Michelle Obama's Convention Speech
Người dịch: Dương Lệ Chi
Posted by basamnews
on 07/09/2012
Cảm ơn bà Elaine rất nhiều. (Nói với các
quân nhân: ND) Chúng tôi rất biết ơn sự phục vụ và hy sinh của gia đình quý vị
và chúng tôi luôn mong muốn quý vị trở lại [phục vụ].
Trong vài năm qua, với tư cách là đệ nhất
phu nhân, tôi có được đặc ân rất lớn là đi khắp đất nước này. Và tất cả những
nơi tôi đã đi qua, những người mà tôi đã gặp, và những câu chuyện mà tôi đã
nghe, tôi đã thấy được những điều tốt đẹp nhất về tinh thần nước Mỹ.
Tôi đã thấy nó (tức tinh thần nước Mỹ: ND)
trong lòng tốt đáng kinh ngạc và sự ấm áp mà mọi người đã cho tôi thấy và gia
đình tôi, đặc biệt là hai con gái của chúng tôi.
Tôi đã nhìn thấy nó bên trong các giáo viên
ở một học khu gần như phá sản, những người đã thề sẽ tiếp tục giảng dạy mà
không nhận lương.
Tôi đã nhìn thấy nó trong những người,
những người trở thành anh hùng vào lúc thông báo, bước vào con đường hiểm nguy
để cứu những người khác, bay khắp đất nước để dập tắt một đám cháy, lái xe hàng
giờ để cứu một thị trấn bị ngập lụt.
Và tôi đã nhìn thấy nó bên trong những
thanh niên và thiếu nữ trong bộ đồng phục và các gia đình quân nhân đáng tự hào
của chúng ta … [Tôi đã nhìn thấy nó] trong những chiến binh đã bị thương, những
người nói với tôi rằng, chẳng những họ sẽ đi được trở lại, mà họ còn chạy, và
họ sẽ chạy marathon … [Tôi đã nhìn thấy nó bên] trong người thanh niên mù do
một quả bom ở Afghanistan, người này đã nói, đại ý là: “Tôi sẵn sàng từ bỏ
đôi mắt của tôi dù 100 lần, để có dịp thực hiện những gì mà tôi đã làm và những
gì tôi vẫn có thể làm“.
Mỗi ngày, những người mà tôi gặp đã truyền
cảm hứng cho tôi … mỗi ngày, họ làm cho tôi tự hào … mỗi ngày họ nhắc nhở tôi
rằng, chúng ta đã may mắn như thế nào khi được sống ở một đất nước vĩ đại nhất
trên trái đất này.
Được phục vụ mọi người với tư cách là đệ
nhất phu nhân là niềm vinh dự và là một đặc ân … nhưng hãy trở lại thời gian
cách đây bốn năm, khi lần đầu tiên chúng ta đến với nhau, lúc đó tôi vẫn còn có
một số lo ngại về cuộc hành trình này khi chúng tôi bắt đầu.
Trong khi tôi tin tưởng sâu sắc về viễn
kiến của chồng tôi đối với đất nước này … và tôi chắc chắn rằng ông ấy sẽ làm
một tổng thống tuyệt vời… nhưng cũng như bất kỳ người mẹ nào, tôi đã lo lắng,
nó sẽ ảnh hưởng thế nào đối với con gái của chúng tôi nếu anh ấy có được cơ hội
[làm tổng thống].
Làm sao chúng tôi có thể giữ cho chúng
khiêm tốn khi bị cả nước chú ý? Chúng sẽ cảm thấy như thế nào khi bị loại ra
khỏi trường học, khỏi bạn bè của chúng, và ngôi nhà duy nhất mà chúng đã từng
sống?
Cuộc sống của chúng tôi trước khi dọn tới
Washington đã đầy ắp những niềm vui đơn giản … thứ bảy [hàng tuần, chúng tôi]
có mặt tại các trận đấu bóng đá (con gái của họ chơi bóng đá:
ND), Chủ Nhật thì đến nhà bà [ngoại] … và vào đêm hẹn hò (người Mỹ, dù đã là vợ
chồng, nhưng họ vẫn có những đêm đi chơi riêng như khi còn bồ bịch: ND), Barack
và tôi hoặc là đi ăn tối, hoặc xem một bộ phim, vì là một người mẹ kiệt sức,
tôi không thể thức với hai chúng nó.
Và thật tình là, tôi yêu cuộc sống mà chúng
tôi đã xây dựng cho hai con gái của chúng tôi … Tôi yêu người đàn ông mà tôi đã
xây dựng cuộc đời đó vô cùng… và tôi không muốn thay đổi nếu ông ấy trở thành
tổng thống.
Tôi yêu Barack vì cách sống của anh ấy.
Các bạn xem, ngay cả lúc đó Barack đã là
một thượng nghị sĩ và là một ứng viên tổng thống… nhưng với tôi, anh ấy vẫn
là anh chàng đến đón tôi trong những ngày chúng tôi hẹn hò, trên chiếc xe bị rỉ
sét, thật tình là tôi có thể nhìn thấy vỉa hè xuyên qua cái lỗ từ cánh cửa
phía ghế dành cho khách khi ngồi trong xe (chỗ ngồi phía trên, bên phải của
chiếc xe. Ý nói xe của ông Obama quá cũ, bị lủng lỗ, có thể nhìn xuyên ra
ngoài: ND). Anh ấy là anh chàng tự hào nhất khi được sở hữu một cái bàn uống
cà phê mà anh tìm thấy ở một thùng đựng rác, và là người chỉ có một đôi giày
coi được, nhưng đôi giày đó lại nhỏ hơn chân của anh ấy tới nửa số.
Nhưng khi Barack bắt đầu kể cho tôi nghe về
gia đình của anh ấy, đó là khi tôi biết rằng mình đã tìm thấy một tâm hồn đồng
cảm, một người có các chuẩn mực và sự dạy dỗ rất giống như tôi.
Các bạn thấy đấy, Barack và tôi, cả hai đã
được lớn lên từ những gia đình không có nhiều tiền bạc hay của cải vật chất,
nhưng gia đình đã cho chúng tôi một cái gì đó có giá trị hơn nhiều, đó là tình
yêu thương vô điều kiện của gia đình, sự hy sinh không do dự của họ và [cho
chúng tôi] cơ hội để đi tới những nơi mà gia đình chúng tôi chưa bao giờ tưởng
tượng cho chính bản thân họ.
Ba tôi là một người điều khiển máy bơm tại
một nhà máy cung cấp nước của thành phố, và ông ấy được chẩn đoán bị bịnh đa xơ
cứng (multiple sclerosis) khi tôi và anh tôi còn nhỏ.
Và ngay cả khi còn là một đứa trẻ, tôi biết
có rất nhiều ngày ba tôi đau đớn … Tôi biết có rất nhiều buổi sáng ông ấy phải
vật lộn chỉ đơn giản là ra khỏi giường.
Nhưng mỗi buổi sáng, tôi thấy ba tôi thức
dậy với một nụ cười, lấy khung tập đi của ông, tự chống đỡ để đứng lên cạnh bên
bồn rửa của phòng tắm, từ từ cạo râu và gài nút áo đồng phục của ông.
Và khi ông trở về nhà sau một ngày dài làm
việc, anh tôi và tôi đứng ở các bậc thang trên cùng của căn hộ chung cư nhỏ của
chúng tôi, kiên nhẫn chờ đợi để chào ông … nhìn ông cố đặt một chân xuống, và
sau đó là chân kia, để từ từ bò lên, vào vòng tay của chúng tôi.
Nhưng bất chấp những trở ngại này, ba tôi
hầu như không nghỉ một ngày làm việc nào… Ba và mẹ của tôi đã quyết định để cho
tôi và anh tôi có được sự giáo dục mà họ chỉ có thể mơ ước.
Và khi anh trai tôi và tôi cuối cùng đã vào
đại học, hầu như tất cả học phí của chúng tôi đến từ các khoản vay và các khoản
trợ cấp cho sinh viên. Nhưng ba tôi vẫn phải trả một phần nhỏ trong số tiền học
phí đó. Và mỗi học kỳ, ông đã quyết định trả hóa đơn đó đúng hạn, thậm chí ông
còn vay tiền khi ông cảm thấy thiếu hụt.
Ông rất tự hào vì những đứa con của mình vào
đại học … và ông bảo đảm rằng chúng tôi không bao giờ bỏ lỡ thời gian ghi danh
học lần nào do ông trả tiền trễ.
Các bạn thấy đấy, với cha tôi, là một người
đàn ông nghĩa là như thế.
Giống như rất nhiều người trong chúng ta,
đó là thước đo về sự thành công của ông trong cuộc sống – có khả năng kiếm sống
ở mức tạm được để ông có thể nuôi gia đình.
Và khi tôi biết Barack, tôi nhận ra rằng
mặc dù anh ấy lớn lên ở khắp nơi trên đất nước này, nhưng anh ấy đã được nuôi
dưỡng cũng giống như tôi.
Barack đã được nuôi dạy bởi một người mẹ
độc thân, người mẹ đã phải vật lộn để kiếm tiền trả các hóa đơn, và bởi ông bà
[ngoại] giúp khi mẹ anh cần sự giúp đỡ.
Bà ngoại của Barack bắt đầu với công việc
thư ký ở một ngân hàng cộng đồng … và bà đã được thăng tiến nhanh chóng… nhưng
cũng giống như rất nhiều phụ nữ, bà đã gặp trở ngại trong việc thăng tiến.
Và trong nhiều năm, không còn người đàn ông
nào có được tiêu chuẩn hơn bà – những người đàn ông mà bà đã thực sự huấn luyện
– đã được thăng tiến ở các chức vụ cao hơn, kiếm được nhiều tiền hơn trong khi
gia đình của Barack tiếp tục vật lộn để tồn tại.
Nhưng ngày qua ngày, bà vẫn tiếp tục dậy
vào lúc bình minh để đón kịp chuyến xe buýt … đến nơi làm việc trước bất kỳ
người nào, đã cố làm tốt nhất công việc của bà mà không hề than phiền hay tiếc
nuối.
Và bà thường nói với Barack: “Miễn là anh,
và mấy đứa nhỏ (ý nói những đứa cháu khác của bà: ND) làm tốt, Barack, đó là
tất cả những gì thực sự quan trọng [đối với tôi]“.
Cũng giống như nhiều gia đình người Mỹ, gia
đình của chúng tôi không đòi hỏi nhiều.
Họ không cảm thấy ghen tị với sự thành công
của bất cứ người nào, hoặc sự quan tâm mà những người khác có được nhiều hơn họ
có… thật vậy, họ rất tôn trọng điều đó (sự thành công của người khác: ND).
Đơn giản là họ chỉ nhìn vào triển vọng căn
bản của nước Mỹ, ngay cả khi các bạn không có nhiều thứ để bắt đầu [cho cuộc
đời], nếu các bạn làm việc chăm chỉ và làm những gì các bạn phải làm, thì các
bạn có thể tạo dựng được một cuộc sống tốt đẹp cho chính mình và thậm chí một cuộc
sống tốt hơn cho con cháu của các bạn.
Đó là cách mà họ đã nuôi dạy chúng tôi … đó
là những gì chúng tôi đã học được từ tấm gương của họ.
Chúng tôi đã học được về nhân phẩm và đạo
đức, rằng bạn làm việc siêng năng như thế nào thì quan trọng hơn là bạn kiếm
được bao nhiêu tiền… rằng giúp đỡ người khác có ý nghĩa hơn chỉ giúp chính mình
thăng tiến.
Chúng tôi đã học được về lòng trung thực và
chính trực, rằng sự thật mới là quan trọng… rằng bạn đừng đi đường tắt hoặc
chơi bằng cách thiết lập các quy tắc của riêng mình … và sự thành công sẽ không
được tính, trừ khi bạn có được từ sự công bằng và lương thiện.
Chúng tôi đã học về lòng biết ơn và sự
khiêm nhường mà rất nhiều người đã đóng góp vào sự thành công của chúng tôi, từ
những người giáo viên đã truyền cảm hứng cho chúng tôi, cho tới những người lao
công giữ trường học của chúng ta được sạch sẽ … và chúng tôi đã được dạy phải
biết quý trọng công sức đóng góp của tất cả mọi người và đối xử với mọi người
bằng sự tôn kính.
Đó là những giá trị mà Barack và tôi – và
rất nhiều người trong các bạn – đang cố gắng truyền lại cho con cái của chúng
ta.
Chúng ta là như thế.
Và bốn năm trước, tôi đã đứng trước mặt các
bạn, tôi biết rằng tôi không muốn bất kỳ giá trị nào kể trên thay đổi, nếu
Barack trở thành tổng thống.
Và hôm nay, sau rất nhiều cố gắng và những
thành tựu, và những khoảnh khắc đã thử nghiệm chồng tôi qua những cách mà tôi
không bao giờ có thể tưởng tượng được, tôi đã tận mắt thấy rằng làm tổng thống
sẽ không thay đổi con người bạn – mà nó tiết lộ [cho mọi người thấy] bạn là
người như thế nào.
Các bạn thấy đấy, tôi đã có dịp nhìn rất
gần và riêng tư, rằng làm tổng thống thực sự như thế nào.
Và tôi đã nhìn thấy những vấn đề đi qua bàn
làm việc của tổng thống, luôn là những vấn đề khó khăn – những vấn đề mà không
có số lượng dữ liệu hoặc các con số để giúp các bạn có được câu trả lời đúng …
Tư duy suy đoán được dùng trong các tình huống rủi ro cao, và không có sự phân
biệt rõ ràng cho các sai lầm.
Và khi làm tổng thống, bạn có thể nhận được
tất cả lời khuyên các loại, từ tất cả mọi người.
Nhưng vào cuối ngày, khi đến lúc đưa ra
quyết định, là Tổng thống, tất cả mọi điều mà bạn có để hướng dẫn bạn, chính là
giá trị của bạn, tầm nhìn của bạn, và những kinh nghiệm sống đã giúp cho bạn là
người như thế nào.
Cho nên khi phải xây dựng lại nền kinh tế
của chúng ta, Barack nghĩ về những người như ba tôi và những người như bà ngoại
của anh ấy.
Anh ấy suy nghĩ về niềm tự hào đến từ một
ngày làm việc cực nhọc.
Đó là lý do vì sao anh ấy đã ký Dự luật
Lilly Ledbetter Fair Pay Act, để giúp phụ nữ được trả lương bằng [như đàn ông]
cho cùng công việc như nhau.
Đó là lý do vì sao anh ấy đã cắt giảm thuế
cho các gia đình công nhân và các doanh nghiệp nhỏ và đã chiến đấu để đưa ngành
công nghiệp xe hơi trở lại.
Đó là cách mà anh ấy đưa nền kinh tế của
chúng ta từ bờ vực sụp đổ để tạo công ăn việc làm trở lại – có công việc làm,
bạn có thể nuôi một gia đình, những công việc tốt ngay tại đây, ở Mỹ.
Khi nói về sức khỏe của gia đình chúng tôi,
Barack đã từ chối không nghe tất cả những người đã nói với anh ấy, rằng để
chuyện cải cách y tế làm sau này, cho một tổng thống khác.
Anh ấy không quan tâm cho dù đó là điều dễ
làm về mặt chính trị – đó không phải là cách mà anh ấy được nuôi dạy – anh ấy
quan tâm bởi vì đó là điều phải làm.
Anh ấy đã làm điều đó bởi vì anh tin rằng ở
Mỹ, ông bà của chúng tôi cần có đủ khả năng chi trả cho chi phí thuốc men của
họ … con cái của chúng tôi cần được đi khám bác sĩ khi chúng bị bệnh … và không
ai trên đất nước này phải bị phá sản vì bị một tai nạn hay bệnh tật.
Và anh ấy tin rằng phụ nữ có nhiều khả năng
hơn trong việc lựa chọn [những gì liên quan đến] cơ thể của chúng ta và việc
chăm sóc sức khỏe của chúng ta … đó là những gì mà chồng tôi ủng hộ.
Khi nói đến chuyện cho con cái chúng tôi
được hưởng một nền giáo dục mà chúng xứng đáng được hưởng, Barack biết rằng,
cũng giống như tôi và như rất nhiều người trong các bạn, anh ấy không bao giờ
có khả năng học đại học nếu không có sự hỗ trợ tài chính.
Và tin tôi hay không, khi chúng tôi mới kết
hôn, hóa đơn hàng tháng phải trả cho khoản tiền vay khi học đại học của hai
chúng tôi gọp lại, thực sự cao hơn so với tiền nhà (mortgage) của chúng tôi
hàng tháng.
Chúng tôi đã còn rất trẻ, còn đang yêu, và
còn đang mắc nợ.
Đó là lý do vì sao Barack đã tranh đấu rất
nhiều để gia tăng tiền trợ giúp sinh viên và giữ mức lãi suất thấp, bởi vì anh
ấy muốn tất cả mọi thanh niên đều có thể thực hiện lời hứa của mình và có thể
đi học đại học mà không phải mang một đống nợ nần.
Cho nên cuối cùng là, với Barack, những vấn
đề này không phải là chính trị, mà là vấn đề cá nhân.
Bởi vì Barack hiểu, khi một gia đình phải
vật lộn [với cuộc sống], có nghĩa là gì.
Anh ấy hiểu, muốn có thêm điều gì đó cho
con cháu của các bạn, có nghĩa là gì.
Barack hiểu giấc mơ Mỹ bởi vì anh ấy đã
sống với nó … và anh ấy muốn tất cả mọi người trên đất nước này phải có cơ hội
như nhau, bất kể chúng ta là ai, bất kể chúng ta đến từ đâu, hay diện mạo của
chúng ta như thế nào, hay những người chúng ta yêu thương là ai.
Và anh ấy tin rằng khi các bạn đã làm việc
chăm chỉ, và các bạn đã hoàn thành tốt, và đi qua cánh cửa cơ hội … các bạn
không bị nó đóng lại sau lưng… các bạn trở lại, và cho người khác cùng cơ hội
đã giúp các bạn thành công.
Cho nên khi mọi người hỏi tôi, liệu sống trong
Nhà Trắng có làm cho chồng tôi thay đổi hay không, tôi có thể thành thật mà nói
rằng, khi nói đến cá tính của anh ấy, niềm tin của anh ấy, và trái tim của anh
ấy, Barack Obama vẫn là người đàn ông mà tôi đã yêu thương với tất cả những năm
tháng [mà chúng tôi] đã trải qua.
Anh ấy chính là người đàn ông đã bắt đầu sự
nghiệp của mình bằng cách từ chối công việc được trả lương cao, và thay vào đó,
anh ấy làm việc ở những khu vực lân cận đã phải vật lộn, nơi mà một nhà máy sản
xuất thép phải đóng cửa, chiến đấu để xây dựng lại những cộng đồng và đưa mọi
người trở lại làm việc … bởi vì đối với Barack, sự thành công không phải ở chỗ
bạn kiếm được bao nhiêu tiền, mà là bạn đã thay đổi cuộc sống của người dân như
thế nào.
Anh ấy chính là người đàn ông mà khi hai
đứa con gái của chúng tôi mới được sinh ra, anh đã lo lắng, cứ mỗi vài phút là
kiểm tra giường cũi của chúng, để bảo đảm rằng chúng vẫn còn thở, tự hào khoe
chúng với tất cả mọi người mà chúng tôi biết.
Đó là người đàn ông đã ngồi xuống ăn tối
với tôi và hai con gái của chúng tôi gần như mỗi đêm, kiên nhẫn trả lời các câu
hỏi của chúng về các vấn đề trong các bản tin, và đề ra kế hoạch về tình bạn
[cho các con] ở cấp II.
Đó là người đàn ông tôi nhìn thấy trong
những khoảnh khắc yên tĩnh vào đêm khuya, gập người trên bàn làm việc của mình,
nghiền ngẫm những bức thư mà người dân đã gửi cho anh.
Bức thư của một người cha đã phải vật lộn
để trả các hóa đơn của mình … [bức thư] của người phụ nữ chết vì bị ung thư mà
công ty bảo hiểm sẽ không trả chi phí chăm sóc cho cô ấy … [bức thư] từ một
người trẻ tuổi có rất nhiều triển vọng nhưng có rất ít cơ hội.
Tôi thấy nỗi lo lắng trong mắt anh … và tôi
nghe sự quả quyết trong giọng nói của anh khi anh nói với tôi rằng: “Em sẽ
không tin được những điều mà những người dân này đang trải qua, Michelle … đó
là điều không đúng. Chúng ta phải tiếp tục làm việc để sửa chữa lỗi này. Chúng
ta có quá nhiều điều phải làm“.
Tôi hiểu những câu chuyện đó như thế nào –
thu thập của chúng tôi về những cố gắng, những hy vọng và những ước mơ – tôi
thấy những câu chuyện đó đã thúc bách Barack Obama mỗi ngày như thế nào.
Và tôi đã không nghĩ rằng có thể làm được,
nhưng hôm nay, tôi yêu chồng tôi thậm chí nhiều hơn tôi đã yêu ông ấy cách đây
bốn năm … thậm chí nhiều hơn tôi đã yêu ông 23 năm trước, khi chúng tôi gặp
nhau lần đầu tiên.
Tôi yêu vì anh ấy không bao giờ quên anh ấy
đã bắt đầu [cuộc sống] như thế nào.
Tôi yêu vì chúng ta có thể tin tưởng Barack
làm những gì mà anh ấy nói anh ấy sẽ làm, ngay cả khi việc đó khó khăn – đặc biệt
là khi nó rất khó.
Tôi yêu vì Barack không có những điều như
“chúng ta” và “họ” – anh ấy không quan tâm cho dù bạn thuộc Đảng Dân chủ hay
đảng Cộng hòa, hay chẳng thuộc đảng nào cả … Anh ấy biết rằng tất cả chúng ta
đều yêu đất nước của chúng ta … và anh ấy luôn sẵn sàng lắng nghe những ý kiến
hay … Anh ấy luôn tìm kiếm những điều tốt nhất trong tất cả mọi người mà anh ấy
gặp.
Và tôi yêu vì, ngay cả trong những giây
phút khó khăn nhất, khi tất cả chúng ta toát mồ hôi – khi chúng ta lo lắng về
dự luật sẽ không được thông qua, và có vẻ như tất cả đều mất – Barack không bao
giờ cho phép mình bị phân tâm bởi tiếng trò chuyện và tiếng ồn ào.
Cũng giống như bà ngoại của anh, anh chỉ
đứng dậy và đi về phía trước … với sự kiên nhẫn và trí tuệ, lòng can đảm và biết
ơn.
Và anh nhắc tôi nhớ rằng chúng ta đang chơi
một trò chơi lâu dài ở đây … và sự thay đổi thì rất khó khăn, và sự thay đổi
diễn ra chậm, và thay đổi không bao giờ xảy ra cùng một lúc.
Nhưng cuối cùng thì chúng ta cũng đi tới
đó, chúng ta luôn luôn tới đó.
Chúng ta tới đó được bởi vì những người như
ba tôi … những người như bà ngoại của Barack … những người đàn ông và phụ nữ đã
nói với chính họ rằng: “Có thể tôi không có cơ hội để thực hiện ước mơ của tôi,
nhưng có lẽ các con tôi sẽ có… có lẽ cháu của tôi sẽ có”.
Cho nên nhiều người trong chúng ta đứng đây
đêm nay vì sự hy sinh của họ, và niềm khát khao, và tình yêu vững chắc … bởi vì
thời gian và một lần nữa, họ nuốt nỗi sợ hãi và nghi ngờ và đã thực hiện những
điều khó khăn.
Vì vậy hôm nay, khi những thách thức mà
chúng ta phải đối mặt bắt đầu có vẻ áp đảo, hoặc thậm chí không thể vượt qua,
chúng ta không bao giờ quên rằng, làm những điều không thể thực hiện được là
lịch sử của đất nước này … đó là, chúng ta là những người Mỹ như thế … và đó là
cách mà đất nước này đã được xây dựng như thế.
Và nếu cha mẹ và ông bà của chúng ta có thể
vất vả và vật lộn [với cuộc sống] cho chúng ta … nếu họ có thể nâng những tấm
dầm thép lên bầu trời, gửi một người đàn ông tới mặt trăng, và kết nối thế giới
bằng việc chạm vào một cái nút … thì chắc chắn chúng ta có thể tiếp tục hy sinh
và xây dựng cho con cháu của chúng ta.
Và nếu có rất nhiều người đàn ông và phụ nữ
dũng cảm có thể mặc đồng phục của đất nước và hy sinh cuộc sống của họ cho các
quyền cơ bản nhất của chúng ta … thì chắc chắn chúng ta có thể làm phần việc
của chúng ta, là những công dân của nền dân chủ tuyệt vời này để thực hiện các
quyền đó… chắc chắn, chúng ta có thể đi bầu và làm cho tiếng nói của chúng ta
được nghe vào ngày bầu cử.
Nếu những người nông dân và những người thợ
rèn có thể giành độc lập từ một đế chế … nếu những người nhập cư có thể bỏ lại
sau lưng tất cả mọi thứ họ biết để có được một cuộc sống tốt đẹp hơn trên bờ
biển của chúng ta … nếu phụ nữ có thể bị lôi vào tù do theo đuổi việc bầu cử …
nếu một thế hệ có thể đánh bại một cuộc khủng hoảng, và xác định sự vĩ đại qua
mọi thời đại … nếu một mục sư trẻ có thể đưa chúng ta đến đỉnh núi với ước mơ
chân chính của ông … và nếu những người Mỹ tự hào vì họ có thể là chính họ và
mạnh dạn đứng tại bàn thờ với những người mà họ yêu thích .. thì chắc chắn,
chắc chắn chúng ta có thể cho tất cả mọi người trên đất nước này một cơ hội
công bằng về giấc mơ vĩ đại đó của Mỹ.
Bởi vì cuối cùng thì, hơn tất cả mọi thứ,
đó là câu chuyện của đất nước này – câu chuyện về niềm hy vọng vững chắc, làm
nền tảng cho cuộc đấu tranh kiên cường.
Đó là những điều đã làm nên câu chuyện của
tôi, và câu chuyện của Barack, và có thể là rất nhiều câu chuyện khác của người
Mỹ.
Và tôi nói tất cả chuyện trong đêm nay không
phải với tư cách là đệ nhất phu nhân … và cũng không phải với tư cách của một
người vợ.
Các bạn thấy đó, vào cuối ngày, chức vụ
quan trọng nhất của tôi vẫn là “Thủ-Lĩnh-Mẹ” (mom-in-chief).
Hai con gái của tôi vẫn là trung tâm của
trái tim tôi và là tâm điểm trong thế giới của tôi.
Nhưng hôm nay, tôi không có những mối lo
lắng như đã có hồi bốn năm trước về việc liệu Barack và tôi có đang làm những
điều tốt nhất cho hai con gái của chúng tôi hay không.
Bởi vì hôm nay, tôi biết từ kinh nghiệm
rằng, nếu tôi thực sự muốn rời bỏ để có một thế giới tốt đẹp hơn cho con gái
của tôi, và cho tất cả những đứa con trai và con gái của chúng ta … nếu chúng
ta muốn cho tất cả các trẻ em của chúng ta một nền tảng cho ước mơ của chúng và
những cơ hội xứng đáng với triển vọng của chúng… nếu chúng ta muốn cho chúng
cảm giác về khả năng không giới hạn – niềm tin đó thì ở đây, tại nước Mỹ, luôn
luôn có một điều gì đó tốt hơn ở ngoài kia nếu các bạn sẵn sàng làm việc để có
được điều đó … thì chúng ta phải làm việc [cật lực] hơn bao giờ hết … và một
lần nữa chúng ta lại phải đến với nhau và đứng cùng nhau để ủng hộ người đàn
ông mà chúng ta có thể tin tưởng để đưa đất nước vĩ đại này tiến lên phía trước
… chồng tôi, Tổng thống của chúng ta, Tổng thống Barack Obama.
Cảm ơn các bạn, Đức Chúa Trời sẽ ban phước
lành cho các bạn và cho nước Mỹ.
Nguồn: NPR
Người dịch: Dương Lệ Chi
Bản tiếng Việt © Ba Sàm 2012
---------------------------------------------
Dưới đây là bài
phát biểu của bà Ann Romney tại Đại Hội Toàn Quốc của Đảng Cộng Hòa
Trên báo chí Mỹ :
Who
Was Better—Bill Clinton or Michelle Obama? (Slate Magazine)
Đọc thêm :
(dịch
từ tạp chí TIME số ra ngày 1/6/2009 của Nancy Gibbs và Michael Scherer)
No comments:
Post a Comment