Trần Thị Nga
Thứ
Ba, 07/05/2013
Xem thông tin trên mạng về buổi dã ngoại thảo luận về
quyền con người ngày 5/5. Vì ở xa nên mẹ con tôi khăn gói võng, bạt và quần áo
lên Hà nội từ chiều 04/5 cho hai anh em Phú, Tài ngắm cảnh phố phường, buổi tối
ra bờ hồ Hoàn kiếm xem ông Trí Hải đàn hát.
22h trời bắt đầu có những hạt mưa nhỏ 3 mẹ con chào ông
và những người bạn để đi thuê phòng nghỉ.
Vào nhà nghỉ Hoa Hồng cạnh Chi Cục Thuế Quận Hoàn Kiếm
sau khi nhận phòng, tắm rửa rồi 3 mẹ con lên giường đi ngủ. 24h nhân viên nhà
nghỉ gọi cửa bảo mình đưa giấy tờ tùy thân, họ xem xong và hỏi “chị ơi chị
có liên quan gì đến pháp luật không mà công an quận và công an thành phố gọi
điện hỏi chúng em số chứng minh và họ tên của chị có nghỉ ở đây ko? Và họ yêu
cầu chúng em không được cho chị nghỉ ở đây”.
Nhìn xuống phòng lễ tân bên dưới thấy một nam một nữ mặc
thường phục đang quát tháo nhân viên về việc của tôi, thế rồi nhân viên nhà
nghỉ đã đuổi mẹ con tôi ra ngoài với ánh mắt ái ngại và lo lắng, một cậu nói
nhỏ với tôi “hai đứa đấy là công an
quận Hoàn Kiếm chị ạ”.
Bế con đứng ở cổng nhà nghỉ chờ người quen đến đón thì
người phụ nữ được biết là công an kia ra gây sự, vì biết trước mục đích của họ
nên tôi im lặng. Người bạn đón đi ngay lập tức có 2 xe máy 4 thanh niên bám theo với hành vi mờ ám. Trời mưa nhỏ hạt hai đứa nhỏ vẫn ngủ ngon lành
không hề biết đến những hiểm nguy mà công an đang rình rập hãm hại chúng, tôi
nghĩ nếu cứ lòng vòng thế này mà gặp chỗ tối vắng người những kẻ lạ mặt kia làm
điều tàn ác thì nguy cho bọn trẻ đành dừng lại cổng khách sạn Daewoo nơi có cột đèn đường và những người bảo vệ cùng nhiều xe taxi
đậu chờ khách để được an toàn đôi chút.
Khi này 4 kẻ lạ mặt kia vẫn ngồi xa xa bên đường rình rập
như những con mãnh thú đang rình mồi. Dùng điện thoại đưa thông tin lên FB sự
việc phòng khi có chuyện bất trắc xảy ra với mẹ con
tôi thì mọi người biết là không phải mẹ con tôi vào đồn công an tự tử như nhiều
trường hợp khác.
Thật xúc động khi tin vừa đưa lên FB thì tấp lập những
công dân Việt Nam chân chính gọi điện thoại hỏi đang ở đâu? Mẹ con thế nào rồi?
Ngồi yên ở đấy nhé anh, chị sẽ ra ngay. Thế là được giải vây và tìm được nơi an
toàn cho 3 mẹ con ngủ qua đêm.
Sáng dậy cho con ăn sáng xong 7h30 mẹ con đưa nhau ra công
viên Nghĩa Đô tham gia buổi dã ngoại. Tại cổng công viên nơi bán vé và soát vé
vào cổng có rất nhiều công an mặc sắc phục và an ninh thường phục đứng canh,
nhìn trước nhìn sau nhận ra một bạn trẻ cũng đang lang thang quan sát, chị em mỉnh cười với nhau rồi tôi rải bạt cho bé Tài nằm chơi còn bé
Phú được tự do chơi các trò chơi nơi công viên nhộn nhịp, một lúc sau nhận được
tin nhắn của bạn trẻ kia “chị ơi có hai thằng ngồi đằng sau chị, chúng đang
bàn nhau việc bắt chị đấy, cẩn thận nhé” thấy mình quay lại hai người đàn
ông đó vội vã quay đi hướng khác, kinh nghiệm với những lần bị công an và an
ninh bắt cóc trước đây tôi liền bế con đến làm quen với hai người phụ nữ đang
cho con chơi gần đó.
Vừa trông con vừa quan sát ra cổng thấy ông Khánh chồng bà Châm vào cổng rồi lác đác mấy người tôi
quen cũng đi vào lúc đó tôi đã thấy yên lòng hơn, khoảng chục phút sau thì ông Khánh bị An ninh bắt, do tuổi cao không đủ sức kháng cự
kẻ bạo tàn, giọng yếu không thể hét to chỉ tới khi nhìn thấy anh Trương Dũng
ông gào lên anh Dũng nghe thấy chạy ra hỏi thì phía An Ninh bảo chúng không bắt
mà chỉ mời ông về thôi, đôi co, lôi kéo nơi công viên đông người cuối cùng đuối
lý An Ninh đã phải buông tay.
Bế anh em Phú, Tài vào trong đã thấy một số ông, bà và
các bạn trẻ ngồi cạnh bên Hồ có người trên tay cầm tờ giấy A3, A4 với nội dung
“Phản Đối Đàn Áp Quyền Tụ Do của Công Dân, Tự Do Hội Họp là Quyền Của Công
Dân...” và hình ảnh vài bạn trẻ tay cầm bản tuyên ngôn nhân quyền mà Việt
Nam đã ký với liên hợp quốc được in ra đưa cho những người có mặt trong công
viên để họ biết được những quyền căn bản mà con người từ khi sinh ra đã được
hưởng là gì?
Có lẽ do đây là buổi dã ngoại đầu tiên để thảo luận về
quyền con người mà lại không có người tổ chức rõ ràng lên mỗi người tham gia đã
tự do lên tiếng và bày tỏ những quyền con người mình biết và những điều mà công
an và chính quyền Việt Nam đã cướp và tước đoạt của họ như thế nào? Có chỗ thì
vài người ngồi với nhau bàn luận về quyền con người v.v... rất phong phú, đa
dạng. Bản thân tôi vừa bế con vừa cầm tờ giấy A3 với nội dung “ phản đối đàn áp
Quyền tự do của công dân” ngay lập tức có một thanh niên áp tới gây sự, đe dọa
nhìn mặt cậu ta tôi nhận ra đó là một người nghiện ma túy có thể cậu ấy được ai
đó hoặc tập thể nào đó thuê hoặc ép ra đe dọa và gây sự với tôi tạo cớ để họ
bắt tôi giống kiểu đêm hôm qua thôi vì biết mục đích của họ rồi nên tôi tránh.
Quan sát buổi dã ngoại tôi thấy số lượng an ninh theo dõi
có lẽ đông gấp đôi số người tham gia dã ngoại, người quay phim chụp ảnh, người
theo dõi chúng tôi chứ không ra tay bắt bớ, đánh đập tàn ác như trong Sài Gòn
hoặc ngăn chặn như ở Nha Trang.
Sau buổi dã ngoại có người cho là thành công, có người
cho là thất bại, có người cho rằng hành động ngửa mũ xin tiền của một bà dân
oan là phản cảm v.v... nhưng đã có ai đặt câu hỏi vì sao bà lại phải ngửa mũ
xin tiền như thế chưa? Câu trả lời rất đơn giản “vì bà cũng có nhà, có công ăn
việc làm, vì bị những kẻ có chức có quyền ăn cướp, tước đoạt bà đã dầm sương
rãi nắng nhiều năm tháng để đi khiếu kiện rồi nhưng những kẻ có chức có quyền
đã thành bè phái bao che cho nhau nên bà chưa đòi được công lý và tài sản của
mình, mà con người ai cũng cần ăn để có sức tiếp tục sống chiến đấu cho mục
tiêu của mình, vì thế việc bà ngửa mũ xin tiền để ăn cơm là điều hết sức bình
thường mà có thể còn là cao quý bởi bà đã cất tiếng xin ai hảo tâm thương tình
thì cho, ai không thì thôi chứ không tàn ác cậy chức cậy quyền ăn cướp của
dân".
Còn câu trả lời cho việc thành công hay thất bạn là tùy
vào cách nhìn của từng người, bởi quyền tự do là thế!
Trần Thị Nga
No comments:
Post a Comment