12:01:am
29/04/13
Tôi
lại viết về ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – như một nén hương lòng kính dâng lên anh
linh các chiến sỹ, quân dân cán chính Việt Nam Cộng Hòa đã vị quốc vong thân.
Đặc biệt, xin thành kính tưởng nhớ những chiến sỹ, thuộc các quân binh chủng
của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa vì quyết tâm bảo vệ nền tự do cho người dân Nam
Việt mà đã hy sinh oanh liệt trong những ngày tàn cuộc chiến vào thánh tư đen
năm 1975. Viết về ngày đau thương này của dân tộc Việt, tôi cũng xin thành kính
tri ân các vị trưởng bối là Sỹ Quan, Hạ Sỹ Quan và quý thân hào, nhân sỹ của
Việt Nam Cộng Hòa đã vì sự an nguy của chính thể Việt Nam Cộng Hòa và của nhân
dân Miền Nam mà đã hy sinh một phần máu xương của mình trên các chiến trường và
đã phải trải qua nhiều năm tháng tù đày khổ sai trong các trại lao cải của cộng
sản sau ngày mất nước 30 tháng 4 năm 1975. Đây là một trong những lý do chính
yếu thúc dục tôi tiếp tục viết ngày quốc hận vào mỗi dịp tháng tư về.
Khi
quý độc giả đang đọc những dòng chữ này, thì trên khắp mọi miền của đất nước
Việt Nam lại đang được giăng đầy băng rôn, biểu ngữ và cờ cờ máu để ăn mừng
ngày “thắng cuộc”, mừng ngày cưỡng chiếm được hoàn toàn miền Nam, mà “Bác và
đảng” gọi là giải phóng dân tộc. May thay đa phần người dân Việt Nam ngày nay
đã sáng mắt ra cả rồi về cái chế độ cộng sản, về cái thiên đường ảo vọng Xã Hội
Chủ Nghĩa, nên những băng rôn, những cờ xí đó lại trở thành những dấu chỉ nhắc
nhở cho toàn dân về những đau thương tang tóc mà hàng triệu người Việt Nam phải
gánh chịu trong suốt cuộc chiến kéo dài ròng rả 20 năm với hơn 1,100.000 người
anh em ở bên kia chiến tuyến đã phải sinh Bắc tử Nam khi tham gia vào cuộc
chiến tranh “giải phóng dân tộc” mà thực chất là thực hiện nghĩa vụ Quốc Tế
Cộng Sản Hồ Chí Minh đã thừa hành từ Stalin, Mao Trạch Đông và từ các lãnh tụ
khác của Đệ Tam Quốc Tế dưới chiêu bài “giải phóng Miền Nam, thống nhất tổ
quốc” mà thực chất là nhằm nhuộm đỏ vùng Đông Nam Á theo mưu đồ và tham vọng
của Quốc Tế Cộng Sản. Chỉ cần nhìn lại mối tương quan giữa hai miền Nam-Bắc
Triều Tiên hiện nay thì ai ai cũng dễ dàng thấy được cái mỉa mai chua chát của
cụm từ “giải phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước” của cộng sản Bắc Việt. Dù rằng
ở Miền Bắc Xã Hội Chủ Nghĩa thuở đó, người dân chưa phải chết đói đến hàng
triệu người hay phải ăn cả thịt đồng loại, phải giết cả con ruột để có thịt cho
bữa ăn như ở Bắc Triều Tiên hiện nay, nhưng toàn thể dân chúng miền Bắc XHCN
thuở đó cũng đã từng đói đến mờ mắt, đói đến ù tai, bởi cứ phải thiếu đói triền
miên từ năm này đến năm khác do chính sách quản lý cái bao tử của người dân để
dễ cai trị bằng chế độ tem phiếu. Thực phẩm chủ yếu của phần đông dân chúng là
sắn khoai, là rau rừng, là măng tre thì cũng có khác mấy so với xã hội Triều
Tiên hiện nay! Lương bổng cho cán bộ công chức dưới Miền Bắc XHCN cũng đã từng
được quy đổi thành phân đạm, củi, than đá để chi trả thì ở Triều Tiên hiện nay
cán bộ, công nhân viên chức hiện cũng đang được trả lương bằng phân đạm, nhân
sâm và bút chì. Cả ở Miền Bắc Xã Hội Chủ Nghĩa thuở đó và Bắc Triều Tiên hiện
nay, sự no đủ chỉ tồn tại trong phạm vi những gia đình của các lãnh đạo đảng và
nhà nước và gia đình của các đảng viên cộng sản cao cấp mà thôi, vì ngân sách
quốc gia chủ yếu dành cho quân sự, dành để trang bị vũ khí để để khủng bố và
tàn sát đối phương, kể cả đồng bào ở bên kia chiến tuyến, là những người có
chung dòng máu, có cùng màu da, nước tóc nhưng lại khác nhau về ý thức hệ.
Với
khẩu hiệu tất cả cho tiền tuyến, tất cả để giải phóng Miền Nam, ngay cả nền
giáo dục cũng không được coi trọng, không được đầu tư đúng mức, cho nên cả xã
hội Miền Bắc dù không phải đều “dốt đặc”, nhưng cũng chỉ ở mức “hay chữ lỏng”
bởi không đủ ngân sách cho hệ thông giáo dục căn bản 12 năm, người miền Bắc lúc
bấy giờ chỉ học 10 năm là hoàn tất hệ trung học, thậm chí những thanh niên đang
học dở dang lớp cuối cấp mà xung phong vào bộ đội là được ‘đặc cách” cho luôn
cái bằng tú tài, bởi đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam thừa biết rằng một khi
đã đi vào cuộc chiến tranh không cân sức đó, thì có mấy thanh niên Miền Bắc có
được cơ hội trở về đâu. Chính vì thế mà đã xãy ra nhiều chuyện dở khóc dở cười
khi cộng quân bắc Việt chiếm được Sài gòn.
Chuyện
kể rằng một đơn vị bộ đội sau khi chiếm được kho quân nhu của Quân Lực Việt Nam
Cộng Hòa đã phát hiện ra trong kho còn rất nhiều thực phẩm đóng hộp, mà người
Miền Nam gọi nôm na là đồ hộp, họ liền phân loại các loại thực phẩm cao cấp để
cung ứng riêng cho Bộ Chính Trị Trung Ương đảng theo chế độ “đại, đại táo”,
trong đó món cao cấp nhất phải kể đến là món “thịt chó đóng hộp” theo cách dịch
“nóng” của một cán bộ cao cấp của đơn vị tiếp quản kho quân nhu này, khi thấy
trên hộp thịt ghi là “Dog food” vậy là toàn bộ số lượng “thịt chó đóng hộp” này
được chuyển về Hà Nội để cung cấp cho các “đồng chí” Tôn Đức Thắng, Lê Duẫn,
Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Văn Tiến Dũng, Phạm Hùng và tất cả
Bộ Chính Trị Trung Ương Đảng Cộng Sản ở Hà Nội phải ăn suốt 3 năm từ 1975 đến
cuối năm 1978 mới hết cơ số “thịt chó đóng hộp” này. Và trong năm 1978 khi Đồng
Bằng Sông Cửu Long bị trận lũ lịch sử nhấn chìm toàn bộ hoa màu của nông dân
chưa kịp thu hoạch, thì tổ chức Lương Nông Thế Giới FAO đã cử đặc phái viên đến
Việt Nam để khảo sát mức độc thiệt hại, nhằm kịp thời cứu trợ, lúc này lãnh đạo
cao nhất của đảng là tổng bí thư Lê Duẫn tổ chức chiêu đãi khách quý tại Văn
Phòng Trung Ương đảng, và món ăn cao cấp là chiến lợi phẩm “thịt chó đóng hộp”
của đế quốc Mỹ viện trợ cho quân đội đồng minh VNCH được đem ra đãi khách, như
một niềm tự hào về chiến thắng vĩ đại của đảng CSVN đối với chế độ Mỹ Ngụy ở
Miền Nam, và cũng chính lúc này chuyên gia của FAO đã phát hiện ra rằng cả bộ
chính trị trung ương đảng cộng sản Việt Nam đã ăn thức ăn của chó, “Dog Food”,
vốn là thịt ngựa được đóng hộp để làm thức ăn cho “Quân Khuyển” của quân đội Mỹ
và Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã trở thành món ăn cao cấp của Bộ Chính Trị,
Trung Ương Đảng Cộng Sản Việt Nam nhờ vào chính sách ưu việt của nền giáo dục
XHCN Việt Nam đào tạo ra những nhà phiên dịch dịch “nóng” dịch thức ăn của chó
thành ra thịt chó!
Tất
nhiên trong số những cán binh cộng sản có bằng tú tài khi chưa hoàn tất chương
trình trung học mà được đặc cách thuở đó cũng có nhiều người sống sót và trở về
sau cuộc chiến và tất nhiên là trí tuệ đỉnh cao, họ đã trở thành những cán bộ
lãnh đạo cao cấp của đảng và nhà nước đỉnh cao trí tuệ trong công cuộc kinh
bang tế thế, nhờ vậy mà sau 38 năm “giải phóng Miền Nam thống nhất đất nước”
hàng trăm ngàn thiếu nữ Việt đã được xuất dương đến nhiều quốc gia để làm “gái
tứ thời” hàng triệu thanh niên Việt được xuất khẩu cũng sang nhiều quốc gia
khác để làm lao nô… thật vô cùng vinh quang thay cho đảng cộng sản Việt Nam,
lãnh đạo đất nước để biến thần dân của mình thành nô lệ và điếm đĩ quốc tế! Và
cũng vì được “quán triệt” rằng thịt chó là thực phẩm cao cấp, từng được “tiến”
vua Lê Duẩn và Bộ Chính Trị, nên các lao nô Việt Nam ở Đài Loan hôm 08 tháng 4
vừa qua đã bắt trộm 2 chú chó Tiểu Hắc và Happy ở một chợ cá tại Đài Loan để
giết thịt, hậu quả là cả 5 cẩu tặc là những lao nô Việt Nam này đều đã bị bắt,
bị phạt quỳ và “bái cẩu” suốt 2 tiếng đồng hồ trước hơn 10 kg thịt chó mà cảnh
sát đã thu được trong tủ lạnh của họ, họ phải đốt nhang đèn, vàng mã và khấn
vái xin được “vong cẩu” xá tội! Lại một vinh quang nữa cho đảng và nhà nước
cộng sản Việt Nam khi thần dân của mình phải đi bái lạy hai chú chó xứ Đài
Loan!
Sở
dĩ người viết phải nêu lên những câu chuyện này là để thấy rằng việc kết thúc
sự tồn tại của nước nhà nước Việt Nam Cộng Hòa ở miền Nam chính là một nổi bất
hạnh lớn của dân tộc Việt Nam, là một thảm họa lớn của đất nước Việt Nam, bởi
hành động cưỡng chiếm miền Nam của cộng quân Bắc Việt thực sự không phải là
công cuộc giải phóng dân tộc như luận điệu tuyên truyền của cộng sản Hà Nội
cũng như của một số phần tử trí thức xuẩn động ở miền Nam trong cái tổ chức gọi
là “Chính Phủ Lầm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam” lúc bấy giờ, bởi xét cho
cùng cả nhà cầm quyền cộng sản Hà Nội và “Chính Phủ Lầm Thời Cộng Hòa Miền Nam
Việt Nam” thực chất chỉ là tay sai của Quốc Tế Cộng Sản, đang tiến hành cuộc
chiến tranh ủy thác, để mở rộng tầm ảnh hưởng của cộng sản xuống khu vực Đông
Nam Á mà thôi, cho nên những trí thức mù quáng và xuẩn động đã thành lập nên
cái “Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam” và cái “Chính phủ Lâm Thời Cộng Hòa
Miền Nam Việt Nam” như Huỳnh Tấn Phát, Ung Ngọc Kỳ, Phùng Văn Cung, Nguyễn Đóa,
Lưu Hữu Phước, Trần Bửu Kiếm, Trần Nam Trung, Nguyễn Thị Bình… thực chất chỉ là
những tay sai của cộng sản Bắc Việt, nghĩa là tay sai của những tay sai hay nô
lệ của những nô lệ thì còn gì ô nhục cho bằng!
Ấy
là chưa kể đến những tội ác mà những kẻ nô lệ cộng sản cũng như những kẻ nô lệ
của nô lệ cộng sản đã gây ra cho đất nước, cho dân tộc Việt Nam trong suốt cuộc
chiến tranh xâm lược để tranh giành quyền lực, cũng như những đau thương tang
tóc mà cả dân tộc Việt Nam phải gánh chịu trong suốt 38 năm qua sau ngày tàn
cuộc chiến.
Xét
về phương diện ngữ nghĩa, theo tự điển Mariam Webster Dictionary thì “Giải
Phóng” – Liberate hoặc Emancipate – có nghĩa là làm cho được tự do, cho
thoát khỏi địa vị nô lệ hoặc tình trạng bị áp bức, kiềm chế, ràng buộc. Như
vậy, một xứ sở đang bị nô lệ chế độ cộng sản Nga – Tàu với những con người đang
bị áp bức, kiềm chế, ràng buộc bởi Quốc Tế Cộng Sản và đang vô cùng đói nghèo
lạc hậu và ngu dốt thì làm sao có thể đi giải phóng cho một xứ sở tự do, dân
chủ, văn minh và thịnh vượng được? Nếu có ai đó nói rằng chế độ cộng sản bắc
Triều Tiên đang đấu tranh để giải phóng Nam Hàn thì cả những lãnh tụ chóp bu
của cộng sản Hà Nội cũng phải cười mũi vì cái nghịch lý đó, thế thì tại sao đến
nay những người cộng sản và cũng không ít dân chúng Bắc Kỳ XHCN vẫn tin rằng
cuộc chiến tranh Việt Nam là cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc và ngày 30
tháng 4 năm 1975 là ngày giải phóng Miền Nam?
Sao
lại có chuyện kẻ nghèo khổ, đói rách đi giải phóng cho người giàu có, thịnh
vượng?
Sao
lại có chuyện kẻ nô lệ, bị khống chế, ràng buộc lại đi giải phóng cho những
người tự do?
Sao
lại có chuyện một xứ sở mông muội, ngu tối, lạc hậu vì bị bưng tai bịt mắt lại
đi giải phóng cho một xứ sở văn minh hiện đại và khai phóng?
Để
rồi mọi trật tự trong xã hội đều bị đảo lộn: Những người giàu có, thịnh vượng
bị biến thành những kẻ khố rách áo ôm, không cửa không nhà. Một xứ sở văn minh
hiện đại bị biến thành một xứ sở u tối, lạc hậu và mông muội và đói nghèo.
Những người đang tự do và những người đang bảo vệ nền tự do bị biến thành những
kẻ nô lệ, tù tội bị cai quản, bị giáo huấn bởi những thành phần vô học thức và
đại ngu xuẩn.
Và
thế là đã 38 năm rồi, cái xã hội bị đảo lộn trật tự đó đã hoàn toàn bị lưu manh
hóa: Đất nước bị cai trị bởi những kẻ lưu manh chính trị, xuất thân từ tầng lớp
bần hàn, ít học. Nhân sĩ trí thức trở thành những con người nhu nhược, đớn hèn
chỉ biết cầu an hưởng lạc để chờ ngày nhận cái sổ hưu. Đạo chích trở thành một
thứ tôn giáo phổ thông trong xã hội: Quan quyền trấn cướp ruộng vườn, ao đầm, đất
đai nhà cửa của dân nghèo. Giang hồ thảo khấu lộng hành ở mọi nơi, mọi lúc,
cướp của giết người, hãm hiếp xãy ra dường như trong từng ngày một ở khắp mọi
nơi. Công an, quân đội không phải để quốc phòng hay bảo an xã hội mà chỉ để
trấn áp những người dân có tư tưởng bất đồng với chế độ, có lời nói và hành
động đi ngược lại với lợi ích của đảng và của những kẻ cầm quyền. Còn lại sự an
nguy của quốc gia, sự tồn vong của dân tộc chỉ là chuyện vặt! Cứ để cho dân tộc
Trung Quốc anh em đến chiếm giữ dùm cho đảng ta các ngư trường và các vùng biển
đảo. Cứ để cho những ngư thuyền của nhà nước Trung cộng anh em đâm chìm tàu
thuyền của Ngư phủ ta, và trấn cướp hết ngư cụ hải sản của ngư phủ ta, nhưng
quyết không để cho những tranh chấp biển đảo làm ảnh hưởng đến mối quan hệ
truyền thống, “môi hở răng lạnh” giữa hai đảng hai chính phủ mà “Bác Hồ và Bác
Mao” đã dày công xây đắp. Vì 16 chữ vàng và 4 tốt, lực lượng quân đội nhân dân
Việt Nam và công an nhân dân Việt Nam quyết tâm tiêu diệt tất cá mọi cá nhân,
tổ chức dám chống lại sự xâm lược của đảng và nhà nước Trung cộng anh em. Thậm
chí, để bảo vệ đảng và chế độ cộng sản Việt Nam, ngành công an sẵn sàng nghiền
nát cả dân tộc này. Đó là chủ trương lớn của đảng và nhà nước cộng sản Việt
Nam.
Và
tất cả đó là thành quả của công cuộc giải phóng Miền Nam, thống nhất tổ quốc.
Và
một chủ trương lớn nữa của đảng là làm cho dân ta sáng mắt, sáng lòng: Đã 38
năm rồi kể từ ngày giải phóng, những trí thức xuẩn động của Miền Nam, những gia
đình ở Miền Bắc có con em sinh Bắc tử Nam và lãnh đạo Mặt Trận Dân Tộc Giải
Phóng Miền Nam và Chính Phủ Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam, những ông bà
Huỳnh Tấn Phát, Ung Ngọc Kỳ, Phùng Văn Cung, Nguyễn Đóa, Lưu Hữu Phước, Trần
Bửu Kiếm, Trần Nam Trung, Nguyễn Thị Bình, Trương Như Tảng, Trần Văn Trà, Trịnh
Đình Thảo và cả những kẻ ăn cơm Quốc gia, thờ ma cộng sản khác nữa… đã sáng mắt
ra chưa?
Ngày Quốc Hận lần
thứ 38
©
Nguyễn Thu Trâm, 8406
©
Đàn Chim Việt
No comments:
Post a Comment