Phạm Chí Dũng
Gửi
cho BBC từ Sài Gòn
Cập
nhật: 04:38 GMT - thứ hai, 20 tháng 1, 2014
Năm
mới 2014. Trong bầu không khí sôi sục khí thế “đổi mới thể chế” từ bản thông
điệp đầu năm của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng về một “nhà nước không làm thay cho
dân”, thi thể cứng buốt của một nam thanh niên bất chợt được người đời phát
hiện trong một ngôi nhà hoang nằm trên đường Ngô Gia Tự, quận Hải Châu tại thủ
phủ nghỉ dưỡng miền Trung mang tên Đà Nẵng.
Sát
Tết Giáp Ngọ. Cái Tết thứ ba liên tiếp nền kinh tế Việt Nam chìm trong cơn suy
thoái kể từ khi nhóm lợi ích ngân hàng được thả cương trục lợi từ năm 2011.
Nhưng
từ nhiều năm trước đó, người dân đã phải tự lo cho nhau trước khi được trời
cứu.
Ngôi
nhà hoang phế
Xác
chết trong ngôi nhà hoang quê quán ở Quảng Nam là của một thanh niên hành
nghề nhặt ve chai.
Những
người dưng nhưng hảo tâm xúm lại giúp mai táng thi hài kẻ xấu số. Kẻ ra đi bất
đắc kỳ tử ấy đã không chịu nổi đợt giá lạnh bất thường như một điềm gở vào
những ngày cuối năm 2013.
Ngôi
nhà hoang trơ tàn, thò ra những khung cửa trống hoác tối đen, với cả một khoảng
trời trắng ngợp lộ thiên phía trên, khiến cho mưa gió dột từ nóc xuống bê bết
cả cái nền nhà hiếm khi được gọt nhẵn.
Khắp
đất nước, đâu đâu người ta cũng có cảm giác không thể sống động và buốt giá hơn
về tình trạng hoang phế thân thể cùng tâm lý phế bỏ niềm tin.
Vào
mùa đông năm 2013, báo chí đã lên cơn kích động trước tình cảnh những học sinh
vùng cao phía Bắc áo quần xơ xác phải bắt chuột để ăn thay cơm. Nhiều cô giáo
cũng phải ăn khoai trừ bữa, hệt như thời đói kém những năm 1978 - 1980.
Khẩu
hiệu của Bộ Giáo dục và Đào tạo về chuyện không để giáo viên nào phải nghỉ việc
đã mau chóng dạt về vùng thinh không hoang lạnh.
Lời
chứng cuối cùng cho việc này là hình ảnh hàng loạt giáo viên từ Thanh Hóa đến
Mũi Cà Mau phải rời bỏ mái trường thân yêu, còn Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng
Giáo dục Nguyễn Thiện Nhân lại ấm áp trong bộ đồng phục mới ủy viên Bộ Chính
trị.
Con
tin mãn tính
"Chợ
búa những ngày sát Tết vắng tanh, không khác gì những ngày thường lặng gió. "
Người
dân Việt Nam luôn có đủ lý do để ủ dột trong một ngôi nhà dột nát toàn diện từ
trên xuống dưới. Khi năm mới 2014 được bắt đầu bằng báo cáo thành tích của
Chính phủ về “nền kinh tế có nhiều dấu hiệu phục hồi”, đồng loạt 15 tỉnh đã
xướng công văn xin gạo cứu đói. Chưa bao giờ kể từ thời mở cửa kinh tế 1990 đến
nay, câu chuyện cứu đói lại dân gian đến như thế.
15
cũng là con số các nhà máy thủy điện đã đồng loạt xả lũ lên đầu dân chúng tại
các tỉnh miền Trung như Quảng Nam, Quảng Ngãi, Phú Yên, Đắc Lắc vào nửa cuối
năm 2013, mà đã dẫn đến một triết lý đúc kết không thể chí lý hơn “thủy điện xả
lũ đúng quy định, chỉ có dân chết không đúng quy trình”.
Hơn
năm chục mạng người đã bị hiến dâng trong cơn xả lũ mất nhân tính đó, trong lúc
không có bất kỳ một quan chức hoặc một cấp thẩm quyền nào, từ Bộ Công thương
đến các nhà máy thủy điện, phải gánh tội trước vành móng ngựa.
Khoảng
cách biệt ghê gớm giữa chủ nghĩa thành tích và thực tiễn khác quan vẫn là
khoảng tối bao trùm trong khu nhà hoang thể chế. Những địa phương kêu gào cứu
đói lại chính là những nơi được tuyên dương thành tích tiên tiến về tăng trưởng
GDP và cả về năng suất trồng lúa. Không kể đến những tỉnh “có lý do chính đáng”
như Nghệ An, Quảng Bình khi phải trở thành nạn nhân của đợt xả lũ giết sống,
ngay Khánh Hòa – một địa danh du lịch nổi tiếng ở miền Trung – cũng đã biến
hiện tượng “GDP có chân” trở thành một thực thể di động.
Luôn
cao gấp đôi GDP bình quân quốc gia, nhiều địa phương như Khánh Hòa dường như đã
khiến ngân sách xóa đói giảm nghèo hỗ trợ cho tỉnh từ năm 1975 đến nay rất
tương xứng với hình ảnh “gió vào nhà trống”.
Không
thể nói khác hơn là có quá nhiều cái thùng không đáy đang hiện hữu trong hiện
tình đất nước đang lao xuống vùng đáy.
Những
cái thùng được kết cấu bởi các nhóm lợi ích ngân hàng, bất động sản, vàng,
chứng khoán và tất nhiên phải kể đến những nhóm lợi ích độc quyền chính sách
như điện lực, xăng dầu, gas, sữa… Những cái thùng không đáy đó cũng kết dính
với một phạm trù khá mới mẻ là “nhóm thân hữu”. Nhưng với người dân thì từ lâu
nay đã không còn lạ lẫm: đó chính là các nhóm chính khách móc xích với các nhóm
lợi ích để trục lợi sức dân.
Sự
trục lợi thâm dày vô cảm và vô tận như thế đã làm nên một hình tượng quá cay
độc từ năm 2011. Vào quý cuối của năm đó, những tay phản biện độc lập can đảm
nhất trong công luận đất nước đã phải kêu lên “Nhóm lợi ích ngân hàng đang bắt
toàn bộ doanh nghiệp, nền kinh tế và người dân làm con tin của nó”.
Bởi
Tết năm 2012 đã chứng nghiệm cho chân lý này: ít nhất 55.000 doanh nghiệp phải
phá sản và ngừng hoạt động; hàng chục ngàn công nhân không có tiền mua vé tàu
về quê. Các đô thị tràn ngập sắc thái sầu muộn… Trong khi đó, giới ngân hàng
vẫn ung dung thưởng Tết với mức bình quân lên đến 40-50 triệu đồng cho mỗi nhân
viên, còn giới chủ gấp mười lần như thế.
Sát
Tết năm sau đó, nền kinh tế lại được báo cáo của Chính phủ và giới chuyên gia
cận thần tô hồng về triển vọng “thoát đáy”. Một quan chức tuyên giáo còn nói
như chưa bao giờ được nói “Chưa bao giờ người dân Việt Nam ấm no như bây giờ”.
Trong
khi đó, tình cảnh đón Tết của công nhân lao động trở nên thê thảm hơn cả Tết
năm trước. Bắt đầu xuất hiện cảnh thưởng Tết bằng tất cả những gì tồn kho trong
doanh nghiệp như hạt dưa, quần đùi…, và cả gạch cùng tương ớt.
Mãi
lực thị trường đã liên tục đi xuống trong những năm qua. Bất chấp báo cáo về
“thị trường đang phục hồi sức mua” của Bộ Công thương và Bộ Kế hoạch và đầu tư,
các siêu thị lớn nhất vẫn phải cay đắng thừa nhận sức bán của họ đã giảm đi một
nửa qua từng năm. Chợ búa những ngày sát Tết vắng tanh, không khác gì những
ngày thường lặng gió. Chưa bao giờ hàng đại hạ giá từ 50% đến 80% xuống đường
nhiều đến thế.
Vài
chuyên gia trong hệ thống nhà nước ước tính tỷ lệ vòng quay vốn xã hội trong
năm 2012 đã chỉ còn 0,8 lần so với hơn 2 lần vào thời hoàng kim năm 2007. Còn
vào năm 2013, không hiểu do ẩn ý gì mà đã hầu như biến mất con số ước đoán này.
Cùng
lúc, giới chuyên gia phản biện độc lập lại cho rằng việc sụt giảm đến 60% của
vòng quay vốn xã hội như vậy vẫn còn là một cách nói khiên tốn. Bởi chỉ cần
tính sức mua giảm đều 30% qua từng năm kể tử năm 2011, thì sau 3 năm suy thoái,
vòng quay vốn xã hội phải giảm đến ít nhất 70%. Tất cả tình cảnh đó là khá
tương đương với khung cảnh thời đại suy thoái của nước Mỹ vào những năm
1929-1932.
Còn
báo chí, bị nén chặt trong một tâm thế lò xo ép, chỉ dám buột miệng “Dân kiệt
sức cả rồi…”.
Ánh
mắt vô hồn
Năm
2013 cũng là cao trào chưa hề kết thúc của rất nhiều cái chết vì nghèo khó. Từ
Bắc chí Nam, người dân phải chứng kiến không biết bao nhiêu vụ nhảy cầu, uống
thuốc trừ sâu, dùng xăng tự quyết… Những cái chết tập thể của ba mẹ con ở tỉnh
nọ đã làm rúng động tận tâm can những người còn lương tri sót lại.
Nhưng
bỏ mặc mọi khốn khó nhiễu nhương như thế, triết lý có giá trị đương đại nhất
vẫn là “phong bì không chứa nổi tiền hối lộ”. Hình ảnh phổ cập khó có thể bi
tráng hơn là những chiếc cặp Samsonite đầy ngoại tệ với giá chót một triệu USD
– được minh họa tối thiểu bằng khối lượng 5 kg mà ông chủ Vinalines khai đã
tuồn cho Thứ trưởng Công an Phạm Quý Ngọ.
Lồng
trong bối cảnh hiện hình chủ nghĩa tư bản dã man từ ba thế kỷ trước, xã hội
Việt Nam lại đang nổi lên làn sóng phẫn uất ngày càng bất khuất của nhiều tầng
lớp nông dân và công nhân. Thu hồi đất vô lối và bất hợp pháp, ô nhiễm môi
trường, điều kiện làm việc khắc nghiệt…, chưa kể đến nguy biến suy sụp kinh tế
đang khiến giới đảng viên hồi hưu phải nhận thức lại điều được gọi là “kiên
định ý thức hệ cộng sản”.
Một
trong những bằng chứng rõ rệt nhất cho tình trạng ngân sách có nhiều dấu hiệu
cạn kiện là nguy cơ vỡ quỹ bảo hiểm xã hội và cả quỹ lương hưu. Chẳng cần theo
dự đoán đến năm 2030 mới vỡ, chỉ mới đến giữa tháng Giêng năm 2014, nhiều cơ
quan vẫn chưa có tiền để trả cho cán bộ nhân viên. Tại Sài Gòn, một số cán bộ
hưu trí đã phải đến tận trụ sở ủy ban nhân dân thành phố để kêu cứu.
Đó
cũng là bối cảnh mà lần đầu tiên, những quan chức có trách nhiệm của nhà nước
như bộ trưởng kế hoạch đầu tư Bùi Quang Vinh phải thốt lên từ “vỡ nợ”, còn giới
chuyên gia nhà nước như các ông Võ Trí Thành, Trần Đình Thiên đã không còn quá
ngần ngại khi ám chỉ về tương lai “đổ vỡ” của ngân hàng.
Cũng
là lần đầu tiên hệ thống ngân hàng Việt Nam bị trực chỉ nguy biến đổ vỡ, khi
trước đó đã chưa từng tồn tại đặc ngữ này trên cửa miệng giới phát ngôn của
Đảng và chính quyền.
Cùng
với một dự thảo về tình trạng phá sản ngân hàng được nêu ra bởi Ủy ban Thường
vụ Quốc hội vào đầu năm 2014, có lẽ không ai dám chắc là giới ngân hàng sẽ bằng
an tuyệt đối vào cuối năm nay, khi ít nhất 500.000 tỷ đồng nợ xấu sẽ hiện hình
không phương cứu chữa.
Một
cơn động kinh suy thoái kép đang chực chờ. Khi đó, tỷ lệ thất nghiệp có lẽ sẽ
không thể kém thua tính trạng 26% và 27% của Tây Ban Nha và Hy Lạp hiện thời.
Thế
nhưng điều không thể hiểu nỗi là nhiều số liệu thống kê năm 2013 cũng nằm trong
tình trạng không thể suy thoái hơn. Trong khi vào đầu năm 2013, chính Ủy ban
Thường vụ Quốc hội đã phải lên tiếng chính thức về chẵn 100.000 doanh nghiệp
phải giải thể và phá sản - chiếm gần 20% số doanh nghiệp đăng ký trên cả nước,
thì đến cuối năm 2013, Bộ Lao động, Thương binh và Xã hội vẫn kiên định với báo
cáo tỷ lệ thất nghiệp toàn quốc chỉ khoảng 2%.
Trong
trường hợp này, khoảng cách giữa dối trá và chân thật đã lên đến hàng chục lần.
Rõ
là cái thành tích bất minh như thế của các bộ ngành chức năng đã trực tiếp
ngược chiều với lời trần tình “yêu trung thực, ghét giả dối” của Thủ tướng
Nguyễn Tấn Dũng khi ông mới nhậm chức vào năm 2006.
Ánh
mắt vô hồn vô vọng của một em bé ăn xin lang thang trên hè phố Sài Gòn những
ngày lạnh lẽo giáp Tết năm 2014 có lẽ cũng đủ để khoát tả toàn diện cái tương
lai của “nhà nước kiến tạo phát triển” trong thông điệp đầu năm nay của thủ
tướng Việt Nam.
Bài
viết thể hiện quan điểm riêng của cây bút tự do Phạm Chí Dũng từ
TPHCM.
No comments:
Post a Comment