Sunday, 12 January 2014

ĐẠI VỆ CHÍ DỊ - ĐẠI CHIẾN HOÀNG THÀNH (Người Buôn Gió)




Chủ Nhật, ngày 12 tháng 1 năm 2014

Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 69.

Năm đó nước Vệ tiêu điều thảm hại, người đói kém đi cướp trộm đầy đường. Đến hơn mười tỉnh cả nước thiếu gạo ăn làm đơn xin triều đình phát chẩn. Trong khi đó quan lại tham nhũng, ăn chơi xa hoa, vợ bé con riêng tậu biệt thự hàng nghìn tỷ. Các doanh nghiệp nhà Sản làm ăn thua lỗ, triều đình phải gánh hàng trăm nghìn tỉ thất thoát, thua lỗ.

Như thế bảo sao dân không đói.?

 Quyền lực của vương phủ rơi  vào tay phủ chúa. Cũng tại bởi đời Vệ Cường Vương khi trước bất tài, háo sắc, bỏ bê chính sự. Cường Vương lúc tuổi ngoài bảy mươi, răng chắc , tóc đen, khí lực sung mãn. Vương ngự ngôi cao chỉ lo kiếm chuyện tìm gái đẹp hầu hạ gôi chăn. Bảy ngày có thể lâm trận mây mưa đến năm buổi, lúc  về già còn rước thêm gái tơ về làm ái phi. Đến các con mình Vương cũng bỏ mặc đừng nói chi là xã tắc.

 Việc nước do phủ Chúa điều hành, Bạo tể tướng nhân đấy mà thành lập vây cánh, thu nạp thủ hạ đưa vào các vị trí béo bở trong triều. Ban phát bổng lộc hậu hĩnh, thế và lực ngày càng mạnh.  Chúa lấn át cả quyền của Vương Phủ.

Kính Vương lên ngôi, dốc lòng thiết lập lại quyền lực cho Vương Phủ. Ban hành khế ước toàn dân, quân phải một lòng phụng sự nhà Sản do Vương Phủ đứng đầu. Năm nhà Sản thứ 68, đại thần nghị chính Hoàng Sanh cầm quyền nghị hội, tuyên bố thiên hạ rằng kết quả lấy ý kiến tất cả nghị dân đại diện cho nhân dân đều nhất trí đồng ý nhà Sản là thế lực duy nhất lãnh đạo nước Vệ. Ngoài nhà Sản ra, bất cứ thế lực nào ngo ngoe, tạo vây cánh, lập bè đảng đều là thế lực phản nghịch.

Vương nói với đại thần trong phủ.

- Nay tuy nhà Chúa lộng hành, tước đoạt quyền bính của phủ. Nhưng danh chính ngôn thuận thì Vương Phủ vẫn là tối cao, Vương là nhà Sản, nhà Sản là Vương. Chân lý ấy không bao giờ thay đổi, con đường đi lên thiên đàng có thể đến thế kỷ sau mới tới nơi. Nhưng trước mắt không để quyền lãnh đạo nhà Sản lọt vào tay những phường bè lợi ích tư túi. Giả bộ phụng sự nhà Sản mà trục lợi cá nhân, đàn áp nhân dân với danh nghĩa bảo vệ nhà Sản mà thực ra là tập luyện binh mã, củng cố  binh lực để khống chế nhà Sản làm bình phong. Cái này dân gian gọi là cú kêu cho ma nó ăn. Nay quân của Vương Phủ đã được rèn luyện tinh nhuệ, đại tướng Trăm Xanh lập tức dẫn cánh Chính Nội đi đầu phá giặc lập công. Trận đầu phải quyết thắng đánh vào bộ Hình và tập đoàn tàu thủy, làm sao chiến thắng phải vang dội để cổ vũ khí thế toàn quân.

Trăm Xanh mình cao bảy thước, vóc dáng vạm vỡ, mặt mũi dữ tợn, tiếng sang sảng như chuông đồng. Xanh cắp đại đao ra giữa triều thưa lớn.

- Đại tướng Trăm Xanh, phụng mệnh vua ra trận. Thề quyết trận đầu đánh tan quân giặc. Bắt hết, hốt hết.

Nói rồi Xanh khoa đại đao một vòng, khí trên đao toát ra lạnh lẽo đầy sát khí, Trăm Xanh bước ra cửa nhảy thốc lên ngựa, hô quân tùy tùng nhắm hướng trung tâm kinh thành tiến tới.

Đại tướng Trăm Xanh vừa đi. Vệ Kính Vương  khoát tay gọi đại thần nghị chính tổng quản kinh thành Trí Sáng lại bảo nhỏ.

- Xanh là người miền Trung, tính nóng nảy. Lại đang nóng lòng trả mỗi thù năm xưa bị quân nhà Chúa vào đất ấm tập, dùng thế trận Thanh Tra đánh tập hậu. Trận ấy Thanh mất 3400 tinh binh, cũng vì tính không đề phòng. Nay trận này mà lỡ có gì thì hỏng đại sự. Người dùng quân bản bộ ém sẵn, lúc thừa cơ dùng trận Truyền Thông mai phục bất ngờ đánh tạt ngang hông địch, như thế chiến thắng mới chắc chắn được.

Trí Sáng mặt mũi sáng sủa, học rộng, binh thư đọc nhiều, giỏi trận Truyền Thông. Lĩnh ý vương, khoan thai phe phẩy quạt lên kiệu về phủ sắp đặt quân bản bộ, gọi bộ hạ thủ túc là Lộc Sáng vào. Dặn dò cẩn mật, cứ ngày ấy lúc ấy, xuất quân ra chỗ ấy, đánh thẳng luôn vào Báu Mã không cần nói nhiều.

Vương lại gọi đại tướng Kinh Tài là Chùa Lan lại thì thầm.

- Khi Trăm Xanh đánh trận này, Trí Sáng ở trong xuất bất kỳ ý ra quân. Đich hỗn loạn, không phòng bị lương thảo.Ngươi nhân lúc ấy chẩn bị binh mã đánh trận Kinh Tài, nắm hết nguồn lợi trong thiên hạ về đây.

Đại Tướng Chùa Lan lĩnh mệnh đi ra.

Lại nói về bên phủ Chúa, thấy Vệ Kính Vương dăm lần bảy lượt sửa chính sách, thu nạp bộ hạ, dựng tiền quân, hậu quân. Lại cho tướng lãnh đi tập huấn binh thư đánh Tham Nhũng. Biết là thế nào cũng có chuyện đến mình. Chúa mới họp bầy tôi lại bảo.

- Phép đánh trận đầu tiên là gì .?

Thủ hạ nhao nhao, người nói phải tinh thông võ nghệ, người nói phải rành trận đồ, người nói vũ khí đầy đủ sắc bén. Chúa cười nhạt hỏi.

- Kia một người tráng sĩ, vai năm tấc rộng thân mười thước cao, tay cầm phương thiên họa kích, tay kia cắp thanh Mạc Gia, mặc giáp bạc, cưỡi ngựa xích thố. Nếu một ngày không có cơm ăn, nước uống thì liệu đánh được bao nhiêu lâu, chém được bao nhiêu giặc.

Tướng coi ngân khố là Vạn Bành nói.

- Nếu thế sợ mới đến cửa trận là lăn quay cả người lẫn ngựa vì đói khát. Phải lính đi đánh trận mà tiền lương cho vợ con ở nhà không đầy đủ nữa, ra trận không có đồ ăn, ở nhà vợ con đói kém. Tráng sĩ trời đi nữa cũng phải thua. Binh thư có câu thực túc binh cường.

Chúa nghe thấy cắt ngang.

- Không nói binh thư, nói điều dễ hiểu đị.

Vạn Bành nói.

- Thưa, giang hồ  đạo tặc có câu, bản lĩnh có nhưng đói không chịu được.

Chúa bật cười ha hả.

- Nói đúng ý ta, cứ thế có phải là dễ hiểu không. Binh thư cái con mẹ gì.? Bọn hủ nho , mọt sách trong thiên hạ toàn lũ lợn bị ta khóa mõm từ lâu rồi.

Đoạn Chúa nghiêm mặt quát.

- Vạn Bành nghe lệnh.

Vanh Bành giật mình, tóc rẽ sang hai bên, mồ hôi đổ ra, lập bập quỳ khấu đầu.

- Vạn Bành xin nghe lệnh.

Chúa lệnh.

- Ta cho nhà người cai quản ngân khố, đặt tên cho là Vạn Bành. Nay là lúc cần người thu hết ngân lượng trong thiên hạ, đủ một vạn bành về kho cất giữ. Kẻ kia không có lương, không có bổng , liệu xem đánh được mấy hồi. Chúng bày trận gì mặc chúng, không có cái chúng ăn tất hàng ngũ lộn xộn, không đánh cũng tan. Lúc đó lại đến phủ Chúa mà xin xỏ xùi bọt mép cũng nên.

Vạn Bành lĩnh ý Chúa, tức tốc lên ngựa về phủ soạn trận Kim Ngân dùng phép tăng thuế, tăng phí, gom vàng cho quân bủa đi tứ xứ triển khai ráo riết gom lương thảo trong thiên hạ. Vì thế mà dân đói càng đói thêm, khiến 11 tỉnh giáp Tết Canh Ngọ còn không có gạo mà ăn phải đệ đơn xin triều đình phát chẩn cứu đói.

Vạn Bành đi, Chúa quay sang gọi Đàm Cận.

Đàm Cận tuổi trẻ, mặt mũi khôi ngô, sáng sủa, bộ dạng nho nhã. Vốn được Văn Thụ thừa tướng bộ Hình tiến cử. Đã từng kinh qua nhiều chức vụ, làm tổng trấn phủ Ninh giáp Tề mấy năm.. Vỗ về dân chúng yên ổn, hòa hiếu với Tề, mỗi năm thu về phủ Chúa hàng chục ngàn lượng. Đàm Cận nhờ hòa hiếu với Tề qua việc cho thuê đất đầu nguồn nên tạm được lòng Vương Phủ, lại thu về ngân khố phủ Chúa.

Chúa ôn tồn dặn Đàm Cận.

- Việc của ngươi là trấn an thiên hạ, cho thấy vận khí nhà Chúa còn dài. Có thế lòng người mới không hoang mang, dao động. Ngày mai người cứ đóng bộ đẹp, đi đây đó lăng xăng tạo hình ảnh người nhà Chúa khí lực còn sung mãn. Đến đâu cũng phải giữ hình ảnh nhà Chúa qua bộ dạng thật trẻ trung, năng động. Làm sao để thiên hạ thấy phủ Chúa là nơi gửi gắm lâu dài. Chớ có thấy can qua mà nghiêng về những kẻ già nua, sắp chết.

Rồi Chúa quay sang, thấy phó thương thư bộ hình coi việc an ninh là Điền Vẽ đang đứng chờ đến lượt. Chúa vẫy Điền Vẽ lại ghé tai.

- Một số bọn cứng đầu, không chịu bán cổ phần đi. Chả may Vương Phủ cho người nắm lại hết các cơ sở thương nghiệp thì nguy. Ngay lập tức phải cho người của ngươi đi thúc ép bọn này, chậm trễ xử êm ngay tức khắc làm gương.


Ngày nọ, tháng nọ. Trăm Xanh dẫn quân bản bộ đại hình chém Dương Bạo, bắt Dương Kính. Thừa thế tấn công Báu Mã bộ hình. Báu Mã hoang mang đối phó, binh pháp có phần loạn, vội vã điều quân bản bộ do Tư Tứ chỉ huy  hợp cùng quân bên ngoài là toán Nhiên Liệu Mới ra trận hòng đánh thế gọng kìm.

Toán ấy hùng hổ xung trận. Bất ngờ mới ra khỏi thành vài dặm, bị phục kích của toán Hà Thành Mới do Lộc Sáng chỉ huy đổ ra. chưa kịp chào hỏi thì Lộc Sáng bất ngờ cho quân khai cung bắn tên như mua. Tư Tứ  vỡ trận hoảng sợ dẫn quân quay ngược vào thành chỉnh đốn lại, im bặt tiếng luôn.

Báu Mã chủ quan lúc tiễn Tư Tứ đi, còn đứng đó nhìn theo, bị luôn một mũi tên Đích Danh trúng ngực, đeo cả tên chạy vào thành. Bênh càng thêm bệnh.

Phúa Chúa bị bất ngờ, không tính được Vương Phủ đánh vào bộ Hình ráo riết thế. Đương lúc chưa biết làm sao thì Chùa Lan dẫn đại quân đến áp thành bày trận Kinh Tài. Thế mới là họa vô đơn chí, chưa xong trận nầy đã đến trận khác.

Chúa cho người phi ngày đêm về Ninh phủ hỏi ý kiến lão tướng Văn Thụ. Lão tướng Văn Thụ viết bốn chữ cho người đưa tin. Chúa mở ra xem thấy bốn chữ '' thế lực thù đich ''. Chúa gọi Điền Vẽ và các tướng lại hội ý. Các tướng bảo.

- Văn Thụ đại thần xưa nay chuyên trận Thế Lực Thù Địch, cứ lập trận này ra rồi đen trắng nhốt hết lại, bởi thế nhà Chúa mới mạnh như ngày nay. Có lẽ giờ ý lão đại thần là nên dùng trận này.

Chúa bảo.

- Giờ trận này đem ra đánh thẳng với Vương Phủ, e rằng mang tiếng phản nghịch. Không đánh chúng không sợ, chi bằng cứ giả bộ đánh vào bọn Dương Bạo và bọn xúi nó tố giác thăm dò xem sao.

Bọn Nhiện Liệu Mới, bọn Phủ Chính bèn thổi kèn xung trận mở đầu. Tố bọn Dương Bạo là thế lực thù địch chống phá bên trong bên ngoài cùng với bọn Cù Tiên Sinh. Nhăm nhe đánh tới đại thần nghị chính Trí Sang và  đại thần nghị chính Công Tới. Thế trận cũng hiểm độc khôn lường.

Mới trước đó bọn này ca ngợi nhà Dương Bạo có truyền thống yêu nước, cả gia đình cách mạng. Giờ cần giở mặt đánh ngược bàn tay. Thế mới biết bọn lưỡi không xương, bồi bút thật ghê tởm. Khổ thân phụ thân Dương Bạo tuổi cao, sức yếu, cả đời theo nhà Sản cùng với Cù Tiên Sinh cũng dòng dõi công thân như vậy, bị vướng họa can qua.

Muốn biết sự thể ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.

Được đăng bởi nguoibuongio1972 vào lúc 11:30



No comments:

Post a Comment

View My Stats