Được
đăng ngày Thứ tư, 01 Tháng 5 2013 23:40
Ở
Úc Đại Lợi, năm ngày trước ngày tưởng niệm 30 tháng 4 của Việt Nam là một ngày
lễ lớn : ngày ANZACS. Một cách bán chính thức, ngày 25 tháng 4 được coi
như là ngày Quốc Khánh. Thông thường, ngày quốc khánh khắp nơi trên thế giới là
một dịp để vui mừng. Ngày ANZACS của Úc là một ngày để tưởng tiếc và lắng
lòng ý nghĩa hy sinh của quân đội Úc trong trận chiến đại bại trên bán đảo
Gallipoli, Thổ Nhĩ Kỳ, năm 1915. Trong chiến dịch Gallipoli kéo dài bảy
tháng, Quân đoàn Lục quân Úc Đại Lợi và Tân Tây Lan (ANZACS, Australian
anh New Zealand Army Corps) gần như bị tiêu diệt trên chiến trường (8.700
chết và 26.000 bị thương) và phải "di tản chiến thuật" và kế hoạch
xâm nhập Thổ Nhĩ Kỳ bị thất bại. Nhưng ở đây người dân được nghỉ lễ để tưởng
niệm một trận chiến bại không phải là chuyện bất thường. Cũng không phải
sức chiến đấu dũng cảm quân đội ANZACS trong nghịch cảnh tồi tệ nhất của mọi
chiến thuật quân sự đã đi vào huyền thoại của quốc gia là chuyện khác thường,
điều ngoạn mục là sự hòa giải giữa những kẻ cựu thù sau khi chiến tranh kết
thúc.
Sau
khi quân đồng minh đánh bại đế quốc Ottaman năm 1918, Thổ Nhĩ Kỳ độc lập và Đại
tá Mustapha Kemal (1881-1938), người chỉ huy trận địa Gallipoli, trở
thành vị tổng thống đầu tiên của nước này. Những con người vĩ đại là vì họ có
tư tưởng vĩ đại đưa đến hành động vĩ đại. Tổng thống Mustapha Kemal đã không
nhục mạ đoàn quân Úc Đại Lợi-Tân Tây Lan bại trận mà còn chính thức dành riêng
khu vực Gallipoli cho người Úc hàng năm đến viếng thăm, tưởng niệm, tu bổ phần
mộ của con em họ trong tình yêu của chính đất nước của ông. Hãy nghe ông nói
với lời hòa giải trứ danh với quân thù năm 1934 :
"Với
những con người anh hùng đã đổ máu và nằm xuống ở đây… Các anh chị ngày hôm nay
đã nghỉ yên trên một đất nước thân thiện. Xin hãy an giấc nghìn thu. Trong lòng
chúng tôi không có sự khác biệt nào giữa những người Úc (the Johnnies) và người
Thổ Nhĩ Kỳ (the Mehmets) nằm sát cạnh nhau trên xứ sở của chúng tôi… và kìa,
những bà mẹ đã gởi con mình ở đây từ những xứ sở xa xôi hãy lau khô dòng nước
mắt ; con cái các người hiện đang nằm trong lòng chúng tôi và được an nghỉ. Vì
đã nằm xuống trên đất nước này, họ cũng đã trở thành con cái của chúng
tôi".
Nhân
ngày 30 tháng 4 năm nay, nhìn người rồi nghĩ đến ta, khó có sự cay đắng nào
hơn. Đành rằng mong đợi cộng sản Việt Nam đủ tầm cao thượng và có lòng nhân ái
để nói với những người lính Mỹ đã đến miền Nam chiến đấu với quân dân miền Nam
và đã nằm xuống ở miền Nam những lời nhân ái hòa giải của Mustapha Kemal sau
chiến tranh là không thể tưởng tượng được, thế còn với quân dân miền Nam Việt
Nam cùng huyết thống, ngôn ngữ và chia sẻ lịch sử thì sao ? 38 năm đã qua nhưng
mỗi lần ngày 30 tháng 4 trở về là vết thương chia rẽ đất nước càng thêm sâu
đậm. Điều nghịch thường hơn nữa là sự đối xử của cộng sản Việt Nam với quân dân
miền Nam, trên thực tế còn tàn ác hơn cả với người dị chủng. Vì sự bất
thường nào của lịch sử, trong tâm lý của người Việt Nam hay vì thứ chủ nghĩa
nào đã khiến người Việt Nam đối xử với nhau như thế ? Chắc chắn lịch sử và tâm
lý bệnh hoạn của một dân tộc tôn sùng bạo lực đã dự phần trong sự biến đổi
người Việt Nam thành dị dạng và cái nguyên nhân chính yếu đích danh nó phải gọi
là chủ nghĩa cộng sản. Cái thứ chủ nghĩa cộng sản được ông Hồ Chí Minh du nhập
vào Việt Nam đã đưa đất nước và con người Việt Nam đến nông nỗi này.
Xét
cho kỹ, không phải dân tộc Việt Nam không có những đức tính vĩ đại của một dân
tộc lớn mà chỉ người cộng sản Việt nam, một bộ phận cực nhỏ của dân tộc Việt
Nam, đã mất những đức tính này vì chạy theo chủ nghĩa cộng sản. Đi dưới
bảng chỉ đường của chủ nghĩa Cộng sản, đảng cộng sản Việt Nam tạo ra chiến
tranh để cướp chính quyền, đào sâu và nuôi dưỡng thù hận giai cấp để giữ chính
quyền và tuyên truyền xảo trá để che dấu một mặt xấu xa của chế độ. Những hành
động của nhà cầm quyền cộng sản sau năm 1975 đã chứng minh cho những quan sát
trên.
Tạo ra
chiến tranh để có cớ cướp chính quyền
Ông
Hồ Chí Minh và những đồng chí của ông ta có thể là những người tốt nhưng chủ
nghĩa cộng sản đã biến họ thành những con người khác. Việc đảng cộng sản cướp
được chính quyền ở miền Bắc năm 1946 đã là lịch sử, nhưng nếu đảng cộng sản
Việt Nam không chủ trương và khởi xướng giải phóng miền Nam thì đất nước Việt
Nam đã đâu đến nông nỗi này. Miền Nam có ai muốn được giải phóng khỏi cuộc sống
thoải mái và trong chế độ dân chủ tự do đâu. Lẽ phải và lẽ công bằng thì phải
thấy rằng đảng cộng sản Việt Nam vì khởi động chiến tranh họ phải bồi thường
tất cả thiệt hại của chiến tranh trên mọi miền đất nước, bồi thường cho phía
Việt Nam Cộng Hòa và cả Hoa kỳ. Một người xông vào nhà gia chủ, đánh người rồi
chiếm nhà, xua đuổi chủ nhà rồi còn đòi chủ nhà bồi thường thiệt hại do bị gia
chủ đánh lại. Cái "công lý" này là của bọn côn đồ. Miền Nam chỉ là
nạn nhân của cộng sản Việt Nam và người Mỹ là đồng minh của Việt Nam Cộng Hòa
trong trận tuyến chống cộng sản, tương tư như Liên Xô và Trung Quốc là đồng
minh của cộng sản Việt Nam trên trận tuyến chống tự do dân chủ. Chiến tranh đã
phải xảy ra vì cộng sản tổ chức chiến tranh buộc miền Nam phải chống trả, để
rồi họ mượn cơ hội dùng sức mạnh cướp chính quyền. Chiến tranh là một cái
"nghề" duy nhất được các ông Mác-Lê truyền lại cho cộng sản để kiếm
sống. Tham vọng được sự ủy thác của người dân để quản trị đất nước là mục tiêu
của mọi tổ chức chính trị, không riêng gì đảng cộng sản, nhưng với các đảng
phái chính trị lương thiện họ tranh thủ sự ủy thác của người dân bằng cách vận
động, thuyết phục sự đồng thuận cho một dự án chia sẻ tương lai, cộng sản Việt
Nam thì bằng cách giết người và tước đoạt mọi quyền của con người để áp đặt cái
dự án tương lai không ai chấp nhận. Đầu nguồn của mọi tội đồ là đây.
Đào sâu
và nuôi dưỡng hận thù giai cấp
Phải
tạo ra hận thù để người dân giết nhau, đấu tố nhau để chế độ không có người
chống đối. Sự hận thù, nhất là khi được khuyến khích và bảo đảm không bị
trừng phạt, khiến người ta có thể giết người không gớm tay. Chỉ trong chế độ
cộng sản mới thấy có sự khuyến khích "em bé vót chông" để giết người
mà không ghê tay. Ở miền Nam không có em bé nào, cô gái nào ngồi vót chông để
giết người miền Bắc. Quân đội miền Nam không có ai bắn vào người dân ở miền
Bắc, chỉ toàn ngược lại. Trong Album 30/4 của giới trẻ trong nước vừa phát hành
trên các trang mạng, chúng ta thấy "trùng trùng đoàn quân tiến theo con
đường của bác… đạp lên xác thù" là xác ai ? Chỉ là xác mẹ, xác cha
con, chồng vợ, người thân, bạn bè nằm chết la liệt trên các con đường tỵ
nạn cộng sản ở miền Nam. Có người còn bị "chết hai lần thịt xương nát
tan" trên đại lộ Kinh Hoàng năm 1972. Có người còn sống nhưng bị chôn cho
chết ở Huế năm 1968.
Hận
thù giai cấp và đấu tranh giai cấp để mọi người đều trở nên vô sản, không còn
tài sản, không còn tư hữu để chế độ thu gom mọi tài sản mà độc quyền ban phát.
Nghĩ đến Bắc Hàn hiện nay mà kinh, chế độ bao cấp đã tước đoạt người dân cả
quyền tự vệ của bản năng. Đến phải ăn cỏ mà vẫn cho là đang sống trên thiên
đàng và cám ơn lãnh tụ. Miền Bắc Việt Nam trong thời bao cấp chưa đến nỗi vinh
quang như thế, nhưng sự kháng cự của người dân cũng đã bị bẻ gãy từ trong bao
tử.
Người
Việt Nam trước thời cộng sản không có sự thù hận đó. Kìa, Nguyễn Trãi đã
đánh cho quân Minh một trận tan tác kình ngư nhưng quyết lấy đại nghĩa thắng
hung tàn và đã cấp lương thực cho họ trở về nguyên quán (thì há gì ngày hôm nay
đảng cộng sản phải sợ hãi hậu duệ cái đám tàn quân của Nguyễn Trãi khi xưa đến
độ phải bịt mắt người dân là đảng ta bị "người lạ", "tàu
lạ" đánh phá, cướp bóc và đuổi ra khỏi lãnh thổ của mình ?). Lòng nhân hậu
vì thế đã có trong nề nếp đạo đức của người Việt Nam chỉ có thời cộng sản mới
khai thác lòng thù hận và những thói tật xấu xa, ác độc của con người để bảo vệ
chế độ được sống.
Tuyên
truyền xảo quyệt
Ông
Thiếu tướng công an Lê Văn Cương, nguyên viện trưởng Viện nghiên cứu chiến lược
- Bộ công an - trong bài viết "Việt Nam đã 5 lần bị [Trung quốc] "bán
đứng" có nhận xét là Trung Quốc có "hệ thống nói dối lớn nhất hành
tinh". Nếu Trung Quốc có hệ thống nói dối hạng nhất thì Việt Nam chạy theo
học đòi Trung Quốc phải có hệ thống nói dối hạng nhì trên hành tinh vậy. Nhìn
lại những lời cộng sản kêu gọi người dân tiến theo con đường của bác, như độc
lập, chủ quyền, tự do, hạnh phúc, dân giàu nước mạnh xã hội văn minh, mà ngao
ngán. Dưới ánh sáng của nước Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa hôm nay, mọi mặt nạ đã
rơi xuống để hiện nguyên hình là những cái bánh vẽ và những chiêu bài bịp
bợm. Hê thống tuyên truyền nói dối của cộng sản Việt Nam lớn hạng nhì
trên hành tinh đã ru ngủ và an ủi người dân trong suốt thời gian "đời ta
có đảng’.
Độc
lập gì đâu khi Trung Quốc gọi dạ bảo vâng, Bộ chính trị cộng sản Việt Nam qua
Thành Đô xin đầu hàng và nhận chỉ thị về trị nước theo ý muốn của Trung Quốc. Chủ
quyền là gì khi lãnh thổ bị xâm phạm, sáp nhập, cướp đoạt, ngư dân bị bắn giết,
đánh đập ngay trên lãnh thổ của mình mà chính quyền cộng sản khiếp sợ đến không
dám gọi cả tên quân thù. Có tự do thì đâu có chế độ cộng sản, hạnh phúc nào khi
đất đai bị cướp đoạt rồi còn bị bỏ tù, dân giàu thì cộng sản mất, nước mạnh thì
cộng sản tan, xã hội văn minh thì cộng sản giải thể. Dù trên những cái loa độc
quyền phát thanh của nhà cầm quyền cộng sản các chiêu bài này vẫn còn được mang
ra bày bán trong buổi chợ chiều xã hội chủ nghĩa, nó đã mất tính hấp dẫn của
một món hàng. Nhất là món hàng có nhãn hiệu làm tại Trung Quốc.
Người
ta nói những nghịch thường mà nhà cầm quyền cộng sản làm được là vì họ có thể
làm được.
Kể
từ ngày 30 tháng 4 năm nay sẽ khác với những ngày 30/4 năm trước không phải vì
cộng sản Việt Nam đã thay đổi mà chính người dân VN đã thay đổi. Hệ thống
nói dối hạng nhì trên toàn cầu đang bị các phong trào, tổ chức và con người dân
chủ ngay trong lòng đảng cộng sản lật tẩy qua mạng lưới internet, facebook,
twitter… Người dân Việt Nam đã ý thức quyền con người là bất khả xâm phạm và
đang áp lực nhà cầm quyền cộng sản phải tôn trọng ý nguyện của họ. Cơ hội nói
lên ý nguyện của công dân đang được tổ chức trên khắp nước trong đợt sửa đổi
hiến pháp 1992 hiện nay.
Cộng
sản Việt Nam trốn tránh nghĩa vụ thực hiện hòa giải dân tộc hoặc tổ chức hòa
giải dân tộc là điều chúng ta có thể đoán được. Những con người sắp chết rất sợ
chết. Dự thảo sửa đổi bản Hiến Pháp 1992 cho thấy đảng cộng sản gia tăng ý đồ
bảo hiểm cho mạng sống của chế độ. Nhưng một chế độ tồi dở thì tự
trong bản chất đã tiềm tàng mầm mống của định mệnh. Nó tất yếu sẽ bị đào thải
sau hồi chuông báo tử. Người dân Việt Nam cả hai miền đất nước có thể dị
biệt về ý thức chính trị nhưng có chung một mẫu số chính trị. Chúng ta
đều là nạn nhân của chế độ cộng sản. Sự hòa giải giữa chúng ta - những
nạn nhân của cộng sản - sẽ là tiền đề cho mọi biến chuyển thời thế sắp
tới. Chúng ta chỉ có thể thay đổi số phận của chúng ta nếu chúng ta quyết
tâm muốn làm như thế.
Dương Bắc Giải
No comments:
Post a Comment