01:05:pm 12/01/14
Theo cách nghĩ của riêng tôi, người dấn thân tranh
đấu, là người hào hoa, khoáng đạt, không xét nét hẹp hòi, không cố chấp qúa
khứ. Từ cách nghĩ này, tôi thân thiện với vô số bạn bè, bất phân chiến tuyến,
đơn cử một ví dụ nhỏ:
Mười năm trước, làm công nhân hãng nhựa ở Marietta,
nhiệm vụ hằng ngày dùng xe forklift, chở hàng ra cho công nhân phân loại, đưa
vào máy ép thành “bale”, hôm nọ supervisor giao cho tôi một chú lính mới, bảo:
Mầy huấn luyện nó chở hàng phụ, cho kịp ra hàng, mỗi ngày tối thiểu phải 40
“bale,” supervisor quay lưng bỏ đi, chúng tôi tự giới thiệu tên tuổi, và làm
thân với nhau, chú ấy tên Khảm, kém tôi tám tuổi, người Hải Dương, bộ đội
Campuchia xuất ngũ, vượt biên lưu trú Hồng Kông, tới Mỹ diện “Ro.” Khảm
đẹp trai, lanh lẹ, vui vẻ, tính cũng hài hài…
Ngày còn ở trong nước, tư tưởng chung còn tò mò (1)
“bắc di cư” – “bắc bảy lăm”, ở Mỹ tư tưởng ấy còn nhạy bén hơn! Ngược lại “bắc
bảy lăm” nhạy và bén hơn nữa. Sau gần hai tháng, hãng mở ca đêm, Khảm xin qua
làm đêm, để mỗi giờ tăng thêm một đồng, trước khi anh em từ giả, Khảm cầm tay
tôi nói: Cảm ơn anh, đã giúp em suốt thời gian qua, nhờ anh chỉ bảo tận tình,
“người ta” mới tin tưởng cho em qua ca đêm, ờ mà tại sao anh là Việt Nam Cộng
Hòa, anh không ghét em nhỉ!” Nghe Khảm nói lòng xót xa, tôi tâm sự:
Khảm à, bạn nghĩ lẩn thẩn qúa, chúng mình là con một mẹ Việt Nam sinh ra,
tới đất này còn thù oán gì nữa. Chiến cuộc đã qua, nếu thế hệ cha anh của
bạn “hăm hở giải phóng miền Nam,” thì chúng tôi “phải tự vệ ngăn ngừa làn sóng
đỏ từ phương Bắc.” Thời thế đã tỏ tường đúng, sai. Trước hết và căn bản anh em
mình phải biết thương nhau, đừng ích kỷ, điều khác bạn không cần băn khoăn ơn
nghĩa, tôi lãnh lương, hãng bảo hướng dẫn bạn , tôi cố gắng chu tất nhiệm vụ,
thế thôi. Nghe vậy Khảm có vẽ e thẹn, nói nho nhỏ: Thôi anh ơi, giải phóng cái
nỗi gì, chỉ có….. ăn cướp!
Cá nhân tôi suy nghĩ đơn sơ, sống chân thành với mọi
người, nếu chưa tin, vui lòng đọc thêm hai bài viết, đã đăng rất lâu:
Kỷ niệm về một anh bộ đội, hoặc ông Bùi Tín, người đi giữa hai
lằn ranh.
Tuy nhiên nói về hòa hợp, hòa giải, là cả một thủ
đoạn nham hiểm, đầy bất lương của đảng CSVN, chúng ta không khư khư ôm qúa khứ,
song hiện tại CS vẫn chưa dám viết lại lịch sử đúng đắn. Vụ án Ôn Như Hầu là
một ví dụ, Hồ Chí Minh kêu gọi các đảng phái đoàn kết chống thực dân Pháp, tin
lời HCM các đảng phái hưởng ứng, và mất cảnh giác, Hồ Chí Minh chỉ thị Võ
Nguyên Giáp, đánh úp cơ sở Tổng Bộ Việt Nam Quốc Dân Đảng, ngày 12/7/1946 không
chỉ tổng bộ VNQDĐ, mà các cơ sở Quốc dân Đảng ở số nhà 132 phố Duvigneau (Bùi
Thị Xuân) cùng ngày, công an tấn công một loạt cơ sở khác của Quốc Dân Đảng ở
Hà Nội, và trụ sở số 7 phố Ôn Như Hầu (Nguyễn Gia Thiều, Hà Nội). Tiếp sau Hà
Nội, VNQDĐ toàn miền Bắc bị ruồng bố, bị thủ tiêu. Vì thời điểm này đảng CS yếu
và thua kém VNQDĐ rất nhiều, sau khi chiếm cứ trụ sở, cộng Sản đem xác người
chôn xuống, vu cáo VNQDĐ “ăn cướp, tra tấn giết người,” cọng với truyền đơn
chống Cộng, tiền giả. Tất cả đều vu cáo, bịa đặt từ phía CS, cả thế giới đều
biết, đến nay gần 70 năm trôi qua, “Lịch Sử” chỉ là bộ môn tuyên truyền lừa bịp
của đảng, không hề thay đổi, hiện tại thế hệ trẻ VN tiếp tục bị bịt mắt.
Chính trị là canh bạc, anh từng chơi bịp, gian lận,
người ta không chơi với anh nữa, trong cơn cơ cầu, anh muốn tiếp tục, không ai
muốn nhớ đến qúa khứ, nhưng chắc chắn không thể quên, anh không đủ liêm sĩ trả
lại tiền, nhưng tối thiếu phải biết hối lỗi, đảng CSVN chưa hề và luôn luôn
trâng tráo.
Những hiện tượng hoà hợp, hòa giải gần đây:
A/ Thứ trưởng ngoại giao Nguyễn Thanh Sơn
Thứ Năm ngày 26/12/2013 trên báo Quê Hương oline,
đăng bài:
Việt Weekly suy nghĩ về ông Nguyễn
Thanh Sơn (NTS)
Nội dung bài này tác giả Etcetera của Viet Weekly
ngợi ca Nguyễn Thanh Sơn, thứ trưởng ngoại giao chính quyền CSVN, trích:
”Một lần nữa, những thông điệp của ông được
các nhà báo chúng tôi chuyển tải tới bà con ở địa phương Little Saigon, Hoa Kỳ.
Những video clip của Phố Bolsa TV giúp khán giả thấy rõ con người bằng xương
bằng thịt Nguyễn Thanh Sơn với lối nói đầy tự tin, mạnh mẽ khi đưa ra những ý
kiến của mình về vấn đề khác biệt chính kiến, khác biệt chính trị. Trong những
lý luận có tính cách chính sách, chủ trương của chính phủ đó, vẫn lấp lánh sự
sôi nổi, nhiệt tình của cá tính và thái độ rất tự tin của riêng con người ông
Nguyễn Thanh Sơn.” ngưng trích
Nhưng đoạn trên tác giả phàn nàn:
“Tuy đến từ một xứ sở tự do, có quyền dân chủ, được
pháp luật Hoa Kỳ bảo vệ, nhưng chúng tôi vẫn là những người bị áp lực chính trị
cực đoan trong cộng đồng đè nặng. Việc về Việt Nam làm báo, ghi nhận thông tin,
đưa tin về cho độc giả của mình ở địa phương để phục vụ nhu cầu thông tin của
họ, tưởng là một điều bình thường, dễ hiểu và chẳng có chi phải bàn. Nhưng trên
thực tế, chuyện dấn thân về nước, ngồi với những lãnh đạo trong chính quyền
Việt Nam, phỏng vấn họ, đưa đầy đủ những điều họ nói ra hải ngoại, các nhà báo
chúng tôi cũng phải “xâm mình” để làm công việc này.” ngưng trích
Tay viết này thật ngây ngô, tại Hoa Kỳ tiệm sách,
tiệm video tràn ngập báo chí, phim ảnh CS, dàn máy Karaoké trong nước bán ra,
cài đặt toàn nhạc CS như: “Dáng đứng bến tre, 3 cô gái vót chông, bác cùng
chúng cháu hành quân” vv và vv, trong khi đó Việt Khang chỉ có 2 bản nhạc:
Việt Nam tôi đâu? Anh là ai? Bị tù 4 năm, Trần Vũ
Anh Bình 6 năm, với những ca khúc:
Người Việt Nam, Cho Con Ngày Mai, Chưa Vơi Câu Hò, Giây Phút Vinh Quang, Lỡ Chuyến Đò Chiều, Miền Trung Ơi, Nếu, Như Là Áng Mây, Tri Kỷ, Vắng Em Vắng Mãi Câu Hò.
Thử xem chừng này bản nhạc, nếu thu âm đã được một
mặt của CD chưa? Trong khi đó hàng ngàn đĩa nhạc, sách tuyên truyền CS bán tràn
lan tại hải ngoại, hai chữ công bằng, anh/chị Etcetera nghĩ sao?
Hằng năm Cộng Đồng hải ngoại, tổ chức hội chợ tết,
báo trong nước đăng tải, nhưng xóa hình bàn thờ tổ quốc, được đồng hương trưng
bày rất trang trọng, bởi trên bàn thờ có lá cờ tổ quốc, màu vàng ba sọc đỏ,
anh/chị nghĩ sao?
Đồng hương biểu thị thái độ khinh bỉ, đối với kẻ bội
bạc, nịnh bợ bọn CS bất lương, chính vì lẽ này, muốn làm tôi tớ kẻ bất lương,
phải “xâm mình” đừng rên rỉ!
Nguyễn Thanh Sơn, lên án “thành phần cực đoan”:
Trích: Cũng như ông nói thẳng thắn, cụ thể từng sự
việc xảy ra trước và sau mấy chuyến đi của chúng tôi với cộng đồng ở hải ngoại.
Chứng tỏ ông có theo dõi sát sao, hiểu rõ từng chuyện. Ông nhắc tới những nhân
vật chống cộng cực đoan như Phan Kỳ Nhơn, Nguyễn Xuân Nghĩa bằng thái độ vừa
lên án, vừa thuyết phục mời gọi của một nhà ngoại giao khôn khéo nhưng
quyết liệt. ngưng trích
Ngoại trừ kẻ nào cam tâm, lòn cúi làm tay sai, CS
NTS mới dám lên án, khiển trách, ngoài ra CS không có tư cách gì lên án, bất cứ
đồng hương nào tại hải ngoại.
Xin đồng hương chịu khó cảnh giác đoạn này:
Cần có thêm những nhà ngoại giao như
Nguyễn Thanh Sơn
Việc chọn người hay người chọn việc, tôi không biết vế nào cần hơn. Nhưng UBNNVNVNONN chọn ông Thứ trưởng Nguyễn Thanh Sơn làm chủ nhiệm, tôi cho quả là đúng người đúng việc. Công việc đối ngoại với người nước ngoài, như các vị Tổng lãnh sự hay Đại sứ có những khó khăn nhất định, tuy nhiên, để “đối phó” với người cùng giòng máu, cùng huyết mạch nhưng khác biệt chính kiến, khác biệt quan điểm thật không dễ chút nào, có khi còn khó gấp nhiều lần hơn công việc ngoại giao với người ngoài. Tuy cũng là người Việt với nhau, nhưng những hận thù, ân oán từ thế hệ này, truyền qua thế hệ khác từ những năm nảo năm nào vẫn còn là những rào cản tưởng như “vô phương cứu chữa” đã tồn đọng suốt 37 năm qua. Việc đối thoại không còn là đãi bôi, nói cho có, mà cần phải thành tâm, hiểu biết và cảm thông. Chuyện ai đúng ai sai, lịch sử sẽ phán xét. Chuyện ai thắng ai bại, cứ nhìn vào thực tế để đánh giá. Trong công việc ngoại giao đối với cộng đồng người Việt ở Hoa Kỳ, nhờ có những nhà ngoại giao tâm huyết như ông Nguyễn Thanh Sơn, qua các chuyến đi của nhóm nhà báo quận Cam chúng tôi, đã đưa những thông điệp cụ thể về đất nước qua những lời nói, hình ảnh, việc làm…đã có nhiều dấu hiệu khả quan, tích cực hơn. Có lẽ, vận nước Việt Nam đang tới hồi tốt đẹp, nên đã khiến cho những nơi cần có người tốt, để dùng cái tâm của mình giải quyết vấn đề hơn là cứng ngắc bằng chính sách. Cái tâm tôn trọng lẽ phải, cái tâm biết lo cho việc chung, cái tâm biết lúc cứng lúc mềm, cái tâm biết đánh giá và tôn trọng con người đúng cách. Tôi vẫn thấy ở ông Nguyễn Thanh Sơn, bên cạnh con người ngoại giao khôn ngoan, lịch duyệt, quả quyết…lấp lánh một cái tâm của người biết hành động theo đúng nhu cầu của thời thế đã đặt ra. Và ông đã thành công lớn trong những nhịp cầu bắc qua những khác biệt vẫn còn tồn đọng trong một số người chưa tin, chưa thông cảm ở ngoài nước. Tôi tin rằng với cái tâm có được đó, thì ở cương vị nào, cho dù là ngoại giao hay lãnh đạo đất nước, ông Nguyễn Thanh Sơn cũng thuyết phục được nhiều người, càng lúc càng nhiều người hơn.” ngưng trích
Việc chọn người hay người chọn việc, tôi không biết vế nào cần hơn. Nhưng UBNNVNVNONN chọn ông Thứ trưởng Nguyễn Thanh Sơn làm chủ nhiệm, tôi cho quả là đúng người đúng việc. Công việc đối ngoại với người nước ngoài, như các vị Tổng lãnh sự hay Đại sứ có những khó khăn nhất định, tuy nhiên, để “đối phó” với người cùng giòng máu, cùng huyết mạch nhưng khác biệt chính kiến, khác biệt quan điểm thật không dễ chút nào, có khi còn khó gấp nhiều lần hơn công việc ngoại giao với người ngoài. Tuy cũng là người Việt với nhau, nhưng những hận thù, ân oán từ thế hệ này, truyền qua thế hệ khác từ những năm nảo năm nào vẫn còn là những rào cản tưởng như “vô phương cứu chữa” đã tồn đọng suốt 37 năm qua. Việc đối thoại không còn là đãi bôi, nói cho có, mà cần phải thành tâm, hiểu biết và cảm thông. Chuyện ai đúng ai sai, lịch sử sẽ phán xét. Chuyện ai thắng ai bại, cứ nhìn vào thực tế để đánh giá. Trong công việc ngoại giao đối với cộng đồng người Việt ở Hoa Kỳ, nhờ có những nhà ngoại giao tâm huyết như ông Nguyễn Thanh Sơn, qua các chuyến đi của nhóm nhà báo quận Cam chúng tôi, đã đưa những thông điệp cụ thể về đất nước qua những lời nói, hình ảnh, việc làm…đã có nhiều dấu hiệu khả quan, tích cực hơn. Có lẽ, vận nước Việt Nam đang tới hồi tốt đẹp, nên đã khiến cho những nơi cần có người tốt, để dùng cái tâm của mình giải quyết vấn đề hơn là cứng ngắc bằng chính sách. Cái tâm tôn trọng lẽ phải, cái tâm biết lo cho việc chung, cái tâm biết lúc cứng lúc mềm, cái tâm biết đánh giá và tôn trọng con người đúng cách. Tôi vẫn thấy ở ông Nguyễn Thanh Sơn, bên cạnh con người ngoại giao khôn ngoan, lịch duyệt, quả quyết…lấp lánh một cái tâm của người biết hành động theo đúng nhu cầu của thời thế đã đặt ra. Và ông đã thành công lớn trong những nhịp cầu bắc qua những khác biệt vẫn còn tồn đọng trong một số người chưa tin, chưa thông cảm ở ngoài nước. Tôi tin rằng với cái tâm có được đó, thì ở cương vị nào, cho dù là ngoại giao hay lãnh đạo đất nước, ông Nguyễn Thanh Sơn cũng thuyết phục được nhiều người, càng lúc càng nhiều người hơn.” ngưng trích
Không rõ bao năm qua NTS cù rũ, mua chuộc được bao
nhiêu, nhưng đoạn “văn’” trên chứa đựng những gian xảo lố bịch, ai đúng ai sai,
chính thế hệ chúng ta đánh giá, để tìm hướng đi đúng, tại sao phó thác “lịch sử
sẽ phán xét,” ví dụ CS đang mò mẫm tiến lên XHCN, bạn cứ cúi tai gài trốt đi
theo nó và chờ lịch sử phán xét?! Chuyện ai thắng ai bại, anh/chị cứ hoạch tẹt:
Miền Nam thua, miền Bắc thắng. Chúng ta đều sinh ra, lớn lên trưởng thành trên
đất nước tự do, có gì phải sợ hãi, sao anh/chị hèn thế? Nhưng mỗi lần VNCH
thua, sau đó diễn ra cuộc di cư vĩ đại, quan trọng chính nghĩa ở phía nào,
thiết tưởng cây cột đèn biết, anh/chị phải biết.
B/ 40 năm tưởng niệm Hoàng Sa?
Mấy ngày gần đây, báo chí CS đăng liên tiếp 6 kỳ
báo: “Tưởng Niệm 40 năm sự kiện Hoàng Sa”, hầu hết bài viết rất trung thực, và
trân trọng nghĩa cử hy sinh cao cả, của Hải Quân/ QLVNCH.
Tuy nhiên không phải xuất phát từ sự trong sáng,
dụng ý trong việc này CS muốn chứng minh họ cũng “yêu nước,” như VNCH, “CSVN
không phải tay sai của Trung Cộng” ? Chế độ CS bây giờ người dân qúa đồ thán,
đảng cho đăng lại trận chiến Hoàng Sa, của VNCH mong kiếm chút đắc nhân tâm,
nhưng có điểm buồn cười, họ có manh tâm cưỡng chế lòng yêu nước của QLVNCH,
bằng cách truy điệu các anh hùng, tử sĩ VNCH dưới bàn thờ bác Hồ Tập Chương!!
Nếu CS có một sợi thần kinh xấu hổ, nhỏ thôi, nhỏ
đến độ dùnh kính hiển vi soi mới thấy, chắc cũng nóng mặt, khi nghe cựu trung
úy Không Quân Nguyễn Thành Trung tường thuật, phương án Không Lực VNCH đánh
giành lại Hoàng Sa, nguyên văn:
Lúc bấy giờ, ông Trung là một sĩ quan cấp úy. “Mấy
ông cấp tá, mấy ông lãnh đạo, chỉ huy phát biểu trong cuộc họp rằng: Đánh
với Việt Cộng là chỉ đánh chơi thôi, không có sướng. Đánh với Trung
Cộng mới là đánh cho nên tôi nói thật với các ông, đánh trận này, tụi tôi đi
đánh trước. Cấp đại tá, trung tá, thiếu tá đánh trước, đánh cho họ biết người
Việt Nam là như thế nào, đánh một trận cho họ từ bỏ ý định, bớt hung hăng, sau
khi chúng tôi chết hết rồi mới đến cấp úy các ông đi đánh”, ông kể lại và nói
thêm: “Nói thế để biết người Việt Nam yêu nước như thế nào, vì đánh với Trung
Quốc mới là đánh giặc xâm lăng, cho nên mấy ổng bảo chừng nào tụi tôi chết hết
mới đến các anh” ngưng trích
(T ựa bài: Hải
chiến Hoàng Sa – 40 năm nhìn lại – Kỳ 6: Không quân Việt Nam Cộng Hòa lên kế
hoạch giành lại Hoàng Sa. , đăng trên báo Thanh Niên)
Trái tim yêu nước, thương nòi đạt đến mức tuyệt diệu,
thử hỏi không được đạo tạo dưới chủ nghĩa nhân bản, với trình tự đạo lý dân
tộc, tìm đâu ra? Mọi đền đài được tạo nên bởi “lịch sử” giả hiệu, sẽ tan vữa
theo thời gian. Nhưng câu nói trên của một tập thể cấp tá KLVNCH sẽ còn mãi
mãi, lưu lại hậu thế. (Đánh Việt Cộng là đánh chơi thôi, không có sướng)
Ngoài ra có trung tâm Minh Triết, ở Hà Nội tổ chức
họp mặt, trao qùa cho phu nhân cố Hải Quân Thiếu Tá Ngụy Văn Thà, với mục đích:
Trích “Phát biểu tại cuộc gặp mặt, ông Nguyễn Trung,
nguyên trợ lý cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt, chia sẻ 40 năm Hoàng Sa bị Trung Quốc
xâm lược là sự kiện đau buồn nhưng cũng nhân dịp này cần có sự thức tỉnh rõ hơn
vấn đề hòa hợp dân tộc.” ngưng trích
CS thực hiện HHHG, (hoà hợp, hòa giải) từ 1976 chứ
không phải mới đây, sau một năm chiếm miền Nam VN, họ trả quyền công dân cho
Phó Tổng Thống Trần Văn Hương, nhưng ông không nhận, ông nói đại khái: Không
thể được, vì thuộc cấp của tôi đi tù hết, làm sao tôi có thể nhận “cái quyền
công dân của các ông?”
Xin tỏ bày lòng kính phục, tới một bậc lãnh đạo đầy
trí nhân.
Kết luận
CS có thực lòng HHHG? Không khó để trả lời, mặc dù
có tính trừu tượng, song căn cứ hành động, làm thước đo cho sự “thật lòng.”
Yêu cầu:
1/ Nguyễn Tấn Dũng, vứt vào sọt rác 2 bao cao su “đã
qua sử dụng” thả Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Việt Khang, Trần Vũ Anh
Bình, Trần Huỳnh Duy Thức, LS Lê Quốc Quân, Đỗ Thị Minh Hạnh, LM Nguyễn Văn Lý,
tù nhân thế kỷ Nguyễn Hữu Cầu, và tất cả các tù nhân khác, vì yêu nước bị đảng
CSVN hành hạ, giam cầm.
2/ Chấm dứt cho Công An, giả dạng côn đồ đánh đập
nhân dân.
3/ Chấm dứt trò đề tiện, vứt chất dơ bẩn vào nhà
những người tranh đấu. Nghĩa
là cần phải HHHG với “nhân dân” trong nước trước đã.
Đại khái với 3 điều này, tuy chưa thể hy vọng nhiều,
còn hơn triệu lần Nguyễn Thanh Sơn, mánh khóe vặt!
Sống trên đời, phàm đã làm người, ai cũng mong ước
hòa hợp, hòa giải, vì đó là cảnh hạnh phúc đầm ấm, của một cộng đồng, một quốc
gia dân tộc. Nhưng rất tiếc người Cộng Sản, không có trái tim bình thường, như
mọi người trông đợi.
Ghi chú:
(1) Dùng chữ tò mò, thay vì phân biệt
© Đàn Chim Việt
-----------------------------------
January 12, 2014 at 1:17am
Nguồn: Blog
Nguyễn Hưng Quốc / VOA
Hoàng
Ngọc-Tuấn viết từ Sydney
2013-11-12
2013-11-12
Sao lại là muốn chứng minh cs cũng yêu nước. thế chẳng hóa muốn nói đến dân tộc ta , Đảng ta và Nhà nước ta không yêu nước hay sao . Không có ý muốn bảo vệ lãnh thổ tổ quốc hay sao. Hay nói một cách khác là Đảng và Nhà nước là đồng minh của Trung Quốc để lấy đi quần đảo Hoàng Sa của chúng ta xưa kia sao. THật là nhảm nhí và không thể chấp nhận được . Đảng và Nhà nước ta thực hiện không biết bao nhiêu là chính sách và chiến lược tích cực để đòi lại chủ quyền biển đảo ,vậy mà những con người này dam phủ nhận , không công nhận nỗ lực của đất nước của nhân dân ta sao.
ReplyDeleteNhững kẻ hải ngoại kia , năm xưa đã là những kẻ ham sống sợ chết khi nước ta gặp nạn , có chiến tranh miền nam bọn chúng đã là những kẻ coi trọng mạng sống , không có lòng yêu nước , không muốn cống hiến công sức của mình vào công cuộc đấu tranh dành lại dân tộc thì bây giờ cách anh hùng liệt sỹ đã đổ bao nhiêu mồ hôi xương máu để giành lại tổ quốc đến nay đất nước hòa bình , quay lại để nói càn , cắn càn, phán xét đất nước ta thế nọ thế kia. Thật là không xứng đáng.
ReplyDelete