải mới bây giờ mà ngay từ đầu đảng cộng sản
VN đã có một chính sách vô cùng tàn bạo đối với tù nhân chính trị. Trước kia bị
hành hạ nặng nhất là những tù nhân chính trị có liên quan đến chế độ VNCH, vì mối
thâm thù của nhà cầm quyền cộng sản đối với chính thể VNCH, mặt khác vì những
người này thường bất khuất, không bao giờ nhận tội, cũng như không công nhận
tính chính danh của nhà cầm quyền khi đã vi phạm Hiệp định Hòa bình Paris 1973,
cưỡng chiếm miền Nam.
Có những người phải ở tù hàng chục năm như ông Nguyễn
Hữu Cầu (sinh năm 1947), cựu sĩ quan quân đội Việt Nam Cộng Hòa, bị giam lâu nhất
ở Việt Nam với tổng cộng 37 năm!. Trải qua nhiều năm bị giam cầm, ông luôn
cương quyết không nhận tội, không xin ân xá trước một bản án mà ông cho là vô
lý. Dưới áp lực của Ủy ban Nhân quyền Quốc tế (Human Rights Watch), báo chí quốc
tế, và do sức khỏe của ông ngày càng kém: tim yếu, tai gần như điếc, một mắt bị
mù lòa không còn thị lực, cuối cùng ông đã được nhà cầm quyền trả về nhà vào
ngày 21.3. 2014.
Tù nhân Nguyễn Văn Thiêng, cựu sĩ quan thuộc lực lượng
cảnh sát đặc biệt của VNCH đã được ra tù vào năm 2011, tổng cộng ông đã ở trong
tù 26 năm (lần thứ nhất đi “học tập cải tạo” từ năm 1975-1981, lần thứ hai từ
năm 1991 vì tội “viết tài liệu chống phá cách mạng, âm mưu lật đổ chính quyền”…(“Tù
nhân thế kỷ” Trần Văn Thiêng được tự do”, RFA, “Tù nhân thế kỷ”
Trần Văn Thiêng được tự do”, Việt Nam Nhật Báo)…
Nhưng còn vô số người khác vĩnh viễn không trở về
như tù nhân chính trị Nguyễn Văn Trại, bị bắt năm 1996 và kết án tù 15 năm với
tội danh “đi ra nước ngoài chống chính quyền”, còn 5 tháng nữa là mãn án và
gia đình đã lên tiếng xin cho ông được về với gia đình trước khi chết nhưng trại
giam không cho, cuối cùng ông qua đời vì ung thư tại trại giam Xuân Lộc, Đồng
Nai, tháng 11. 2011 khi đã 74 tuổi (“Tù nhân Nguyễn Văn Trại đã qua đời”,
BBC). Trương Văn Sương, cựu sĩ quan VNCH bị bắt năm 1984 và bị án tù chung thân
vì tội phản động, đã qua đời tại giam Nam Hà tháng 9.2011. Bùi Đăng Thủy, cựu
sĩ quan không quân VNCH, đã qua đời tháng 11.2013 tại trại giam Xuân Lộc, Đồng
Nai sau hàng chục năm trong tù…Tất cả họ đều không được đưa xác về nhà (“Tù
chính trị: Chết vẫn còn bị "giam", RFA)
Trải qua những thời kỳ khác nhau, dù chính sách tàn
độc đối với tù chính trị ấy vẫn không thay đổi nhưng tùy theo “thời tiết chính
trị” trên thế giới, tùy theo mức độ quan tâm và phản ứng của các nước tự do,
dân chủ, tiến bộ trên thế giới đối với chế độ độc tài ở VN, cũng như tùy theo mức
độ phản kháng của người Việt trong và ngoài nước, nhà cầm quyền sẽ đàn áp mạnh
hơn, công khai hơn hoặc sẽ bớt đi.
Cường quốc hàng đầu mà mọi phản ứng hay chính sách sẽ
có tác động đáng kể đến những quốc gia có “hồ sơ nhân quyền” tệ hại là Hoa Kỳ.
Nhưng Tổng thống đương nhiệm của Hoa Kỳ, Donald Trump, lại không tỏ ra mặn mà
gì đến vấn đề nhân quyền, hoặc tỏ ý muốn có những biện pháp nhằm hạn chế mức độ
vi phạm nhân quyền của các chế độ độc tài nói chung và VN nói riêng. Trump chủ
yếu chỉ quan tâm đến lợi ích kinh tế của nước Mỹ. Các nước phương Tây còn đang
phải đương đầu với bao nhiêu vấn đề, cũng không quan tâm mấy đến VN. Những quốc
gia độc tài từ Trung Cộng, Bắc Hàn cho tới Việt Cộng vì vậy tha hồ đàn áp mạnh
tay.
Mặt khác, chế độ càng ngày càng phơi bày tất cả sự tồi
tệ, yếu kém, phản động, những chính sách hại dân hại nước khiến lòng dân càng
căm phẫn, và để đối phó lại nỗi căm hận đó, nhà cầm quyền VN đã chọn con đường
sử dụng biện pháp mạnh, đàn áp khốc liệt hơn để dập tắt mọi biểu hiện đối kháng
dù nhỏ nhất.
Nhà cầm quyền đã tự chặn đi mọi cơ hội đối thoại với
nhân dân hay chuyển đổi trong hòa bình, vì một tương lai tốt đẹp hơn cho đất nước,
dân tộc. Vì vậy, một sự thay đổi bằng bạo lực xuất phát từ sự giận dữ, lòng uất
hận là khó tránh khỏi. Và đó là một viễn cảnh không vui vẻ gì cho VN.
No comments:
Post a Comment