Thu, 01/09/2014 - 10:22 —
tuongnangtien
Người dân tiếp xúc với truyền
thống định hướng một chiều lâu ngày sẽ vô tình tự triệt tiêu tư duy nhìn nhận
vấn đề bằng con mắt đa chiều, đó là một vấn đề không thể phủ nhận được trong ý
thức hệ của rất đông bộ phận người Việt hiện nay.
Mấy năm trước – khi ông Bùi
Ngọc Tấn ghé qua Hoa Kỳ – chúng tôi có đi thăm thú vài nơi, hay nói
theo ngôn ngữ “đương đại” là “tham quan” vài chỗ. Trong chuyến đi ngắn
ngủi này, tôi nghe nhà văn của chúng ta nhắc đi lại (đến) đôi ba lần,
với ít nhiều hãnh diện: “Tôi
là bạn của ông Dương Tường.”
Tuy chúng tôi biết nhau khá
lâu nhưng đây là lần đầu mới diện kiến nên tôi không tiện hỏi:
- Dương Tường là cha nội nào vậy cà?
Sau đó, tôi mới được biết
thêm Dương Tường là một nhà thơ, và là một dịch giả (thế giá) ở
Việt Nam. Tuy nhiên, ông được mến mộ không thuần vì chuyện sáng tạo
thơ văn mà vì đã tìm ra phương cách giúp cho bạn bè thoát cơn bỉ
cực:
“ Đi bán máu ... Lấy
xong máu, cầm biên nhận đến tài vụ lĩnh tiền, nhận phiếu bồi dưỡng. Tiền tính
theo xê xê còn tem phiếu thì đồng loạt. Mỗi người được lĩnh tem 2 cân đường, 4
cân đậu phụ, 2 kí thịt, 2 hộp sữa. Thế là mất đi một ít máu nhưng túi nằng nặng
tiền và tem phiếu.
Cho nên những ngày đi bán máu
rất vui. Con người mình bỗng nhiên tăng thêm giá trị trước gia đình và trước
bao cặp mắt của cánh phe vé, bỗng nhiên mình được bao bọc quấn quít giữa những cái
nhìn trìu mến...” (Bùi Ngọc Tấn. “Thời Gian
Gấp Ruổi“. Viết Về Bè Bạn. Fallchurch, Virginia: Tiếng Quê Hương,
2006).
Nghe đâu Dương Tường còn
được thiên hạ (suýt xoa) nể phục vì quen biết lớn. Ông ấy có thể
bán máu mà không cần qua cò, và cũng không bị xét nghiệm lôi thôi như
bao kẻ khác. Tuy “thần thế” tới cỡ đó nhưng Dương Tường vẫn nhất
định “ ... đứng về phe nước mắt!”
Ôi, tưởng gì chứ “nước
mắt” thì tôi không hảo (lắm) và cũng hoàn toàn chả thấy hào hứng
(tí nào) khi đi bán máu để nuôi thân, và ... nuôi cả gia đình. Tôi
thực vô cùng kinh ngạc khi nghe Bùi Ngọc Tấn thốt lên là “những ngày đi
bán máu rất vui,” và ông ấy rất hãnh diện vì là bạn của ông
Dương Tường.
Sống với cộng sản mà
lại làm bạn với một thằng cha chuyên môn “đứng về phe nước mắt” thì
đời nếu không te tua (e) cũng bầm dập lắm. Qúi báu (mẹ) gì mà cứ khoe
nhặng cả lên như thế, lạ thật!
Tuần rồi, tôi lại bị ngạc
nhiên thêm “cú” nữa khi đọc mục hỏi đáp trên trang Thư Viện
Pháp Luật của đất nước mình – xin ghi lại nguyên văn:
Hỏi:
tôi có người thân tới
chơi.nhưng chưa kiệp làm tạm trú tạm vắng thì bị công an tới lập biên bản
phạt.nhưng thời gian người thân tôi lên là chiều ngày thứ sáu.qua thứ bảy và
chủ nhật thì họ không làm.tôi nghĩ qua thứ hai rùi lên báo cáo.nhưng đã bị lập
biên bản tối ngày chủ nhật.công an tạm giữ giấy chứng minh nhân dân của hai
người thân tôi.họ cứ hẹn lên hẹn xuống rồi lại điều tra sơ yếu lý lịch
nhân thân gia đình rùi từ nhỏ cho đến lớn....mời lên lấy lời khai
liên tục.hơn một tháng nay vẫn chưa giải quyết xong.họ cứ mơi lên lấy lời
khai hoài. không đi đâu làm được.vậy hỏi các cán bộ ấy đã làm iệc
vậy đúng với pháp luật chưa.
chân thành cảm on !
Trả lời:
Theo quy định tại điều 31 luật
cư trú 2006, người nhà bạn phải thực hiện thông báo lưu trú theo quy định. Vì
người nhà bạn đến vào buổi chiều nên phải thông báo trước 23h cùng ngày. Việc
thoogn báo này có thể thực hiện trực tiếp hoặc qua điện thoại đối với công an
khu vực. Do đó, bạn chưa thực hiện đăng ký thường trú là vi phạm pháp luật và
theo quy định thì sẽ phải chịu mức phạt 1.000.000 - 2.000.000 đồng theo quy
định tại điểm d khoản 2 điều 11 Nghị định số 73/2010/NĐ-CP ngày 12/7/2010 của chính phủ.
Ý quỷ thần, thiên địa ơi,
có nơi nào trên hành tinh này mà đi thăm bạn lại bị công an “mời lên
lấy lời khai liên tục cả tháng trời mà vẫn chưa giải quyết xong.”
Còn người được thăm “bị công an tới lập biên bản phạt.” Đã thế, khi thắc
mắc thì được trả lời rằng: “... bạn chưa thực hiện đăng ký thường trú là
vi phạm pháp luật và theo quy định thì sẽ phải chịu mức phạt 1.000.000 -
2.000.000 đồng...”
Số tiền này bằng lương
trung bình hàng tháng của một công nhân! Ở đâu ra cái thứ “chính
phủ” và “nhà nước” khốn nạn như thế, hả Trời? Vậy mà nó đã tồn
tại gần hai phần ba thế kỷ trên đất nước này, và được người dân
chấp nhận một cách thản nhiên – cũng thản nhiên y như chuyện họ coi
bán máu như một phương cách để mưu sinh vậy.
Thảo nào mà người lạc quan
(đến) như Phùng Quán cũng phải thốt lên đôi lời cay đắng:
Có nơi nào trên trái đất này
Mật độ đắng cay như ở đây?
Chín người – mười cuộc đời rạn
vỡ.
Bị ruồng bỏ và bị lưu đầy…
Tuy thế, vẫn theo lời Phùng
Quán: Có nơi nào trên trái đất này/ Mật độ thương yêu như ở đây/Mỗi tấc
đất có một người qùi gối/ Dâng trái tim và nước mắt ... cho đồng bào của
mình – như tường thuật của Trọng Thành, nghe được qua RFI,
vào hôm 07 tháng 12 năm 2013:
Ngày Quốc tế Nhân quyền 10/12
năm 2013 là một dịp đặc biệt đối với Việt Nam, sau khi Việt Nam lần đầu tiên
được bầu làm thành viên Hội đồng Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc. Nhân dịp này,
Mạng lưới blogger Việt Nam – một nhóm do hơn 100 blogger chủ trương, được thành lập hồi
tháng 7/2013 – kêu gọi tổ chức một số hoạt động quảng bá các giá trị
nhân quyền, độc lập với các hoạt động dưới sự điều hành của Nhà nước.
Hai hoạt động chủ yếu dự kiến
sẽ diễn ra vào ngày mai 08/12 tại Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh. Riêng sáng
nay, tại Nha Trang, một nhóm thành viên của Mạng lưới blogger Việt Nam đã tổ
chức kỷ niệm ngày Quốc tế Nhân quyền bằng cách phân phát các tài liệu về nhân
quyền trực tiếp đến người dân.”
Về hoạt động ngày mai 08/12 tại
Sài Gòn, blogger Phạm
Lê Vương Các cho biết :
Ngày mai tại Sài Gòn sẽ có một
buổi tổ chức sinh hoạt để quảng bá và vinh danh các giá trị Nhân quyền, bằng
các hình thức như thả bóng bay và các anh chị em sẽ ngồi lại với nhau, để trao
đổi, tìm hiểu bản Tuyên ngôn phổ quát Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc. Tất cả
những hoạt động đó đều nhằm hướng đến việc xây dựng cho mỗi cá nhân, công dân
có được ý thức về quyền con người. Thông qua việc tìm hiểu về Nhân quyền, họ sẽ
có được các kiến thức bổ ích, để có thể ngăn chặn được các hành vi vi phạm Nhân
quyền đối với mỗi người dân.
Một người tham gia phát tặng
TNQTNQ đang giải thích cho một người dân ở bến xe Mỹ Đình hiểu về quyền con người được
ghi trong bản tuyên ngôn. Ảnh
và chú thích: Dân
Làm Báo.
Công việc xem chừng có vẻ
giản dị nhưng “không
hề đơn giản.” Họ bị đánh đập dã man một cách vô cớ, theo ghi
nhậnt của biên tập viên Gia Minh (RFA)
nghe được vào hôm 10 tháng 12 năm 2013:
“Nhóm các bloggers Mẹ Nấm
(Nguyễn Ngọc Như Quỳnh), An Đỗ Nguyễn (Nguyễn Hoàng Vi) và Con đường Việt Nam
(Hoàng Văn Dũng) chiều nay tại Sài Gòn bị hành hung một cách vô cớ… Blogger
Hoàng Vi bị đánh rất tàn bạo và Hoàng Dũng cũng bị đánh chảy máu.”
Cùng với bạo lực, những
kẻ “qùi gối, dâng trái tim và nước mắt” còn phải đối diện với sự
xa lánh do sợ hãi của đồng bào – theo như kinh nghiệm (“Tôi Đi Tiếp
Thị Sản Phẩm Quyền Con Người”) của blogger Phạm
Văn Hải:
Có 3 mẩu chuyện nhỏ tôi muốn
chia sẻ trong buổi phát tài liệu này. Nguyên tắc của chúng tôi là không ép
buộc, không để tài liệu bị vứt bỏ thành rác thải như các loại tờ rơi ở ngã tư,
cột điện... Thăm dò và nói vắn tắt nội dung tài liệu, nếu người nhận không cần
thì sẽ không phát.
* Câu chuyện thứ nhất: Có một
nhà sư lên xe. Ban đầu tôi nghĩ đã xuất gia thì chắc không cần đến tài liệu
này. Nhưng nghĩ lại, Nhân quyền là phổ quát cho tất cả mọi người, mọi dân tộc,
tôn giáo... mà. Và cũng nảy ra một ý, dạo này nghe nói sư dỏm nhiều quá, trong
tài liệu có phần nói về việc chống tra tấn hành hạ ngược đãi... rất gần với tâm
thiện của nhà Phật. Mình chịu khó quan sát thái độ của vị này khi xem tài liệu
có thể đoán được thật, giả chăng? Sau khi hỏi thăm xã giao thầy hiện đang tu ở
chùa nào, đi công việc ở đâu... mình nói thưa thầy đây là tài liệu viết về
Quyền Con Người, trang sau còn có Công ước chống tra tấn... nếu thầy muốn tham
khảo thì giữ để xem, nếu không cần thì đọc xong cứ gửi trả lại ạ(phòng khi ông
ta không muốn cầm mà ngại nên thấy khó xử). Rất vui là nhà sư đã xem và không
gửi lại. A-Di-Đà-Phật!
* Câu chuyện thứ hai: Tôi và Võ
Trường Thiện đến một quán nước. Vừa chào hỏi, tự giới thiệu và mới nói đây là
tài liệu... thì hai người ngồi bàn ngoài cùng xua tay:
- Thôi, thôi có biết chữ đâu mà
đọc...
Họ “không dám” chứ không
phải là “không biết.” Hơn hai phần ba thế kỷ qua, người dân Việt
đã “nhập tâm” rằng quyền làm người là một thứ taboo, hay một mặt hàng
quốc cấm, ở đất nước này. Tuy thế, khi trả lời phỏng vấn báo Lao Động,
phát hành hôm ngày 24 tháng 12, đại sứ Việt Nam tại Bắc Triều Tiên – ông Lê
Quảng Ba – vẫn cứ băn khoăn: “Bao giờ ta có thể làm được như được
họ?”
Với khuynh hướng xử dụng
bạo lực và khủng bố, cùng với chính sách ngu dân, hiện nay của chế
độ hiện hành – có lẽ – cái ngày mà Việt Nam “đuổi kịp” Bắc Hàn
(chắc) cũng không còn xa nữa.
No comments:
Post a Comment