Đặng Ngữ
Posted on January 29,
2014 by Editor — No Comments
Cái cũ đang bị triệt phá,
cái mới thì không biết bao giờ mới đến. Thành phố đang hấp hối. Sài
gòn chưa bao giờ rơi vào cảnh ngộ như vậy.
Về
toà nhà phía bên kia bức tường kính
Sau bức tường kính. Nguồn: ĐN
Vào những buổi chiều muộn, khi đồng nghiệp
trong công ty đã ra về gần hết, chỉ còn lại vài người nán lại làm
thêm giờ, hơi gió thoát ra từ họng gió cấp thường chỉ đủ mát cho số
đông người thì nay làm cho không khí lành lạnh, tôi thường kéo rèm che
bức tường kính văn phòng; và nhìn sang phía bên kia đường, nơi bóng
nắng đang rút lui dần về xa xa hướng tây thành phố để lại những vệt
bóng thẫm dài nơi toà nhà hoang phía bên kia đường. Nói cho đúng, đó
không phải toà nhà hoang nhưng hiện nay đã không còn ai cư trú ở đấy
nữa. Khu trung tâm thành phố đang được làm mới, xây mới nhằm mang lại
một dáng vóc mới. Những tia nắng muộn nhảy nhót trên nóc những toà
nhà cao tầng phía xa xa. Từ nơi làm việc, tầng 10 toà nhà Vincom A
nhìn về hướng Thuận Kiều, ánh nắng vàng vọt như những đứa trẻ ham
chơi hắt ánh sáng sẫm màu lên mái nhà thờ Chợ Đũi; có khi chúng rủ
nhau vẽ nghịch, pha màu lên những mảng tường hồng nhạt, loang lổ bóng.
Bên kia đường, toà nhà vốn một phần của cư
xá Eden nổi tiếng; bóng đêm đã bắt đầu tuần phòng qua những căn
phòng đổ nát cùng với những con mèo hoang vô chủ đang bước những
bước đi nhẹ êm từ mái ngói này qua mái ngói khác; mắt mèo ánh lên
những ánh xanh ma quái, đặc biệt khi chúng băng qua những ống khói cũ
vươn lên trên những mái ngói như những con sên vươn mình sau những cơn
mưa chiều (những con mèo đã từng có chủ nhưng chủ của chúng dọn đi
mà không mang lũ mèo đi theo). Có một con mèo đen với cái đốm trắng
kỳ dị trên đỉnh đầu thường đứng trên mép ống khói và nhìn về phía
tôi. Đôi mắt xanh tương phản với màu lông đen tuyền làm cho vẻ nhìn
rình rập thường thấy trở nên đầy dò xét, nghi kỵ. Nó đang quan sát
tôi, một kẻ kì quái, hay tôi đang quan sát nó? Phải chăng nó cố đoán
xem thằng người kia đang nghĩ gì? Con mèo suy tư? Cũng có thể nó là một
triết gia mèo? Không hiểu sao, nhưng mỗi khi đối diện với ánh nhìn
lạnh lẽo đó, đìế̀u gì đó như từ một chốn xa xôi đang nhìn vào tận
bên trong sâu thẳm lòng tôi đầy đe doạ, rờn rợnsống lưng; nhưng cảm
giác thích thú với việc theo dõi nó từ phía bên này toà nhà luôn
chiến thắng. Mồt con mèo, dù con mèo đấy có từ chốn âm ty đi nửa thì
làm được gì tôi chứ. Chán với việc nhìn chăm chăm về phía con người
bên kia toà nhà, con mèo đen của tôi lại nhập chung bầy với những con
khác để bắt đầu cuộc tuần du đêm thường lệ. Chúng đu đưa, vờn nhau
từ phòng này sang phòng khác, quầnn thảo, lăn lộn, cáu ó nhau và
thỉnh thoảng kêu lên những tiếng dài ma dại. Đôi khi, do ngứa móng
vuốt như một bản năng, lũ mèo lại vô cớ cào móng vuốt vào những cây
thiết mộc lan héo vàng còn sót lại nơi ban công.
Đã từng có rất nhiều người ở đây, thường
vào giờ này, những ông bố đi làm về, bật ti-vi lên, dán mắt vào màn
hình; những bà mẹ đang ở trong bếp với nồi niêu xoong chảo, thỉnh
thoàng – mà không luôn luôn mới phải -tiếng càu nhàu về các đức ông
và những đứa con, những cuộc cãi vã…Cuộc sống đã từng hiện diện
nơi toà nhà phía bên kia bức tường kính. Một phần hơi ấm vẫn còn
sót lại nơi cây phơi đồ hướng ra phía ngoài ban công, một vài món đồ
lót của các quý bà vẫn bay phấp phới trong gió, sót lại mấy cái
chảo ăn-ten…Nếu là một trong những con mèo, tôi tự hỏi “Bây giờ, tất
cả đang ở đâu? meo meo meo…”. Không có câu trả lời cụ thể. Một ngày,
lũ mèo bỗng trở thành lũ mèo hoang hay nói theo ngôn ngữ của mèo:
“Tự do”. Ở thành phố này, những khu cư xá cũ nào đấy bỗng nhiên
nhận được lênh phải ra đi tất cả để nhường chỗ cho một cuộc chỉnh
trang đô thị nào đó, nhân danh một mục đích xã hội nào đó vốn lẽ
thường. Kêu gào, xót thương, phản đối, kiện tùng…tất thảy đều vô hiệu.
Ở cái góc này của trung tâm thành phố, nơi
mà những mét vuông được tính bằng cây vàng thì chỉ có cuộc khủng
hoảng thật nặng nề mới có thể buộc người ta dừng lại việc đập phá.
Dưới chân, Công ty phát triển và kinh doanh nhà Thành phố cho rào quanh
toà nhà bằng những tấm tôn màu tím hoa cà. Họ vẽ lên đấy những
hình ảnh tiêu biểu của Sài gòn khiến cho toà nhà vốn đã thảm thương
nay lại càng thảm thương hơn nữa; toà nhà mang dáng vẻ của một gã du
côn bị dao chém nhiều nhát rồi được băng bó nhưng tay bác sĩ vốn có
chút yêu thích tranh hý hoạ quyết định vẽ lên trên những chỗ băng bó
bằng màu xanh, đỏ, tím… Phía bên kia, khu cư xá Eden đã được tập đoàn
Vingroup đập đi và xây dựng lên khu trung tâm thương mại. Lúc còn sở
hữu bởi Vingroup, toà nhà được mang tên Vincom B. Nay Công ty Vạn thịnh
phát mua lại thì cho đổi tên thành Union Square. Có khi nào họ lấy lại
tên Eden không? Và cho phục hồi lại quán cà phê Grival. Kiến trúc, nếu
có thể gọi như thế về nó (theo mấy anh hành nghề kiến trúc định
nghĩa) Tân_cổ_điển với những hàng cột đá to vật vã, những hành lang
dài bóng lộn, những mái ngói đỏ ngả màu sậm sô cô la, những bộ bàn
ghế cầu kỳ với tay nắm kiểu Louis XIV…Tất cả như nhắc cho người ta
sống lại một thời kỳ thuộc địa vàng son.
Từ phía bên này bức tường kính nhìn qua, tôi
dường như chứng kiến thời gian nằm xếp lớp lên không gian nơi khu trung
tâm thành phố. Toà nhà hành chính thành phố được người Pháp xây
dựng vẫn còn đó uy quyền cố hữu, một vài chỗ mái ngói đỏ được
thay bằng mái tôn thời kỳ quân quản. Khu cư xá kề bên với những bức
tường xi măng xám có lẽ được xây vào thời kỳ người Mỹ can dự vào
cuộc chiến tranh Việt Nam. Toà nhà BFT (68 tầng, cao nhất thành phố)
của Bitexco được xây lên cách đây mấy năm tiêu biểu cho thời kỳ gia
nhập WTO với ảo tường thuyền nhỏ vươn ra biển lớn. Khu thương mại
Union Square chứng kiến sự trỗi dậy của kiểu kiến trúc Tân_thuộc_địa,
một sở thích của tầng lớp tư bản đỏ. Một vài toà nhà “thương phế
binh” đang được băng bó chờ nguồn vốn có thể xem như tiêu biểu cho
thời kỳ khủng hoảng chìm sâu chờ vốn.
Từ trên cao, thành phố như đang bị trấn áp
bởi những binh đoàn nhà phố tiến vào “giải phóng” từ tứ phương tám
hướng. Kiến trúc thành phố, tưởng như vô tri vô giác – không mang trong
mình một chủ thuyết nào, một ý thức hệ nào – cũng chịu chung số
phận bị phá huỷ không thương tiếc. Thọat tiên, những binh đoàn tiến
vào “giải phóng” khu quận 3, quận Phú Nhuận…những biệt thự cũ với
mái ngói đỏ, những khu vườn, những hàng cây…vốn giữ trong mình nó
những ký ưc về thành phố, tạo nên tâm hồn người thành phố bị phá
huỷ. Bây giờ, đến lượt trái tim thành phố đang rên rỉ dưới lưỡi dao
của tên giết người mang tên thời đại. Những công trình kiến trúc, tiêu
biểu cho một giai đoạn lịch sử nào đó cũng bị thù hằn và tất yếu
phải bị xoá sổ để nhường chỗ cho một kiểu tư duy không linh hồn xa
lạ khác. Đối với tôi, thành phố này mang trong mình nó một linh hồn.
Linh hồn đó gồm những cư xá, những công viên, những hàng me, những
mái ngói đỏ, những quảng trường, những bùng binh, những kênh rạch,
những giọng nói, những vỉa hè…nó có nhịp tim của riêng mình. Nhưng
nhịp thở của thành phố đang ngày càng yếu ớt, thoi thóp, cô đơn và
sầu thảm. Cái cũ đang bị triệt phá, cái mới thì không biết bao giờ
mới đến. Thành phố đang hấp hối. Sài gòn chưa bao giờ rơi vào cảnh
ngộ như vậy.
Một đồng nghiệp người Nhật khi thấy tôi đứng
hàng giờ bên bức tường kính, nhìn sang bên kia đường, anh tò mò hỏi
“Mày nhìn gì vậy?” Không quay mặt lại, tôi trả lời “Tao chẳng nhìn gì
cả. À, mà có…con mèo đen bên kia đường đang nhìn tao…ánh mắt nó lạ
lắm…như từ quá khứ nhìn về.”
Sài Gòn ngày xưa, nhìn từ nóc khách sạn Caravel. Nguồn: OntheNet
Đà Nẵng 28/01/2014
Nguồn: Sài
Gòn. Đăng Ngữ, 28/1/2014
No comments:
Post a Comment