Uyên Vũ
(Bài viết cho mục Hồi Ức 30 Tháng Tư và Đời Tị Nạn)
(Bài viết cho mục Hồi Ức 30 Tháng Tư và Đời Tị Nạn)
Monday,
April 27, 2015 5:31:08 PM
Thật
khó tưởng tượng tôi đang ở Hoa Kỳ, một đất nước văn minh và hùng mạnh nhất thế
giới. Vâng, trước đây 4 tháng dù có cố hình dung đến đâu tôi vẫn không thể tưởng
tượng mình sẽ đến được đất nước này.
Bốn tháng trời quá ngắn ngủi để một công dân của một đất nước thuộc hạng nghèo nàn nhất thế giới đến định cư và hòa nhập vào xã hội hiện đại tột bậc này.
Bốn tháng trời quá ngắn ngủi để một công dân của một đất nước thuộc hạng nghèo nàn nhất thế giới đến định cư và hòa nhập vào xã hội hiện đại tột bậc này.
Tị
nạn nơi xứ sở mới được 4 tháng, trước mắt tôi còn rất nhiều bỡ ngỡ và thách thức
nhưng cũng thật an lành. Giờ đây tôi vẫn e dè nhìn những hàng xe nghìn nghịt, nối
đuôi nhau chạy vùn vụt trên các freeway ngang dọc khắp nơi. Và đôi khi chợt
bâng khuâng khi thơ thẩn trong công viên xanh bát ngát để nhớ về những ngày
Tháng Tư kinh hoàng năm xưa nơi quê nhà.
Tháng
Tư năm nay với tôi đã không còn những cú điện thoại nặc danh răn đe, không còn
tiếng đập cửa đêm khuya, cũng chẳng còn những bóng người lô nhô ngồi canh nơi đầu
hẻm. Không còn trò ép xe trên đường phố, không còn những cặp mắt gắn chặt sau
gáy mỗi khi ra khỏi nhà...
Tháng
Tư California, tiết mùa Xuân hơi se lạnh với những hàng cây “phượng tím” trổ rực
rỡ trên những con đường vắng ở Fountain Valley, xác hoa phủ đầy vỉa hè, nhuộm
tím cả vạt cỏ bên đường. Và ở cảng San Diego, chiếc hàng không mẫu hạm USS
Midway vẫn sừng sững soi bóng dưới mặt nước, nơi ấy cũng lưu giữ ký ức của cuộc
chiến Việt Nam 40 năm trước.
Vậy
mà đã 40 năm trôi qua, một quãng thời gian thật dài cho đời người. Khoảng thời
gian ấy đủ để một đứa trẻ vừa lớn biến thành một gã trung niên râu tóc đã nhuốm
màu chiều.
Bốn
mươi năm trước, tôi là thằng bé 15 tuổi lang thang lếch thếch ôm bọc quần áo
theo đoàn người di tản lúc may mắn thì bám càng xe vận tải, khi không may thì cứ
chạy bộ. Từ Bảo Lộc lên Đà Lạt, xuống Phan Rang, ra Cam Ranh, Nha Trang rồi lộn
ngược trở vào Phan Thiết, Bình Tuy... Thức ăn là những gói cơm sấy, cá khô mà
các anh lính vừa san sẻ hoặc rau trái bứt tạm bên đường. Đêm ngủ dưới gầm xe
hay chui vào mái hiên trường học, nhà thờ. Tiếng trọng pháo xen lẫn tiếng bom
mìn không cản nổi giấc ngủ của thằng bé đã mệt nhoài.
Dòng
người dài dằng dặc, nháo nhác chạy xuôi về hướng nam, xuôi về Sài Gòn. Chạy, chạy
mải miết càng xa càng tốt khỏi những đoàn xe tăng T54 nghiền nát phố thị, làng
mạc. Chạy càng xa càng tốt khỏi đoàn cộng quân dép râu với sao vàng gắn trên mũ
cối. Hàng triệu con người suốt từ các tỉnh miền Trung vào đến Xuân Lộc cứ thế gồng
gánh, tay xách nách mang đổ về xuôi Nam, gạo được đổ đầy vào chiếc quần dài, cột
túm lại khoác lên vai và gạo vương vãi bên bờ đường khi cơ thể gục ngã. Khắp
nơi là hoảng loạn thất thần, khắp nơi là nhà cửa, xe cộ cháy rừng rực. Tiếng trẻ
con khóc thét, tiếng kêu gọi thất thần xen lẫn tiếng rít súng đạn. Và thây người
bê bết máu nằm ngổn ngang bên xác trâu bò. Có những bà mẹ ôm xác con khóc không
ra tiếng, có những cụ già, trẻ thơ gục xuống bên đường vì đói khát, vì không
còn chạy nổi. Người ta đã dùng bất cứ phương tiện gì từ xe bò đến xe lam, từ xe
đạp đến ghe chài để càng nhanh càng tốt tránh xa lửa đạn.
Lọt
xuống chiếc ghe chài chở khẳm từ bến Bình Tuy về Long Hải, tôi tưởng mình đã
chìm xuống biển khi nhiều lần sóng nhô lên như muốn nhấn chiếc ghe nặng nề xuống
biển sâu. Những thân mình ướt lướt thướt nằm chen sát chật cứng bên nhau trong
lòng ghe... Chỉ biết lầm rầm đọc kinh và van trời vái phật cho đến bến an bình.
Thằng bé là tôi năm xưa đã không lê nổi chân khi về đến bãi Long Hải, toàn bộ
cơ thể đã kiệt sức rã rời, có lẽ tôi đã phải chạy hàng ngàn cây số trong đói
khát và sợ hãi...
Chiến
sự cứ dồn dập sát bên những đoàn người di tản để rồi những hình ảnh, những thước
phim ấy loan về Sài Gòn càng làm Tháng Tư thêm nóng bỏng ngột ngạt. Tháng Tư
năm ấy trời vẫn chưa chuyển qua mùa mưa.
Và
rồi tiếng bom đã vang ngay trong Dinh Độc Lập, tiếng trọng pháo đã chụp xuống đầu
dân Sài Gòn. Lúc ấy tôi đã tìm được gia đình và lại tiếp tục tìm chỗ ẩn trú đạn
bom. Ác nghiệt thay, nơi gia đình tôi nương náu lại là một tu viện ở Phú Nhuận
sát bên cạnh Bộ Tổng Tham Mưu. Đạn pháo kích của cộng quân đã rơi giữa sân trường
học, đã làm sập mái nhà bếp tu viện và cái chết đã gần ngay gang tấc.
Những
xác người quấn chiếu vội vàng đặt lên sạp bán rau giữa phố thị. Những đoàn người
lại đổ xô đến sân bay, ra bãi biển tìm một lối thoát. Cuối Tháng Tư, khi tiếng
xích sắt của chiến xa T54 đã nghiến trên đại lộ Hồng Thập Tự, Thống Nhất, khi tận
mắt nhìn thấy tên Việt Cộng đang trèo lên đỉnh Chateau d'eau trong khuôn viên Bộ
Tổng Tham Mưu để cắm lá cờ xanh đỏ và bên tai là tiếng Dương Văn Minh tuyên bố
đầu hàng thì tất cả đã đổ sụp trong lòng tôi.
Tất
cả những gì thằng bé là tôi đã chứng kiến vào Tháng Tư đen tối ấy chắc chắn
không thể phai mờ.
Nhưng,
những ngày tháng về sau cũng chẳng kém phần đen tối. Thằng bé 15 tuổi ngày ấy
đã phải vào rừng kiếm củi, phải đi đào mương giữa nắng hạn theo những kế hoạch
“thủy lợi” ngu xuẩn. Tôi đã phải rời mái trường trung học để vào khu kinh tế mới.
Đêm đêm dưới ánh đèn dầu leo lét, hàng trăm con người đói lả phải cúi đầu nghe
bọn “cách mạng 30 Tháng Tư” ra rả răn đe. Những bát cơm đầy bo bo không thể nuốt
trôi nhưng vẫn phải cắm đầu cuốc đất cho “đúng kế hoạch.” Sách vở chữ nghĩa đã
thành xa xỉ phẩm khi bày tay, bàn chân còn không kịp rửa, một mình trong căn
chòi tranh giữa rừng. Cha thì đi “học tập,” mẹ chạy chợ nuôi đàn con. Đứa em
gái 9 tuổi cầm tem phiếu đi mua dầu lửa thì bị xe cán bộ đụng chết, tiền bồi
thường là 2 bao xi măng nên ngôi mộ của bé méo xẹo bởi xây bằng tay người anh vụng
về.
Bốn
mươi năm. Cứ Tháng Tư lại nghe chiếc loa của nhà cầm quyền ra rả lập lại những
khúc tụng ca chiến thắng và phố phường, làng mạc ngập một màu cờ đỏ như máu dân
lành. Cứ Tháng Tư nỗi đau như càng xoáy thêm vào vết thương cũ để lại nhớ về những
ngày ấy, để cay đắng nhìn “thành quả” của nhà cầm quyền, và để ngậm ngùi tưởng
tiếc những người đã ra đi.
Tháng
Tư năm nay, Sài Gòn vẫn chưa vào mùa mưa, cơn sốt hầm hập mang màu đỏ rực vẫn
phủ lên đầu xã hội. Những vụ bắt giữ vẫn tiếp tục, những bản án vô lý cứ tuyên
bố và các lệnh cấm đang ban ra, mối đe dọa với các bạn tôi nơi ấy vẫn còn
nguyên. Lẽ nào 40 năm sau, cuộc chiến còn đang tiếp diễn?
San
Diego, Tháng Tư 2015
No comments:
Post a Comment