Sunday, 19 January 2014

NHỮNG BÀI THƠ SỚM NHẤT về SỰ KIỆN MẤT HOÀNG SA NĂM 1974 (Linh Đàn - Bauxite VN)




Linh Đàn
20/01/2014

Những ngày gần giáp Tết Giáp Dần 1974, Được tin Hoàng Sa bị hải quân Tàu chiếm mất, Hải quân Sài Gòn hồi bấy giờ đánh một trận quyết liệt, nhưng quá đơn cô, không có sự chi viện, nên đành thất thủ.

Miền Nam thời đó 3/4 đất đai thuộc về quân Giải phóng chiếm đóng, thế mà không ai nói gì về lãnh thổ biên cương thuộc về Quốc gia hay Cộng sản, nhưng khi nghe Hoàng Sa bị Giặc Tàu chiếm mất, cả Miền Nam đổ lệ, tôi mới thấy hết nỗi lòng yêu nước trong lòng người dân Nước Việt. Trên chuyến xe đò từ Đà Lạt về Saigon, tôi thấy nhiều người cầm tờ báo đọc mà nước mắt rơm rớm, nghẹn ngào... làm cõi lòng tôi se sắt, bâng khuâng... Rồi từ đó, một bài thơ về hải đảo được ra đời :

NIỀM ĐAU HOÀNG SA
Tự thuở khai nguyên mãi tới giờ
Dấu chân phá thạch chẳng phai mờ
Biết bao thế hệ vì sông núi
Đổi mấy máu xương giữ cõi bờ
Hồn nước thấm sâu vào huyết quản
Lòng dân mang nặng cả tâm tư
Hoàng Sa nỡ để cho thay chủ
Nỗi nhục niềm đau kể mấy vừa
Linh Đàn
(trên chuyến xe đó Đà Lạt - Saigon chiều 29 tết Giáp Dấn 1974)

Đa phần người dân chỉ biết tiếc thương, mà chẳng biết vì đâu để oán hờn trách móc, chỉ vì vận nước ngả nghiêng.
Tôi về ăn tết trong khu tạm cư Bình Tuy rồi mấy hôm ra Đà Nẵng, quanh một vòng bờ sông Hàn, An Hải đến Tiên Sa, ngồi ở Tiên Sa mà tiếc Hoàng Sa, nên rồi một bài thơ nữa cũng được ra đời với nhan đề :

PHÚT SUY TƯ
Về Đà Nẵng nhìn biển trời vô tận
Ngọn sóng nào là ngọn sóng của Hoàng Sa
Về Đà Nẵng giữa cảnh tình vô tận
Ngọn gió nào là ngọn gió của Hoàng Sa
Cho tôi phút suy tư tưởng tiếc
Một niềm đau vô tận của Sơn Hà
Linh Đàn (Đà Nẵng xuân 1974)

Thấm thoắt thoi đưa, thời gian lại thời gian quên lãng với cơm áo gạo tiền, đến năm 1990 tình cờ giở trong sách địa lý học trò cấp một Việt Nam đất liền & hải đảo, cũng nỗi lòng quặn thắt với Hoàng Sa, người con mỹ miều của Tổ Quốc bị cưỡng hiếp lưu lạc não nề đang kêu cứu :

NỖI LÒNG HẢI ĐẢO
Hoàng Sa vời vợi ngóng trông về
Mười sáu năm dài ruột tái tê
Nhớ Mẹ chay vay sầu kể lể
Tiếc Con lưu lạc kéo lê thê
Bao tàu khách đến bao nông nỗi
Bấy lượn sóng xao bấy não nề
Ai có nghe chăng lời " đảo gọi "
Nhắn về Đất Tổ cả tinh quê
Linh Đàn (Bà Rịa 1990)

Thống thiết và chân tình, Hoàng Sa đang kêu cứu, xin tạm lấy 2 câu kết bài thơ trên "Ai có nghe chăng lời Đảo gọi, Nhắn về Đất Tổ cả tình quê", để kết thúc bài viết nầy, mà Hoàng Sa ơi sao lâu về cùng Tổ Quốc.

L.Đ.

Tác giả trực tiếp gửi cho BVN.
Được đăng bởi bauxitevn vào lúc 06:42





No comments:

Post a Comment

View My Stats