Một
cuộc đàm thoại giữa Phạm Phan Long, Dương Danh Huy, Phạm Quang Tuấn và Phùng
Liên Đoàn
viet-studies 17-05-2013
Đây là cuộc đàm thoại giữa Phạm Phan Long (PPL),
Dương Danh Huy (DDH), Phạm Quang Tuấn (PQT) và Phùng Liên Đoàn (PLĐ), diễn ra
từ ngày 9/5/2013 đến 14/5/2013.
PPL: Ý kiến của
anh từ góc độ pháp lý về vấn đề CHPVĐ năm 1958 như thế nào?
DDH: CHPVĐ và các hành vi khác của VNDCCH để lại 3 vấn đề mà người Việt ngày
nay phải giải quyết, đó là:
1 Phản biện lập
luận cho rằng VNDCCH đã công nhận chủ quyền TQ đối với HSTS.
2 Phản biện lập
luận cho rằng CHPVĐ hay các hành vi khác của VNDCCH đã gây ra một nghĩa vụ có
tính ràng buộc pháp lý cho VNDCCH.
3 Chứng minh
rằng trong giai đoạn 54-75/76 có một quốc gia Việt nào đó duy trì chủ quyền
trên hai quần đảo HSTS.
Vấn đề ở đây không chỉ là CHPVĐ mà còn là việc VNDCCH
không hề khẳng định chủ quyền đối với HSTS trong hơn 20 năm, trong khi các nước
khác đòi CQ.
Những lập luận đã được đưa ra nhằm “hóa giải CHPVĐ”,
thí dụ như “CHPVĐ không nói gì về HSTS” chỉ có thể giải quyết được vấn đề (1)
và (2), nhưng không giải quyết được vấn đề (3). Nếu ra tòa mà chỉ giải quyết
được (1) và (2) nhưng không giải quyết được (3) thì khả năng thua sẽ là không
nhỏ.
Để giải quyết (3), tôi cho rằng tối hậu phải dựa
trên lập luận
● (a) từ 58 đến
76 bắc và nam vĩ tuyến 17 là hai quốc gia (từ “quốc gia” ở đây có nghĩa
State/État trong luật quốc tế, như được định nghĩa trong Công ước Montevideo
1933),
● (b) Năm 1976
hai quốc gia đó đã thống nhất một cách hợp pháp thành một quốc gia.
Tuy nhiên, hiện nay có những người chưa chấp nhận lập
luận trên. Một số thì không chấp nhận rằng trong giai đoạn từ 58 (hay sớm hơn)
đến 76 bắc và nam vĩ tuyến 17 là hai quốc gia. Một số thì không chấp nhận rằng
sự thống nhất của VN là hợp pháp.
Tôi và một số thành viên QNCBĐ có 1 bài ngắn về vấn
đề này: Công nhận VNCH vì biển đảo ngày nay?
PPL: Có nhận xét là Công
Hàm PVĐ chỉ công nhận lãnh hải của TQ, không công nhận chủ quyền TQ về
HSTS, không nói gì về HSTS, như thế có đúng không ?
DDH: Thứ nhất,
lập luận đó không giải quyết được vấn đề thứ (3), tức là trong gia đoạn
54-75/76 VNDCCH đã không duy trì chủ quyền Việt trên hai quần đảo HSTS. Như
vậy, vẫn cần phải có một quốc gia Việt nào đó duy trì CQ trên hai quần đảo này.
Thứ nhì, lập luận “PVĐ chỉ công nhận lãnh hải TQ,
không công nhận gì về đảo” cũng là chưa đủ về khía cạnh khác. Giả sử VN dùng
lập luận đó như một phần của quan điểm chính thức của mình, TQ sẽ nói
“OK, vậy thì các anh phải tôn trọng quy định của TQ
trong lãnh hải 12 hl chung quanh Spratlys: tàu thuyền máy bay quân sự của các
anh muốn vào lãnh hải 12 HL chung quanh Spratlys phải xin phép chúng tôi, ngư
dân các anh không được đánh cá trong lãnh hải đó.”
Như vậy thì cũng khá kẹt cho mình trên thực tế (mặc
dù nó không phải là công nhận HSTS là của TQ). Tức là VN sẽ phải dùng những lập
luận như “CHPVĐ đã không gây ra nghĩa vụ ràng buộc” và “VNDCCH là một quốc gia
khác với CHXHCNVN ngày nay”.
PPL: Thế còn lập luận
theo luật VNDCCH thì Thủ tướng PVĐ không có thẩm quyền để phê chuẩn hiệp
định về chủ quyền lãnh thổ, chỉ có QH VNDCCH thì mới có thẩm quyền?
DDH: Thứ nhất,
lập luận đó không giải quyết được vấn đề thứ (3), tức là trong gia đoạn
54-75/76 VNDCCH đã không duy trì chủ quyền Việt trên hai quần đảo HSTS. Như
vậy, vẫn cần phải có một quốc gia Việt nào đó duy trì CQ trên hai quần đảo này.
Thứ nhì, lập luận đó sẽ không đứng vững được trước
luật quốc tế. Nếu Tòa án Công lý Quốc tế xử vấn đề HSTS thì Tòa sẽ áp dụng luật
quốc tế, chứ không áp dụng luật nội địa của VNDCCH. Và luật quốc tế thì quy
định rằng thủ tướng là một trong những người có thẩm quyền để đại diện quốc gia
trong việc thỏa thuận với quốc gia khác về lãnh thổ. Trên thực tế, trong phiên
tòa xử tranh chấp Eastern Greenland, Na Uy đã dùng lập luận tương tự như anh
nói, và cãi rằng theo luật Na Uy thì bộ trưởng ngoại giao không có thẩm quyền
để thỏa thuận với Đan Mạch về chủ quyền lãnh thổ, nhưng Tòa đã bỏ qua lập luận
đó, và cho rằng theo luật quốc tế thì bộ trưởng ngoại giao có thẩm quyền.
PPL: Thế còn lập luận
CHPVĐ chỉ là một tuyên bố đơn phương cho nên không có tính ràng buộc?
DDH: Thứ nhất,
lập luận đó không giải quyết được vấn đề thứ (3), tức là trong gia đoạn
54-75/76 VNDCCH đã không duy trì chủ quyền Việt trên hai quần đảo HSTS. Như
vậy, vẫn cần phải có một quốc gia Việt nào đó duy trì CQ trên hai quần đảo này.
Thứ nhì, theo luật quốc tế thì có tuyên bố đơn
phương có tính ràng buộc, có tuyên bố đơn phương không có. (Nhưng trong trường
hợp cụ thể này thì tôi nghĩ CHPVĐ không có tính ràng buộc).
PPL: Thế còn lập luận
CHPVĐ đã không gây ra estoppel ?
DDH: Lập luận
đó giải quyết được vấn đề thứ (2), và đó là một điều cần thiết, nhưng nó là
chưa đủ, vì nó chưa giải quyết được vấn đề thứ (3).
PPL: Thế còn lập luận HSTS
nằm dưới sự quản lý của VNCH chứ không phải VNDCCH ?
DDH: lập luận
đó là hướng đúng, nhưng chúng ta phải giải thích tại sao “nằm dưới sự quản
lý của VNCH chứ không phải VNDCCH” có nghĩa VNCH có thẩm quyền về chủ
quyền lãnh thổ đối với HSTS trong quan hệ với các quốc gia khác, còn
VNDCCH thì không có thẩm quyền.
Nếu lúc đó chỉ hiện hữu duy nhất một quốc gia, và
nếu CP VNCH không phải là đại diện hợp pháp của QG đó, thì chúng ta có thể dùng
lập luận gì để cho rằng chính quyền VNCH có thẩm quyền về chủ quyền lãnh thổ
đối với HSTS trong quan hệ với các quốc gia khác, còn chính quyền VNDCCH
thì không có thẩm quyền?
Vì vậy, tôi cho rầng lập luận, “HSTS nằm dưới sự
quản lý của VNCH chứ không phải VNDCCH” tối hậu phải dựa trên việc
VNCH và VNDCCH là hai quốc gia.
PPL: Băn khoăn của tôi
dựa vào lẽ thường không dựa vào luật mà vào tư thế VN và TQ dưới mắt người quan
sát.
Dùng
quan điểm ba nước VN và TQ có nhiều lý lẽ dễ nghe cho mình nhưng e không thuyết
phục đựơc người ngoài vì:
●
TQ chiếm HS trong tay VNCH bằng võ lực vi phạm luật quốc tế.
●
VNDCCH chiếm miền Nam VN.bằng võ lực cũng vi phạm luật quốc tế.
●
TQ và VNDCCH là đồng minh đều vi phạm luật quốc tế.
●
Bây giờ TQ và VN tranh chấp nhau chủ quyền HS TS.
Như
thế không bên nào có lợi thế hơn.
CHXHCNVN
cỏ thể bất lợi hơn TQ vì chiến tranh tạo ra CHXHCNVN tàn khốc hơn.
Việc
LHQ công, nhận CHXHCNVN là chấp nhận thực trạng sau khi việc chiếm đoạt đã xong
rồi, không phải LHQ công nhận việc chiếm đoạt này là hợp pháp.
Làm
sao lý giải tính hợp pháp giừa hai chiếm đoạt phi pháp.
DDH: Anh đã
nhận ra chính xác một trong những khó khăn trong việc giải quyết vấn đề thứ (3)
trong 3 vấn đề tôi nêu ra trong một trả lời trước:
1 Phản biện lập
luận cho rằng VNDCCH đã công nhận chủ quyền TQ đối với HSTS.
2 Phản biện lập
luận cho rằng CHPVĐ hay các hành vi khác của VNDCCH đã gây ra một nghĩa vụ có
tính ràng buộc pháp lý cho VNDCCH.
3 Chứng minh
rằng trong giai đoạn 54-75/76 có một quốc gia Việt nào đó duy trì chủ quyền
trên hai quần đảo HSTS.
Tôi nghĩ là khả năng giải quyết vấn đề (1) & (2)
là tương đối cao, và vấn đề (3) là khó nhất và bao hàm nhiều rủi ro cho VN
nhất.
Để giải quyết được vấn đề (3), tôi nghĩ phải chứng
minh được 2 điều:
● 3.1 Từ 58 (hay
sớm hơn) đến 76 bắc và nam vĩ tuyến 17 là hai quốc gia.
● 3.2 Sự thống
nhất của VN là hợp pháp.
Sự khó khăn anh nêu ra là cho 3.2.
Như anh nêu ra, có người có thể cho rằng trên
phương diện thực chất việc thống nhất là, dùng chữ của anh, “VNDCCH chiếm
miền Nam VN bằng võ lực”. Trong bài này: Tính pháp lý của việc kế thừa hai quần đảo, Phạm Thanh Vân
và tôi có viết:
Vấn đề ở đây là nếu cho rằng CHXHCNVN là quốc gia
phía Bắc vĩ tuyến 17 thụ đắc lãnh thổ của quốc gia phía Nam bằng bạo lực thì,
với Nghị quyết 2734 (XXV) của LHQ cấm thụ đắc lãnh thổ của quốc gia khác bằng
bạo lực, CHXHCNVN sẽ không có chủ quyền hợp pháp với bất cứ vùng lãnh thổ nào
phía Nam vĩ tuyến 17, bao gồm cả Hoàng Sa, Trường Sa.
Nhưng trên phương diện hình thức pháp lý thì
tôi cho rằng cho rằng việc thống nhất không phải là “VNDCCH chiếm miền
Nam VN bằng võ lực” ngày 30/4/75, mà là quá trình sau
● Chính Phủ Cách
Mạng Lâm Thời lật đổ CP VNCH ngày 30/4/75
● CPCMLT đổi tên
của quốc gia phía nam vĩ tuyến 17 từ VNCH thành Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam
● Ngày 2/7/1976
CHMNVN thống nhất với VNDCCH một cách hợp pháp
Chúng tôi có viết về quá trình này trong bài trên
BBC:
Sau 30/4/1975, khi Chính phủ Cách mạng Lâm thời
CHMNVN thay thế chính phủ VNCH, tư cách pháp lý của hai quốc gia ở hai bên vĩ
tuyến 17 tiếp tục được khẳng định bởi một số thực tế ngoại giao, thí dụ như,
Tháng 10/1975, Bộ trưởng Ngoại giao Úc viết có ít
nhất 75 nước công nhận cả hai chính phủ VNDCCH và CHMNVN như hai chính phủ của
hai quốc gia độc lập. Trong số 75 nước đó bao gồm cả Trung Quốc, và những nước
không thuộc khối XHCN như Thụy Điển, Ấn Độ, Úc, Nhật, Anh, Pháp, Ý, Bỉ, Canada
v.v…Hai quốc gia VNDCCH và CHMNVN đã tham gia hai tổ chức WHO và WMO với tư
cách là những thành viên độc lập. Cả hai đều có tư cách quan sát viên thường
trực riêng biệt ở LHQ.
Các văn kiện chính thức của VNDCCH và CHMNVN cũng
ghi nhận đó là hai Nhà nước và hai Chính phủ khác biệt.
Như vậy, rõ ràng VNDCCH và VNCH/CHMNVN là hai quốc
gia khác biệt.
Vì thế, VNCH/CHMNVN có thẩm quyền trong việc duy trì
chủ quyền đối với Hoàng Sa, Trường Sa. VNDCCH là bên thứ ba trong tranh chấp và
các tuyên bố hay sự im lặng của VNDCCH không ảnh hưởng gì đến chủ quyền đối với
Hoàng Sa, Trường Sa của VNCH/CHMNVN.
…
Trên thực tế, vì mỗi chính phủ CHMNVN và chính phủ
VNDCCH đều được cộng đồng thế giới công nhận là đại diện hợp pháp của một quốc
gia, quyết định của hai chính phủ đó để thống nhất hai quốc gia CHMNVN (vốn
được đổi tên từ VNCH) và VNDCCH, qua quá trình pháp lý từ 25/4/1976 đến
2/7/1976, bắt đầu bằng cuộc tổng tuyển cử toàn quốc để bầu ra Quốc hội thống
nhất, dẫn đến (a) một quốc gia thống nhất và (b) một chính phủ đại diện cho
quốc gia đó.
Trên thực tế, sự tồn tại của quốc gia thống nhất đó,
và thẩm quyền của chính phủ đó trên toàn bộ lãnh thổ, đã không bị LHQ hay quốc
gia nào lên tiếng phản đối. Một năm sau, năm 1977, quốc gia thống nhất,
CHXHCNVN, được chấp nhận tham gia LHQ, với chính phủ CHXHCNVN được công nhận là
đại diện cho quốc gia đó.
Vì thế, trên phương diện luật quốc tế, CHXHCNVN, là
quốc gia thừa kế không bị phản đối của hai quốc gia trước, mặc nhiên thừa kế
tất cả các vùng lãnh thổ thuộc chủ quyền VNCH/CHMNVN.
Trên thực tế, CHXHCNVN đã kế thừa vai trò của
VNCH/CHMNVN trong các hiệp định và các tổ chức quốc tế như WHO, WMO, ILO, ITU,
UPU, UNESCO hoặc IAEA, IMF. Và CHXHCNVN cũng mặc nhiên thừa kế các yêu sách chủ
quyền và thềm lục địa của VNCH/CHMNVN trong các tranh chấp với Campuchia, Thái
Lan, Malaysia và Indonesia. Tương tự, CHXHCNVN mặc nhiên thừa kế Hoàng Sa,
Trường Sa từ VNCH/CHMNVN.
Như vậy, chúng tôi cho rằng (3.2.1) Trên phương diện
hình thức pháp lý thì sự thống nhất của VN là ngày 2/7/1976 và là hợp pháp.
Tuy nhiên, phải nhìn nhận rằng trên phương diện thực
tế quân sự (chủ lực của “Quân Giải Phóng Miền Nam” là quân đội của VNDCCH) và
quyền lực chính trị (Hà Nội có nhiều ảnh hưởng đối với CPCMLT) thì có người có
thể cho rằng (3.2.2) sự thống nhất đó là VNDCCH xâm lăng VNCH, và CPCMLT chỉ là
một bù nhìn, một hình thức không có giá trị.
Một trong những câu hỏi cho Việt Nam, cho trí thức
Việt Nam, là nếu Tòa xét điểm 3.2 thì Tòa sẽ chọn 3.2.1 hay 3.2.2?
Tôi tin rằng Tòa sẽ chọn 3.2.1 và do đó sẽ công nhận
rằng sự thống nhất của VN là hợp pháp, hay, ít nhất, Tòa sẽ công nhận rằng nước
VN thống nhất được kế thừa danh nghĩa CQ đối với HSTS.
PPL: Nhưng
tôi vẫn còn ít nhiều ngờ vực khả năng thuyết phục toà án.
Vì
dựa vào việc được các tổ chức, LHQ và nước khác công nhận ba chính phủ VN và từ
đó lý giải ra quyền thừa kế HS TS cho CHXHCNVN.
Khi
công nhận các chính phủ không có nghĩa LHQ cũng công nhận chủ quyền tất cả lãnh
thổ họ tuyên bố là của họ.
Công
nhận CPCMLT suy ra CPCMLT có chủ quyền TS HS có thể không vững; không
khác gì công nhận TQ là cho rằng công nhận đảo Điếu Ngư là của họ.
Sự
kiện ba thành phần VN thực ra là chung một dân tộc và lãnh thổ vốn thống nhất
trứơc đó để phân biệt với việc TQ là ngoại xâm có tăng giá trị pháp lý lịch sử
gì cho VN không?
DDH: Anh lập
luận rất chuẩn xác.
Nhưng tôi nghĩ vấn đề không phải là (a) công nhận
HSTS là của CHMNVN mà là (b) công nhận rằng quốc gia CHMNVN chính là quốc gia
VNCH với một tên mới, và, đo đó, có tất cả những danh nghĩa chủ quyền mà VNCH
có.
Nói cách khác,
● (a) Sau
30/4/75, tài sản, lãnh thổ, territorial claims và titles của VNCH là của
CHMNVN. Cụ thể, sau 30/4/75 danh nghĩa chủ quyền của VNCH đối với HSTS là của
CHMNVN, vì đó là cùng một quốc gia với một sự đổi chính phủ và đổi tên.
● (b) Còn claims
và titles có có mạnh hơn của TQ hay Philippines hay không thì là chuyện khác,
nếu ra tòa thì tòa sẽ trả lời câu hỏi đó.
Sự công nhận của thế giới về CHMNVN sau 30/4/75 chỉ
nói về (a), không nói về (b).
PQT: Theo tôi, vấn đề
không phải là VNCH-CPCMLT có chủ quyền trên HSTS hay không, mà là VNCH-CPCMLT
có CLAIM chủ quyền trên HSTS không. Vì VNDCCH không
bao giờ claim, và không phản đối khi Tàu claimed HSTS, nên theo luật quốc tế
thì VNDCCH đã chấp nhận (acquiesce) chủ quyền TQ trên HSTS, và bây giờ không
thể đòi được nữa. Còn nếu VNCH-CPCMLT đã claimed HSTS và VN bây giờ thừa
kế cái claim đó, thì mới có vị thế để đòi.
Cơ bản là tôi đồng ý với anh, dù tôi có thể diễn đạt
hơi khác.
Vấn đề CQ có 3 giai đoạn sau (sách của GS
Chemilllier Gendreau về HSTS viết rất rõ):
● Acquisition of
the inchoate title – thụ đắc danh nghĩa chủ quyền phôi thai.
● Consolidation
of the title – củng cố danh nghĩa chủ quyền.
● Maintenance of
the title – duy trì danh nghĩa chủ quyền.
Báo chí VN thường nhấn mạnh về điểm 1 và 2, nhưng ít
phân tích về điểm 3 trong giai đoạn 54-75.
Đúng như anh nói, vấn đề trong context 54-75 mà
chúng ta đang nói tới là maintenance of the title/duy trì danh nghĩa chủ quyền,
mà anh diễn đạt bằng cụm từ “CLAIM chủ quyền trên HSTS”.
Rõ ràng VNDCCH đã không maintain the title, không
chỉ trong CHPVĐ mà còn trong hơn 20 năm.
CPCMLT thì cũng không rõ ràng là đã duy trì
chủ quyền đầy đủ. Tới 1969 CPCMLT mới ra đời: không rõ là khi MTGP chưa
tuyên bố mình là 1 CP thì MTGP có được Tòa công nhận rằng MTGP có thể đại diện
cho một quốc gia trong việc khẳng định CQ hay không? Tới 1974, khi TQ chiếm HS,
thì CPCMLT mới ra tuyên bố, mà đó chỉ là một tuyên bố chung chung với 3
điểm
- Chủ quyền và sự toàn vẹn lãnh thổ là thiêng liêng.
- Giữa các nước láng giềng thường có tranh chấp.
- Cần xem xét vấn đề này trên tinh thần bình đẳng tôn trọng lẫn nhau, hữu nghị và láng giềng tốt và phải giải quyết bằng thương lượng.
Không rõ ba điểm đó có đủ để được cho là duy trì chủ
quyền không? Sách trắng của CHXHNCVN không trích câu nào trong tuyên bố đó nói
HSTS là của VN/CHMNVN.
Vì vậy cần phải lập luận trên cơ sở
● (a) Từ 58/sớm
hơn đến 76 có 2 QG và CP VNCH là đại diện hợp pháp cho QG đó cho đến khoảng
74-75.
● (b) Sự thống
nhất của VN là hợp pháp theo luật quốc tế, không phải là VNDCCH thôn tính VNCH.
Nhìn từ góc độ pháp lý thì tôi thấy 2 lập luận trên
là logical và cũng có cơ sở (tuy nhiên cũng có rủi ro).
Cũng xin mói thêm là việc cho rằng VNCH/CHMNVN là 1
quốc gia duy trì danh nghĩa CQ đầy đủ và cho rằng CHXHCNVN đã thừa kế hợp pháp
danh nghĩa CQ đó riêng nó chưa nói gì về HSTS có phải là của VN hay không. Để
chứng minh rằng HSTS là của VN, cần có thêm chứng minh rằng danh nghiã chủ
quyền mà VNCH/CHMNVN duy trì là mạnh hơn danh nghiã chủ quyền của các nước đối
phương.
Nhưng trong context chúng ta đang nói tới, vấn đề là
VNCH/CHMNVN có phải là 1 quốc gia trong thời kỳ 58-76 hay không,
VNCH/CHMNVN có claim CQ (ie maintain danh nghĩa CQ) hay không (như anh Tuấn
nói), và CHXHCNVN có đã thừa kế danh nghĩa CQ đó một cách hợp pháp hay không.
Để xét “Danh nghiã chủ quyền mà VNCH/CHMNVN duy trì
có mạnh hơn danh nghiã chủ quyền ca các nước đối phương hay không?” cần xét về
2 điểm
● Acquisition of
the inchoate title – thụ đắc danh nghĩa chủ quyền phôi thai.
● Consolidation
of the title – củng cố danh nghĩa chủ quyền.
Và các dẫn chứng là các tuyên bố và hành động trong
thời quân chủ và thời Pháp thuộc (ie ngoài phạm trù của những gì chúng ta đang
nói tới).
PPL: Mạn phép tạm đúc
kết và đưa ra hai câu hỏi:
1.
Điều then chốt là tòa án QT sẽ thẩm định chứng cứ các bên tranh chấp để quyết
định chủ quyền bên nào mạnh hơn.
Do
đó việc phải làm là công bố các chứng cứ lịch sử này trên các diễn đàn quốc tế.
2.
Tòa án QT không tự họ ra lệnh cho các bên ra tòa nên phải thúc đẩy VN kiện TQ.
Đã
có thỉnh nguyện thư gởi đến Mỹ, Úc và Phi yêu cầu khởi kiện TQ.
Chưa
có thỉnh nguyên thư yêu cần CP VN khởi kiện TQ.
Việc
VN dè dặt như thế chỉ có thể suy ra là VN đã bị TQ khống chế ngấm ngầm từ nội
bộ hai Đảng CS.
Nếu
thế bao giờ tranh chấp mới giải quyết trong khi càng lâu TQ càng củng cố quân
sự và cơ sở vừng chắc nới rộng vùng chiếm đoạt của họ.
Trong
khi dân VN và kế mưu sinh vẫn bị TQ hãm hại liên tục.
Các
trí thức trong nước đã gởi CP nhiều thư nổi tiếng nhưng chưa yêu cầu kiện TQ.
Các
trí thức bên ngoài chưa làm các trí thức trong nước sao cũng chưa yêu cầu CP
làm việc này?
DDH: Vì cả 2 VN
và TQ đều chưa tuyên bố chấp nhận thẩm quyền của Tòa án Công lý Quốc tế (ICJ),
nếu VN đơn phương kiện TQ ở ICJ, tòa sẽ không thụ lý.
Trên lý thuyết, VN có thể đơn phương kiện TQ trước 1
tòa trọng tài của UNCLOS (như Phi đang làm), nhưng vì TQ đã tuyên bố (theo điều
298 của UNCLOS) không chấp nhận compulsory dispute settlement procedure của
UNCLOS, cho nên tòa trọng tài không có thẩm quyền để giải quyết các vấn đề liên
quan đến phân định ranh giới biển. Điều đó giới hạn rất nhiều những gì VN có
thể kiện TQ nhằm đem lại lợi ích cho mình.
Nhiều người nói VN nên kiện TQ như Phi kiện TQ,
nhưng sự thật không đơn giản như thế. Vì phần lớn QĐTS nằm trong phạm vi 200 HL
từ Palawan, Phi có nhiều điều có thể kiện TQ nhằm đem lại lợi ích cho họ hơn là
VN có thể làm.
PLĐ: VNCH có tiếng nói
tại hội nghị San Francisco, trong khi TQ không được chấp nhận những đòi hỏi.
Việc này có quan hệ gì với HS TS không?
DDH: (Chính xác là dự hội nghị SF
là Quốc Gia Việt Nam (State of Viet Nam) chứ không phải VNCH – tới 1956 thì tên
VNCH mới ra đời – anyway, that’s a small point).
HĐ SF chỉ nói Nhật phải bỏ danh nghĩa CQ và claims
với HSTS nhưng không nói cụ thể HSTS là thuộc về nước nào. Cả 2 bên China (CS
và QDĐ) đều không được mời tham gia HĐ SF, không có bên nào ký kết SF.
Vì vậy, HĐ SF không có giá trị pháp lý để nói HSTS
là của nước nào. Nhưng chúng ta có thể đưa ra điểm “không nước nào phản đối
tuyên bố của VN, đa số phản đối đề nghị của LX về công nhận HSTS là của TQ” để
phản biện việc TQ mạo nhận rằng HĐ Đài Bắc 1952 (giữa Nhật và TQ) công nhận
HSTS là của TQ, và cũng là một cách để tranh thủ dư luận.
PPL: Tôi thấy giữa VN và
TQ, cả bốn CP VN có chung một yếu tố quan trọng là thuộc cùng một dân tộc Việt
mà trước đó dân tộc này vốn thống nhất trên cùng lãnh thổ Việt Nam mà lãnh thổ
đó đã có TS và HS.
VN
đã bị chia rẽ ra vì chính trị và tranh chấp nhau có thể coi là chiếm đoạt của
nhau, nhưng khi thống nhất rồi, chủ quyền của dân tộc trên lãnh thổ và tài sản
đã có từ trước không thể mất đi như thế dưới luật QT. Sự tiếp quản tài sản của
CP trước của CP sau ở nước ngoài không bị nước ngoài từ chối. HÌnh nhu anh
Giang có dề cập và tôi thấy các tòa đại sứ và tài sản của VNCH ơ” các nước khác
đều được trao lại cho VNDCCH/CHXHCNVN không có tranh chấp. Luật QT có điều
khoản nào về sự tiếp quản này hay không tôi không rõ, nhưng CQ CHXHCNVN đã
không bi QT phản đối gì nữa dù đã tiếp quản cả miền Nam.
Việc
CHMNVN và VNDCCH chiếm đoạt lãnh thổ của VNCH nếu không hợp pháp thì vẫn có chỗ
phản biện là việc pháp lý của (dân tộc) chúng tôi với nhau.
So
với việc TQ chiếm đoạt lãnh thổ của dân tộc khác thì hoàn toàn không hợp pháp.
Đây
có phải là một khía cạnh pháp lý giúp gì cho VN không?
DDH: Trong luật quốc tế thì chủ
quyền lãnh thổ là thuộc về quốc gia, không có khái niệm “cùng một dân tộc” hay
“khác dân tộc”. Điều đó có nghĩa:
1 Nếu là cùng
trong 1 QG thì các thế lực chính trị bên trong QG đó tha hồ lật đổ nhau, chủ
quyền lãnh thổ vẫn thuộc về QG đó. Eg, phe cách mạng lật Gaddafi thì vùng
lãnh thổ nào của Lybia vẫn là của Lybia. Điều này có nghĩa nếu CPCMLT lật CP
Dương Văn Minh thì nếu HSTS là của MN trước 30/4/75 thì HSTS cũng là của MN sau
30/4/75.
2 Nếu là 2 QG
“thụ đắc” lãnh thổ cuả nhau thì việc dân tộc trong 2 QG đó cùng là 1 dân tộc là
irrelevant. Sự “thụ đắc” lãnh thổ đó có là hợp pháp hay không là điều được quy
định theo luật quốc tế. Mà luật quốc tế thì không racist, không có chuyện “Việc
QG A chiếm lãnh thổ của QG B là hợp pháp, vì dân chúng trong 2 QG đó là cùng 1
dân tộc.”
Thành ra chúng ta phải chứng mình rằng sự thống nhất
của VN là hợp pháp theo luật quốc tế. Không thể nói rằng VNDCCH và VNCH là 2 QG
có cùng 1 dân tộc cho nên nếu VNDCCH chiếm VNCH bằng bạo lực thì cũng là hợp
pháp.
Điều này cũng là quan trọng, vì nếu chúng ta (hay kể
cả phía TQ) chứng minh rằng VNDCCH là 2 QG thì chúng ta cũng phải chứng minh
được rằng sự thống nhất là hợp pháp. Nếu chứng minh “2 QG” mà không chứng minh
được “thống nhất hợp pháp” thì cũng như là bác sĩ mổ người ta ra nhưng không
may lại được.
PPL: Tôi rất muốn nghe
thêm nên tiếp tục hỏi và bàn:
“Trong
luật quốc tế thì dân tộc không phải là một chủ thể, quốc gia là chủ thể, và chủ
quyền lãnh thổ là thuộc về quốc gia.”
Nhân
dân mà tôi gọi là dân tộc là chủ thể tối hậu của quốc gia, là chủ thể của chính
quyền nên nhân dân có chủ quyền của lãnh thổ của quốc gia họ không?
DDH: Trong luật
quốc tế thì CQ lãnh thổ là thuộc về QG. Chúng ta hiểu là với 1 QG văn minh thì
lãnh thổ đó ultimately thuộc về nhân dân, nhưng mà trong luật quốc tế thì nhân
dân không phải là 1 chủ thể deal trực tiếp với các QG khác về chủ quyền lãnh
thổ. Trong luật quốc tế thì trên bình diện quốc tế nhân dân không đại diện quốc
gia trong vấn đề chủ quyền lãnh thổ trong quan hệ với các QG khác.
Đúng là theo Hiến Chương LHQ thì các dân tộc có
quyền tự quyết, nhưng quyền tự quyết đó được thể hiện qua việc các dân tộc có
quyền lập ra những quốc gia độc lập cho mình, bình đẳng với các QG khác, và
trong mỗi QG thì người dân có quyền lựa chọn chính phủ để đại diện cho mình
(cũng như để thực thi những chức năng khác của chính phủ).
Nhưng khi tòa quốc tế xét về CQ lãnh thổ, tòa sẽ
không xét quan điểm của nhân dân mà chỉ xét quan điểm của CP. Điều này không
mâu thuẫn với điều trên.
Trong trường hợp CP được cho là đại diện hợp pháp
của QG không đòi chủ quyền đối với một vùng lãnh thổ X, thì dù nhân dân có đòi
thì điều đó cũng không có giá trị pháp lý. Trong trường hợp đó, nhân dân phải
chọn ra 1 CP khác đòi chủ quyền đối với X – nếu không làm điều đó thì coi như
là QG đó không đòi CQ.
PPL: Anh nói: “1. Nếu là
cùng trong 1 QG thì các thế lực chính trị bên trong QG đó tha hồ lật đổ nhau,
chủ quyền lãnh thổ vẫn thuộc về QG đó. Eg, rebels lật Gaddafi thì vùng
lãnh thổ nào của Lybia vẫn là của Lybia. Điều này có nghĩa nếu CPCMLT lật CP
Dương Văn Minh thì nếu HSTS là của MN trước 30/4/75 thì HSTS cũng là của MN sau
30/4/75.:”
Hy
vọng thế nhưng có thể không dễ giải thích như vậy, hình như cờ treo trên dinh
độc lập ngày 30 tháng 4 là cờ VNDCCH không phải cờ CPCMLT của MTGPMN.
DDH: Trong bài
của chị Vân và tôi (chưa công bố), chúng tôi có viết về vấn đề này.
Xe tăng ủi sập cổng Dinh Độc Lập ngày 30/4 thực chất
là xe tăng của VNDCCH, lính xe tăng là của VNDCCH, nhưng cờ treo trên ăng ten
là cờ của CHMNVN. Lá cờ được treo trên Dinh ĐL là lá cờ CHMNVN này.
Viên chỉ huy trưởng cầm súng áp giải Dương Văn Minh
đến đài phát thanh, là sĩ quan VNDCCH. Hai sĩ quan soạn tuyên bố đầu hàng cho
DVM đọc là sĩ quan VNDCCH, nhưng bản tuyên bố đó nói là đầu hàng Quân Giải
Phóng Miền Nam (thay vì Quân Đội Nhân Dân – ie quân đội VNDCCH) và trao quyền
cho CPCMLT chứ không phải là cho VNDCCH.
Câu hỏi cho chúng ta là hình thức đó có đủ để Tòa
cho rằng sự kết thúc của cuộc chiến là một vấn đề giữa CPCMLT và CP VNCH không?
PPL: Anh nói: “2. Nếu là
2 QG “thụ đắc” lãnh thổ cuả nhau thì việc dân tộc trong 2 QG đó cùng là 1 dân
tộc là irrelevant. Sự “thụ đắc” lãnh thổ đó có là hợp pháp hay không là điều
được quy định theo luật quốc tế. Mà luật quốc tế thì không racist, không có
chuyện “Việc QG A chiếm lãnh thổ của QG B là hợp pháp, vì dân chúng trong 2 QG
đó là cùng 1 dân tộc.”
Trong
tình huống giả sử bỗng nhiên TQ và VN tranh nhau một đảo hoang thì đúng race
không phải là điều đáng xét và nếu favor một bên nào là racist.
Nhưng
đây không phải là kỳ thị chủng tộc mà là yếu tố chủ quyền đã là của một chủng
tộc đã lãnh thổ này trước rồi không có vấn đề tranh chấp giữa hai chủng tộc này
trước đó.
Viêc
TQ chiếm đoạt bằng võ lực là phi pháp, TQ một quốc gia bên ngoài và khác chủng
tộc khác chiếm đoạt lãnh thổ của QG gia khác chắc chắn là phi pháp có tính cách
ngoại xâm.
Nên
race là important relevant fact không thể không cân nhắc và thẩm định.
Dân
tộc VN bây giờ thống nhất lãnh thổ vốn đã từng có chủ quyền HS (một phần TS) dù
là từ mấy CP hay quốc gia vẫn là của một nhân dân sẽ không phi pháp hay ít ra
không phi pháp bằng bằng TQ
DDH: Trong LQT
thì chủ quyền lãnh thổ không thuộc về chủng tộc. Trong LQT thì CQ đối với STS
chỉ có thể thuộc về quốc gia phong kiến VN, quốc gia VN dưới sự bảo hộ của
Pháp, quốc gia VN trước khi VN trở thành 2 QG, 1 trong 2 QG trong giai đoạn
chia đôi, và QG Việt thống nhất sau giai đoạn chia đôi. Nếu không phải như vậy
thì HSTS là đất vô chủ hoặc là CQ là thuộc về 1 QG nào khác. LQT không
tính đến khái niệm HSTS thuộc về chủng tộc nào.
Dĩ nhiên là việc TQ chiếm HS là phi pháp, nhưng đó
không phải là vì dân tộc TQ là 1 dân tộc khác với VN, mà là vì TQ là 1 QG khác
với VNCH.
Nhưng nếu VNCH và VNDCCH là 2 QG, và nếu Tòa cho
rằng VNDCCH chiếm HSTS từ VNCH cho mình bằng bạo lực, thì việc chiếm đó cũng là
phi pháp. Việc nhân dân VNDCCH và nhân dân VNCH cùng là 1 dân tộc không làm cho
việc chiếm đó trở thành hợp pháp. Yếu tố “cùng dân tộc” không thể nào làm cho
cái phi pháp trở thành hợp pháp.
Điều có thể làm cho biến cố 1975 trở thành hợp pháp
là vai trò của CPCMLT: nếu Tòa cho rằng biến cố đó là CPCMLT lật đổ chính quyền
Dương Văn Minh, như hai thế lực chính trị trong cùng 1 QG lật đổ nhau (dù là
với sự giúp đỡ của quân đội VNDCCH), thì Tòa sẽ cho rằng biến cố đó là hợp
pháp. Ở đây tôi xũng xin nói là trên the giới không có nước nào trên thế giới
phản đối rằng biến cố 1975 là VNDCCH chiếm 1 QG khác; LHQ, nhiều nước và một số
phân tích luật học cho rằng CHMVNV chính là quốc gia VNCH với một tên khác và
CP khác; không nước nào phản đối rằng sự thống nhất giữa VNDCCH và CHMNVN năm
1976 là bất hợp pháp, và nước VN thống nhất đã thừa kế các tài sản của VNCH,
cũng như các yêu sách của VNCH về thềm lục địa, hay trong tranh chấp lãnh thổ
với CPC. Như vậy, chúng ta có cơ sở để cho rằng nước VN thống nhất được thừa kế
danh nghĩa CQ đối với HSTS từ VNCH (qua CHMNVD), mà không cần phải viện dẫn đến
lập luận chủng tộc,vốn là một lập luận khó đứng vững trước Tòa.
Như tôi đã trình bày, tôi nghĩ race không phải là
relevant factor. Nếu yếu tố “cùng dân tộc” có thể làm cho việc xâm chiếm trở thành
hợp pháp thì cũng nguy hiểm. Eg, Ngày nào đó TQ có thể nói Singapore phần lớn
là cùng dân tộc Chinese cho nên chúng tôi chiếm là hợp pháp.
Tôi xin nói thêm chút nữa về vai trò của nhân dân
khi Tòa cân nhắc lý lẽ chủ quyền của các bên trong tranh chấp.
Khi phân xử về chủ quyền, Tòa chỉ xét xem lập trường
và hành động của đại diện của QG là gì, Tòa không xét đến quan điểm của nhân
dân. Các hành động của nhân dân, nếu không nằm dưới chính sách của nhà nước về
vùng lãnh thổ đó, không do đại diện của quốc gia, sẽ không có giá trị pháp lý.
Trong một số trường hợp, các hoạt động của nhân dân
có thể tạo ra quyền lịch sử, nhưng quyền lịch sử là khác với chủ quyền.
PPL: Luật quốc tế hay
luật nói chung không thể đủ kín để đối phó với mọi trường hợp; khi áp dụng phải
xem đến các yếu tố và diễn biến đưa đến tranh chấp.
DDH: Đúng vậy.
Và chúng ta cần phải xây dựng 1 lập luận có nhiều khả năng được tòa hay các nhà
luật học chấp nhận nhất.
PPL: Việc VN versus TQ
phức tạp, càng bàn càng thấy khó nên càng phải tiếp tục phân tích mổ xẻ sâu hơn
vào sự việc mà tìm ra lối thoát.
DDH: Đúng vậy.
Tôi đã thảo luận với nhiều người, và kết luận của tôi là người nào cho rằng VN
dễ thắng trước Tòa là người đó chưa hiểu bài toán. Và tôi nghĩ rằng một số lập
luận trong các sách trắng của VN, trong sách của ông Lưu Văn Lợi, và trong các
bài viết của một số người sẽ không đứng vững được trước tòa, và những lập luận
có thể đứng vững cũng có thể là chưa đủ, hay chưa được phát triển đầy đủ. Tôi
tin rằng khả năng thắng của chúng ta là cao hơn thua, nhưng không phải là không
có rủi ro. Chúng ta không nên bi quan, không nên chủ quan, mà phải nghiên cứu
rạch ròi nhất có thể về các chiến lược pháp lý và các rủi ro khác nhau.
DDH gửi cho viet-studies ngày 17-5-13
No comments:
Post a Comment