Phạm Đình Trọng
25/10/2019
Sau một đêm mùa thu dịu dàng, trong sự thanh thản,
phấn chấn muốn được làm việc, hoạt động cho một ngày mới được thể hiện mình, được
xác nhận sự có mặt của mình trong cuộc đời, tôi xuống tầng hầm lấy xe máy đi
sinh hoạt định kì câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng.
Vừa đụng đến chiếc xe máy, hai người trẻ quen mặt là
an ninh nhà nước cộng sản xuất hiện, ngăn không cho tôi lấy xe đi. Đã nhiều năm
nay nhà nước vẫn xưng xưng là nhà nước pháp quyền thường xuyên hành xử phi
pháp, cho công cụ bạo lực nhà nước ngang ngược tước đoạt quyền tự do đi lại là
quyền con người cơ bản của tôi.
Hai khuôn mặt trẻ, ngoài hai mươi tuổi, tuổi của cái
đẹp, tuổi làm chủ kỉ nguyên văn minh tin học nhưng hai an ninh trẻ vẻ mặt cơng
cơng thách thức, nói năng xấc xược của một tâm hồn không được đánh thức để hướng
tới những giá trị thẩm mĩ. Ở hai an ninh trẻ chỉ thấy sự u mê, tăm tối, không
thấy bóng dáng của giáo dục văn hóa, không thấy dấu ấn của sự hiểu biết mà văn
minh tin học mang lại.
Anh sinh viên trẻ Lê Hiếu Đằng đã một thời lầm tưởng
rằng những người cộng sản là yêu nước, lầm tưởng rằng cuộc nội chiến người Việt
giết người Việt do những người cộng sản phát động là cuộc kháng chiến chống Mĩ
cứu nước vĩ đại. Sinh viên yêu nước Lê Hiếu Đằng đã tổ chức những cuộc xuống đường
của tuổi trẻ Sài Gòn chống nhà nước hợp pháp Việt Nam Cộng Hòa. Tuổi trẻ Lê Hiếu
Đằng đã rời bỏ học đường, rời bỏ trường đại học Luật Sài Gòn, vào rừng tham gia
tổ chức cộng sản có tên Mặt trận Dân tộc Giải Phóng và Lê Hiếu Đằng đã phải nhận
bản án tử hình vắng mặt của nhà nước Việt Nam Cộng Hòa.
Chiến thắng trong cuộc nội chiến người Việt giết người
Việt, những người cộng sản nắm quyền thống trị cả nước bằng một nhà nước độc
tài, tước đoạt quyền làm chủ đất nước, quyền con người của người dân. Nhà nước
cộng sản độc tài mặc sức tham nhũng quyền lực của dân cũng là nhà nước mặc sức
tham nhũng của cải, tài sản của nước, đẩy đất nước vào trì trệ, lụn bại và yếu
hèn, dìm người dân vào nghèo khổ vật chất và ngục tù tinh thần.
Thực tế đó đã thức tỉnh nhiều người lầm lạc trước
đây. Bác sĩ Dương Quỳnh Hoa, năm 1960 là thành viên sáng lập Mặt trận Dân tộc
Giải phóng, tổ chức cách mạng của những người cộng sản ở miền Nam và năm 1969
là bộ trưởng bộ y tế của Chính phủ cách mạng đó. Sau 30.4.1975, bà là Thứ trưởng
bộ Y tế trong Chính phủ Cộng hòa Xã hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Là đảng viên cộng sản
nhưng thực tế xã hội cộng sản đã thức tỉnh bác sĩ Dương Quỳnh Hoa. Bà cay đắng
nói với Chủ tịch Mặt trận Dân tộc Giải phóng Nguyễn Hữu Thọ rằng: “Anh và tôi
chỉ đóng vai trò bù nhìn và chỉ là món đồ trang sức rẻ tiền cho chế độ cộng sản.
Chúng ta không thể phục vụ cho một chế độ thiếu dân chủ và không luật lệ. Vì vậy
tôi thông báo cho anh biết là tôi sẽ trả lại thẻ đảng và không nhận bất cứ nhiệm
vụ nào trong Chính phủ cả”
Bác sĩ Dương Quỳnh Hoa rời bỏ đảng cộng sản. Luật
gia Lê Hiếu Đằng trả lại thẻ đảng viên cộng sản và một lần nữa Lê Hiếu Đằng ở
tuổi gần 70 lại phải xuống đường về tư tưởng, đòi lại quyền làm chủ đất nước,
quyền con người của người dân. Nhưng bệnh hiểm đã chặn đứng cuộc xuống đường về
tư tưởng của Lê Hiếu Đằng.
Câu lạc bộ Lê Hiếu Đằng chỉ là nhóm bầu bạn ở Sài
Gòn tiếp nối cuộc xuống đường về tư tưởng của Lê Hiếu Đằng. Chỉ bộc lộ nhận thức
về tư tưởng, nói tiếng nói của những trái tim đau đáu với vận nước, câu lạc bộ
Lê Hiếu Đằng chỉ là một nhóm dân sự nhỏ bé vài chục người già đã tồn tại lặng lẽ
hơn 5 năm để ôn hòa nói tiếng nói trách nhiệm công dân nay bỗng bị công cụ bạo
lực nhà nước cộng sản ngăn chặn sinh hoạt.
Tôi trở lại phòng làm việc riêng tư của mình. Không
còn nữa sự thanh thản, hào hứng của một ngày mới làm việc, đóng góp cho cuộc đời.
Không còn nữa cả sự rực rỡ, lấp lánh của vạt nắng mới ngoài khung kính. Chỉ thấy
bóng tối của nhà tù lớn, xã hội cộng sản, bao phủ bên ngoài khung cửa nhà tôi.
Chỉ thấy cảm giác nặng nề của kiếp người mất tự do đè nặng trên ngực tôi.
No comments:
Post a Comment