Một
nhân vật lịch sử gắn với ngày quốc khánh – Cụ Nguyễn Hữu Đang
Nguyễn Thông
30/08/2025
https://baotiengdan.com/2025/08/30/mot-nhan-vat-lich-su-gan-voi-ngay-quoc-khanh-cu-nguyen-huu-dang/
Mấy
ngày qua và những ngày tới, cả nước, “toàn dân” náo nức kỷ niệm 80 năm ra đời
nước Việt Nam dân chủ cộng hòa (từ 1976 đổi thành nước Cộng hòa xã hội chủ
nghĩa Việt Nam), sực hiện lên mấy nhân vật lịch sử bị lãng quên.
Có
ai đó nhớ tới câu thơ nổi tiếng của thi sĩ Trần Dần, lại có người nhắc tới cụ
Vũ Đình Huỳnh (thân sinh ông Vũ Thư Hiên), còn tôi bật nghĩ về cụ Nguyễn Hữu
Đang. Những con người ấy đang quanh quất đâu đây, nhất là trong cảnh cướp chính
quyền được tái hiện rầm rộ.
Đám
đông mặc áo đỏ đang giữ chỗ lề đường để giành suất ngắm diễu binh diễu hành tất
nhiên chẳng ai nhớ về cụ Huỳnh, cụ Dần, cụ Đang… (tôi cam đoan vậy), nhưng những
người ở nhà, nhất là lứa tuổi tôi, thì không thể quên mấy nhân vật lịch sử này.
***
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2025/08/1-106.jpg
Ông
Nguyễn Hữu Đang là người ngồi thứ ba từ trái sang. Hình chụp năm 2005. Nguồn:
Nhịp cầu Thế giới/ Internet
Tháng
8, ngày 15 của 112 năm trước, tức năm 1913, là ngày sinh một người con đất Thái
Bình, một nhân vật lịch sử bi thương bậc nhất thời cách mạng vô sản, cụ Nguyễn
Hữu Đang.
Thế
hệ tôi sinh giữa thập niên 50 hầu như ít người không biết cụ. Không được gặp
nhưng danh tiếng thì quá quen. Những ai quan tâm đến thời cuộc, nhất là văn nghệ,
đến những biến động bão táp trong lịch sử miền Bắc sau năm 1954, thì cái tên
Nguyễn Hữu Đang thành thứ ám ảnh bi kịch, bám chắc, hằn sâu vào trong đầu và
tâm hồn.
Nguyễn
Hữu Đang là tên tuổi lớn, một nhân cách cực lớn. Ông tham gia phong trào yêu nước
rất sớm, được cụ Hồ tin cậy giao cho việc chủ trì (trưởng ban) tổ chức lễ độc lập
2.9.1945 (chính ông từng biên kể lại, cụ Hồ bảo “có khó mới giao cho chú”); một
trong những người đứng đầu Nhân văn giai phẩm, chịu mức án cao nhất khi đảng và
nhà nước do ông góp phần xây dựng nên xử vụ án oan sai tai tiếng này.
Suốt
15 năm ông bị đầy ải biệt giam ở nhà tù tuốt tận vùng cao Đồng Văn, Hà Giang (từ
1958 đến 1973) đến nỗi không hề biết miền Bắc có chiến tranh phá hoại (nhà thơ
Phùng Quán kể lại); rồi được thả mà không có tự do, bị đưa về quê Thái Bình quản
thúc gần 20 năm trời. Ông mất tháng 2.2007 tại Hà Nội, tang lễ của ông cũng bị
“người ta” làm khó dễ.
Nguyễn
Hữu Đang là một tấn bi kịch thời đại, đầy rẫy oan khiên, nhưng cho đến giờ vẫn
chưa có ai đứng đầu nhà nước này, đảng cầm quyền này nhận lỗi trước linh hồn
ông (cũng như các ông Phan Khôi, Trương Tửu, Trần Đức Thảo, Trần Dần…). Nguyễn
Hữu Đang trong 15 năm “thân thể tại ngục trung” chắc thể nào cũng có lúc chạnh
lòng về sự thất vọng tận đáy, trở về số 0 khi ngay cả người từng tin cậy ông nhất
cũng lạnh lùng bỏ rơi ông.
Nhiều
ông nọ bà kia, đận cụ Đang như một vị tướng chỉ huy dựng đài tuyên bố độc lập
trên vườn hoa Ba Đình chỉ đáng xách dép cho cụ, cũng nhảy xổ ra vùi dập, gọi cụ
là thằng này, thằng nọ.
Cứ
ngẫm nghĩ tưởng tượng, không có Nguyễn Hữu Đang thì khó có được cái lễ đài độc
lập nhanh chóng, vững chãi, bắt mắt ấy; khó có đội ngũ văn hóa cứu quốc đóng
góp cực kỳ quan trọng cho cuộc khai trí và nền dân chủ mới trong mấy chục năm.
Nhưng người ta đã đẩy cụ Đang vào tù với cái tội rất tào lao, bằng thói vô ơn,
ăn cháo đá bát. Tôi nói thế không sai gì sất, bởi bằng chứng là hồi thập niên
90 người ta đã phải chiêu tuyết cho cụ, sửa sai, phục hồi quyền lợi, thậm chí tặng
huân chương. Nếu cụ Đang sai, làm sao có điều đó, dù quá muộn.
Cách
nay gần hai chục năm, tôi có dịp trò chuyện với nhà văn lão thành Thái Vũ (tên
thật Bùi Quang Đoài, thời ấy cụ Đoài là sinh viên, đệ tử của các thầy Trần Đức
Thảo, Đào Duy Anh) cũng bị lên bờ xuống ruộng khi “người ta” quy kết Thái Vũ tội
tham gia Nhân văn giai phẩm. Ông Thái Vũ, bảo các nhà văn bị xử lý oan sai đều
sẵn lòng tha thứ cho chính quyền bởi họ là những tâm hồn độ lượng, nhưng chính
quyền thì chưa biết bao giờ mới hết xóa bỏ hận thù.
Thày
(bố) tôi hơn cụ Đang 3 tuổi, sinh thời dù chỉ ở nông thôn nhưng biết nhiều về cụ
Đang, về Nhân văn giai phẩm. Chúng tôi mon men nạp được chút ít kiến thức về
các cụ Phan Khôi, Trương Tửu, Nguyễn Hữu Đang, Trần Đức Thảo… cũng là nhờ đọc
ké những tư liệu mà thày tôi có, hoặc do thày lúc nông nhàn thủng thẳng kể lại.
Chả hiểu sao, một ông già chân đất (có học, từng làm thư lại ở phủ) sau 1945 rũ
bỏ hết mộng công danh, chỉ gắn bó với ruộng đồng, cây lúa củ khoai, lại biết rõ
những chuyện và người động trời thời ấy.
Điều
tôi cảm nhận rõ nhất, từ lúc còn trẻ ranh thò lò mũi xanh tới khi đã trưởng
thành biết phân biệt đúng sai hay dở, qua những chuyện rời rạc của thày tôi về
cụ Đang, thì hiểu đó là một đấng bậc công lao hãn mã với dân với nước, và trên
hết là con người khí tiết cao đẹp ít ai bằng.
Hồi
những năm cuối 50 và nguyên thập niên 60, chỉ nhắc tới cái tên cụ Nguyễn Hữu
Đang và những Trương Tửu, Phan Khôi, Trần Dần, Phùng Quán… cũng bị coi là phạm
pháp, có tội, “giỡn mặt chính quyền xô viết”. Nhà cai trị muốn dân chúng chỉ biết
ngoan ngoãn phục tùng nên không chấp nhận những người cứng đầu cứng cổ không
nghe lời họ, muốn xóa sạch hình ảnh đám văn nghệ sĩ “xông lên đoạt trời”.
Những
hiểu biết của tôi về cụ Nguyễn Hữu Đang và những đồng chí đáng kính của cụ thật
ít ỏi, ai muốn biết thêm về cụ cứ đọc bài của thi sĩ Phùng Quán “Những ngày cuối năm, tìm thăm người dựng lễ đài tuyên ngôn độc
lập”, hoặc đọc những tư liệu được bác Thái Kế Toại (tức nhà văn Lê Hoài
Nguyên) đưa lên FB. Bác Toại là bậc đàn anh của tôi, học trước tôi 3 khóa, biết
nhiều hiểu nhiều, tư cách đáng trọng, từng là đại tá an ninh chuyên về văn nghệ,
nhất là về Nhân văn giai phẩm, là người đánh giá công bằng nhất về phong trào
văn nghệ lừng danh này. Chính bác Toại đã có công cực lớn đấu tranh đòi trả lại
những quyền lợi chính đáng cho cụ Đang lúc cụ cuối đời.
Tiếc
là chúng ta chưa có tư liệu nào về thời gian Nguyễn Hữu Đang chịu án tại Hà
Giang, ngoài một vài trang nhắc đến ông trong tập hồi ký “Đêm giữa ban ngày” của
Vũ Thư Hiên, “Chuyện kể năm 2000” của Bùi Ngọc Tấn (cả hai tác giả đều từng được
chế độ ưu ái cho ăn cơm tù chốn Đồng Văn). Giam cầm một người tài giỏi đạo đức
như ông Nguyễn Hữu Đang suốt 15 năm để con người ấy không phát huy được gì phục
vụ cho nhân dân, đất nước, đó là điều xấu, cần phải lên án mạnh mẽ.
Nhắc
tới Nguyễn Hữu Đang, tôi lại nhớ thi sĩ Phùng Quán ví cụ Đang như cây xương rồng.
Nhà báo Xuân Ba (Trịnh Huyên), bạn tôi, đang giữ bản chép tay bài thơ “Cây
xương rồng” từ chính chữ Phùng Quán, thể hiện đúng cốt cách con người cụ Đang:
“Mọc lên từ cát lửa/ Hồn vẫn xanh mát trong/ Che chở người lương thiện/ Trộm cướp
đều ngại ngùng/ Tên như một biểu tượng/ Đời gọi cây xương rồng!”.
https://baotiengdan.com/wp-content/uploads/2025/08/1-107-1024x687.jpg
Ảnh
chụp bút tích bài thơ “Cây Xương Rồng” của thi sĩ Phùng Quán, viết tặng ông
Nguyễn Hữu Đang. Nguồn: Nguyễn Thông
Trộm
nghĩ, xứ này cần có người lãnh đạo tử tế, biết sửa chữa lỗi lầm của tiền nhiệm,
hãy chọn con đường đẹp nhất thủ đô, ở gần quảng trường Ba Đình càng tốt, đặt
cho nó cái tên hãnh diện: Nguyễn Hữu Đang. Ở nơi chín suối, có nhẽ cụ Đang
không cần, nhưng dân cần, lịch sử cần.
Thương
kiếp người cụ Đang, cũng là thương cái kiếp chúng ta đang chịu chẳng khác gì cụ
chịu vậy.
No comments:
Post a Comment