Trách nhiệm với non sông (Bài số 2)
12:01:am
04/05/13
Đợi
“Ngày Quốc hận 30 Tháng Tư” qua đi để những cảm xúc buồn bã lắng xuống, tôi bắt
đầu viết bài số 2 về chủ đề “Trách Nhiệm
Với Non Sông” tiếp theo. Trong khi sửa soạn viết bài này, tôi dự định nói
về trách nhiệm của người Miền Nam đã để cho Miền Nam rơi vào tay cộng sản thì
tình cờ được đọc bài “Thư tâm tình gửi các
bạn chống cộng quá khích” của bạn Nguyễn Thành Công đăng trên
trang mạng Quê Choa. Tôi rất lấy làm tâm đắc và quý mến tác giả. Theo như lời
mở đầu, sở dĩ bạn Công viết bài nêu trên là vì đọc bài viết của tôi đăng trên
các trang mạng vừa rồi mà trong đó tôi nghiêm khắc quy trách nhiệm cho những vị
“lão thành cách mạng”, những con người từng tự hào với quá khứ “quyết tử để dân
tộc quyết sinh”, đã tận lực giúp Hồ Chí Minh xây dựng lên một cỗ máy độc tài
toàn trị vừa lạc hậu vừa dã man, nhưng lại thờ ơ trước những bức bách của bọn
cầm quyền. Có lẽ vì vậy mà bạn Công nghĩ rằng tôi thuộc vào loại người chống
Cộng quá khích?
Lâu
nay tôi luôn luôn phản đối những người quá khích trong mọi lĩnh vực như tôn
giáo hay chính trị. Bởi vì sự quá khích làm cho trí óc mất đi sự sáng suốt,
bình tĩnh trong suy luận để hành động xứng đáng. Thậm chí tôi đã từng viết rằng
người không có khả năng trí tuệ thì mới quá khích!
Bạn
Nguyễn Thành Công nói về một số lý do Miền Nam thua trận là hết sức đúng với
mối âu lo của tôi từ khi Miền Nam còn tồn tại chính thể Việt Nam Cộng Hòa.
Chính tôi, một sĩ quan cấp Thiếu tá tuy không giữ trọng trách lớn, cũng có lỗi
về sự sụp đổ Miền Nam.
Năm 1954, các thế lực quốc tế chia cắt Việt Nam thành hai nước
tại ranh giới vỹ tuyến 17: Miền Bắc là Nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa thuộc phe
cộng sản và Miền Nam là nước Việt Nam Cộng Hòa thuộc phe tự do. Sau hai năm,
hai nước sẽ thống nhất bằng cuộc tổng tuyển cử. Ông Hồ Chí Minh không tin vào
thỏa ước đó, nên ông ta đã chỉ thị cho thuộc cấp chôn giấu vũ khí và cán bộ nằm
im để chuẩn bị cuộc chiến tranh khuynh đảo. Ông Ngô Đình Diệm viện cớ mình
không đặt bút ký vào hiệp định Genève nên không chấp nhận tổng tuyển cử thống
nhất đất nước. Lý do ông Ngô Đình Diệm không chấp nhận là điều dễ hiểu vì dân
số ở Miền Bắc có 17 triệu và Miền Nam chỉ có 14 triệu. Quan trọng hơn nữa, Công
An Miền Bắc có thể cưỡng bức người dân phải lựa chọn chế độ cộng sản; nhưng
Miền Nam không thể cưỡng bức người dân làm theo ý chính phủ. Sang năm 1960, Miền Bắc chính thức quyết định “thống
nhất” đất nước bằng vũ lực dưới chiêu bài giải phóng dân tộc.
Những
người Quốc gia làm cách mạng chống Thực dân là do lòng yêu nước tự phát. Trái
lại, ông Hồ Chí Minh là cán bộ tình báo của Mạc Tư Khoa, được đào tạo các kỹ
thuật tuyên truyền (nói dối) tinh vi, kỹ thuật đấu tranh khuynh đảo và được
quốc tế cộng sản ủng hộ. Ông đã tài tình giả dạng đóng vai một nhà ái quốc
khiến cho người dân Việt Nam ngây thơ mà lầm tưởng ông thực lòng hô hào kháng
chiến chống Thực dân Pháp giành độc lập cho dân tộc. Uy tín của ông Hồ lên rất
cao trong quần chúng vì nhân dân không biết ông ta là một nhà chính trị đại
bịp. Hôm nay với bằng chứng lịch sử rõ ràng ông Hồ là tay sai đắc lực của cộng
sản quốc tế và là kẻ bán nước khi chỉ thị Thủ tướng Phạm văn Đồng ký công hàm
gửi cho Quốc vụ viện Trung Cộng nhìn nhận hai đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của
Tầu. Ca ngợi
công đức của ông Hồ là ca ngợi kẻ bán nước!
Tướng
Nguyễn Trọng Vĩnh, nguyên Đại sứ Việt Nam tại Bắc Kinh, một mặt lên tiếng phê
phán các nhà cầm quyền cộng sản, một mặt vẫn vái lạy Hồ Chí Minh như một ông
Thánh, khiến cho tôi phải phản bác cái luận điệu trái chiều đó và nghiêm khắc
lên án quý vị “cách mạng lão thành” đã thờ ơ lạnh lùng trước nỗi cùng cực của
đồng bào mình dưới một chế độ hà khắc, tàn bạo do chính quý vị đã tiếp tay ông
Hồ dựng lên.
Sở
dĩ tình trạng dân mình chịu cảnh thảm thương, tang tóc như ngày hôm nay cũng là
cái lỗi lớn của những người Việt ở Miền Nam chống Cộng sản mà tôi sắp sửa đề
cập dưới đây.
Ông
Hồ Chí Minh trước khi trở thành cán bộ cộng sản, đã khẩn khoản viết đơn xin
Thực dân Pháp vào học trường Thuộc địa để phục vụ đế quốc. Ông ta không phải là
người yêu nước, chẳng qua bị Thực dân Pháp từ chối thì ông đi đầu quân cho đế
quốc Đỏ Liên Xô dưới danh nghĩa nhà cách mạng giải phóng dân tộc.
Ông
Ngô Đình Diệm được vua Bảo Đại mời làm Thượng thư Bộ Lại (tương đương chức Thủ
tướng). viết bản đề nghị Thực dân Pháp cải tổ đường lối cai trị, nhưng Pháp
không chấp nhận, ông từ chức để tìm đường cứu nước bằng cách khác. Vào thời
điểm cực kỳ khó khăn khi đất nước bị chia đôi, vua Bảo Đại lại mời ông đảm
nhiệm chức vụ Thủ tướng. Ông Diệm miễn cưỡng nhận lời vì bị vua Bảo Đại áp lực
đặt vấn đề trách nhiệm công dân tự do chống lại chủ nghĩa cộng sản. Ông Diệm
nhất quyết sống chết với Đất Nước, chứ không chấp nhận đề nghị ra khỏi nước của
Đại sứ Hoa Kỳ. Chỉ cần nêu vài ba sự kiện đó thôi, chúng ta cũng đủ thấy ông
Ngô Đình Diệm là người yêu nước, không màng danh lợi cá nhân, không tham sống
sợ chết.
Tiếc
thay! Một số người dân Miền Nam cho rằng ông Diệm là tay sai của Mỹ giống như
cha con Nguyễn văn Tâm, Nguyễn văn Hinh là tay sai của Pháp. Và ông Hồ được
đánh giá là nhà ái quốc đấu tranh giành độc lập!
Sau
ngày chia đôi Đất Nước, tình hình Miền Nam hết sức hỗn độn. Ông Diệm về chấp
chánh mà quân đội Quốc gia, Công An và ngân sách quốc gia thì nằm trong tay
Thực dân Pháp. Ông Diệm hoàn toàn không có dưới tay những cán bộ chính trị hay
quân sự hết lòng phụng sự lý tưởng tự do. Bọn Pháp thực khốn nạn, chúng bám lấy
Việt Nam cho đến ngày thua cộng sản, rồi lại xúi tay chân bộ hạ quấy rối chính
quyền của ông Diệm, thuộc phe Tự Do. Cái phe bị gọi là Tư Bản (trong đó có
Pháp) mà cộng sản đòi chôn sống! Pháp ủng hộ những giáo phái nổi lên chống ông
Diệm. Tướng Bảy Viễn, chủ nhân sòng bạc Đại Thế Giới và động điếm Bình Khang
đặt cho ông Diệm những yêu sách không thể thỏa mãn.
Phái
bộ Hoa Kỳ sang giúp ông Diệm lại nghe lời bọn Thực dân Pháp, cũng chống ông
Diệm. May mà có ông Landsdale làm bản báo cáo gửi về Tòa Bạch ốc kịp thời,
khiến cho Tổng thống Eisenhower thay đổi quyết định, nhờ đó ông Diệm mới đứng
vững. Ông Diệm được Mỹ ủng hộ tối đa và trong một thời gian ngắn ông Diệm đã ổn
định tình hình mà người ta tưởng chừng như một phép lạ. Giải quyết thành công vấn đề định cư cho gần một triệu người Miền Bắc
tỵ nạn Cộng sản trong tình hình hỗn độn như thế, không phải ai cũng làm được!
Một
mặt lo xây dựng Miền Nam từ hoang tàn đổ nát sau chiến tranh, một mặt lo triệt
hạ những cơ sở nằm vùng của Việt Cộng, ông Diệm còn bị sự chống đối của các
đảng phái chính trị. Đáng lý ra hai đảng lớn là Việt Nam Quốc Dân đảng và Đại
Việt phải đoàn kết giúp ông Diệm để tiêu diệt kẻ thù chung thì mới phải. Trong
một bài viết ngắn ngủi, tôi không thể kể ra hết cái tội của hai đảng lớn vừa
nêu.
Vì
nghĩ rằng muốn chống Cộng hữu hiệu thì phải tham gia vào một tổ chức có truyền
thống Chống Cộng, tôi đã tuyên thệ vào Đại Việt từ khi còn rất trẻ mà không
biết Đảng trưởng là ai, chỉ biết cái bí danh là Anh Cả. Do trẻ tuổi bồng bột,
lại thiếu thông tin, tôi chống ông Diệm. Vì ở trong cái Đảng chống ông Diệm,
nên tôi cũng tưởng rằng ông Diệm độc tài, gia đình trị. Sau này tôi ăn năn hối
lỗi thì đã muộn!
Cùng
thờ Đảng trưởng Trương Tử Anh (đã bị Cộng sản thủ tiêu), các lãnh tụ kế thừa
như các ông Nguyễn Tôn Hoàn, Đặng văn Sung (anh của tôi), Bùi Diễm, Nguyễn Ngọc
Huy, Hà Thúc Ký thay vì đoàn kết nhau để tiêu diệt cộng sản hầu báo thù cho
Nước và cho Đảng trưởng, lại phân hóa lẫn nhau. Bên Quốc Dân Đảng cũng vậy,
chia năm xẻ bảy thành nhiều hệ phái gồm các ông Vũ Hồng Khanh, Trần văn Tuyên,
Nguyễn Tường Tam …
Tôi
không dám quả quyết kết tội ông Trí Quang và Phe nhóm là cộng sản, vì không có
tài liệu cụ thể. (Tôi dùng cụm từ “Trí Quang và Phe nhóm” để người đọc đừng
hiểu lầm tôi đồng hóa Trí Quang với Phật giáo. Trí Quang và Phe nhóm còn gây
rối trường kỳ và liên tục các chính quyền sau khi ông Diệm đổ, đủ cho ta thấy
họ đấu tranh không vì nguyên nhân ông Diệm đàn áp tôn giáo, mà vì cố tình giúp
cho sự xâm lăng của cộng sản Miền Bắc sớm thành công. Bọn chính trị gia xôi
thịt, cơ hội dựa thế lực Nhóm Trí Quang để nhảy vào chính trường kiếm chác địa
vị, tiền bạc; chứ không thèm nghĩ tới sự tồn vong của Miền Nam.
Tôi
có thể khẳng định Tổng thống Ngô Đình Diệm không phải là nhà độc tài ác ôn, một
tín đồ Công giáo cuồng tín đàn áp Phật giáo như lời tuyên truyền của cộng sản
cùng với sự phụ họa của bọn chính trị gia xôi thịt, vô trách nhiệm. Bằng cớ là:
1/
Hà Mạnh Trí ám sát Tổng thống Diệm ở Ban Mê Thuột không bị xử tử hình. “Anh Cả”
Hà Thúc Ký âm mưu giết ông Diệm, lập đài phát thanh bài xích ông Diệm, đem quân
ra chiến khu Ba Lòng chống ông Diệm, khi bị bắt cũng không bị ông Diệm xử tử
hình,:ông Diệm còn lệnh cho y sĩ riêng của mình là bác sĩ Nguyễn Tuấn Anh đến
tận nhà lao để chăm lo sức khỏe cho ông Hà Thúc Ký và sai thuộc cấp đến giúp đỡ
cuộc sống vật chất của bà Hà Thúc Ký (hiện còn sống ở San Jose có thể xác minh
sự kiện này). Thế mà bộ máy tuyên truyền cộng sản kết tội ông Diệm là nhà độc
tài khát máu và được các phe chống ông Diệm ở Miền Nam phụ họa.
2/
Trong nội các của chính phủ ông Diệm đa số Bộ trưởng có tín ngưỡng Phật giáo.
Dưới thời ông Diệm, nhiều chùa chiền bị đổ nát do chiến tranh được trùng tu.
Phật tử muốn xây chùa là được xây chùa, muốn lập khuôn hội Phật giáo là được
lập, muốn mở thêm trường Bồ Đề là được mở. Thế mà lời hô hoán của Trí Quang và
tay chân bộ hạ kết tội Ngô Đình Diệm đàn áp tôn giáo lại được quần chúng nghe
theo.
3/
Đức Cha Lê Hữu Từ yêu cầu ông Diệm cho phép Đức Cha được quyền duy trì lực
lượng quân sự của khu Công giáo tự trị Bùi Chu – Phát Diệm di cư vào Miền Nam.
Nhưng ông Diệm từ chối vì ông Diệm không muốn thấy tình trạng một Quốc gia
trong một Quốc Gia. Ông Diệm chỉ muốn có một Quân đội duy nhất để bảo vệ Tổ
Quốc. Vì vậy ông Diệm sáp nhập các lực lượng giáo phái khác vào Quân Đội Quốc
Gia không phải vì độc tài.
Xây
dựng một quốc gia tiến tới nền dân chủ khi dân trí còn thấp, lãnh tụ đôi khi
cần phải có những biện pháp độc tài. Trường hợp Lý Quang Diệu của Singapore,
Tưởng Giới Thạch của Đài Loan, Phác Chính Hy của Đại Hàn v… v… là thí dụ điển
hình. Hoa Kỳ là nước dân chủ trên thế giới đã lập trại tập trung nhốt tất cả
những người Mỹ gốc Nhật trong Đệ Nhị Thế Chiến, không ai có thể kết án chính phủ
Hoa Kỳ độc tài. Việt Nam Cộng Hòa đang có chiến tranh với bọn xâm lược Miền
Bắc, công tác triệt hạ cơ sở hạ tầng của địch, bắt bớ cán bộ cộng sản nằm vùng
và bọn ký giả lợi dụng quyền tự do báo chí để hỗ trợ Cộng sản là đương nhiên.
Cái sai lầm lớn nhất của Tổng thống Ngô Đình Diệm là không chấp
nhận yêu cầu của Hoa Kỳ đưa quân vào Miền Nam vì sợ lịch sử lên án cái tội nô
lệ ngoại bang. Về nguyên tắc bảo vệ chủ
quyền quốc gia là đúng, nhưng về mặt thực tiễn là sai. Tướng lãnh Miền Nam
do Thực dân Pháp đào tạo được ông Diệm nâng cấp lên Tướng để chỉ huy các đại
đơn vị, họ chỉ có khả năng đánh những trận lẻ tẻ của du kích quân, nhưng không
thể thắng trận địa chiến của đối phương với lính chính quy. Tướng lãnh cộng sản
có thể kém về phương diện văn hóa, trình độ học thức, nhưng lại thiện chiến
trong đánh giặc nhờ từng trải qua 9 năm kháng chiến chống Pháp. Ngoài ra, còn
có một yếu tố khác. Nói ra thì đau lòng, nhưng sự thật cần phải nói ra.
Động
cơ thúc đẩy thanh niên thời Cách mạng Mùa Thu năm 1945 là do tinh thần yêu
nước, chống Thực dân Pháp giành độc lập. Họ là những người có lý tưởng, nhưng
đáng thương cho họ là bị Hồ Chí Minh dẫn dắt vào con đường tà đạo mà trở nên u
tối, không nhận ra Đất Nước sẽ đi về đâu sau khi chiến thắng. Có lý tưởng dân
tộc (mà không biết mình bị phỉnh gạt) nên người chiến sĩ “cộng sản” tự hào chấp
nhận gian khổ, chấp nhận quyết tử. Họ trưởng thành trong khói lửa chiến tranh
hận thù, sẵn sàng giết kẻ địch khác lý tưởng không nương tay, dù cùng nòi
giống. Trong khi ấy Quân Đội Quốc gia được Pháp thành lập, gồm phần lớn là
những người phải đi quân dịch (miễn cưỡng) hoặc tình nguyện vì cần có một cái
nghề để sinh nhai, như thể đi làm thầy giáo hoặc kỹ sư. Giống như bản thân tôi,
tình nguyện vào Không Quân để làm phi công, dù thù ghét cộng sản, nhưng không
hề mang ý tưởng chém giết, mà khởi thủy vì nguyên nhân lãng mạn do ước muốn
được tung mây lướt gió giữa không trung. Cho nên nhiều khi phải xả những tràng
đạn xuống địch quân để giải vây một đồn bạn bị tấn công, mà lòng tôi cứ xót xa quặn
thắt vì cuộc huynh đệ tương tàn. Tính nhân bản đó trong chiến tranh là đã làm
mình tự suy yếu. Hầu hết quân nhân trong Quân Lực VNCH không thể ác như cộng sản cũng
là một trong những lý do khiến cho Miền Nam thua trận!
Tổng
thống Ngô Đình Diệm cương quyết giữ chủ quyền quốc gia mà không ý thức rằng
Miền Nam muốn sống còn thì phải chấp nhận yêu sách của Hoa Kỳ, vì Hoa Kỳ là
nguồn tiếp liệu vũ khi và kinh tế. Người Mỹ giúp Miền Nam không phải vì yêu dân
Việt Nam, mà vì họ muốn dùng Miền Nam làm tiền đồn ngăn chặn làn sóng Đỏ do chủ
thuyết Domino. Hai bên đều có nhu cầu và quyền lợi giống nhau thì trở thành
Đồng Minh, chứ chẳng vì ai thương ai. Ở phía nhược tiểu mà đi ngược lại chủ
trương của họ, tất nhiên họ phải thay ngựa dọc đường thôi! Nếu Tổng thống Diệm
đừng cố chấp vì cái nguyên tắc “chủ quyền” cứng nhắc đó thì người Mỹ sẽ không
“gợi ý” cho Trí Quang và Phe nhóm mượn cớ đàn áp Phật giáo để gây bất ổn chính
trị và không mua chuộc các Tướng lãnh làm đảo chánh. Cái dở của chế độ Việt Nam Cộng Hòa là quá yếu về phương diện tuyên
truyền. Nếu Tổng thống lên đài phát thanh nói rõ sự thật cho đồng bào hiểu
rằng Miền Nam bị khối Cộng sản dùng Quân đội Miền Bắc xâm lăng, Quân lực Miền
Nam không đủ khả năng kháng cự. Chúng ta cần Quân đội Hoa Kỳ giúp bảo vệ giống
như họ đã bảo vệ Âu Châu trong Đệ nhị Thế chiến chống Liên Minh Đức – Ý. Quân
đội Hoa Kỳ không phải là Thực dân như đế quốc Pháp. Họ đã giải phóng Âu Châu,
nhưng họ không đặt nền thống trị trên các quốc gia Âu Châu giống như Liên Xô đã
và đang thống trị các quốc gia Đông Âu. Tôi tin chắc rằng đồng bào sẽ hiêu sự
hiện diện của Quân Đội Hoa Kỳ là chính đáng, là cần thiết.
Hoa Kỳ
cũng sai lầm khi tưởng rằng thay thế Tổng thống Ngô Đình Diệm thì họ sẽ điều
khiển chiến tranh một cách hữu hiệu hơn. Như ở trên tôi đã
nói, các Tướng lĩnh VNCH được đào tạo từ Thực dân Pháp, tinh thần quốc gia thấp
kém, không nhìn thấy hiểm họa Cộng sản trước mắt, nên cứ liên tục tranh quyền
đoạt lợi bằng các cuộc đảo chánh, chỉnh lý khiến cho tinh thần chiến đấu hăng
say của người lính càng ngày càng suy sụp. Một sai lầm chiến lược khác của Hoa Kỳ là khi tham gia
vào cuộc chiến tranh Việt Nam với chủ trương không quyết đánh bại kẻ địch.
Kéo dài cuộc chiến dằng dai khiến cho nhân dân Mỹ mất kiên nhẫn. Người lính Mỹ
bị trói tay; Mỹ không thua trên chiến trường, mà Mỹ thua tại nước Mỹ!
Nếu
tôi là người dân Mỹ, tôi cũng sẽ là kẻ phản chiến. Tại sao? Tại vì tôi không
thể để cho con em của mình đến hy sinh cho một xứ sở có những lãnh đạo chính
trị, quân sự tồi, chỉ ham tranh giành quyền lợi và quần chúng thì biểu tình đòi
đuổi Mỹ về nước. Bọn Ngụy hòa Việt Nam
như cái loại Ni sư Huỳnh Liên, Ngô Bá Thành, Ngô Công Đức, Huỳnh Tấn Mẫm… là
bọn gian lận rất đáng khinh bỉ, chúng chỉ là đầy tớ cho Cộng sản vì chúng mượn
danh nghĩa yêu chuộng hòa bình, chấm dứt chiến tranh. nhưng chỉ đòi Miền Nam
buông súng. Chúng tôi, những chiến binh ngoài chiến trường mới thực sự là
những kẻ phản chiến đích thực, vì khát khao hòa bình, mong muốn chiến tranh sớm
chấm dứt. Nếu chiến tranh càng kéo dài, cơ may sống sót càng hiếm. Ai chẳng
tham sống, sợ chết? Vì giặc đến nhà nên phải đánh, chứ đâu phải là Thần Thánh
mà không sợ chết?
Tướng
Moshe Dayan nổi
tiếng khắp thế giới sau khi đánh tan Liên quân Á Rập trong vòng 6 ngày vào năm
1967. Sau đó ông Dayan được làm Bộ trưởng Quốc phòng, rồi Bộ trưởng Ngoại giao
mà trong lĩnh vực nào ông cũng tỏ ra xuất sắc. Khi thôi chức, ông Dayan sang
thăm Việt Nam trong tư cách phóng viên của đại nhật báo Do Thái. Ông tháp tùng
quân đội Mỹ đi thị sát các cuộc hành quân và tìm hiểu tình hình quần chúng tại
nhiều nơi. Trước khi ông
rời Việt Nam, một nhà báo Việt hỏi liệu ông có một lời khuyên nào để Miền Nam
chiến thắng cộng sản. Không một chút do dự, Tướng Dayan trả lời bằng một câu
ngắn gọn: “Miền Nam hãy thua cộng sản
trước đi đã, rồi sẽ thắng”. Lúc bấy giờ báo chí Sài Gòn có những bài
đả kích Tướng Dayan, vì họ cho rằng lời phát biểu của ông ta nhằm chủ đích xúi
Hoa Kỳ bỏ rơi Miền Nam để dồn nguồn lực tài chánh viện trợ Do Thái.
Tôi
có suy nghĩ khác với báo chí Sài Gòn lúc bấy giờ. Nhân dân Miền Nam không có ý
chí sống còn như dân Do Thái. Việt Nam Cộng Hòa bị Cộng sản quyết tâm xóa bỏ
trên bản đồ thế giới giống như Do Thái bị các quốc gia Hồi giáo chung quanh
quyết tâm tiêu diệt. Với kinh nghiệm đau thương từ vụ Holocaust, dân Do Thái
ngày nay đã dồn hết mọi nỗ lực để bảo vệ xứ sở của họ. Tướng Moshe Dayan nhận
định rằng dân Miền Nam không “thấy” cái khủng khiếp của Cộng sản, nên phải bị
Cộng sản đánh bại, bị đối xử tàn tệ, rồi mới mở mắt. Giá như quân dân Miền Nam
từ mọi tầng lớp biết cái ác, cái man rợ, cái lưu manh, cái ngu dốt của cộng sản
thì chắc chắn họ đã đoàn kết một lòng tiêu diệt Cộng sản. Được vậy, Miền Nam đã
không mất! Sẽ không có những trại tù khổ sai để nhốt quân cán chính Miền Nam bị
quy là Ngụy! Sẽ không có vùng kinh tế mới để đày đọa dân lành! Sẽ không có nạn
vượt biên, vượt biển gây chết chóc cho hàng trăm ngàn nạn nhân làm chấn động
lương tâm nhân loại!
Cái
ngày Miền Nam sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian, vì nhân dân không ý thức sự quý
báu của Tự Do. Khi
nào bị Cộng sản “đô hộ”, các thứ như nhân phẩm, nhân quyền, nhà cửa, đất đai
đều bị mất sạch thì lúc đã quá muộn. Nghe tiếng than thở của người Miền Bắc vào
Nam sau Tháng Tư năm 1975 “Chúng tôi
tưởng các anh ra giải phóng chúng tôi; không ngờ các anh lại thua thì cả nước
sẽ biến thành nhà tù vĩ đại”, tôi càng thấy cái tội của mình càng lớn hơn,
Nhiều đêm tôi đã khấn nguyện vong linh nhà ái quốc Ngô Đình Diệm tha tội cho
mình.
Bây
giờ những người suốt đời tận tụy cho “lý tưởng cộng sản” nhìn nhận rằng Ngày 30
Tháng Tư là ngày Miền Nam giải phóng Miền Bắc ra khỏi sự u tối, tôi nhận thấy
mình đồng ý với lời tiên tri của Tướng Moshe Dayan trước 1975 là đúng! Nhạc sĩ Tô Hải là một “cách mạng lão thành” mà tôi đánh giá
rất cao vì ông dám công khai nhìn nhận mình hèn vì sợ hãi cái chủ nghĩa bất
nhân, dám công khai kết tội Hồ Chí Minh, dám xuống đường cùng đi biểu tình với
giới trẻ trước Tòa Lãnh sự Trung Cộng chống sự xâm lăng của kẻ thù. Vừa rồi,
tôi kêu gọi quý vị “lão thành cách mạng” hãy đến lăng ông Hồ để xé thẻ Đảng, xé
sổ hưu … không phải vì tinh thần Chống Cộng quá khích. Tôi chỉ muốn quý vị ấy
ít nhất phải có hành động như nhạc sĩ Tô Hải để làm ngọn đuốc cho giới trẻ tiến
lên. Cái thứ như nhạc sĩ Phạm Tuyên có bố là nhà văn hóa Phạm Quỳnh bị Cộng sản
chôn sống mà lại muối mặt làm bài ca “Như Có Bác Hồ Trong Ngày Vui Đại Thắng”
thì nền đạo lý của dân tộc chẳng còn gì!
Quý vị
“lão thành cách mạng” hãy nhớ câu than thở của Lê Duẩn: “Chúng ta đánh Pháp, đánh Mỹ đây là đánh cho Liên
Xô, cho Trung Quốc” để đừng bao giờ tự hào cái quá khứ oai hùng đánh
Pháp, đánh Mỹ nữa. Càng
mang cái hãnh diện hão đó, càng chứng tỏ tư cách đầy tớ của mình thôi! Lê Duẩn
cũng ý thức thân phận đầy tớ của mình, nhưng tại vì cái “vòng kim cô xã hội chủ
nghĩa” quấn chặt quá, ông ta không gỡ ra được mà thôi!
Tôi không bao giờ coi Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông, Hồ Chí
Minh, Kim Nhật Thành là Cộng sản. Họ chỉ lợi dụng cái lý thuyết “công bằng xã
hội” hoang tưởng của Marx để xây nên một chế độ cai trị chuyên chính. Bởi vì
Marx từng nói: “Chỉ có loài cầm thú mới lo chăm chút cho bộ lông của chúng và
quay lưng lại trước nỗi bất hạnh của đồng loại”. Dựa vào tiêu chuẩn đó, những
“Tay Tổ” nêu trên không thể là người cộng sản như Marx nghĩ, họ còn tệ hại hơn
cầm thú vì chính họ gieo rắc nỗi bất hạnh, chết chóc trên đồng loại một cách
khủng khiếp, chưa từng thấy trong lịch sử loài người. Cộng sản là một “hư từ”
để đánh tráo khái niệm, đã bị nhân loại kết án. Bằng cớ là những người cộng sản
quyền cao chức trọng trong cuộc hội thảo do giáo sư Trần Phương chủ trì mà
không một ai hiểu chủ nghĩa xã hội là gì. Ai mất công đi chống cái không hiện
hữu? Tôi chống là chống lại sự man rợ, lưu manh, lừa đảo bất cứ từ đâu tới để
xây dựng một xã hội lương thiện, tôn trọng phẩm giá Con Người. Tôi thúc giục
quý vị “lão thành cách mạng” hãy tích cực dấn thân để bênh vực cho những cựu
chiến binh dưới quyền mình như bạn Nguyễn Thành Công bị chế độ cướp đất cướp
nhà, chứ không phải ngồi nhà viết Kiến Nghị với lại Thư Ngỏ … Kính gửi những
nhà lãnh đạo vô liêm sỉ. Thản nhiên vô cảm trước sự việc luật sư Cù Huy Hà Vũ
bị bỏ tù vì yêu cầu nhà cầm quyền tuyên dương công trạng những chiến sĩ Việt
Nam Cộng Hòa và những chiến sĩ của Quân Đội Nhân Dân đã bỏ mình bảo vệ Hoàng
Sa, Trường Sa là một sự vô cảm hết sức đáng bị lên án. Vô cảm trước nỗi oan ức
của con cái đồng chí mình, vô cảm trước vong linh chiến sĩ hy sinh bảo vệ Tổ
Quốc là cái tội không thể tha thứ được! Đó là tội đồng lõa với bọn cầm quyền
manh tâm bán nước cho giặc thù truyền kiếp của giống nòi, bất xứng với cái danh
nghĩa “quyết tử”.
Mới
đây đọc bài thơ “Buồn” của ông Nguyễn Khoa Điềm, tôi cảm thấy … buồn cười! Một
người khi đảm nhiệm chức vụ Tuyên Giáo Trung Ương thì đề ra những chỉ thị cấm
đoán các quyền tự do ngôn luận, tự do tư tưởng, nay thì lo lắng ngọn Cờ Đỏ có
còn thắm như xưa? Có lẽ thi sĩ không ý thức được rằng vì mình chiến đấu dưới
ngọn Cờ Đỏ ấy mà Đất Nước lâm vào cảnh điêu linh ngày hôm nay? Bản thân trót a
tòng với tội ác, tốt hơn hết ông Điềm phải có trách nhiệm tố cáo tội ác để trừ
khử nó đi, chứ sao lại than thở như “thương nữ bất tri vong quốc hận” để còn
mãi ca khúc “hậu đình hoa” một cách ủ dột và thê lương như thế? Tôi mong ông
Nguyễn Khoa Điềm đọc bài này để nhận thức lại nhằm có hành động xứng đáng với
dòng dõi Nguyễn Khoa danh tiếng của Đất Thần Kinh. Như Ngài Nguyễn Khoa Nội
Táng, như Tướng Nguyễn Khoa Nam.
Theo
tôi, Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh ca tụng ông Hồ, một kẻ bán nước tàn ác giết hại
nhân dân mình, là một hành động lăng mạ nghiêm trọng trên vong hồn những nhà ái
quốc chân chính Việt Nam như Nguyễn Hữu Đang, Phan Khôi, Trần Dần, Phùng Quán,
bà Nguyễn thị Năm…! Làm sao nhân dân Việt Nam có thể nổi dậy để tiêu diệt cái
đám cầm quyền lưu manh, gian ác, bất nhân này được, khi còn những người như
Tướng Vĩnh cứ miệt mài ca tụng ông Hồ là một bậc Thánh có công giải phóng dân
tộc? Sau những bài viết của tôi đăng trên mạng, cụ Vĩnh còn khuếch đại âm thanh
cái bài tụng ca chát chúa về ông Hồ thì rõ ràng hết thuốc chữa. (You can not
teach the old dog a new trick, ngạn ngữ Hoa Kỳ). Tình trạng người dân Việt ngày
nay bị tước đoạt nhân phẩm, tài sản, đất đai khiến cho tôi đau xót, thù hận ông
Hồ, kẻ đã đưa Đất Nước xuống hầm tai vạ, lại càng tức tối thêm những người vô
trách nhiệm với Non Sông như Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh.
Ý
thức rằng chúng ta cần đoàn kết để có sức mạnh lật đổ một bạo quyền nhơ nhớp,
tham nhũng, lưu manh, nhưng thú thực tôi không thể đoàn kết với những người có
đầu óc như Tướng Vĩnh. Tôi triệt để chống lại những kẻ tòng phạm dựng lên một
Nhà Nước chuyên chính, mà nhất định không chịu nhận lãnh trách nhiệm của mình,
lại còn tuyên dương kẻ ác như Cha Già Dân Tộc. Đó là quyết tâm của tôi; chứ
không phải quá khích! Mong bạn Nguyễn Thành Công hiểu như vậy để chúng ta có
thể bắt tay nhau trong hành trình giải phóng dân tộc mau chóng thoát ra khỏi
tình cảnh nô lệ Tầu do bọn cầm quyền, hậu duệ của ông Hồ, tiếp tục bán nốt phần
đất còn lại của cha ông chúng ta.
©
Bằng Phong Đặng văn Âu
©
Đàn Chim Việt
Trách nhiệm với
non sông (Bài số 1)
12:01:am
24/04/13
Tôi
có hai người đàn anh rất đáng kính, tuổi ở ngưỡng 90 nhưng thần trí còn minh
mẫn và đặc biệt còn đau đáu với nỗi nước nỗi nhà, thường xuyên cống hiến trên
diễn đàn những bài tham luận rất giá trị. Một người từng giữ chức Bộ trưởng
dưới chế độ Việt Nam Cộng Hòa; một người từng là cán bộ cao cấp dưới chế độ
Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Tuy chiến tuyến ý thức hệ phân rẽ hai anh, nhưng
ngày nay hai anh trở nên đôi bạn tâm giao, chỉ vì tâm can hai anh còn hừng hực
ngọn lửa yêu nước thương nòi, mưu cầu nền tự do dân chủ cho quê nhà. Mỗi khi
viết xong một bài nào, tôi thường gửi cho hai anh đọc để lĩnh hội ý kiến. Lần
nào tôi cũng nhận được từ hai anh những lời động viên khá tích cực.
Có
một thời gian dài tôi ngưng viết vì nhận thấy đóng góp những suy nghĩ của mình
cho lợi ích quốc dân mà chẳng được nhà cầm quyền quan tâm lắng nghe, hai anh
gửi email hối thúc: “Phải viết! Đừng bao giờ bỏ cuộc”. Nhân đọc bài “Từ Đảng
cộng sản ban đầu đến Đảng cộng sản hiện nay” của Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh,
mà trong đó Cụ Vĩnh chê trách những người “chống Cộng cực đoan” phủ nhận toàn
bộ công lao của Đảng Cộng sản, tôi bắt đầu viết lại để trao đổi cùng ông Tướng.
Nếu là người lương thiện, công minh thì tất nhiên phải chống Tội Ác, Dối Trá,
Bất lương, do đó phải chống Cộng, vì chủ nghĩa cộng sản là một chủ nghĩa của
tội ác, của dối trá, của bất lương. Do đó, không thể phân loại “Chống Cộng cực
đoan” hay “Chống Cộng ôn hòa” mà chỉ có “Chống Cộng triệt để” để làm người tử
tế. Bất cứ tổ chức nào, cá nhân nào mang những đặc tính hay hành vi cộng sản
đều phải bị loại khỏi xã hội; chứ không đợi là cộng sản. Nhìn hậu quả tai hại
do cộng sản đưa Đất Nước đến tình trạng đạo đức suy đồi thậm tệ, phẩm giá con
người xuống thấp hơn loài thú vật, tôi xác quyết rằng Đảng Cộng sản hoàn toàn
có tội với nhân dân và với tiền nhân (vì bán nước); chứ chẳng có công gì cả!
Mặc
dầu Cụ Vĩnh là Tướng lãnh, là Đại sứ cộng sản, nhưng gần đây Cụ lên tiếng ủng
hộ phong trào dân chủ, nên tôi có sự quý mến phần nào. Bởi vì tôi quan niệm
rằng trong quá khứ những người như Cụ Vĩnh cúi đầu phục vụ một chủ nghĩa phi
dân tộc, nhưng bây giờ họ biết nhận thức lại thì mình có nghĩa vụ ủng hộ để
phong trào đấu tranh dân chủ càng ngày càng lớn mạnh. Nhưng qua bài viết nêu
trên, tôi nhận thấy Cụ Vĩnh ca ngợi cộng sản trước 1975 là hoàn toàn không
đúng.
Bản
chất Đảng Cộng sản Việt Nam từ khi cướp chính quyền năm 1945 là một đảng khủng
bố vì đã ngầm thủ tiêu những người quốc gia yêu nước chống Thực dân Pháp và
không chấp nhận chủ nghĩa Mác-Lê. Bộ máy tuyên truyền dối trá của cộng sản làm
người dân bị mê muội do cái khẩu hiệu “Độc lập – Tự do – Hạnh phúc” chứ không
hề tin yêu Đảng. Họ chẳng hiểu rằng ông Hồ đưa đất nước vào hệ thống Đảng Quốc
tế thì làm gì có độc lập! Nhất cử nhất động đều phải tuân theo mệnh lệnh của
Mạc Tư Khoa hoặc Bắc Kinh. Sự tàn ác man rợ, phản phúc trong cải cách ruộng đất
và tiếp đến là cuộc đàn áp phong trào Nhân Văn mà Cụ Vĩnh gọi đó là thời kỳ
quang vinh thì rõ ràng Cụ cố tình bóp méo lịch sử. Chúng ta đang chiến đấu cho
Sự Thật để chống lại sự Dối Trá thì không thể chấp nhận luận điệu Cụ Vĩnh được.
Mặc
dầu tôi đã nhờ ông Nguyễn Huệ Chi – Chủ nhiệm trang mạng Bauxitevn – chuyển bài
viết của tôi cho Cụ Vĩnh, nhưng hình như Cụ Vĩnh cũng giống như bọn cầm quyền
sâu dân mọt nước hiện nay, nghĩa là tảng lờ những luận cứ tôi nêu ra. Bởi vì Cụ
lại viết thư ngõ gửi Nguyễn Phú Trọng mà trong đó Cụ còn tiếp tục ca ngợi Hồ
Chí Minh mạnh mẽ hơn. Trong bài viết của tôi, tôi nhấn mạnh rằng chứng cứ tội
ác của Hồ Chí Minh quá rõ ràng, hàng chục vạn người chết oan dưới tay Hồ Chí
Minh trong cải cách ruộng đất; hàng triệu thanh niên bị Hồ Chí Minh nướng trên
chiến trường vì làm nghĩa vụ quốc tế cho Liên Xô và Trung Cộng. Bọn cầm quyền
hiện nay bắt buộc cán bộ và nhân dân noi gương đạo đức và học tập tư tưởng Hồ
Chí Minh là để có quyền chính thống cai trị; còn Cụ Vĩnh thường tỏ ra uất ức
trước tham vọng bành trướng của lũ Đại Hán thì tại sao tới hôm nay mà Cụ vẫn
hết lòng ca tụng một kẻ bán nước? Phạm văn Đồng không thể tự tay viết công hàm
cho Châu Ân Lai nhìn nhận Hoàng Sa, Trường Sa thuộc Tầu Cộng mà không có lệnh
của Hồ Chí Minh, Chủ tịch Nước kiêm Tổng Bí thư Đảng. Hồ Chí Minh đích thực là
kẻ bán nước!
Thực
tình, tôi quá chán ngán bọn cầm quyền quỵ lụy kẻ thù Phương Bắc để được tiếp
tục ăn bẩn. Nay lại đọc bài của vị “cách mạng lão thành” một mặt hài tội Nguyễn
Phú Trọng và một khác lại ca tụng Hồ Chí Minh thì không còn nỗi chán ngán nào
to lớn hơn. Hồ Chí Minh và những kẻ cúi đầu thờ ông Hồ chính là những người đẻ
ra bọn cầm quyền hiện nay. Hồ Chí Minh thì đã chết; vậy những ông những bà từng
toa rập với Hồ Chí Minh mà còn sống thì phải hành động để diệt cái quái thai đó
đi cho dân nhờ; chứ không nên ngồi nhà viết thư ngõ và ký kiến nghị để xin xỏ,
van nài cái lũ vô học, vô tâm gieo rắc nỗi thống khổ lên đồng bào, đồng loại.
Đó là lý do vì sao tôi viết bài “Giờ Hành Động Đã Điểm”.
Tôi
gửi bài viết cho hai bậc đàn anh mà tôi đã đề cập ở đoạn mở đầu. Hai anh khuyên
rằng một người cộng sản kỳ cựu như Tướng Vĩnh mà còn lên tiếng nói đến cái sai
quấy của chính quyền hiện nay là hiếm lắm. Chúng ta nên “nhẹ nhàng” để Cụ dần
dần đánh thức những phần tử cộng sản còn mê muội. Mặc dầu kính trọng hai bậc
đàn anh hết sức; nhưng tôi không thể chấp nhận vào thời điểm năm 2013 mà còn
chơi cái trò “viết một câu trung xong, lại phải viết một câu nịnh” như cái thời
của Đại tá Nguyễn Minh Châu. Những kiến nghị với lại thư ngõ dù lời lẽ tha
thiết đến thế nào đều đã bị bọn cầm quyền ném vào thùng rác thì những người từng
nắm giữ những chức vụ quan trọng trong Đảng trước đây phải thẳng thắn nhận lấy
trách nhiệm của mình. Chính các Cụ lão thành “nặn” ra cái lũ cầm quyền dòi bọ
này, đáng lý các Cụ phải có cách ứng xử của bậc trưởng thượng để dạy dỗ bọn
chúng, tại sao cứ tối ngày trân trọng “kính thưa”, “kính gửi” với cái bọn này?
Tôi
ngồi nghe các “youtube” của buổi hội thảo góp ý với Đại Hội Đảng do cựu Phó Thủ
tướng Trần Phương chủ trì, gồm toàn những quan chức từng nắm giữ trọng trách
lớn trong Đảng đã về vườn, đặt câu hỏi: “Ai trong các anh chị nói cho tôi nghe
chủ nghĩa xã hội là cái gì” mà xót xa cho dân tộc Việt Nam quá sức, vì tất cả
hội thảo viên đều im thin thít, không giải thích nổi! Chẳng ai hiểu “chủ nghĩa
xã hội” là gì, thế mà khi có quyền trong tay thì quý vị ấy cứ lớn tiếng hô hào
“tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên xã hội chủ nghĩa”! Nên gọi đó là bi
kịch hay thảm kịch Việt Nam?
Tôi
từng đặt câu hỏi cho ông cựu Chủ tịch Quốc hội Nguyễn văn An: “Tại sao khi tại
chức ông không nhìn thấy cái lỗi hệ thống để sửa đổi, mà đợi cho tới lúc về
vườn rồi mới than?”. Tôi cũng nhân danh một quân nhân (dù ở bên thua cuộc) viết
thư cho ông Tướng Phùng Quang Thanh về nhiệm vụ bảo vệ Tổ Quốc của người lính.
Nhưng tất cả đều rơi vào khoảng không. Đáng lý ra, người Tư lệnh Quân Đội khi
thấy Công An bắt bớ, đánh đập, đạp vào mặt những công dân yêu nước kêu gào
“Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam” thì phải ra tay can thiệp bằng cách lập
tức lật đổ bọn cầm quyền bán nước sử dụng Công An như bầy lang sói. Lâu nay tôi
cứ nuôi hy vọng khi Công An đàn áp nhân dân quá mức thì Quân Đội sẽ ra tay làm
cuộc cách mạng để trước là dẹp nạn nội xâm (tham nhũng) đang hoành hành và sau
nữa là đoàn kết toàn dân chống ngoại xâm đang bắn giết ngư dân của ta ngoài
biển Đông. Nhưng mới đây Quân Đội còn hiệp lực với Công An dưới danh nghĩa thi
hành công vụ để tước đoạt tài sản và đánh đập gia đình anh Đoàn văn Vươn, một
cựu quân nhân, thì không còn trông mong gì vào lý tưởng của Người Lính bảo vệ
giang sơn nữa! Tại sao lại đốn mạt đến như thế?
À!
Tôi hiểu ra rồi! Cái “Quân Đội Nhân Dân” này do một anh Tướng hèn đẻ ra thì
không thể nào sản sinh những cấp chỉ huy có dũng khí được. Anh Tướng hèn mà tôi
nói đến là Đại tướng Võ Nguyên Giáp, một người được ca tụng là anh hùng, lại
hèn hạ làm anh “Cai Đẻ” do Lê Đức Thọ đặt để, không gọi là hèn thì gọi là gì?
Thực tình mà nói, tất cả cái bọn mệnh danh là lãnh đạo cộng sản đều hèn. Từ Hồ
Chí Minh trở xuống. Nếu không hèn thì Hồ Chí Minh không bao giờ lễ phép viết
thư xin Toàn Quyền Đông Dương để vào học trường Thuộc Địa. Nếu không hèn thì Hồ
Chí Minh không bao giờ răm rắp tuân lệnh Staline, Mao Trạch Đông để thi hành
chủ trương cải cách ruộng đất, trăm hoa đua nở. Nếu không hèn thì Hồ Chí Minh
không bao giờ để cho bọn Lê Duẩn, Lê Đức Thọ lấn át quyền hành, tự tung tự tác
gieo rắc tội ác. Cái hèn rõ ràng nhất là Hồ Chí Minh chuyên làm điều khuất tất,
gian dối. Giả danh Trần Dân Tiên, T. Lan viết sách sùng bái mình là hèn. Làm
cho đàn bà mang thai rồi sai thuộc hạ thủ tiêu là hèn. Có con mà không dám nhìn
nhận là hèn. Dưới sự “lãnh đạo” của anh hèn Hồ Chí Minh, chắc chắn không ai
được phép có khí phách để khuyên ông ta làm điều ích quốc lợi dân, vì sợ bị trừ
khử ngay. Do đó, dưới cái cơ chế hay hệ thống do ông Hồ và tay chân bộ hạ lập
ra thì không còn người có kiến thức và có tư cách để ngoi lên địa vị lãnh đạo
mai sau.
Phạm
văn Đồng cũng là một anh hèn. Nếu bị Hồ Chí Minh sai viết công hàm bán nước thì
phải phản đối; chứ sao lại cúi đầu nhận lệnh thi hành để lưu lại vết dơ trong
lịch sử không bao giờ rửa sạch? Không những hèn mà còn ngu dốt nữa. Cho nên cái
thứ thiến heo hoạn lợn như Đỗ Mười mới leo lên chức Thủ tướng, Tổng Bí thư hoặc
cái thứ phu đồn điền cạo mủ cao su như Lê Đức Anh, một đảng viên cộng sản lộn
sòng có lý lịch mờ ám, leo lên chức Đại tướng, Chủ tịch Nước.
Trong
Đại Hội vừa rồi, tuy ở địa vị Tổng Bí thư Đảng, Chủ tịch Nước, Nguyễn Phú Trọng
cùng Trương Tấn Sang là hai anh hèn thấy rõ vì không dám gọi đích danh Nguyễn
Tấn Dũng, mà chỉ rụt rè nói xa nói xôi là Đồng chí X.
Trong
khi ấy những bạn trẻ nữ nhi chân yếu tay mềm như Phạm Thanh Nghiên, Huỳnh Thục
Vy, Tạ Phong Tần … (nhiều quá, kể ra không xiết), quả xứng danh con cháu Trưng
Triệu dù bị bọn chó săn Công An đàn áp thẳng tay, lại vô cùng dũng cảm. Tôi xin
kính cẩn nghiêng mình ngã nón chào tấm lòng yêu nước của các bạn trẻ. Các bạn
trẻ thật đáng thương, vì bị sống dưới cái chế độ do những “lão thành cách mạng”
thải ra một đống dòi nắm quyền thống trị bán nước, hà hiếp dân mà các Cụ vẫn
thản nhiên ngồi nhà viết dăm ba cái kiến nghị, thư ngõ để đánh lừa mặc cảm phạm
tội vì đã vái lạy Hồ Chí Minh như vị cứu tinh dân tộc. Hành xử như thế, các Cụ
làm sao xứng đáng để tự hào với cái danh “quyết tử để dân tộc quyết sinh”?
Có
độc giả hỏi tại sao tôi cứ quy trách nhiệm cho những lão thành cách mạng mà
không đề cập đến những phần tử ở Miền Nam chạy theo cộng sản khiến cho chế độ
Việt Nam Cộng Hòa sụp đổ? Xin giải thích: Thanh niên nam nữ vào cái thời gọi là
“Cách Mạng Mùa Thu” tham gia kháng chiến là những người thực sự yêu nước nhưng
không hiểu sự trí trá, gian ác của cộng sản. Còn bọn ở Miền Nam sau 1954 theo
cộng sản là bọn gian lận; chứ không phải là yêu nước hay yêu chuộng hòa bình.
Nếu chúng thật lòng chống chiến tranh thì phải đòi cộng sản rút quân về Miền
Bắc; chứ không thể đòi Việt Nam Cộng Hòa đơn phương buông súng. Mỹ không phải
là đế quốc xâm lược. Mỹ đổ quân vào Miền Nam là vì cộng sản xua quân vào xâm
lăng Miền Nam. Vì vậy đối với bọn gian lận thì không thể đặt ra vấn đề trách
nhiệm với chúng!
Tuy
không đồng thuận với việc ký kiến nghị “kính gửi” bọn cầm quyền phi pháp, vừa
không có chính danh vừa lưu manh, nhưng tôi trân trọng những nhà trí thức còn
ưu tư thao thức với vận mệnh dân tộc. Giả sử bản kiến nghị sửa đổi Hiếp Pháp có
80 triệu chữ ký cũng chẳng được bọn cầm quyền này coi ra gì. Hoặc giả sử chúng
hoàn toàn chấp nhận toàn bộ bản đề nghị sửa đội Hiến Pháp của 72 nhà trí thức,
nhưng chúng vẫn cai trị bằng Nghị Quyết của Đảng thì chẳng ăn thua gì. Chúng
từng đặt bút ký văn thư cam kết chấp hành những quy định quốc tế để được gia nhập
WTO nhưng chúng vẫn tráo trở bất tuân. Mới đây đại biểu Quốc hội Liên Âu với đa
số phiếu tuyệt đối lên án Nhà Nước Việt Nam vi phạm nhân quyền, Hoa Kỳ cũng lên
án, chúng liền sai bộ hạ lên tiếng chối leo lẻo một cách trơ trẽn. Quốc tế
khinh bỉ chúng, nhưng chúng vẫn mặt trơ trán bóng, vì đã mất hết khả năng biết
xấu hổ!
Một
bọn cầm quyền đáng khinh bỉ, chà đạp quyền con người, lưu manh gian dối lại
thêm cái tội bán nước cho giặc Tầu. xin đặt câu hỏi: Liệu người Việt Nam chấp
nhận sống qua ngày đoạn tháng với bọn chúng, chịu đựng sự hoành hành của lũ quỷ
như loài ký sinh, hay phải vùng lên để giành lại Tổ Quốc, để sống xứng đáng với
danh phận CON NGƯỜI?
Không
còn trông mong gì ở cái Quân Đội mang danh nghĩa Nhân Dân ra tay làm cuộc cách
mạng lật đổ bạo quyền để cứu Nhân Dân, tôi nghĩ chỉ còn có một cách duy nhất là
yêu cầu quý Cụ Lão Thành Cách Mạng từng vỗ ngực tự hào “Quyết Tử để Dân Tộc
Quyết Sinh” phải hành động thì mới cứu được cái Đất Nước này. Tại sao ư? Rất
giản dị: Quý Cụ đã thải ra đống phân này thì quý Cụ phải có bổn phận và nghĩa
vụ hốt đi thôi! Tuổi già sức yếu, quý Cụ “hốt” bằng cách nào ư? Xin thưa, quý
Cụ hãy lũ lượt, hết lớp này đến lớp khác, kéo nhau ra cái lăng của ông Hồ ở Ba
Đình ném thẻ đảng, ném sổ hưu và ném tất cả những tấm huy chương trên cái hòm
kính trả lại cho ông Hồ và dõng dạc tuyên bố tương tự như Đức Trần Hưng Đạo:
“Chuyến này ta không hốt được đám sâu dân mọt nước, dòi bọ này thì ta quyết
không thèm sống trên thế gian này nữa!” Rất có thể bọn Công An, Quân Đội sẽ xả
súng bắn vào quý Cụ. Càng tốt! Máu của quý Cụ lần này mới thực sự là máu dành
cho Quê Hương và Dân Tộc! Phát súng khai hỏa của Đoàn văn Vươn chưa đủ mạnh để
toàn dân vùng lên thì chính quý Cụ phải khai hỏa tiếp theo. Đó là bạo lực cách
mạng đấy quý Cụ ạ! Bao lâu cái xác của ông Hồ còn nằm chình ình ở quảng trường
Ba Đình thì nhân dân Việt Nam không bao giờ có tự do, dân chủ!
Tôi
bảo đảm rằng khi thấy những tia máu bắn ra từ thi thể của quý Cụ thì toàn dân
sẽ sẵn sàng đổ máu với quý Cụ để xứng đáng chết một lần hơn là phải sống thoi
thóp như kẻ không có quyền làm người. Quý Cụ hãy tỏ ra có trách nhiệm, lấy tấm
thân già làm vũ khí để phá tan tất cả những nhà tù trên quê hương, giống như
nhân dân Pháp đã phá ngục Bastille. Nếu nhân dân thờ ơ (như quý Cụ đã thờ ơ
trước nỗi oan của hàng triệu đồng bào mất đất mất nhà bấy lâu nay và thờ ơ
trước vụ án xử Đoàn văn Vươn ở Hải Phòng mới đây) thì lúc ấy quý Cụ có thể ngửa
mặt lên trời, ngạo nghễ cất tiếng cười, rồi than: “Quả tình cái dân tộc này
không xứng đáng được cứu rỗi! Họ đáng bị làm nô lệ thằng Tàu là đúng!”. Về dưới
suối vàng, các Cụ sẽ được vua Trần Nhân Tông tha thứ cho cái tội cúi đầu a tòng
với kẻ bán nước Hồ Chí Minh!
Bộ
máy cai trị (hệ thống) do Hồ Chí Minh (một con người vô trách nhiệm với Đất
Nước, với tình nhân ) và các Cụ lập nên đã sản sinh ra những phần tử kế thừa vô
trách nhiệm. Bao nhiêu vụ ăn cắp vĩ đại như PMU-18, Vinashin, Vinaline đều vượt
ra khỏi lưới pháp luật, không một ai bị trừng phạt, không một ai chịu trách
nhiệm. Bất cứ chuyện gì bọn cầm quyền đều đổ cho Đảng, như vụ để cho Tàu Cộng
khai thác Bauxite Tây Nguyên nguy hại cho môi trường sinh thái và cho chiến
lược quốc phòng, thì cứ đổ cho Đảng đã quyết định rồi là xong! Bất lực bài trừ
tham nhũng, làm thất thoát tài sản Nhà Nước, có tiếng nói đòi Nguyễn Tấn Dũng
phải từ chức thì bị quật lại bằng luận điệu với đại ý: “Từ khi theo Đảng, tôi
chưa bao giờ xin Đảng điều gì. Tôi luôn luôn chấp hành chỉ thị Đảng. Tôi không
xin Đảng làm Thủ tướng. Chỉ khi nào Đảng bảo tôi xuống thì tôi xuống”. Đó là
một anh Thủ tướng vô cùng láu cá vì anh ta biết Đảng là một tập hợp của những
thằng ăn cắp, không đứa nào có đủ uy tín để hạ bệ đứa nào. Cứ việc ngồi trên
luật pháp, cứ tha hồ ăn cắp vô tư! Dân chúng đòi quyền sống thì dùng bạo lực
đàn áp thẳng tay! Đó là lý do tôi yêu cầu quý Cụ phải tỏ ra có trách nhiệm với
Non Sông.
Phải
dùng bạo lực để trả lời bạo lực! Không thể van nài hay xin xỏ! Đối với một bọn
cầm quyền chỉ biết dùng bạo lực, bất chấp lẽ phải, bất chấp quyền lợi dân tộc
thì chỉ có bạo lực mới lật đổ bọn chúng thôi! Các Cụ không hiểu Xã Hội Chủ
Nghĩa là gì mà cứ hô hào tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên Xã Hội Chủ
Nghĩa khiến cho Đất Nước ngày nay biến thành một nơi không còn đạo đức tối
thiểu, không còn tình người thì quý Cụ phải tự biến mình thành ngọn đuốc để đốt
cháy loài yêu tinh; chứ không thể đẩy cho một ai khác. Đó là: Trách Nhiệm
Với Non Sông! (Xin lặp lại một lần nữa.)
Có
lẽ Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh với số tuổi 95 mà vẫn còn mạnh giỏi, tiếng nói trên
đài phát thanh còn sang sảng là người xứng đáng giương cao ngọn đuốc “Không
Thành Công thì Thành Nhân” để chuộc cái tội toa rập với Hồ Chí Minh bán nước
cho ngoại bang. Xin quý Cụ hãy hành động để xứng đáng với danh hiệu “Quyết Tử
để Dân Tộc Quyết Sinh”!
Người
viết chờ đợi phản ứng của Quý Cụ Lão Thành Cách Mạng để kéo Đất Nước thoát ra
khỏi địa ngục trần gian.
©
Bằng Phong Đặng văn Âu
©
Đàn Chim Việt
No comments:
Post a Comment