09/01/2020
Nghe
nói đây là Facebook
của em Dương Đức Hoàng Quân, sinh năm 1992, nghĩa là năm nay em Quân được
28 tuổi. Em Quân đã chết trong sự kiện nhà cầm quyền tấn công vào thôn Hoành,
xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức, Hà Nội sáng nay.
Tôi bùi ngùi cho em và cho bao nhiêu thanh niên Việt
Nam khác. Tại sao đến giờ này người Việt vẫn phải giết nhau để thỏa mãn lòng
tham của một thiểu số cai trị?
Status cuối cùng của em Quân rất đúng, đề ngày
11/6/2018:
Chiến tranh bảo vệ tổ quốc không đáng sợ.
Nhưng đáng sợ là máu đổ chính vì người dân mình.
Có lẽ ngay từ năm 2018 em Quân đã nhận ra được sự dối
trá của nhà cầm quyền khi em thấy sợ rằng máu em sẽ đổ vì chính người dân mình.
Có lẽ em đã thấy lạ lùng khi em đi lính nhưng suốt ngày nghe chính ủy, chính trị
viên dặn dò phải sẵn sàng bắn dân theo lệnh của những nhà cai trị cộng sản. Đó
cũng là dự cảm cho tương lai của em.
Chân dung Dương Đức Hoàng Quân
Chính câu nói cuối cùng này làm tôi thấy cảm thương
cho em và cho cả dân tộc này vô hạn.
Thế hệ những thanh niên sinh ra ở miền Bắc trước kia
cũng bị chế độ cộng sản tuyên truyền nhồi sọ và bắt đi lính để "giải phóng
miền Nam". Máu của họ cũng đã đổ để giết những người anh em ở miền
Nam.
Chế độ cộng sản đã mang nợ quá lớn với dân tộc này.
Chúng nghĩ rằng đàn áp một cách tàn bạo sẽ làm người dân sợ nhưng không có chuyện
đó đâu. Nhà Tần bạo ngược như vậy nhưng chỉ đến đời thứ hai là hết.
Em Quân và tất cả những ai đã chết vì tội ác của nhà
cầm quyền hôm nay yên nghỉ nhé. Rồi lịch sử sẽ phán xét rạch ròi. Tôi tin em Quân sẽ được cứu rỗi
vì chính status cuối cùng này của em.
NGUYỄN TIẾN TRUNG 09.01.2020 (Tựa bài do Thụy My đặt)
------------------------------------------------------------------------
.
Thứ Năm, 01/09/2020 - 05:10 — VietTuSaiGon
Nói như vậy không có hàm ý rằng đây là trận đánh cuối
của chế độ Cộng sản và cơ hội tồn tại của họ chấm dứt sau vụ Đồng Tâm. Nhưng,
có thể nói rằng vụ Đồng Tâm quá nhạy cảm và nó đã chạm vào tử huyệt của chế độ
Cộng sản, hoặc là chế độ sẽ chấm dứt sau vụ Đồng Tâm, hoặc là Đồng Tâm sẽ chấm
dứt và chế độ Cộng sản tồn tại theo cách của nó. Thật sự, cả chế độ Cộng sản và
người dân Đồng Tâm đều không có lối thoát trong cuộc chơi này! Vì cả hai đều
rơi vào trạng thái sinh tử đối đầu.
Vì
sao gọi Đồng Tâm là tử huyệt của chế độ? Vì sao gọi đây là cuộc sinh tử đối đầu?
Có nhiều lý đo để thấy rằng Đồng Tâm là tử huyệt của
chế độ. Mà không riêng gì Đồng Tâm, từ Lộc Hưng đến Cồn Dầu, Ecopark Văn Giang
hay Thủ Thiêm và hàng ngàn nơi đang nóng như chảo lửa trên khắp đất nước. Chung
qui, mọi nguyên nhân đều xoay quanh cái trục đất đai sở hữu toàn dân do nhà nước quản lý.
Chính vì cái kiểu sở hữu nửa nạc nửa mỡ và tạo ra hàng loạt kẽ hở để cán bộ địa
phương, cán bộ tỉnh và các nhóm lợi ích tha hồ tùng xẻo, lợi dụng và tư túi đã
nhanh chóng đẩy mối quan hệ giữa nhân dân với đảng từ chỗ đối thoại đến đối đầu
và thậm chí đối kháng.
Hơn nữa, nếu như trước đây, kinh tế chưa phát triển,
mô hình nhà nước quản lý còn bao khắp và giá đất chưa đột phát thì mọi chuyện
nghe có vẻ êm xuôi. Còn hiện tại, khối tư bản đầu tư vào Việt Nam ngày càng mạnh,
từ việc dòng tiền bên ngoài đổ vào đầu tư cho đến ngọn gió dân chủ thổi vào Việt
Nam ngày càng mạnh, ý thức hệ nhân dân nhanh chóng thay đổi, từ chỗ cưu mang,
hi sinh và chịu thiệt thòi vì đảng Cộng sản đến chỗ xét lại và nhận diện bản chất
của đảng. Và, vấn đề mấu chốt vẫn nằm ở chỗ thế giá của đất. Nếu như trước đây,
giá đất chỉ vài chỉ vàng trên vài trăm mét vuông thổ cư thì bây giờ, vài trăm
mét vuông thổ cư có thể bán được vài trăm lượng vàng hoặc chí ít cũng vài chục
lượng vàng. Dân số ngày càng gia tăng, nhu cầu về chỗ ở, đất sản xuất ngày càng
cao nhưng nghiệt nỗi, hệ thống điều hành và quản lý đất nước lại chủ yếu dựa
vào nguồn thu từ đất đai. Chính vì vậy mối quan hệ giữa đảng lãnh đạo và nhân
dân nhanh chóng tiến đến chỗ đối đầu.
Và sự đối đầu vì quyền lợi, vì sự sống còn của cả
hai phía nhanh chóng tiến đến đỉnh điểm. Điều này hoàn toàn không do căn nguyên
tồn tại hay không tồn tại của đảng Cộng sản mà lại nằm ở lòng tham của giới
quan chức, các nhóm lợi ích, họ nhanh chóng tìm cách hô biến tất cả những gì có
thể hô được để tư lợi. Nhưng để thu xếp việc này, trung ương đảng lại đối mặt với
một nan đề khác là “bứt dây động rừng”, bởi hầu hết các đảng viên đều có dính
chàm chuyện đất đai, cấp bậc càng cao thì dính chàm càng nặng, và người ta vào
đảng, nỗ lực, phấn đấu thăng tiến trong hệ thống không phải để làm trong sạch hệ
thống hay phục vụ nhân dân như tuyên ngôn mà là để được dính chàm càng nhiều
càng tốt. Điều này dẫn đến tình trạng loạn đảng trong đảng và người đứng đầu
không khéo thu xếp thì có thể xảy ra những biến cố đáng tiếc trong nội bộ đảng
và khó lường được hậu quả nó sẽ ra sao.
Chính vì hàng loạt vấn đề liên quan và quá nhạy cảm
có liên quan đến đất đai, tư hữu và công hữu nên có thể nói rằng đất đai vừa là
nguồn lợi, nguồn duy trì tồn tại của đảng Cộng sản mà cũng vừa là tử huyệt của
đảng Cộng sản. Muốn khắc phục vấn đề này để đi đến một sự công bằng nào đó và đảm
bảo sòng phẵng với nhân dân về đất đai không phải là khó nhưng nó không thể diễn
ra ngày một ngày hai, đặc biệt trong tình trạng hiện nay, khi mà các nhóm lợi
ích đã trực tiếp đối đầu với nhân dân và bỏ qua hàng tá điều lệ cũng như qui
chuẩn đạo đức của đảng viên Cộng sản thì mọi chuyện gần như rơi vào bế tắc.
Cho đến thời điểm hiện nay, đã có ba công an và
một người dân tử vong (?!) sau cuộc đụng chạm ở Đồng Tâm (cũng rất có thể con số
bốn hoặc nhiều công an “hi sinh” trong vụ Đồng Tâm là con số ảo, là cái cớ nằm
trong một kịch bản mà điểm cuối là quân đội lấy được cái quyền khai hỏa sau khi
dùng công tác dân vận theo kiểu này?!). Và cũng rất khó để nói rằng còn bao
nhiêu người nữa sẽ tử vong. Vì như đã nói từ đầu, đây là cuộc đối đầu sinh tử,
nếu Đồng Tâm chiến thắng thì có hàng trăm, hàng ngàn nơi khác xét về bản chất sẽ
rất giống Đồng Tâm nổi dậy đòi quyền lợi, và một khi nhân dân đòi được quyền lợi
thì các nhóm lợi ích sẽ chẳng còn cơ sở nào để tha thiết bảo vệ sự tồn tại của
đảng Cộng sản.
Ngược lại, nếu nhân dân Đồng Tâm bị đàn áp đẫm máu,
sự thù hận của nhân dân cả nước dành cho đảng Cộng sản sẽ không hề nhỏ, và
đương nhiên đảng Cộng sản cũng chẳng còn một miligram niềm tin nào trong nhân
dân. Nhưng có một sự thật, từ xưa tới nay, đảng Cộng sản không quan tâm đến việc
dân có tin yêu mình hay không mà họ chỉ quan tâm đến việc nhân dân sợ hãi, qui
thuận và chịu sự đàn áp của họ ở cấp độ nào. Chính vì vậy, nếu xét về tổng
quan, thì rất có thể trong trận này, các lực lượng của đảng Cộng sản, không loại
trừ lính đặc công sẽ vào cuộc, họ sẽ thẳng tay với nhân dân và máu đổ chưa có
điểm dừng. Bởi lẽ, hoặc là Đồng Tâm thắng lợi, nhân dân cả nước đồng khởi theo
khí thế Đồng Tâm (bởi dù sao cho đến lúc này, Đồng Tâm cũng đóng vai trò chuẩn
mực và mang bóng dáng tượng đài trong đấu tranh trước cường quyền) và Cộng sản
sớm cáo chung.
Và đứng ở góc độ nào cũng nhìn thấy rằng vụ Đồng Tâm
đã nhắm vào tử huyệt của quái vật, hoặc là nó chấp nhận nằm chết, hoặc là nó ra
đòn tử để đảm bảo mạng sống. Đây là câu chuyện dài và là cái Tết quá buồn cho
Việt Nam. Nhưng có một điều lạ là không hiểu sao, người Cộng sản cứ thích đánh
vào dịp thiêng liêng, từ Mậu Thân 1968 đến Lộc Hưng, Cồn Dầu và bây giờ là Đồng
Tâm?! Năm trước, dân Lộc Hưng phải ra đường ăn Tết, năm nay, dân Đồng Tâm và những
gia đình công an thiệt mạng lại phải ăn một cái Tết đẫm máu và nước mắt.
Như vậy, hình như Việt Nam chưa bao giờ có một cái Tết
trọn vẹn! Thời chiến thì ăn Tết trên sự thấp thỏm sinh tử. Thời kinh tế tập
trung bao cấp thì ăn Tết trong sự đói khổ, lo âu và bé mọn, thời bây giờ, có được
miếng ăn, có được chỗ ngủ khá hơn một chút thì ăn Tết trong sự bất an của lòng
người trơ lạnh và các nhóm lợi ích nổi lên, nhân dân bất mãn, nổi dậy…? Tết
bình yên - đó là nan đề muôn thuở của Việt Nam đau khổ và điêu linh! Bao giờ có
Tết bình yên hỡi Việt Nam yêu dấu?!
--------------------------------------------
09/01/2020
Khi cổng thông tin Điện tử Bộ Công An đưa tin về “bạo
loạn” ở Đồng Tâm vào sáng ngày 09/01/2020, cách đưa tin khiến người đọc liên tưởng
đến người dân Đồng Tâm bạo loạn, chủ động tấn công lực lượng quân đội gây nên
những cái chết thương tâm.
Bộ CA cho biết cũng đã bắt giam khởi tố vụ án. Một
quy trình chết – khởi tố – án hình bắt đầu. Mọi người thấy gì? Còn tôi, tôi thấy
sự tuyệt vọng của người dân và sự điên cuồng của một thể chế. Tôi chưa đọc bất
kì một dòng nào về hồ sơ của Đồng Tâm nhưng tôi đã xem đã thấy diễn trình sự việc
diễn ra hôm nay.
4h sáng xe “bít bùng” bao vây làng. Những gì diễn ra
sau đó là đụng độ, là khói thuốc nổ, là súng đạn, là máu. Trên trang cá nhân của
một người vợ trẻ mất chồng, câu hỏi đau đáu vừa đau thương, vừa ích kỉ, chứa đầy
tính may rủi: “3000 quân sao lại là anh?” Những người lính nằm xuống có được gọi
là liệt sĩ không? Họ chiến đấu với ai? Bao vây ai?
Dòng trạng thái của
người vợ có chồng công an được cho là đã thiệt mạng trong vụ cưỡng chế tại Đồng
Tâm sáng 9/1/2020. Ảnh: internet
Sự tuyệt vọng đầu tiên là khi cổng thông tin điện tử
của một cơ quan hành pháp lớn lại đưa thông tin khác hoàn toàn cái mà thực tế
đã diễn ra. Họ biến chuyển thông tin đưa dân thành kẻ chủ động tội đồ. Quá khứ
đã có bao nhiêu người dân dựa cột hay “rục xương” vì bị biến thành kẻ chủ động
tội đồ?
Người dân bám đất tức là họ có lý lẽ của họ. Chẳng lẽ
một chính quyền luôn hô hào khẩu hiệu vì dân lại không thể vì dân đi tìm tiếng
nói chung với dân hay sao? Quốc Phòng là lợi ích An Ninh Quốc Gia nhưng An Ninh
đầu tiên của Quốc Gia không phải là Nhân Dân sao? Câu chuyện Đồng Tâm không phải
chỉ đơn giản bắt bớ, bịt thông tin. Nhìn rộng ra nó là tâm lý cuồng vĩ của kẻ
quyền lực khát máu.
Tuyệt vọng của người dân mở ra khi vào năm 20 của thế
kỉ 21, người ta vẫn dùng cách cưỡng đoạt tàn bạo với dân. Quy hoạch đền bù rẻ mạt,
dân không đi thì cưỡng chế, cưỡng chế thành thì dân lưu vong, không thành thì
trấn an dư luận chờ ngày bố ráp. Bố ráp mà dân chống cự thì dân chịu tù cho đến
tử hình. Quyền lợi người dân ở đâu giữa súng ống, giữa những chàng trai, cô gái
chỉ biết có mệnh lệnh là cao nhất, giữa những kẻ nắm trong tay cả pháp luật lẫn
quyền cưỡng đoạt và luật pháp. Trong khi người dân chỉ có quyền chịu bị cướp, bị
cướp và tù đày. Tuyệt vọng của một dân tộc chính là ở đó.
Rồi đây dân tộc này sẽ đi về đâu khi phát súng nổ
lên cho việc công khai cướp đất đã vang ở tại nơi được xem như gần mặt trời nhất.
Vũ lực đã được dùng với người dân bởi cả hai lực lượng có gắn lấy hai chữ Nhân
Dân. Để rồi các vị dùng danh nghĩa của Nhân Dân che thân để đi cướp của Nhân
Dân?
Bastiat đã từng viết về luật pháp của những kẻ cường
quyền hại dân như sau: “Chỉ cần xem luật pháp có lấy những cái thuộc về một số
người nào đó mà đem cho những người mà chúng không thuộc về. Chỉ cần xem luật
pháp có làm lợi cho công dân này mà công dân khác phải trả giá bằng cách làm
cái điều mà tự người công dân kia không thể làm mà không phạm tội”.
Viết khi hay tin có thêm một một nữ công an vừa mất ở
Đồng Tâm. “Trận” Đồng Tâm vẫn đang giáp chiến. Thắng bại hôm nay của kẻ cầm
súng chính danh đều là vết nhơ của lịch sử.
No comments:
Post a Comment