12:29:am 05/01/14
Cộng Sản gọi người Bắc 54, ở miền Nam là thành phần
bị “Mỹ Diệm cưỡng bức di cư”, tiếp theo sau 30/4 /1975 người dân ào ạt vượt
biên, vượt biển, CS đặt tên mới: “Thành phần chay lười lao động, thèm bơ thừa,
sửa cặn.” Thế nhưng hiện nay, khi viết về thành phần này, họ không còn chữ
nghĩa nào để gán ghép, chỉ viết đơn sơ: Gia đình ông bà X, Y đến Úc, Mỹ,
Canada, Pháp…năm … đảng CSVN không dám nói lý do, nguyên nhân nào những gia
đình kia, có mặt ở các quốc gia tự do. Về phía người tỵ nạn, nếu cơ hội làm ăn
trong nước khấm khá, họ cũng muốn lơ cái nguồn cơn năm xưa!
Ba mẹ của ca nhạc sĩ Thanh Bùi, cũng tương tự, đến
Úc năm 1982, sau đó mới sinh ra Thanh Bùi, lớn lên về Việt Nam nổi tiếng và
giàu có, vừa qua cưới được con gái đại gia đỏ. Đám cưới tổ chức khá bí mật,
trong vòng đai an ninh dày đặc.
Đám cưới bí mật hạng sang của Thanh Bùi
Bí mật, theo cách nghĩ cá nhân Thanh Bùi, không muốn
rình rang? Vốn con người anh xưa nay kín tiếng? Thực tế chỉ đúng phần nhỏ, phần
lớn còn lại tứ thân phụ mẫu của Thanh Bùi không thể lộ diện tông tích, bởi
nhiều tấm hình đám cưới được tung lên mạng, chỉ duy nhất một tấm có hình mẹ vợ
Thanh Bùi, theo đạo lý người Việt, mà chính Thanh Bùi từng trân trọng đề cao,
đám cưới là ngày trọng đại, sự hiếu hỷ phải chú trọng, thế nhưng hình chỉ có
Thanh Bùi với vợ, với học trò, tuyệt đối không có ba mẹ Thanh Bùi, và ba của cô
dâu?
Đại Gia Đỏ là gì?
Sau 30/4/1975 Cộng Sản đánh Tư Bản miền Nam đến kiệt
quệ, mười năm sau họ kêu gào “đổi mới” giai đoạn này có tính dọ dẫm, xem chừng,
đảng còn canh gác rất nghiệm ngặt, mười năm sau nữa, tức 1995 mới thực sự dễ
thở, điều kiện bi đát như vậy, hiếm có ai vực dậy trong một giai đoạn ngắn trở
thành đại gia, với số vốn hàng tỷ đôla. Chỉ có CS cướp của dân, đưa cho bà con
của dòng họ làm vốn kinh doanh. Có người ngang nhiên như Lê Duẩn, con Lê Kiến
Thành, Nguyễn Tấn Dũng, con gái Nguyễn Thị Thanh Phượng, Nguyễn Bá Thanh em
ruột Nguyễn Bá Bình, em kết nghĩa Nguyễn Vọng, số khác e dè hơn, đưa tiền ăn
cướp của dân cho người thân làm bình phong. Hầu hết những đại gia đỏ, được báo
chí CS tung hê, đều nằm trong diện này:
Đại
gia đỏ Bầu Đức
Trích: Xuất thân từ thợ mộc, Bầu Đức khởi nghiệp bằng việc trực tiếp điều hành một phân xưởng nhỏ
vào năm 1991 có tên xí nghiệp tư nhân Hoàng Anh chuyên đóng bàn ghế cho học
sinh tại xã. Kể từ năm 1991 đến nay, doanh nghiệp của ông Đức đã phất
lên như diều gặp gió. Sau đó, ông mở rộng hoạt động kinh doanh sang sản xuất
hàng nội thất rồi nhiều lĩnh vực khác như khoáng sản, gỗ, cao su, thủy điện,
địa ốc đến bóng đá…
Năm 1993, ông thành lập xí nghiệp tư doanh Hoàng Anh
Pleiku. Đến năm 2006, nó trở thành công ty cổ phần Hoàng Anh Gia Lai với nhiều
lĩnh vực kinh doanh như khoáng sản, gỗ, cao su, thủy điện, địa ốc và bóng đá.
Từ năm 2001 đến nay, cái tên Bầu Đức càng nổi như
cồn sau những sự kiện làm nên các “ tít” lớn trên hầu hết các báo Việt Nam và
cả trên thế giới như: việc ông mua chân sút số một Đông Nam Á Kiatisak và trả
lương đến 15.000 USD một tháng vào năm 2002; hợp tác với câu lạc bộ bóng đá nổi
tiếng của Anh Arsernal để mở học viện bóng đá Hoàng Anh Gia Lai Arsenal JMG vào
năm 2007… Tính đến thời điểm 31/1/2008 tổng giá trị tài
sản ròng của HAGL Group đã đạt 25.576 tỷ đồng,
Có thể sau 1991 Đức đào được “mạch đỏ” phất lên tới trời.
Có thể sau 1991 Đức đào được “mạch đỏ” phất lên tới trời.
Đại
gia đỏ Lê Ân,
Tay này mới đặc biệt, ở tù nhiều lần, có lần ở tù
chung thân, ra tù vào tù như cóc bỏ dĩa, thế nhưng không thấy bị oan ức gì ráo?
Ra tù làm giàu dễ ẹt, ông nổi tiếng vì ngoài bảy chục tuổi, cưới cô vợ mới đôi
mươi, sinh viên vừa ra trường, và tậu chiếc giường 6 tỷ, được mấy tay nhà báo
trong nước, ca ngợi từng chiếc chân giường, tới từng sợi màng, ra sức bảo vệ phẩm
hạnh của ông, biện hộ “hoàn cảnh đưa đẩy” phải bỏ 5 bà trước.
Đại
gia đỏ Dũng lò vôi:
Trích: Huỳnh Phi Dũng chưa từng có một sản phẩm nào
xuất khẩu ra nước ngoài thu ngoại tệ về, thậm chí một vài sản phẩm chất lượng
cao bán nội địa cũng không. Cái tài của Huỳnh Phi Dũng là lanh lẹ lắt léo lách
luật và bám riết vào các mối quan hệ với “một bộ phận không nhỏ có chức có
quyền” để làm giàu từ việc chuyển nhượng quyền sử dụng đất, có sự thỏa thuận ăn
chia, nghĩa là ‘chia chác kế”.
Năm 1990 – 1993, ông Dũng đã làm dự án và xin được
thực hiện thí điểm, xây dựng Khu công nghiệp Bình Đường. Tiếp theo, tháng
9-1995 Huỳnh Phi Dũng mở tiếp khu Sóng Thần 1 với điên tích 178 ha và cho thuê
ngay sau đó đạt tỷ lệ một trăm lẻ bốn phần trăm, gia đình Dũng được chia hơn
một trăm tỷ tiền lời.
Có lẽ thấy hình thức liên doanh phức tạp lại phải
chia chác lợi nhuận nên khi mở khu công nghiệp Sóng Thần 2 diện tích 279 ha và
Sóng thần 3 diện tích 533 ha, rồi đến khu du lịch sinh thái diên tích 467 ha
Huỳnh Phi Dũng dành trọn quyền đầu tư cho các công ty của mình là Hoàng Gia,
Đại Nam. Huỳnh Phi Dũng còn có hơn 455 ha ở khu trung tâm hành chính Dĩ An và
hàng trăm hec ta cao su ở Bến Cát, Mỹ Phước v.v.
Tính ra, Phi Dũng đã ôm được gần 2.000 ha đất ở Sóng
Thần và Thủ Dầu Một, chưa kể hàng nghin ha cao su. Từng vùng dân cư cũng như
đất nông nghiệp của dân đã được “quy hoạch” cho Huỳnh Phi Dũng dễ như trở bàn
tay. Người ta nói đất Bình Dương chỗ nào ngon nhất đều đã về tay Huỳnh Phi
Dũng! Biết bao gia đình phải lặng lẽ gạt nước mắt ra đi từ bỏ vườn tược, ruộng
đồng của mình vì cái “vòi bạch tuộc” ấy. Hàng đống tiền Huỳnh Phi Dũng thu về
từ đất và đó chính là mồ hôi nước mắt và máu của dân.
Đại
gia đỏ Trầm Bê
Trích: Từ năm 1991 – 1994 Trầm Bê
bắt đầu sự nghiệp là Giám đốc Công ty
Chế biến Lâm sản Đông Anh. Từ năm 1995 – 2001 ông làm Chủ
tịch Hội đồng Quản trị của công ty Chế biến
Lâm sản Đông Anh.
Nam 1999 ông tham
gia vào thị trường bất động sản, đầu tư
vào BCCI với vai trò là thành viên Hội đồng Quản trị. Đây là thời kỳ BCCI đang
rất phát triển. Năm 2001,
Trầm Bê cùng với bác sĩ Nguyễn Hải Nam và Lâm Trung Lương góp vốn để xây dựng bệnh
viện Triều An [1].
Từ năm 2002 – 2004 Công ty
Chế biến Thủy hải sản Sơn Sơn do ông làm Chủ tịch Hội đồng Quản trị chiếm lĩnh
toàn bộ thị trường chiếu xạ thanh long
tại Việt
Nam, đây là điều kiện cần thiết về vệ sinh an toàn thực phẩm để
được phép xuất khẩu trái thanh long. Mãi cho đến năm 2009, thế độc quyền này mới mất đi khi có nhà
máy chiếu xạ thanh long thứ hai do Công ty Cổ phần An Phú đầu tư. Ông Nguyễn
Thuận, Chủ nhiệm Hợp tác xã Thanh long
Hàm
Minh, Phó Chủ tịch Hiệp hội Thanh long Bình
Thuận nhận xét về công ty Sơn Sơn của ông Trầm Bê vào cuối năm 2008, khi
công ty này vẫn còn độc quyền về chiếu xạ thanh long:
Hầu hết đại giả đỏ, xuất thần từ lò vôi, thợ mộc,
thợ hồ. Nhưng có điểm chung giàu phất lên nhờ “bất động sản.” Đảng CSVN cướp
đất của dân lành, “đem gởi” cho những tên này để biến thành đại gia đỏ. Công ty
nọ, công ty kia chỉ là nhãn hiệu trá hình, khuôn khổ một bài viết, chỉ điểm mặt
vài ba tên đại gia đỏ, cùng cường quyền CS hà hiếp, cướp bóc người dân, để có
cơ đồ, đồ sộ tha hồ hưởng thụ, đại gia đỏ vừa có tiền, vừa có quyền, cỡ tỉnh ủy
cũng phải kiêng.
Lý lịch của lãnh đạo chóp bu, đại gia đỏ viết rất
vắn tắt, vừa khai vừa sợ người ta biết, nên rất hạn chế, riêng dòng họ bên vợ
Thanh Bùi, thuộc dạng “bí mật nhà nước”, kiếm không ra một dòng. Mới đầu có sự
lầm lẫn, mẹ vợ Thanh Bùi là bà Trương Mỹ Lan, sau căn cứ thiệp cưới, mới biết
cha mẹ vợ chú rể: ông bà Trương chí Trung, Lâm Thị Hoà. Nhờ sự lầm lẫn này, có
thể đoán Trương Chí Trung, Trương Mỹ Lan có sự liên hệ khắn khít.
Bà Trương Mỹ Lan, có chồng người Tàu đi buôn kẹp
tóc, năm 1992 lập công ty Vạn Thịnh Phát, chuyên thương mại, nhà hàng, khách
sạn, về sau chuyển qua “địa ốc, bất động sản” dòng họ rất kín tiếng, không tiếp
xúc báo chí, có vốn điều lệ tới 12.800 tỷ đồng, cao hơn cả Vingroup của tỷ phú
đôla Phạm Nhật Vượng và Hoàng Anh Gia Lai (bầu Đức).
Thanh Bùi, được báo chí ca ngợi “Một người Úc gốc
Việt, thành đạt trên quê hương,” song cũng đừng quên rằng, hàng vạn kẻ khác kém
may, từng bỏ của chạy lấy người, ngậm đắng nuốt cay, mất tiền còn tan nát gia
đình, không cần dẫn chứng đâu xa. Hãy xem vụ kiện năm 2007, bà Trương Mỹ Lan,
nhận 6 triệu USD của ông Ted, hứa cho hùn vốn đầu tư, sau đó bà Lan “quên,” ông
Ted đâm đơn kiện, cho đến nay vẫn không được gì, chứng tỏ bà Lan gốc rễ ăn
thông tận Hà Nội, (Xem bài trầy trật vụ án 6 triệu USD).
Kết
luận:
Tập đoàn CSVN bán nước, còn sản sinh ra lực lượng
hùng hậu “đại gia đỏ,” ăn tàn mạt tài nguyên quốc gia, tàn phá môi trường không
thương tiếc, cướp bóc đất ruộng của người lương dân, làm giàu trên xương máu đồng
bào, sự tham tàn của chúng không thể kéo dài hơn nữa. Ngày cùng, tháng tận của
Cộng Sản sắp điểm, những nhà tranh đấu, sớm lên kế hoạch, không cho chúng tẩu
tán và tẩu thoát.
© Đàn Chim Việt
-----------------------------------------------------
No comments:
Post a Comment