Người Việt Online
Monday,
September 10, 2012 7:38:48 PM
Ðài CBS vừa phát hình cuộc phỏng vấn một trong những người lính
biệt hải từng tham dự cuộc hành quân hạ sát trùm khủng bố Osama bin Laden,
trong chương trình “60 Minutes Overtime” vào hôm Chủ Nhật 9 Tháng Chín, 2012.
Vì
lý do an ninh, người này dùng biệt danh Mark Owen. Owen, nay đã về hưu, cũng
dùng tên này để viết cuốn sách kể lại cuộc hành quân lịch sử ấy, lấy tựa đề “No
Easy Day,” tạm dịch là “Ngày Không Thảnh Thơi”. Anh phủ nhận không có ý đồ
chính trị nào khi thực hiện cuốn sách, điều mà anh đang bị cáo buộc.
Owen
có mặt trong chiếc trực thăng bị nạn khi đáp xuống khuôn viên tòa nhà bí mật
của bin Laden. Anh cũng là người thứ nhì bước vào phòng của bin Laden và đích
thân chụp hình xác chết của tay trùm khủng bố, mà cả thế giới chưa bao giờ được
xem.
Sau
khi thi hành thành công sứ mệnh, anh được tưởng thưởng huy chương Silver Star
cho hành động anh dũng và huy chương Purple Heart vì bị thương trong cuộc tấn
công.
Trong
cuộc phỏng vấn, từ giọng nói đến khuôn mặt của Owen đều được CBS cho thay đổi.
Anh cho biết cuốn “No Easy Day” không phải viết về cá nhân mình, mà để tỏ lòng
tri ân đến hằng trăm người Mỹ từng góp phần vào việc thu thập tin tức tình báo,
vạch kế hoạch và huấn luyện, trong suốt 10 năm theo đuổi kẻ mà thế giới cần tìm
bắt hơn cả.
Mở
đầu cuộc phỏng vấn, đặc phái viên Scott Pelley hỏi, phải chăng kế hoạch cuộc
hành quân này là để bắt sống hay để hạ sát bin Laden. Owen khẳng định việc này
tùy nghi quyết định, đó là giết hoặc bắt sống.
Từ
vụ “9/11”, Owen, một thành viên của toán biệt hải Navy SEAL Team 6, từng tham
gia 13 công tác chiến đấu từ Afghanistan, Iraq đến các điểm nóng khác trên thế
giới. SEAL Team 6 gồm nhiều đội, Owen cho biết đội của anh gồm 24 người, được
chọn tham gia công tác mà không chọn các đội khác, chỉ là do tình cờ.
Owen
kể lại rằng, đội của anh vừa trở về từ Afghanistan thì được lệnh sang North
Carolina để tham gia chương trình huấn luyện đặc biệt. Bấy giờ anh mới biết Hoa
Kỳ đã tìm ra được nơi trú ẩn của bin Laden và đội của anh có nhiệm vụ thực hiện
cuộc hành quân đến đó. Cuộc hành quân lấy tên “Operation Neptune Spear” dưới
quyền chỉ huy của CIA.
Anh
được xem mô hình của tòa nhà nằm ở Abbottabad, vốn chỉ cách học viện quân sự
Pakistan chừng một dặm. Tòa nhà thường xuyên được vệ tinh theo dõi và nhân vật
đáng chú ý nhất được gọi bằng biệt danh Pacer, vì ông này thường ra đi dạo
trong khuôn viên nhưng không hề làm việc lao động trồng trọt như những người
khác ở đó. Ðiều này chứng tỏ Pacer là một nhân vật cao cấp trong tòa nhà.
Owen
cho hay tình báo Mỹ không biết rõ những gì bên trong tòa nhà, tuy nhiên theo
Owen, người lính biệt kích đã quen với kinh nghiệm như vậy. Vấn đề còn lại chỉ
là làm sao để đi đến đó. Mỹ không thông báo ý định này với chính quyền Pakistan
nên phòng không hiện đại của họ có thể phát hiện và bắn hạ các trực thăng. Các
phi công thuộc Trung Ðoàn Không Vận Ðặc Biệt 160 của Lục Quân Hoa Kỳ, sẽ điều
khiển hai chiếc Black Hawk được tân trang lại, đặt tên “Chalk One” và “Chalk
Two”, thả 24 binh sĩ SEAL và một quân khuyển tên Cairo xuống đó.
Theo
kế hoạch, “Chalk One,” là chiếc Owen đi theo, sẽ đứng trên không trong khi toán
quân đu dây xuống sân, rồi tiến vào nhà. Trong khi đó chiếc “Chalk Two” sẽ đáp
xuống bên ngoài, cạnh một con lộ, và toán quân khác sẽ túa ra để giữ an ninh ở
chung quanh. Hai người trong toán đầu cùng con Cairo sẽ thám sát quanh chu vi
khuôn viên bên trong, để bảo đảm không có đường hầm nào mà người bên trong có
thể thoát thân khi bị động. Chiếc “Chalk Two” sau khi đáp ở bên ngoài, sẽ bay
lên tầng lầu ba để thả toán quân còn lại, phụ trách việc càn quét từ trên
xuống, trong khi toán của Owen sẽ đánh từ tầng trệt đánh lên.
Ðội
SEAL Team 6 được huấn luyện suốt nhiều tuần tại mô hình căn nhà theo kích thước
thật ở North Carolina. Owen cho biết đội của anh trải qua khoảng 100 lần thực
tập, trong đó có lần có sự chứng kiến của chủ tịch khối Tham Mưu Hỗn Hợp Mike
Mullen, giám đốc chương trình Hành Quân Ðặc Biệt, Ðô Ðốc Eric Olson, cùng các
quan sát viên từ Tòa Bạch Ốc.
Ðội
biệt hải được về nhà nghỉ xả hơi nhiều ngày dịp lễ Easter. Vào cuối Tháng Tư,
họ đáp một chuyến bay sang một căn cứ Hoa Kỳ ở Afghanistan. Bấy giờ kế hoạch
chưa thuyết phục được Tổng Thống Barack Obama và chưa ai xác nhận được Pacer
chính là bin Laden.
Ba
ngày sau, vào hôm 30 Tháng Tư, tổng thống đang pha trò và giám đốc CIA Leon
Panetta đang cười bò lăn tại buổi dạ tiệc hằng năm, khoản đãi phóng viên tại
Tòa Bạch Ốc. Các phóng viên đều mặc áo dài hoặc tuxedo, có ai ngờ rằng chỉ vài
giờ trước đó, Tổng Thống Obama đã ra lệnh ông Panetta bật đèn xanh cho cuộc
hành quân.
Tại
căn cứ Jalalabad của Mỹ ở Afghanistan, thời tiết xấu, Ðề Ðốc William McRaven
đến tiễn đưa toán quân lên đường. Vào trước nửa đêm, mấy chiếc Black Hawk bắt
đầu trực chỉ Abbottabad, cách điểm xuất phát chừng 150 dặm. Ðêm đó là một đêm
không trăng, các phi công mang kính nhìn ban đêm, bay với tốc độ nhanh, ở độ
cao sát ngọn cây để tránh radar của Pakistan. Ðôi khi đường bay đi theo hình
chữ Z.
Owen
cho biết suốt hành trình dài một tiếng rưỡi, phân nửa toán quân nhắm mắt ngủ.
Ở
điểm này, đặc phái viên Scott Pelley thắc mắc: “Khoan đã. Toán quân anh đang
bay đến sào huyệt của Osama bin Laden mà họ lại ngủ là nghĩa làm sao?”
Mark
Owen đáp: “Ðúng vậy, à mà không, đó là lúc mà ai cũng cần phải nhắm mắt để tìm
chút thư giãn. Cứ để tâm trí dẫn mình đi đâu thì đi.”
Khoảng
một giờ sáng, họ đến gần mục tiêu, nhiệt độ bên ngoài là 66 độ F và độ ẩm chừng
66%. Trời gió nhẹ, chung quanh tối om, rất lý tưởng cho toán SEAL sử dụng kính
nhìn ban đêm. Owen và vài người khác mở cửa rộng ra và thòng chân xuống hai
bên.
Lúc
bay lững trên tòa nhà chiếc “Chalk One” bỗng nghiêng 90 độ, Owen linh cảm có
điều gì bất thường. Phi công cho biết phi cơ bị triệt nâng khi đi vào vùng
nhiễu sóng do chính động cơ của máy bay và tường tòa nhà chung quanh tạo nên.
Phi rơi bịch xuống đất, cái đuôi chạm ngay lên bờ tường. Tuy nhiên tất cả đều
thoát hiểm.
Chứng
kiến những gì xảy ra, chiếc “Chalk Two” thay đổi kế hoạch không bay lên tầng
lầu thứ ba để thả quân như đã vạch. Cuộc tấn công thực hiện từ dưới đất tiến
lên. Toán quân mỗi người làm nhiệm vụ của mình như không có chuyện gì xảy ra.
Ðội
SEAL giờ đây chia ra nhiều toán. Một toán giữ mặt ngoài tường thành để bảo đảm
không có ai ở bên trong thoát ra. Một toán đáng ra du dây xuống tầng thượng,
nay đang từ bên ngoài tìm cách tiến vào. Toán do Owen chỉ huy chạy bọc vòng
ngoài tòa nhà lùng kiếm những người giao liên của bin Laden.
Sau
tai nạn ngoài ý muốn, nay yếu tố bất ngờ khi mở cuộc tấn công không còn nữa vì
đã gây nên quá nhiều tiếng ồn. Toán của Owen bị hai lớp cửa chận đường, một
người dùng rìu để phá nhưng không kết quả vì cửa làm bằng thép. Bấy giờ họ tính
dùng đến chất nổ thì bị đạn bên trong bắn ra và mọi người lập tức phản pháo.
Một lát sau thì trở lại im lặng hoàn toàn. Ngay lúc ấy một người lính nói được
tiếng Ả Rập nói vọng vào và họ nghe có tiếng mở then từ bên trong. Một phụ nữ
bế con mở cửa cho biết chồng bà là người nổ súng đã bị toán lính bắn chết. Owen
nhận thấy máu của mình rỉ ra từ vai có thể do mảnh đạn trong lúc giao chiến.
Toán
quân túa vào tầng dưới tòa nhà, họ chạm trán với một người giao liên khác tay
cầm súng. Lúc họ định bắn thì vợ của người này nhảy ra chận lại phía trước.
Owen mô tả tất cả phụ nữ họ gặp ở đây đều rất hung hăng và có thái độ thù
nghịch, khác với phụ nữ họ từng gặp ở Afghanistan hoặc Iraq.
Giữ
an ninh ở tầng dưới xong, họ tiến lên lầu hai theo hàng một. Dọc theo cầu thang
hoàn toàn tối đen và im lặng. Owen đi theo ngay sau người dẫn đầu gọi là “Point
Man,” thẳng lên lầu ba. Toán quân được biết họ có thể gặp con trai của bin
Laden tên Khalid ở tầng hai. “Point Man” trông thấy một chiếc đầu ló ra rồi
thụt vào ngay ở một góc tường. Một người thầm thì tên Khalid, người đàn ông
nhoài người ra bắn về phía họ và bị hạ ngay. Bấy giờ vào khoảng 1 giờ 15, tức
15 phút sau khi xảy ra vụ máy bay rớt.
“Point
Man” bước qua xác Khalid nằm ở đầu cầu thang, từ từ tiếp tục tiến lên. Một
chiếc đầu lại ló ra cửa và “Point Man” cũng bắn như anh vừa bắn Khalid. Owen
nhìn vào căn phòng, trông thấy một người nằm trên sàn nhà, hai phụ nữ đang chồm
lên. “Point Man” xốc nách hai phụ nữ đẩy về phía tường cuối phòng lỡ họ có mặc
áo bom và cho bom nổ thì toán lính không bị ảnh hưởng. Rất may, không có chuyện
gì xảy ra.
Scott
Pelley hỏi: “Anh bước vào phòng và thấy người đàn ông nằm trên sàn nhà. Ông làm
gì?”
Owen
đáp: “Bắn.”
Pelley:
“Ông ta còn nhúc nhích không?”
Owen:
“Có tí chút. Nhưng anh không thấy được tay ông ta. Không thấy cả hai bàn tay.
Biết đâu ông ta đang cầm cái gì đó. Có thể tay cầm lựu đạn giấu dưới ngực.”
Pelley:
“Vậy thì sau khi Osama bin Laden bị thương, ông ta còn cử động không? Chắc anh
bắn đến hai lần?”
Owen:
“Cả năm, sáu lần thì có.”
Pelley:
“Năm, sáu lần, rồi mấy người lính SEAL khác đứng sau cũng bắn bồi thêm vào nữa
phải không? Bấy giờ ông ta đã nằm yên chưa?”
Owen:
“Có.”
Vấn
đề là không ai nhận ra cái xác nằm đó ở tầng lầu ba có phải là của bin Laden
hay không.
Hai
mươi phút đã trôi qua, chiếc trực thăng vẫn còn chờ bên ngoài ở trên không. Nó
chỉ còn đủ xăng cho 30 phút bay. Chiếc bị rơi vẫn tiếp tục tường trình về cấp
trên, toán biệt kích cần phải xác định bin Laden đã chết hay chưa.
Cái
xác nằm đó trông trẻ hơn bin Laden họ thấy trong hình, râu đen chứ không bạc
nhưng chỉ có điểm duy nhất là ông ta khá cao. Mũi cũng khá đặc biệt có thể nhận
ra được. Ðể chắc chắn, toán SEAL bảo người nói được tiếng Ả Rập ra ngoài dẫn
vào một người trong đám phụ nữ và trẻ con. Anh ta dẫn vào một bé gái nhỏ nhất
và hỏi: “Ai trong đó?” Nó đáp: “Osama.” “Osama nào?” “Osama bin Laden.”
Họ
lại dẫn vào một phụ nữ và hỏi lại: “Ai đó vậy?”, người này đáp “Osama bin
Laden”.
Bấy
giờ họ gọi sĩ quan chỉ huy lên. Ông ta cũng đồng ý đây chính là kẻ họ muốn.
Ông
gửi thông điệp về cho Ðô Ðốc McRaven, dùng mật mã “Geronimo” ám chỉ Osama bin
Laden. Ðoạn văn nói: “Vì Thượng Ðế và đất nước. Chúng tôi gặp Geronimo.
Geronimo EKIA.” EKIA viết tắt từ chữ Enemy Killed In Action, có nghĩa địch quân
bị hạ tại trận.
Toán
lính lấy hai mẫu DNA cho hai chiếc trực thăng, phòng khi rút về, một trong hai
bị hạ thì chiếc còn lại vẫn mang được chứng cớ trở về. Sau khi lau mặt xác chết
để chụp hình, hai người lính khiêng xác chết xuống lầu rồi cho vào túi, kéo
lại.
Trong
phòng bin Laden, họ tìm thấy một khẩu súng dài và một khẩu súng ngắn để trên
kệ.
Scott
Kelley thắc mắc: “Ông ta có khẩu súng nhưng không dùng đến. Tại sao vậy?”
Mark
Owen: “Theo tôi, sau khi đã từng dạy cho người ta sử dụng súng, ôm bom tự sát
và lập kế hoạch tấn công vụ '9/11', cuối cùng ông ta không còn muốn nhúng tay
thêm nữa. Lời giải thích nằm ở điểm đó.” (TP)
No comments:
Post a Comment