Kính
Hòa, phóng viên RFA
2014-05-27
2014-05-27
Hệ thống song trùng Đảng- Nhà nước là một hệ thống
rất đặc biệt trong các quốc gia có thể chế cộng sản. Trong hệ thống này cứ mỗi
một vị trí hành pháp là có một người đương nhiệm bên phía đảng cộng sản cầm
quyền.
Đặc biệt hơn nữa là người của bên phía hành pháp
cũng là đảng viên đảng cộng sản. Ví dụ như tương đương với vị trí Bộ trưởng bộ
ngoại giao sẽ có một vị là Trưởng ban đối ngoại trung ương của đảng cộng sản.
Những người cộng sản gọi hệ thống này là Đảng lãnh đạo, Nhà nước quản lý.
Có thể là trong các quốc gia có nhiều đảng phái thì
trong các đảng phái ấy sẽ có những người theo dõi các công việc của hành pháp
để từ đó đưa ra chính sách của đảng mình trong công cuộc cạnh tranh chính trị.
Nhưng ở các quốc gia cộng sản, các đảng cộng sản nắm quyền tuyệt đối, không
phải cạnh tranh với ai, nhưng hệ thống song trùng Đảng - Chính phủ cứ tồn tại
trong suốt chiều dài lịch sử cộng sản của các quốc gia này.
Trong lịch sử cầm quyền của đảng cộng sản Việt nam,
cho mãi đến những năm 80 của thế kỷ 20, hệ thống song trùng vẫn tồn tại, nhưng
chỉ về mặt hình thức vì quyền lực tuyệt đối lần lượt nằm trong tay các ông Hồ
Chí Minh, Lê Duẩn, Trường Chinh, và Nguyễn Văn Linh dù chức vụ của các ông này
có thể khác nhau. Sau cái chết của ông Linh, người ta không thấy quyền hành tập
trung vào một người nữa mà thường có sự xuất hiện một cách song song, một người
bên đảng và một người bên chính phủ. Nếu bên chính phủ có lần lượt các ông Võ
Văn Kiệt, Phan Văn Khải, và bây giờ là Thủ tướng đương nhiệm Nguyễn Tấn Dũng
thì bên kia cũng lần lượt là các ông Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh và bây giờ là
Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng.
Trống
đánh xuôi kèn thổi ngược
Ở những tầng mức thấp của hệ thống quyền lực, đã có
lúc truyền thông của nhà nước Việt Nam từng nói đến sự dẫm chân nhau của hệ
thống song trùng này, cụ thể là các công việc thường nhật của các vị chủ tịch
hành chính và bí thư đảng ở cấp tỉnh và huyện.
Những sự khác biệt đảng-chính phủ thấy rõ nhất là
trong các quan hệ đối ngoại. Chuyện đầu tiên xảy ra vào năm 2000 trong chuyến
viếng thăm Việt Nam của Tổng thống Hoa kỳ Bill Clinton. Trong lúc bên hành pháp
của thủ tướng Phan Văn Khải tất bật hoan nghênh kẻ thù cũ, thì ông tổng bí thư
lúc đó là Lê Khả Phiêu lên tiếng chỉ trích nặng nề người bạn mới trong một cuộc
gặp gỡ mặt đối mặt.
Sự khác biệt trong đối ngoại thấy rõ nhất trong mối
quan hệ với với Trung Quốc. Cứ mỗi lần có xung đột gì đó giữa hai quốc gia thì
bên cơ quan ngoại giao của chính phủ lên tiếng chỉ trích, trong khi bên cơ quan
đảng cộng sản vẫn là những câu chữ ca ngợi tình hữu nghị như 16 chữ vàng, bốn
tốt.
Bình luận về vai trò của Bộ ngoại giao, trong một
lần trao đổi với chúng tôi, Tiến sĩ Vũ Tường, một người quan sát chính
trị Việt Nam từ đại học Oregon, Hoa Kỳ nói rằng:
Đó là đặc biệt ở Việt Nam, nó do các cơ chế chính
trị của Việt Nam thực ra là từ xưa đến nay các chính sách ngọai giao lớn đều do
Bộ chính trị và ban bí thư quyết định, ngay từ thời ông Lê Duẩn đã vậy. Sau này
nó vẫn như thế, chỉ có trong một thời gian ngắn ông Nguyễn Cơ Thạch đóng một
vai trò đặc biệt làm nổi lên vai trò của Bộ ngoại giao vào thời kỳ bắt đầu đổi
mới, nhưng sau đó thì không có ai. Tức là Bộ ngoại giao đóng vai trò làm theo
những quyết định chiến lược của Bộ chính trị. Trong Bộ chính trị thì Tổng bí
thư, hay trưởng ban đối ngoại trung ương, trong một tình huống nào đó có thể
đóng vai trò quan trọng hơn Bộ trưởng Bộ ngoại giao.
Sự lấn lướt này của quyền lực đảng trong hệ thống
song trùng đối với những vấn đề ngoại giao càng rõ hơn trong bối cảnh thế giới
chỉ còn có vài đảng cộng sản cầm quyền. Trong bối cảnh đó có vẻ như đảng cộng
sản Việt Nam đặt tầm quan trọng rất cao mối quan hệ giữa họ và đảng cộng sản
TQ.
Trớ trêu thay, đảng cộng sản TQ lại đang lãnh đạo
một quốc gia hay thể hiện sức mạnh cơ bắp với những nước láng giềng nhỏ hơn
trong thời gian gần đây. Đối với trường hợp Việt Nam thì quan hệ lịch sử với TQ
lại còn có cả chiều dài lịch sử phức tạp hàng nghìn năm. Đứng trước thực tế
không muốn làm phật lòng một đảng cộng sản lớn hơn, những động thái đối ngoại
của đảng cộng sản Việt Nam chịu nhiều chỉ trích.
Ông
Hà Sĩ Phu, một trí thức bất đồng chính kiến, đồng thời đã sống và làm việc
nhiều năm ở Đông Âu cộng sản nói với chúng tôi:
“TQ phải giữ Việt Nam ở chế độ cộng sản, vì chỉ
có ở chế độ cộng sản thì mới có cái kiểu hai đảng làm việc với nhau, nhượng bộ
quyền lợi với nhau, còn nhân dân thì chẳng có vai trò gì.”
Chuyện làm việc với nhau giữa hai đảng cộng sản
trong cuộc khủng hoảng biển Đông vào thời điểm tháng 5/2014 có vẻ không được
xuôi chèo mát mái lắm khi nhiều cơ quan truyền thông đưa tin rằng ông Nguyễn
Phú Trọng tổng bí thư đảng cộng sản VN bị từ chối lời đề nghị gặp mặt của ông
để giải quyết cuộc khủng hoảng.
Về mặt chính thức, khi TQ bắt đầu kéo dàn khoan nước
sâu vào vùng đặc quyền kinh tế Việt Nam, người đứng đầu đảng cộng sản Việt nam
và các cơ quan truyền thông của nó không có một tuyên bố nào. Hai tuần lễ sau
đó trang thông tin điện tử của đảng cộng sản VN mới đăng bài chỉ trích TQ, còn
ông Nguyễn Phú Trọng vẫn không nói gì. Trong khi đó bên hành pháp của Thủ tướng
Nguyễn Tấn Dũng liên tục đưa ra những chỉ trích mạnh mẽ, mà đỉnh cao là lời
tuyên bố của ông tại Manila rằng hành động của TQ vi phạm nghiêm trọng luật
pháp quốc tế.
Sự
xung đột phe phái
Sự xung đột bên trong hệ thống song trùng đảng –
chính phủ được cho là lên rất cao khi hồi năm 2013, một hội nghị trung ương
đảng đã không kỷ luật được ông Dũng vì những tệ hại của nền kinh tế quốc gia.
Nay trong cuộc xung đột với TQ, dường như một lần nữa sự xung đột ấy lại lên
cao. Ngay sau khi cuộc khủng hoảng giàn khoan bùng nổ, Tiến sĩ Vũ Tường có nhận
định rằng sự lấn lướt của TQ có thể làm phe của ông Nguyễn Tấn Dũng mạnh lên.
Tuy nhiên cũng theo Tiến sĩ Tường thì những người
lãnh đạo công an và quân đội Việt Nam có khuynh hướng nghiêng về phe của đảng
hơn.
Và trong cuộc khủng hoảng đang xảy ra, người ta thấy
rằng Đại tướng Phùng Quang Thanh, Bộ trưởng Bộ quốc phòng có nói với người đồng
nhiệm Trung Quốc rằng Việt nam vẫn tìm cách giải quyết vấn đề một cách hữu
nghị, không sử dụng quân đội, dù rằng ông Bộ trưởng quốc phòng TQ vượt qua cả
sự tế nhị ngoại giao mà công kích gay gắt rằng Việt Nam là một quốc gia gây sự
trong cuộc gặp đôi bên.
Trong hoàn cảnh một nền chính trị không công khai,
những tuyên bố trái khoáy giữa những người của đảng và của chính phủ, mà lại
cũng là của đảng, càng tăng thêm sự đồn đoán về sự xung đột phe phái. Điều này
thấy rõ nhất trong cuộc bạo loạn Bình Dương-Vũng Áng với sự chậm trễ của công
an, sự can thiệp của quân đội…
Nhưng điều mà mọi người có thể thấy rõ nhất trong
gần một tháng qua là sự leo thang xung đột Việt Trung, người chết và nhà xưởng
bị đốt cháy,…
Hệ
thống song trùng đảng chính phủ đương đầu thế nào với thách thức mới trong
những ngày sắp tới? Liệu họ sẽ đồng thuận chống lại đe dọa của nước ngoài? Hay
họ thu xếp để trở về nguyên trạng với sự phân công đảng lo hữu nghị, còn chính
phủ lo phản đối, trong bối cảnh cuộc xung đột với nước cộng sản anh em lắng
dịu? Hay đi xa hơn là không còn hệ thống song trùng nữa?
No comments:
Post a Comment