Cập nhật lần cuối ngày Chủ nhật, 19 Tháng 1 2014 14:41
Hôm 23/11/2013 khi Trung Quốc công bố quyết định lập vùng
nhân diện phòng không (ADIZ) bao trùm lên vùng trời trên quần đảo Senkaku/Điếu
Ngư đang tranh chấp với Nhật, ông Minh Hiền, Giám đốc Sở nghiên cứu Chiến lược
và sự vụ quốc tế thuộc Đại học Đạm Giang của Đài Loan đã nói với Thông tấn xã
Đài Loan rằng việc Bắc Kinh tuyên bố ADIZ trên Hoa Đông chỉ là cái cớ Trung
Quốc nghi binh, Biển Đông mới thực sự là chuyện phiền phức. Cách đó một
năm, tờ Wall Street Journal ngày 27/12/2912 đã đăng một bài dưới đầu đề “China's
Hunger for Fish Upsets Seas” (Trung Quốc đói cá làm biển rối tung) nói
về những tai họa do cơn đói cá của Trung Quốc gây ra. Tiến sĩ Ian Storey, một
nhà nghiên cứu tại Viện Nghiên cứu Đông Nam Á ở Singapore, còn nói rõ
hơn: năng lượng và nguồn cá là nguyên nhân chính của các cuộc tranh chấp. Như
vậy Trung Quốc có ý đồ gì trên Biển Hoa Đông và Biển Đông, các chuyên gia đều
thấy trước. Nói một cách tổng quát, Trung Quốc đang đói cả thực phẩm lẫn nhiên
liệu và đang biến Biển Đông thành nguồn cung cấp riêng cho họ.
Ngày 26/11/2013, Trung Quốc cho hàng không mẫu hạm hạng
bét Liêu Ninh rời cảng Thanh Đảo ở Hoàng Hải đi qua biển Hoa Đông và xuống Biển
Đông để thực hiện cái gọi là “sứ mệnh huấn luyện và nghiên cứu khoa học”. Khi
tàu Liên Ninh vừa trở lại cảng Thanh Đảo vào ngày 1/1/2014, Trung Quốc bắt đầu
công bố lệnh cấm đánh cá trên một vùng rộng lớn ở Biển Đông.
Lệnh cấm đánh cá của Trung Quốc
Theo các bài báo đăng trên một số trang web của tỉnh Hải
Nam hôm 3/12/2013, lệnh ngư nghiệp Trung Quốc được chính quyền tỉnh Hải Nam ban
hành ngày 29/11/2013 và có hiệu lực từ ngày 1/1/2014, tàu cá nước ngoài
phải xin phép trước khi đánh bắt hay dò tìm trong khu vực rộng tới 2 triệu cây
số vuông, chiếm 2/3 diện tích Biển Đông. Lệnh này được coi là một phần của
chính sách thực thi Luật Thủy sản của Trung Quốc.
Vùng cấm đánh cá do Trung Quốc thiết lập
Như vậy Trung Quốc đã “địa phương hóa” Biển Đông,
biến nó thành một vùng nước thuộc tỉnh Hải Nam của Trung Quốc (xem bản đồ sẽ
thấy rõ).
Ngày 24/12/2013, Bộ Nông Nghiệp Trung Quốc còn ra thông
báo về thời gian nghỉ đánh bắt cá bằng lưới tại một số khu vực, bao gồm cả khu
vực quyền chủ quyền của Việt Nam ở Biển Đông.
Theo quy định của Trung Quốc, các tàu cá nước
ngoài tự ý đi vào vùng nước trên Biển Đông mà họ tuyên bố do tỉnh Hải Nam
quản lý để thực hiện sản xuất ngư nghiệp và các hoạt động điều tra tài nguyên
nghề cá sẽ bị buộc phải rời khỏi khu vực, bị phạt 500.000 nhân dân tệ (tương
đương 82.600 USD) và số cá đánh bắt sẽ bị tịch thu. Trong một số trường hợp,
tàu đánh cá nước ngoài còn có thể bị tịch thu và thủy thủ đoàn bị truy tố theo
luật pháp Trung Quốc.
Dĩ nhiên, Hoa Kỳ, Nhật Bản, Phi Luật Tân, Việt Nam và cả
Đài Loan đã lên tiếng phản đối lệnh cấm của Trung Quốc vì nó không phù hợp với
quốc tế công pháp. Nhưng Trung Quốc đã dựa vào căn bản nào để đưa ra quyết định
nói trên ?
Như chúng tôi đã nói nhiều lần, Trung Quốc đã dựa vào lý
thuyết “vùng nước lịch sử” (historic waters) được học lý và án lệ về
luật biển cũ công nhận, đó là vùng nước sinh tồn đã lâu đời của một quốc gia,
để thiết lập đường 9 đoạn và coi đó là ao nhà của Trung Quốc. Nhưng vì lý
thuyết “vùng nước lịch sử” quá phức tạp, nên Luật Biển 1982 không còn công nhận
lý thuyết đó nữa mà thay bằng “vùng đặc quyền kinh tế” dành cho mỗi quốc
gia là một vùng 200 dặm tính từ đường cơ sở. Nói cách khác, Trung Quốc đã dựa
vào một lý thuyết không còn tồn tại trong Luật Biển 1982 để tuyên bố chủ quyền
của mình. Trung Quốc biết rõ như thế là sai nhưng cứ cãi chày cãi cối rồi dùng
sức mạnh để áp đặt. Trung Quốc lại biết Mỹ chỉ phản đối lấy lệ chứ không can
thiệp nên làm tới.
Thảm họa nhân loại
Trong bài “China's Hunger for Fish Upsets Seas” nói trên,
hai chuyên gia là Chuin-Wei Yap và Sameer Mohindru đã mở đầu bài nhận định của
mình như sau : “Cơn đói cá ngày càng trầm trọng của Trung Quốc đang thử
thách quan hệ với nhiều nước khác nhau, đồng thời làm cho các viên chức và các
khoa học gia ngoại quốc lo lắng về tiềm năng thiệt hại mà đội tàu cá khổng lồ
của nước này có thể gây ra cho khối lượng cá tồn trữ trên toàn cầu”
Tài liệu chính thức của Trung Quốc, một nước có số lượng
tiêu thụ cá cao nhất thế giới, cho biết đến năm 2015 Trung Quốc sẽ sản xuất 60
triệu tấn hải sản, so với 57,3 triệu tấn của hai năm trước. Tuy nhiên nhu cầu
hải sản của Trung Quốc rất lớn và ngày càng tăng. Theo ước tính của ngân hàng
Rabobank của Đức, vào cuối thập nhiên này trị giá khối lượng hải sản nhập cảng
của Trung Quốc sẽ lên đến 20 tỷ USD thay vì 8 tỷ USD như hiện nay. Peru
là nước bán nhiều hải sản cho Trung Quốc, nhưng nguồn hải sản của Peru ngày
càng cạn kiệt.
Để có đủ cá cung cấp cho nhu cầu trong nước, Trung Quốc
đã tung ra 2300 tàu đánh cá xa bờ, tới tận Nam Mỹ và Tây Phi, trong khi Mỹ chỉ
có 200 chiếc. Tài liệu của Trung Quốc cho biết trong 2 năm 2010 và 2011 các tàu
đánh cá xa bờ của họ chỉ bắt được có 368.000 tấn hải sản, nhưng các chuyên gia
nói rằng con số đó lên tới 4,6 triệu tấn.
Riêng trong Vịnh Bắc Việt, một cuộc nghiên cứu cho thấy
kể từ thập niên 1960, các loài cá trong vùng này đã giảm từ 487 loại xuống 238
loại. Khối lượng dự trữ chạm đến mức thấp nhất năm 1998, chỉ bằng 16,7% so với
năm 1962!
Trước đây Trung Quốc có trên 200.000 tàu đánh cá, nhưng
năm 2004 đã loại đi trên 8.000 tàu nên hiện nay còn khoảng 192.000 tàu.
Đây là một khối lượng tàu đánh cá khổng lồ.
Thảm họa Cộng Hòa Việt Nam
Với vùng cấm đánh cá mà Trung Quốc vừa vạch ra, vùng đặc
khu kinh tế 200 hải lý của Việt Nam không còn. Muốn đánh cá xa bờ trong Biển
Đông, Việt Nam phải xin phép Trung Quốc.
Lực lượng Hải Giám của Trung Quốc đang kiểm soát các tàu
thuyền đánh cá trên Biển Đông. Lực lượng này là một bộ phận của Cục Quản Lý
Biên Phòng thuộc Bộ Công An, được tổ chức theo mô hình của Liên Xô cũ. Hiện nay
lực lượng này có khoảng 40.000 quân nhân với 304 thuyền nhỏ trên 100 tấn, 149
tàu tuần tra nhỏ trên 500 tấn, 19 tàu tuần tra vừa trên 1500 tấn và 8 tàu tuần
tra lớn trên 3.500 tấn. Tàu tuần tra cao tốc của Trung Quốc có tên là Hải cẩu
HP1500-2 với thủy thủ đoàn từ 6 đến 8 người, có thể đạt tốc độ lên đến 52 hải
lý và tầm hoạt động trong khoảng 250 km. Chúng ta chưa nói đến lực lượng của
Hải Quân Trung Quốc.
So với Mỹ hay Nhật, lực lượng hải giám của Trung Quốc
chẳng có nghĩa lý gì, nhưng với các nước trong khối ASEAN, khó có lực lượng nào
có thể địch nổi. Học giả Đinh Kim Phúc, nhà nghiên cứu biển Đông của Việt Nam,
nói với phóng viên đài RFA rằng với lực lượng tàu hải giám hùng mạnh,
Trung quốc hoàn toàn có khả năng thực thi quy định mới của mình. Trong
thời gian qua chúng ta nhìn diễn biến trên biển Đông thì chúng ta thấy rõ là
Trung Quốc đưa nhiều tàu hải giảm để ức hiếp ngư dân, phạt tiền… mà phản ứng
của các nước như thế nào chỉ là phản ứng cho có, mà chủ yếu là không làm gì
được với Trung Quốc. Sự đoàn kết của các nước ASEAN trước tham vọng bá quyền
của Trung Quốc là không có.
Ngày 25/12/2000, Việt Nam và Trung Quốc đã ký kết một
hiệp định hợp tác nghề cá trong Vịnh Bắc Việt với tổng diện tích là 33.500 km²,
chiếm khoảng 27,9% diện tích vùng Vịnh. Một vùng đệm cho các tàu đánh cá nhỏ
qua lại ở ngoài cửa sông Bắc Luân đã được thiết lập. Nếu phát hiện tàu cá loại
nhỏ của bên kia vào hoạt động nghề cá trong vùng đệm, có thể cảnh cáo và áp
dụng các biện pháp cần thiết để buộc tàu đó rời khỏi vùng nước đó, nhưng nên
kiềm chế : không bắt bớ, giam giữ, xử phạt hoặc dùng vũ lực. Thế nhưng tàu đánh
cá Trung Quốc vẫn đánh cá trên vùng nước của Việt Nam. Ngày 3/11/2013, tỉnh
Thanh Hóa còn khám phá ra 276 dân Việt Nam đang làm việc cho các tàu đánh cá
bất hợp pháp đó.
Chuyện Trung Quốc cho tàu họ húc tàu đánh cá Việt Nam đã
trở thành “chuyện thường ngày ở huyện.” Việc Việt Nam mua tàu
ngầm của Nga cũng chỉ để bảo vệ vùng đặc khi kinh tế 200 hải lý của Việt Nam
chứ không phải để khai chiến với Trung Quốc. Với việc Trung Quốc quy định vùng
đánh cá mới, Lê Thanh Nghị, phát ngôn viên của Bộ Ngoại Giao Hà Nội chỉ nói : “Việt
Nam yêu cầu Trung Quốc hủy bỏ những việc làm sai trái nói trên, đóng góp thiết
thực vào việc duy trì hòa bình, ổn định tại khu vực.”
Đài Á Châu Tự Do (RFA) đang xúi Hà Nội đi kiện Trung Quốc
trước các tòa án quốc tế. Đây là vấn đế chúng tôi sẽ nói sau.
Ngày 16/1/2014
Lữ Giang
Lữ Giang
No comments:
Post a Comment